Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

"Xem ra các ngươi may mắn đấy" Thái Ất Chân Nhân lắc phất trần "Hồng Quân Lão Tổ sai đệ tử truyền lời, nói không chấp nhặt với hai tiểu bối các ngươi" Ông ta xoa xoa trán, làm bộ khoa trương mà vung tay mấy cái, như thể thực sự vừa trải qua cơn căng thẳng tột độ. "Khi ấy ta lo đến nỗi mồ hôi ướt hết áo!"

Thấy Na Tra vô thức nhướng mày, Thân Công Báo khẽ cười "Giờ, giờ thì tốt, danh tiếng của ngươi đã, đã truyền đến tai Tổ sư, không biết bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo ngươi."

Na Tra ngẩng mặt, đắc ý nói: "Không sao, cứ để họ nhìn thêm vài cái." Nói xong, ánh mắt hắn vô tình lướt qua Ngao Bính đứng bên cạnh. Chỉ thấy y cúi đầu trầm mặc, như đang mải suy nghĩ điều gì, đến khi bắt gặp ánh mắt Na Tra, y liền vội vã quay mặt đi.

"Lão Tổ đã đoán được ngươi tiếp tục đi Phong Tự Ngọc Môn" Thái Ất thở dài "Chỉ là không biết người có báo trước với Nữ Oa nương nương hay không." Ông ta lục lọi trong tay áo, moi ra một đống pháp khí loảng xoảng, lẩm bẩm: "Ta thực sự lo ngươi lại gây họa lớn nữa!"

""Ngài quên rồi à? Trong trận Phong Thần, ta đã từng gặp Nữ Oa nương nương" Na Tra chống nạnh "Hôm đó người ban pháp bảo cho Dương Tiễn, ta cũng có mặt."

"Đừng có mạnh miệng!" Thân Công Báo khoanh tay nhìn hắn, ánh mắt khinh bỉ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi phất tay: "Ngươi... ngươi đi đường cẩn thận, đừng có gây thêm chuyện!"

Ngao Bính đứng lặng một bên, đợi mọi người nói xong mới tiến lên, chắp tay hành lễ: "Đa tạ sư phụ, sư bá. Là đệ tử hành động lỗ mãng, khiến hai người phải lo lắng." Thấy Thân Công Báo định mở miệng, y liền nhanh chóng tiếp lời: "Những ngày qua, phủ họ Lý đã chăm sóc con rất chu đáo, thương thế của con đã khỏi hẳn." Vừa nói, y vừa giơ tay ra để sư phụ bắt mạch: "Nếu không tin, người xem thử."

Thân Công Báo nửa tin nửa ngờ, ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngao Bính. Chốc lát sau mới hài lòng gật đầu: "Ừm, quả nhiên đã tốt hơn nhiều." Ánh mắt ông lướt qua Na Tra, thầm đoán có lẽ hắn đã chia Hắc Chi dưỡng cho Ngao Bính. Thân Công Báo hắng giọng, đứng thẳng lưng: "Tốt lắm, nhưng dù đã khỏe mạnh, con cũng đừng có mà làm bậy nữa—" Nói đến đây, hắn hạ giọng không cam tâm: "Ta... ta giấu phụ thân con mấy ngày nay, tự con hiểu rõ là được."

Ngao Bính vội chắp tay, cảm kích nói: "Đa tạ sư phụ."

Thân Công Báo chẳng hề xúc động, ngược lại còn hỏi thẳng: "Con...con vẫn muốn đi Phong Tự Ngọc Môn cùng Na Tra sao?"

Lời này vừa thốt ra, tất cả đều sững sờ. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hai người. Thái Ất Chân Nhân nheo mắt, huých nhẹ vào tay hắn, nhỏ giọng trách móc: "Ngươi thật là, chuyện nào không nhắc lại cứ đi nhắc...!"

Thân Công Báo không để ý, nhướng mày nhìn Na Tra, lại nhìn Ngao Bính chậc một tiếng đầy mỉa mai: "Hừ, ta có hỏi hay không thì có gì khác biệt? Chẳng qua là hỏi trước, để mọi người có sự chuẩn bị mà thôi." Hắn liếc hai người bằng ánh mắt giễu cợt, cố tình chọc ghẹo: "Để còn sẵn sàng đến hành cung thỉnh tội nữa chứ."

Na Tra bĩu môi, ánh mắt vẫn dán vào Ngao Bính, tim hắn đập nhanh hơn, thấy y cúi đầu như đang cân nhắc chuyện gì đó, lại cảm thấy ngực nặng nề, quay đầu đi.

Ngao Bính ngẩng mặt, ánh mắt kiên định: "Con đi."

Mặc dù là điều đã đoán trước, Thân Công Báo vẫn truy hỏi: "Con đã quên lời khai ngộ hôm ấy rồi sao?"

"Con vẫn nhớ" Ngao Bính dứt khoát "Chính vì đã nghĩ thông suốt, nên mới đi."

"Vậy thì đừng chần chừ nữa" Na Tra giẫm lên Phong Hỏa Luân, khóe môi khẽ cong, nhướng mày nhìn Ngao Bính: "Đi thôi."

Ngao Bính không nói gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười. Trong chốc lát gió nổi lên, một tia lửa đỏ xé ngang không trung, kéo theo vệt kim quang dài mấy trượng. Một chiếc đuôi rồng vung lên, khiến ánh sáng vỡ thành ngàn tia, tán ra giữa tầng mây. Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn thấy hai tia đỏ xanh lao về phía chân trời.

Mây chồng núi lớp, sừng sững như vạn gian lầu gác, một người một rồng bay xuyên qua, tựa như con thuyền nhỏ len lỏi giữa trùng khơi.

"Ta còn tưởng ngươi giận rồi chứ." Na Tra bay đến gần mắt rồng, râu dài bay phấp phới, hắn nhịn mãi cuối cùng vẫn không vươn tay ra mà nghịch, chỉ thấy mắt Ngao Bính quay về phía sau như nhận ra ý đồ của hắn, Na Tra đành giơ tay xoa mũi "Sao lại đi theo?"

Ngao Bính hiếm khi mang theo chút oán trách: "Ngươi còn hỏi." Y chớp mắt chậm rãi, đầu rồng lắc lư, quay quanh Na Tra một vòng "Vậy sao ngươi đột nhiên lại chịu nói chuyện với ta" dường như y đang cười "Ngươi không còn xem ta là giả nữa à?"

Một câu chạm đúng tâm tư Na Tra. Hắn quay mặt đi, không chịu trả lời, chỉ vác theo Hỏa Tiêm Thương, tiếp tục bay thẳng về phía trước.

Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, Ngao Bính hiểu câu hỏi này không có đáp án, vội phá vỡ im lặng: "Ta không nên hỏi ngươi." Không ngờ Na Tra đột nhiên quay người lại, nghiêm túc nhìn y "Dưới kia chính là Phong Tự Ngọc Môn. Trước khi vào núi..." hắn khoanh chân ngồi giữa không trung, hai tay ôm ngực, ánh mắt có chút do dự nhưng giọng điệu không cho từ chối "Chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Ngao Bính sững sờ, do dự giây lát rồi gật đầu, hóa về hình người.

Có cả ngàn điều muốn nói, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Na Tra gãi cằm, cuối cùng cứ thế mà tuôn ra hết những gì mình nghĩ: "Ban đầu ta coi ngươi là yêu ma hóa thành, là ta sai, sau này ngươi mấy lần giúp ta, ta lại luôn tránh né, cũng là ta sai, vì long gân, tính tình ta thất thường, đối với ngươi lúc tốt lúc xấu" Một tràng dài trút ra, quả thực không giống phong cách thường ngày của hắn. Na Tra cảm thấy khó chịu, quay sang thấy Ngao Bính đang kinh ngạc nhìn mình, càng thêm bối rối. "Sai là sai, ta sẽ không tìm cớ bào chữa."

"Ta đã nói rồi" quả nhiên, Ngao Bính hoàn hồn, mỉm cười ôn hòa "Ta không trách ngươi."

"Những lời ngươi nói với sư phụ hôm đó.." Na Tra khoanh tay, thấy Ngao Bính đầu tiên nhướng mày, lại cúi đầu không nói, tưởng mình nói sai, đành hắng giọng "Mẫu thân ta nói trên đời này không có tâm huyết nào bị bỏ phí. Hoa sen năm nay rụng rồi..." hắn tránh ánh mắt tò mò của đối phương, giọng cũng nhỏ dần, đơn giản nhắm mắt, ngửa đầu nói: "Sang năm sẽ lại nở."

Phụt, Ngao Bính giơ tay, không nhịn được cười "Đây là lời ngươi muốn nói với ta?"

Na Tra vỗ đùi, phất tay loạn xạ: "Khụ! Tóm lại là," hắn cắn răng, nhìn thẳng vào Ngao Bính, "Sau khi lấy được Cam Tuyền, bất kể kết quả thế nào, ta cũng—"

"Ta biết rồi." Ngao Bính đột nhiên ngắt lời hắn, khẽ thở dài, im lặng một lát rồi nhìn Na Tra. Ánh mắt y thoáng chút u sầu, nhưng không nói gì thêm.

Thấy y muốn nói lại thôi, Na Tra không nhịn được nhíu mày, đang định hỏi dồn, đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, suýt nữa lật nhào cả hai. Vội ngẩng đầu nhìn, trên không trung từ từ hiện ra một tiên đồng dáng vẻ ngoan ngoãn, ngồi chống chân trên tường mây thất sắc, nhìn xuống hai người lớn tiếng hỏi: "Ai là Na Tra?"

Na Tra bật dậy: "Là ta."

"Ta phụng mệnh Nữ Oa Nương Nương, đặc biệt đến đón ngươi vào núi."

Bài học về lần bại trận ở Thượng Thân Sơn vẫn còn đó, lần này Na Tra không dám vội tin, cảnh giác hỏi: "Phong Tự Ngọc Môn sao?"

"Không phải thì là đâu?" Tiên đồng khúc khích "Nương nương đã nói, chỉ có một mình Na Tra được đi." Nói rồi, lại nháy mắt tinh nghịch, thấy Na Tra còn lưỡng lự, bèn trêu chọc: "Nghe nói mấy hôm trước ngươi xông vào địa bàn của Lão Tổ, náo loạn một phen, lần này chẳng lẽ lại không dám đi một mình?"

"Hừ."

Na Tra nắm chặt tay, không ngờ Ngao Bính lại nhẹ nhàng kéo tay hắn: "Đừng nóng."

"Đừng lo" Na Tra quay đầu nhìn Ngao Bính, tự tin nhướng mày, nắm tay y trong chốc lát rồi khẽ buông ra, thấp giọng dặn dò "Chờ ta ở Trần Đường Quan." Dứt lời, hắn liền nhảy lên mây, khoanh tay nói: "Đi thôi."

"Na Tra!" Ngao Bính từ phía sau gọi hắn, thấy Na Tra quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, đăm đăm nhìn nhau một lát, cuối cùng mới mở miệng,"Ngươi nhất định phải cẩn thận" cuối cùng lại quyến luyến thêm một câu: "Bảo trọng."

Na Tra cười khẽ với y, phóng khoáng gật đầu. Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, trong đầu Na Tra chợt lóe lên tia sáng: Câu nói vừa rồi, chẳng phải chính là lời cuối cùng Ngao Bính nói với hắn sau khi gặp Thiên Tôn sao? Hắn đột nhiên sững sờ, định quay người lại, đã thấy mây mù mịt, mênh mông như biển, đâu còn bóng dáng của Ngao Bính nữa.

Tiên đồng thấy hắn đột nhiên đứng dậy, thong thả nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đã ở trong Phong Tỷ Ngọc Môn rồi, dù ngoài kia là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu không có sự cho phép của Nương Nương, cũng tuyệt đối không vào được."

Na Tra thấy thân hình y nhỏ bé mà giọng điệu lại lớn, trong lòng lập tức dấy lên chút hiếu thắng, chống nạnh nói: "Vậy Nữ Oa nương nương có biết ta đến đây làm gì không?"

Tiên đồng lắc đầu, đắc ý nói: "Đương nhiên."

Ngao Bính ở lại chỗ cũ, thấy Na Tra trong nháy mắt biến mất, liền biết là thần thông pháp thuật. Y một mình dạo quanh một lát, có bài học lần trước, nếu xông vào e rằng sẽ liên lụy đến Na Tra, đang do dự, trước mắt đột nhiên rơi xuống ánh sáng ngũ sắc, nhất thời trăm chim hót vang, du dương như tiên nhạc. Chỉ thấy mấy con phượng hoàng dang rộng cánh bay ra, lượn vòng trên đỉnh đầu. Một lát sau, thanh loan chậm rãi hạ xuống giữa mây, trên lưng dường như có tiên nhân ngồi ngay ngắn, quanh thân tỏa ánh sáng rực rỡ, nhưng thế nào cũng không nhìn rõ dung mạo.

Ngao Bính vội nói: "Bái kiến Nữ Oa Nương Nương." Lại vội cầu "Na Tra lần này đến đây cũng có phần liên quan đến tiểu bối, xin hãy cho ta cùng vào Phong Tư Ngọc Môn."

"Mẫu thân ngươi Ứng Long nguyên là ngự thú của ta, lại từng tận tâm giúp ta vá trời" giọng Nữ Oa biến hóa vô cùng, lúc là thiếu nữ, lúc lại như lão bà, bà nói chuyện cũ, nhưng không để ý lời thỉnh cầu của Ngao Bính "Giữa ngươi và ta không cần đa lễ."

Chuyện cũ của mẫu thân, Ngao Bính biết chẳng được bao nhiêu, nhất thời không biết nên nói gì, đành đứng ngây ra đó. Nghe Nữ Oa lại nói: "Ta nghe Thiên Tôn nói, hắn luyện hóa Hỗn Nguyên Châu, phân ra Linh Châu và Ma Hoàn, định để Linh Châu đầu thai làm con trai của tổng binh Trần Đường Quan Lý Tịnh, nhưng lại bị sư phụ ngươi là Thân Công Báo phá hỏng, khiến ngươi nhận được Linh Châu, còn hắn nhận Ma Hoàn. Gần đây hai ngươi lại náo loạn một trận trên Thượng Thân Sơn của Hồng Quân Lão Tổ, có việc này không?"

Ngao Bính thẳng thắn đáp: "Quả thật có chuyện này."

Không ngờ, Nữ Oa bật ra một chuỗi tiếng cười giòn tan như trẻ con, vang dội trong trẻo "Ha ha! Không hổ là con trai của Ứng Long!" Rồi lại thu lại nụ cười, chỉ trong nháy mắt, giọng điệu đã trở nên già nua, chậm rãi nói: "Chẳng trách Thiên Tôn muốn ta đến đây. Hỗn Nguyên Châu này thực sự thú vị, năm đó ta chỉ lo nó gây đại họa, lại không ngờ sinh ra hàng loạt thị phi thế này."

Ngao Bính nghe Nữ Oa như có hàm ý khác, lại không đoán ra nàng có dụng ý gì, liền chân thành nói: "Việc này nói ra thì dài, tất cả đều do tiểu bối nhất thời bồng bột."

"Ngươi dám một mình nhận lỗi, quả thật có chút khí phách." Nữ Oa không những không giận, ngược lại có chút tán thưởng, lại nói "Ta vốn biết cách làm của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Đế Tân hoang dâm vô đạo, tiêu tán thiên số của Ân Thương, đã khiến núi sông tan nát, sinh linh đồ thán. Vất vả lắm thiên hạ mới yên định, Bảng Phong Thần đã sắp treo, hắn tuyệt đối không muốn thiên hạ lại sinh thêm biến cố vô cớ."

Ngao Bính im lặng một lát, nói: "Tiểu bối biết Thiên Tôn một lòng vì thiên hạ, chỉ là ta không hiểu vì sao người đặt hai chúng ta vào tình cảnh này."

"Ồ" Nữ Oa dường như tò mò "Hắn đặt hai ngươi thế nào?"

"Sau chiến tranh phong thần, Thiên Tôn đột nhiên bảo ta và Na Tra đến Ngọc Hư Cung" Ngao Bính thành thật đáp "Người bảo ta nhả Linh Châu, trả lại cho Na Tra, người sẽ ban cho ta một hồn phách khác, nếu không, sau này ma tính phát tác, Na Tra sớm muộn cũng bị Ma Hoàn phản phệ, dù lên phong thần bảng, cũng sẽ khó thoát khỏi vận kiếp."

"Thì ra là vậy." Nữ Oa lại bật cười, "Ngươi không chịu nhả ra, chẳng lẽ là tham luyến Linh Châu?"

"Đương nhiên không phải!" Ngao Bính quả quyết đáp "Không hiểu sao, Thiên Tôn truyền âm riêng với tiểu bối, nói 'Ma khí của Hỗn Nguyên Châu tuy từ ngoại giới hút vào, nhưng một khi đầu thai thành người, ma đó liền từ niệm mà sinh.' Ý nói, nếu Na Tra không thể trước chế phục ma niệm trong lòng, dù đổi Linh Châu cũng chưa chắc dùng được, tiểu bối nghĩ như vậy, chi bằng cùng Na Tra vượt qua cửa ải tâm ma này, đến lúc đó sẽ trả lại Linh Châu cho hắn." Y dừng lại, sắc mặt trở nên buồn bã "Nhưng Thiên Tôn nghe xong, lại im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói với ta một đạo lý từng dặn sư phụ, rồi thả ta về, ai ngờ chúng ta trở lại địa giới Trần Đường Quan không lâu, đột nhiên sinh ra dị động, đợi ta tỉnh dậy..." Ngao Bính thở dài "Những chuyện sau đó, Nữ Oa Nương Nương đã biết chuyện Thượng Thân Sơn rồi, tất không cần tiểu nói thêm."

Nữ Oa im lặng một lát, nói: "Thiên Tôn tuy không muốn ta nói nhiều, nhưng ta không nỡ thấy ngươi vô cớ chịu nhiều khổ nạn." Bà thở dài "Thiên cơ tuy không thể tiết lộ, nhưng nếu ngươi có gì muốn hỏi, cứ nói ra."

Ngao Bính không nghĩ ngợi, mở miệng ngay: "Rốt cuộc long gân là chuyện gì?" Y ngẩng đầu, nhìn ánh sáng lấp lánh trên lưng thanh loan, trong hoang mang không khỏi sinh ra chút nóng nảy "Sư phụ và sư bá đều không nhìn thấy long gân, mọi người đều cho là Na Tra bị tâm ma mê hoặc, tiểu bối vốn tưởng đó chính là kiếp nạn, nhưng sau này ta... ta cũng nhìn thấy" y dừng lại, cảnh tượng máu ngấm long gân hôm đó vẫn như in trong mắt, giọng trầm xuống "Qua lại nhiều lần như vậy, tiểu bối thậm chí không biết bản thân mình có phải là thật hay không."

Nữ Oa khẽ cười một tiếng, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Ngươi thực sự tin vào phán đoán của Na Tra, hay chỉ là không đành lòng nhìn hắn phát điên như vậy mà nhượng bộ?"

Ngao Bính sững người, lúng túng lẩm bẩm: "Tieerub bối không hiểu."

"Vạn vật trên đời, đều có thể dùng tâm mà quán chiếu. Ngươi tin, thì nó có. Ngươi không tin, thì nó không," Nữ Oa mỉm cười nói, "Ngươi hỏi ta vô ích, chi bằng tự hỏi lòng mình đi."

Ngao Bính không hiểu nhíu mày, suy nghĩ một lát, "Nếu long gn chỉ là ảo tượng, vì sao ta và Na Tra đều nhìn rõ ràng?" Y nghĩ lại, lại nói "Người và Lão Tổ, vì sao lại dung túng chúng ta vì một ảo ảnh mà náo động trời đất?"

"Hỗn Nguyên Châu trải qua ngàn năm, ra vào thiên địa, tạo hóa bát cực, không thể không trải qua một phen mài giũa thấu xương, ta cũng vậy, Thiên Tôn cũng vậy, Lão Tổ cũng vậy, chưa chắc có thể hoàn toàn khống chế, huống chi—" Nữ Oa đột nhiên dừng lại, lại mở miệng đã chuyển hướng, "Trước đây ngươi cùng Na Tra phá thần đỉnh của Vô Lượng Tiên Ông, hẳn đã ngộ được chút đạo lý. Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đối địch với Tiên Ông? Vì sao ngươi lại nguyện kết giao với Na Tra?"

Ngao Bính không hiểu ý Nữ Oa, đành thành thật đáp: "Tiên Ông tự cho là chính nghĩa, nhưng tàn sát người vô tội, Na Tra tuy bị Ma Hoàn liên lụy, đôi khi không tránh khỏi nóng vội, nhưng lương thiện dũng cảm, hành sự kiên định, đối đãi người khác chân thành."

Nữ Oa cười: "Ta lại hỏi ngươi, ngươi làm sao biết được thiện ác trong đó?"

Ngao Bính lại đáp: "Phụ thân, huynh trưởng và sư phụ từ nhỏ đã dạy ta đọc sách, phân biệt phải trái."

"Bọn họ chẳng qua chỉ dạy ngươi những đạo lý ai ai cũng biết," Nữ Oa lắc đầu, hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi làm việc gì cũng phải hỏi một lượt đạo lý rồi mới quyết định sao?"

Ngao Bính ngẩn ra, cau mày, lẩm bẩm: "Ta, ta hỏi là..." Y chìm vào suy tư hồi lâu, đột nhiên linh quang lóe lên như sấm sét giáng xuống đại dương, trong khoảnh khắc chiếu rọi toàn bộ bóng tối. Y cẩn thận suy đoán: "Là lòng ta?"

Thấy Ngao Bính dường như đã hiểu ra điều gì, Nữ Oa tiếp tục nói: "Tiên gia chưa chắc lúc nào cũng thiện, yêu tộc cũng chưa hẳn vĩnh viễn là ác. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm hướng về đâu. Ma Hoàn thế nào, Linh Châu ra sao, dù có gọi là thiên tính, chẳng lẽ không có chỗ cho bản thân tu luyện mà thay đổi?" Nàng dừng một chút rồi nói: "Nếu ngươi hiểu được đạo lý hôm nay ta nói, thì tự nhiên sẽ biết nên ứng phó nào."

Ngao Bính không kịp nghĩ ngợi, vội hỏi: "Vậy còn Na Tra phải làm sao?"

Nhưng Nữ Oa không trả lời, chỉ nói: "Hắn có thứ mà hắn cần tự mình ngộ ra. Ngươi đi đi."

Dứt lời, phượng hoàng tung cánh, trăm chim hòa ca. Ngao Bính ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Loan dang rộng đôi cánh, trong chớp mắt, vô số hào quang bừng sáng, chiếu rọi khắp đất trời.


Note tác giả:

1. Trong "Truyện Ngao Bính" có đề cập mẹ của Ngao Bính là Ứng Long. Mối quan hệ giữa Ứng Long và Nữ Oa được lấy cảm hứng từ "Hoài Nam Tử – Lãm Minh Huấn": "Nữ Oa ngồi xe sấm, điều khiển Ứng Long." Tuy nhiên, sau khi đọc kỹ, bạn sẽ thấy hệ thống thần thoại trong "Hoài Nam Tử" không hoàn toàn khớp với "Phong Thần Diễn Nghĩa", vì vậy hãy bỏ qua phần sau: "Triều kiến Đế tại Linh Môn, Mật Mục nghỉ dưới Thái Tổ."

2. Dài mà mình thấy không liên quan đến truyện, xin phép không dịch, các bạn có thể lên ao3 đọc.

P.S: Ngao Bính truyện là hàng phái sinh không cần để tâm nhiều, có quá nhiều thứ đấm nhau với vũ trụ Sủi Cảo mà chúng mình đu, không khuyến khích cho là fact 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro