Chap 5: Cán cầm nỗi đau
Đến khi Thái Ất Chân Nhân vội vàng chạy đến hậu uyển, trước mắt đã là cảnh tượng hỗn loạn ngổn ngang, khói xanh ngút trời, còn Na Tra và Ngao Bính đã không biết đi đâu. Ông bực bội vung vẩy phất trần, khôi phục lại những viên gạch vỡ, gõ mạnh vào đầu mình, lo lắng đứng tại chỗ xoay vòng, nhưng nghe thấy tiếng cửa sổ kêu cót két, từ phía sau lộ ra nửa khuôn mặt của Ngao Bính, không thấy đôi mắt, chỉ là mỉm cười bình tĩnh, nói: "Sư bá, người không cần lo lắng—" chưa nói xong, rầm, cửa sổ đã bị đóng sầm lại.
Ngay sau đó, cánh cửa lớn mở hé một nửa, Na Tra khoanh tay dựa vào, lười biếng nói: "Nghe thấy rồi đấy, tất cả ra ngoài hết cho ta"
"Ngươi, ngươi đừng có mà làm bậy!" Thái Ất nhận ra ma khí trên người hắn nồng đậm, bất giác căng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp như sư đệ mình "Chuyện... chuyện liên quan đến mạng người!"
Na Tra nhướng mày, khinh bỉ cười một tiếng, quay người đóng sập cửa.
Bên trong phòng không có ánh đèn, một màu đen kịt. Ngao Bính đứng bên cửa sổ, vẫn bị Hỗn Thiên Lăng trói chặt không thể động đậy. Nhịp tim hối hả ban nãy đã dần bình ổn, mồ hôi lạnh thấm qua tóc mai, ướt đẫm bên thái dương. Không biết Na Tra đã dùng phép thuật để ngăn cách âm thanh hay cũng chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, trong không gian lặng như tờ. Y hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, bắt đầu nói như không có chuyện gì: "Gân rồng đâu?"
Na Tra dùng ngón tay búng một cái, đèn đồng san hô hai bên giường lập tức sáng lên, ngọn lửa nến như nhụy hoa lấp lánh, một lúc sau liền bốc cao lên nửa ngón tay. Ngao Bính ngẩng đầu nhìn xung quanh, bày biện vẫn như năm xưa không khác, vẫn lộn xộn, bàn kê trải đầy sách vở. Ngao Bính vừa định xem kỹ, Hỗn Thiên Lăng đột nhiên nới lỏng, y thả lỏng đôi vai căng cứng, vừa định bước chân, nhưng nghe Na Tra lạnh lùng lên tiếng:
"Không được động đậy."
Ngao Bính đành đứng yên.
"Cởi quần áo ra."
Ngao Bính sững sờ, nhíu mày, chưa kịp mở miệng, Na Tra chế nhạo: "Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?"
"Đây là điều kiện mà người nói?"
"Im miệng."
"Nếu ngươi muốn kiểm tra lưng của ta" Ngao Bính đoán trúng ý đồ của hắn, không hề nổi giận, vẫn vẻ bình thản "Có thể nói thẳng" câu nói đầy hàm ý châm chọc rằng Na Tra chỉ đang khoa trương, cố ý hù dọa.
Y tự nhiên cởi áo ngoài "Cần gì phải nói đầy ám muội như vậy."
Ngao Bính bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử một cách dễ dàng, ngược lại khiến Na Tra tức giận đến mức vừa tức vừa xấu hổ "Im miệng!"
Làn da cậu vốn trắng nõn, dưới ánh đèn mờ vàng lại càng thêm trong suốt. Đường nét cơ bắp và xương cốt vừa vặn hài hòa. Khi cởi đến lớp áo trong, Ngao Bính chậm rãi vén tóc sau gáy, xoay người quay lưng lại với Na Tra. "Nhìn ra được gì chưa?"
Họ tuy từ nhỏ đã quen biết, nhưng chưa thân đến mức phải cởi quần áo, lộ thân thể cho nhau xem. Y thì đã quen nhìn Na Tra cởi trần, bản thân thì luôn chỉnh tề, dù hiện tại Na Tra chỉ coi y là kẻ giả mạo, y cũng có thể cảm nhận ánh mắt nóng rực dán lên lưng lăn xuống, như sáp nóng chảy, không nhịn được hít một hơi lạnh "E rằng chẳng có gì khác thường cả" liếc nhìn Na Tra một cái, không nhịn được khẽ cười "nếu không ngươi đã ra tay rồi."
Na Tra lại không để ý đến lời chế nhạo của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Ngao Bính thở dài, cúi người nhặt quần áo lên "Ngươi hài lòng rồi, nên cho ta xem—"
Lời chưa dứt, Ngao Bính đột nhiên cứng đờ, không biết Na Tra lúc nào đã đến sau lưng hắn, một tay đè lên Hồn Môn. Sự nóng rực lan truyền khắp cơ thể, khiến y không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, Na Tra lại không nói gì, chỉ siết chặt tay ấn sâu hơn một chút. Với công lực của hắn, tư thế hiện tại e rằng có thể trực tiếp kéo xương sống của hắn ra. Ngao Bính lập tức cảnh giác, một hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, Na Tra đột nhiên thu tay lại.
"Hừ" Na Tra cười một tiếng, không phân biệt được là khinh bỉ hay chế nhạo "Quả nhiên không phải yêu quái biến thành."
Ngao Bính thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, không lừa ngươi."
Na Tra khinh bỉ khẽ hừ một tiếng "Việc vừa rồi ngoài thăm dò xem ngươi có phải là hóa thân không, ta cũng đã hạ phù chú lên người ngươi" thấy Ngao Bính sắc mặt khẽ biến, hắn thổi nhẹ kẽ ngón tay, thu lại nụ cười khinh bỉ lúc nãy, ánh mắt đột nhiên tối sầm "Gân rồng không thể có bất kì tổn thương nào, nếu ngươi dám manh động—" hắn cắn môi, nhưng không nói tiếp nữa, mà quay người đi đến bên giường, từ trong lấy ra một chiếc bình thủy tinh màu tuyết thanh, cẩn thận đặt lên bàn, mở nắp, rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Ngao Bính chỉnh lại trang phục, bước lên, lúc này mới phát hiện toàn thân như bị trói buộc, hành động vô cùng khó khăn, nhấc chân lên cũng phải dùng sức ngàn cân, khó khăn lắm mới di chuyển đến trước bàn, nhưng lại đụng phải mùi tanh nồng nặc khiến dạ dày muốn cuộn lên. Lại nhìn kỹ, Ngao Bính lập tức mặt mày trắng bệch, như bị một cú đánh bất ngờ vào mặt, mãi không lấy lại được tinh thần, lâu lắm nghẹn giọng hỏi:
"Ngươi đã dùng cái gì?"
Na Tra bình thản "Máu đầu tim"
Dù chỉ nhìn một cái đã đoán ra kết quả, nhưng nghe Na Tra nói ra, Ngao Bính vẫn trợn to mắt, từ từ quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của Na Tra, không thể tin nổi nói: "Cái gì?"
Na Tra biết y nghe rõ ràng, chỉ liếc nhìn một cái, không trả lời.
"Ngươi điên rồi," Ngao Bính giọng run rẩy, "Tại sao—"
"Ta không điên" Na Tra dường như rất đắc ý với sự run rẩy của y, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy tinh trước mặt, nhíu chặt mày "Các ngươi đều sẽ không hiểu đâu..." Nói đến đây, hắn chợt nhận ra mình thất thố, lập tức thu lại biểu cảm, quay sang Ngao Bính. Nhưng lúc này, y đã trợn tròn mắt, không nói một lời, chỉ có một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt phải.
Na Tra chưa từng thấy biểu cảm này của y. Cho dù hắn nghĩ y hiện giờ là đồ giả, trái tim vẫn không nhịn được thắt lại. Hắn chỉ có thể quay người đi, giọng lạnh lùng "Ngươi khóc cái gì"
"Có đáng không?"
"Tại sao không đáng? Y là người bạn duy nhất của ta" Na Tra chỉ coi là y đang khiêu khích, không khỏi sinh ra chút tức giận "Năm đó chúng ta quen nhau chưa đầy mấy ngày, y đã sẵn lòng từ bỏ vạn long giáp, cùng ta chống lại thiên lôi, sau này khi tái tạo thân thể, cũng vẫn là y hy sinh bản thân, thay ta đỡ đòn của ba vị Long Vương" nghĩ đến chuyện cũ, vạn ngàn hình ảnh như phim quay chậm lướt qua trong đầu, sóng lòng dâng trào, khó mà bình tĩnh lại, Na Tra nắm chặt tay, mãi sau mới nói "Ngươi là thứ giả mạo, đương nhiên không hiểu."
Ngao Bính nhắm mắt lại "Chỉ là cam tâm tình nguyện mà thôi."
"Ta cũng cam tâm tình nguyện."
Ngao Bính thất thần quay người, mắt vô hồn, ngay cả lời nói cũng nhẹ bẫng "Cất đi đi." Hắn lê bước, vịn góc bàn, ngẩn người ngồi đó, khẽ nói "Ngươi hà tất phải làm vậy?"
"Lão tử thích."
Ngao Bính khó nhọc nói: "Không được đâu."
Na Tra lại không để ý đến y, vung tay thu hồi phù chú "Ngươi xem cũng xem rồi" hắn thu long gân, cẩn thận đặt lại vị trí cũ, lại kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, mới quay người ngồi bệt bên giường, nhìn Ngao Bính vẫn ngồi ngẩn ngơ bên bàn "Còn gì muốn nói nữa không?"
"Máu đầu tim cực kỳ hao tổn công lực, nếu cứ tiếp tục nuôi dưỡng như vậy, lâu dần tất sẽ liên lụy đến linh thần của ngươi" Ngao Bính nói "Nếu chỉ là bạn bè, cần gì phải làm đến mức này?."
"Nói ngươi không hiểu" Na Tra đặt hai tay sau gáy, vắt chân, chuyện nguy hiểm như vậy, hắn vốn không nói với ai, cha mẹ sư phụ chỉ biết hắn đang tìm ba bảo vật, giờ đây để Ngao Bính trước mắt nhìn thấy, lại khiến hắn như mất hồn, không khỏi đắc ý "Linh hồn của chúng ta vốn là một viên Hỗn Nguyên Châu hóa thành, vậy là phải cùng sống cùng chết, ta sao có thể bỏ mặc y?" Hắn tùy tiện nhặt lấy kịch bản mà Thân Tiểu Báo mấy hôm trước mang về, lật loạn mấy trang, chọn mấy chữ văn hoa, đắc ý nói "Đây chính là 'tiền minh vị liễu', 'tình duyên song chứng', không hiểu đúng không?"
*tình nghĩa khắc cốt
**giao ước chưa dứt
Không ngờ Ngao Bính nghe xong, trầm mặc rất lâu, lại nhẹ nhàng cười.
Na Tra lập tức ngồi bật dậy, bực bội hỏi: "Ngươi lại cười cái gì?"
Ngao Bính quay đầu lại, khóe miệng cong lên "Ta không biết thì ra ta đối với ngươi quan trọng như vậy."
"Không phải ngươi" Na Tra trầm giọng, "Là Ngao Bính."
"Có phải chỉ cần gân rồng còn đó, ngươi sẽ mãi không tin ta chính là Ngao Bính thật?"
"Khi y tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, vẫn còn nắm chặt tay ta" Na Tra mở lòng bàn tay, như nhớ lại rất nhiều chuyện, tự cười một tiếng, khẽ lẩm bẩm "Y luôn nắm chặt tay ta" từ từ khép ngón tay, cho đến khi nắm chặt tay, trong mắt Na Tra bùng lên hận ý "Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại một sợi gân."
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đứng yên bất động trước mặt, nheo mắt, nghiến răng "Cũng bởi vì ngươi, không ai tin ta—"
Ngao Bính thấy quanh thân hắn lại dâng lên ánh sáng đỏ, thở dài "Ta tin ngươi."
Na Tra sững sờ.
Quả thật đây rất giống những lời mà Ngao Bính sẽ nói, ai cũng có thể không tin hắn, nhưng Ngao Bính thì không.
Kỳ lạ thật, nếu người trước mắt chính là Ngao Bính... trong lòng Na Tra ầm một tiếng, lại lập tức dập tắt ý nghĩ ấy. Khi nãy hắn bưng ra bình thủy tinh, gân rồng vẫn ngâm trong máu, khẽ động đậy, nếu người này quả thật là chân thân Ngao Bính, sao có thể không có chút phản ứng nào?
Bình tĩnh lại, Na Tra lạnh lùng nói: "Không cần ngươi tin."
Nói xong tự cảm thấy có chút khắc nghiệt, nhưng Ngao Bính lại không hề tỏ ra thất vọng, như đã đoán trước hắn sẽ nói gì, khẽ lắc đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới cất tiếng: "Trước chuyện này, ngươi có từng nghi ngờ ta không phải Ngao Bính chưa?"
Thấy hắn lại định dùng đạo lý vòng vo, Na Tra bực bội khoanh tay, vắt chân lên đầu giường "Nói nhảm cái gì?"
Ngao Bính thấy hắn không thèm để ý, như đã quyết tâm không nghe mình nói, bất đắc dĩ lùi về bàn ngồi xuống, trầm ngâm: "Ta nghe sư bá nói, ngươi đang tìm ba bảo vật, muốn giúp ta—giúp 'Ngao Bính' hồi hồn tái sinh" y nhìn về phía Na Tra "Như vậy, ta cùng ngươi đi tìm, được không? Đợi khi tập hợp đủ bảo vật, nếu ngươi có thể triệu hồi 'Ngao Bính thật', vậy thì 'hàng giả' này của ta sẽ không đánh mà tự vỡ."
Na Tra nhướng mày "Đừng tưởng tiểu gia không biết ngươi tính toán gì" hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Ngao Bính, cúi người "Ngươi đi theo ta, phá hoại ngầm, khiến ta mãi không thu thập đủ, là có thể mãi làm tu hú chiếm tổ."
"Hà tất phải đề phòng như vậy" Ngao Bính nói "Cho dù ta không đi theo ngươi, lẽ nào không thể chiếm đoạt sao?"
Na Tra nói không lại, chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Hiện tại ngoài ngươi, không còn ai nghi ngờ thân phận của ta, tương lai nếu ta không kế vị phụ vương, thì là lên trời thành tiên, được phong một phương thủy quân" Ngao Bính bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng âm trầm của Na Tra "Đến lúc đó dù ngươi có quậy khắp trời đất, 'Ngao Bính' cũng chỉ là ta, chắc Thiên Tôn cũng nghĩ như vậy."
Không ngờ y khéo léo đến vậy, Na Tra tức giận đến mức cười, mắt lửa cháy, từ từ giơ nắm đấm lên "Ngươi cái đồ khốn—"
Nhưng lần này Ngao Bính lại chủ động giơ tay, đỡ lấy cổ tay hắn "Nếu không, ta một mực tranh cãi với ngươi cũng có ích gì?" Nhìn Na Tra, y thu lại sắc mặt sắc bén lúc nãy, lộ ra nụ cười khổ "Cho dù ngươi không tin ta, ta cũng không thể ngồi nhìn ngươi ngày ngày dùng máu đầu tim nuôi long gân."
Na Tra thu nắm đấm lại, nghi hoặc nhìn y: "Tại sao?"
"Ta không nỡ."
Cứ tưởng hắn có thể nói ra cái gì ghê gớm, Na Tra trợn mắt. Trước đây Lý Tịnh bắt hắn, giảng cả đống đạo lý lòng trắc ẩn của bậc quân tử. Ngao Bính từ nhỏ đọc sách thánh hiền, thứ giả mạo này đương nhiên cũng nói được, không biết là cảm giác kỳ quặc kia là thất vọng hay phiền muộn, Na Tra bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm được gì "Hừ."
Ngao Bính lại không bỏ qua "Vậy ngươi có đồng ý không?"
Na Tra nằm ngửa trên giường, quay lưng lại, chống đầu, nhìn chằm chằm vào tường "Ta không đồng ý, lẽ nào ngươi sẽ không đi theo?"
Người sau lưng dường như đang cười "Vậy ta đi đây" cót két một tiếng, tiếng bước chân xào xạc "Ngủ ngon." Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một trận xôn xao thấp giọng, liền biết sớm có người nằm ngoài nghe trộm đã lâu. Na Tra vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường, ánh nến nhảy múa chiếu bóng lúc tối lúc nhạt—lúc đó, Ngao Bính cũng bất chấp tất cả xông lên, bản thân bị thiên lôi công kích, đau đớn xé lòng, còn bị hắn làm tức đến phát điên, ngươi có ngốc không?
Ngươi có ngốc không?
Lấy máu đầu tim, ngày ngày nuôi dưỡng, ngươi có ngốc không?
Đương nhiên là ngốc, nhưng ngốc cam tâm tình nguyện, ngốc mà lòng dạ vui vẻ, ngốc mà không oán không hối. Bất cứ lúc nào nghĩ đến, nghĩ đến cái gì, nhớ đến từng chuyện với Ngao Bính, luôn ngọt ngào vui vẻ, dù thành thần tiên, chứng đắc đoạn tuyệt ái dục tham sân, hắn cũng sẽ nhớ ngày đó bên bờ biển lần đầu gặp gỡ, gió biển thổi tung vạt áo Ngao Bính, trong ánh hoàng hôn rực rỡ hắn dịu dàng nhìn mình. Nghĩ đến đây, Na Tra không nhịn được cười, từ dưới gối lôi ra ốc biển, đưa lên miệng, khẽ thổi, luồng khí xoáy trong khe hở, chỉ phát ra vài tiếng đục, vang vọng trong màn trướng.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn qua sống mũi, rơi vào lòng hắn.
Na Tra không hay biết, ngoài hành lang, Ngao Bính bỗng khựng bước giữa lời cằn nhằn của Thái Ất:
"Các ngươi rốt cuộc đã nói cái gì vậy, nó sao còn bảo ngươi cởi quần áo, hừ, ngươi sao thế?" Thái Ất phát hiện hắn đứng yên bất động, cũng theo đó quay đầu, lập tức căng thẳng "Chẳng lẽ thằng nhóc đó lại định làm chuyện gì ngốc nghếch? Ta phải đi xem ngay—" Nói xong giơ chân định đi, nhưng bị Ngao Bính ngăn lại.
"Sư bá không cần vội" y an ủi "Là ta nghe nhầm thôi."
Dẫu lúc này Na Tra thổi ốc biển, người hắn mong gặp cũng không phải mình của hiện tại. Ngao Bính cười khổ, không cần tự chuốc lấy nhục nhã, bèn cắn chặt răng tiếp tục cùng chân nhân rời phủ. Nhưng ốc biển kia đã được làm phép, bất kể xa gần, tiếng kia vẫn văng vẳng bên tai, từng tiếng từng tiếng đều gõ vào tim, lại rơi vào dạ dày, nặng nề khiến y không bước nổi.
Đến bờ biển, Ngao Bính cuối cùng không nhịn được "Sư bá" y chắp tay "Hôm nay con gây ra nhiều phiền phức, đa tạ người rộng lượng giúp đỡ" chưa đợi Thái Ất trả lời lời khen ngợi này, lại vội vàng nói "Con còn có chút việc, xin thất lễ."
Lính canh tổng binh phủ, đối với Ngao Bính không khác gì vô hình, y dễ dàng quay lại trong viện, nhưng đèn đã tắt từ lâu, bên tai cũng không còn vang lên tiếng ốc biển.
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Ngao Bính lòng dạ ngàn vạn, nhớ lại lời Nguyên Thủy Thiên Tôn dặn dò mình: Ma hoàn túc nghiệp khó tiêu, tất phải chịu hết các loại kiếp nạn, mới có thể triệt để khai hóa, hiện tại kiếp cuối cùng này, sinh tử tồn vong, xem tạo hóa của các ngươi thế nào. Thiên cơ khó đoán, mà kiếp số khó trốn, dù y có ngàn lời vạn lời muốn tỏ, bản thân cũng không biết bắt đầu từ đâu, Ngao Bính đứng lặng hồi lâu, ngây ngất lại nhìn một cái, liền vung tay lên mây, quay người rời đi.
Một làn gió nhẹ lướt qua vạt áo hắn, thổi đến cửa sổ, men theo khe hở chui vào trong phòng.
Na Tra nằm ngửa, mắt mở to, lẩm bẩm "Đồ ngốc."
Editor: Không để ý tag nên hôm nay bóc trúng pỏn Thượng Mỹ sang chấn tâm hồn, khổ thân tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro