Chap 4: Lòng quân vô định
Đêm khuya thanh vắng, trong miếu hương khách đã sớm tản đi, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt đâu đó vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đại điện. Ngao Bính đứng bên cạnh cầu đá, nhìn chăm chú vào bóng mình dưới nước, cuộc gặp gỡ vừa rồi thật khó mà gọi là vui vẻ. Cố nhân tương phùng, lại đối đầu nhau, từ khi quen biết đến nay, y chưa từng thấy Na Tra có thái độ thù địch như vậy.
Sự ngỡ ngàng chỉ thoáng qua, trong chớp mắt Na Tra đã dựng lên hàng rào phòng thủ, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Ngao Bính đã nhận ra sự đau khổ và ấm ức trong ánh mắt Na Tra, hòa lẫn trong ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy.
Thái Ất chân nhân dựa vào bên cạnh, xoa xoa cán phất trần, thở dài: "Ngươi xem, ta không lừa ngươi, giờ nó cứ điên cuồng như vậy, nói gì cũng không tin."
"Tất cả là vì con" Ngao Bính hồi thần, khẽ thở dài một tiếng, suy tư một chút lại mở miệng "Sư bá con muốn đi xem sợi gân rồng đó."
Thái Ất giật mình "Ngươi nói cái gì?"
Ngao Bính nhíu mày, vẻ mặt kiên định: "Nếu ngay cả con cũng không nhìn thấy sợi gân đó, vậy thì chắc chắn có yêu quái đang lợi dụng, khiến Na Tra lạc vào ma đạo." Thấy Thái Ất còn do dự, y nói tiếp: "Vì chuyện này là do con mà ra, con không thể đứng ngoài cuộc được." Ngao Bính đứng thẳng người, chắp tay: "Xin sư bá thành toàn."
"Chuyện này..." Thái Ất do dự, ông không phải cho rằng Ngao Bính viển vông, hiện tại muốn phá vỡ tình thế, dường như cũng không có cách nào khác, chỉ là ông thật sự không nắm chắc phản ứng của Na Tra, nếu ma tính bộc phát, Lý phủ vừa sửa chữa xong, sợ rằng lại bị phá hủy một nửa. Phá phủ là chuyện nhỏ, thanh danh mới là lớn, nếu không cẩn thận truyền ra, Khương Tử Nha không kiểm soát được tình hình, lại kinh động đến Thiên Tôn.
"Sư bá!"
"Ái chà, ngươi đừng nóng vội" Thái Ất nhẹ nhàng vỗ vai Ngao Bính "Quên sư phụ ngươi nói sao rồi, nếu ngươi nóng nảy, chính là đổ thêm dầu vào lửa, không ích gì" ông hắng giọng, lẩm bẩm, "Không được, phải đuổi Na Tra đi mới được——" Ông lẩm bẩm, suy nghĩ đông tây, đi đi lại lại vài vòng, đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng, hai tay đập vào nhau, "Ta nghĩ ra rồi!"
Ngao Bính mừng rỡ " Có cách gì?"
Thái Ất vẫy phất trần "Đừng lo, ta cùng sư đệ bàn bạc đã."
...
"Na Tra!"
Cạch một tiếng, cửa sổ bị một cái đầu tròn xoe đẩy mở, ánh nắng chói chang chiếu vào, làm sáng cả căn phòng tối tăm, Na Tra đang nằm dài trên giường ngủ gật mở mắt trái, ngược ánh sáng, chỉ thấy Thân Tiểu Báo lúng túng chui vào, nhảy xuống khung cửa, trong chớp mắt biến thành tiểu đồng "Ta mang tin vui đến cho ngài đây!"
Na Tra chậm rãi ngồi dậy "Tin vui gì?"
"Ta cùng cha nghe được tung tích của Hắc Chi rồi!"
Quả nhiên, Na Tra lập tức phấn khởi, hai mắt sáng rực "Ở đâu?!"
Thân Tiểu Báo đè đầu gối hắn "Đừng nóng vội, ngài nghe ta nói đã" báo con đi vòng quanh, nghiêm túc bắt chước giọng cha nói "Cha ta hỏi khắp chim muông thú rừng, nói rằng truyền thuyết về nơi sản xuất Hắc Chi có hai, một là núi Dao Quang Đắc Lăng, hai là sườn núi Hằng Sơn. Cái núi Đắc Lăng gì đó, mọi người chỉ nghe nói, chưa ai thực sự đến đó," hắn thấy Na Tra nóng lòng, lại vội nói, "Còn Hằng Sơn, đã mấy trăm năm không thấy Linh Chi xuất hiện."
Na Tra lại không nản lòng, "Hằng Sơn không sao, ta tự đi hỏi Thổ Địa cho rõ, nếu hắn không chịu nói, ta sẽ lật tung nó lên" hắn nắm chặt tay "Còn cái núi Dao Quang Đắc Lăng gì đó, ta nhất định sẽ tìm ra."
Thân Tiểu Báo cắn ngón tay, cẩn thận hỏi: "Vậy, chúng ta đi bao lâu đây?"
Na Tra liếc hắn, cười nói: "Ngươi không cần theo, ta tự đi là được."
"Không mà——" Thân Tiểu Báo há miệng, lập tức lao tới, kéo đai lưng Na Tra không chịu buông, "Cầu xin ngài mang ta đi nữa, không đi tìm Đắc Lăng, đi, đi Hằng Sơn cũng được" nhóc cố gắng chớp mắt long lanh, cố tỏ ra thành khẩn, "Được không, ít nhất mang ta đi Hằng Sơn, Na Tra, cầu xin ngài——"
Na Tra khoanh tay, nheo mắt "Sao đột nhiên dám làm nũng với ta thế?"
Thân Tiểu Báo giật mình, suýt tưởng mình bị lộ, chỉ đành cố gắng bịa chuyện "Vì từ nhỏ ta đã rất thích làm nũng với ca ca rồi" nhóc cúi đầu, giả bộ ngại ngùng, lúng túng nói "Nhưng ca ca sớm đi tu tiên, ta cũng không có cơ hội——ngài, ngài sẽ mang ta đi chứ?"
Na Tra nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu "Được rồi."
Nói xong, hắn quay người, dang tay, khẽ niệm chú, chỉ thấy một đạo kim quang từ lòng bàn tay bắn ra, hướng về tứ phía, từ từ nuốt chửng căn phòng, rồi đột ngột thu thành một ngôi sao, tách một tiếng biến mất.
Thân Tiểu Báo tò mò hỏi: "Na Tra, đây là gì?"
Na Tra khẽ cười, nói: "Trong phòng này có thứ quý hơn mạng ta. Vừa rồi ta dùng Kim Lệnh kết nối với cảm giác của ta, nếu có ai đến gần, ta sẽ biết ngay."
Thân Tiểu Báo nghe xong, thầm kêu không ổn, đột nhiên ôm bụng kêu đau, "Na Tra, ta ra ngoài quên, quên——" nhóc tội nghiệp nói "Ngài có thể cho ta đi nhà xí trước không?"
"Trẻ con đúng là nhiều chuyện" Na Tra vung tay, nói với vẻ khó chịu: "Ra cửa tây rẽ trái."
Thân Tiểu Báo ậm ờ, khẽ nói: "Ta biết đường."
"Mau đi đi!"
Bước ra ngoài, vội vã chạy đến chỗ vắng, Thân Tiểu Báo thấy xung quanh không người, khẽ huýt sáo, nhưng đợi mãi không thấy con bồ câu xám thường truyền tin cho mình đến, đang sốt ruột, đột nhiên thấy người hầu Lý phủ đến đổ thùng, vội chạy tới "Thúc thúc có thể giúp ta truyền tin không?" Hắn lục lọi trong người tìm vật tin, múa may một hồi, cuối cùng chỉ rút được một nhúm lông báo, "Mấy ngày nữa, đại ca ta đến phủ chơi, thúc thúc đưa cái này cho huynh ấy, nói 'đừng đi'."
"Xin hỏi, đại ca của tiểu công tử là ai?"
Chưa kịp mở miệng, từ bên kia tường đột nhiên vang lên tiếng thúc giục của Na Tra: "Này, kéo dài nữa là ta không mang ngươi đi đâu!"
Thân Tiểu Báo giật mình, sợ lời vừa rồi bị Na Tra nghe thấy, càng sợ hắn đột nhiên xông vào lôi mình đi, vội vàng hét to: "Đến ngay!" Sau đó lại hạ giọng, nắm lấy cánh tay người hầu, "Nhớ kỹ, nói với huynh ấy 'đừng đi!' Nhớ nhé!" Nói xong, nhẹ nhàng nhảy qua tường, không ngoảnh lại chạy đi.
Người hầu ngơ ngác nhìn đuôi báo lướt qua trước mắt, lẩm bẩm: "Nhưng... nhưng hôm nay tôi mới đến phủ Lý làm việc."
...
"Đi Hằng Sơn, nếu Na Tra tự đi, chắc chỉ mất nửa ngày" Thái Ất chân nhân tự tin vẫy phất trần, "Nếu mang theo Thân Tiểu Báo, có thể kéo dài ít nhất một ngày" ông ghé gần tai Ngao Bính "Nhân lúc Na Tra không có ở đây, chúng ta tới phủ họ Lý chơi một chuyến, ngươi cũng tiện thể xem thử sợi long cân ấy."
Ngao Bính mím môi, do dự: "Nhưng ngài Lý và phu nhân có phiền không?"
"Đến lúc này rồi, còn phiền gì nữa" Thái Ất vẫy tay "Ngươi cũng đến đây nhiều lần rồi, Na Tra để đồ ở đâu, ngươi còn rõ hơn ta."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ giữa đường xuất hiện một người hầu, dáng vẻ xa lạ, có lẽ là tạp dịch mới vào phủ, chỉ thấy hắn đặt chổi xuống, cung kính hỏi: "Xin hỏi hai vị có phải là quý khách được mời đến phủ hôm nay không?"
"Đúng," Thái Ất kỳ lạ nhìn hắn "Có chuyện gì?"
Chỉ thấy đối phương mò mẫm trong người một lúc, cuối cùng lấy ra hai ba sợi lông, "Hôm đó tôi đang quét dọn nhà xí, có một tiểu công tử nhờ tôi nhắn lời, nói đại ca sẽ đến phủ chơi, bảo tôi nhất định chuyển lời" hắn đứng thẳng người, ngẩn ra "Hình như nói 'đừng', ơ, đừng gì nhỉ?"
Đây rõ ràng là tin của Thân Tiểu Báo, Thái Ất xoa xoa ngón tay, kế điệu hổ ly sơn vốn là do ông và Thân Công Báo bày ra, nhờ Thân Tiểu Báo dẫn Na Tra rời phủ, việc thành tự nhiên có hồi âm, có lẽ là bảo Thân Công Báo hai người đã lên đường. Ông vẫy tay, "Ta biết rồi."
Nhưng Ngao Bính lại thận trọng, truy hỏi: "Hắn nói đừng gì?"
"Đừng đi."
"À chắc là bảo sư đệ đừng đến" Thái Ất kéo lại áo "Nên hôm nay ta dẫn ngươi đến." Ông quay đầu thấy Ngao Bính vẫn do dự, bèn võ vai y an ủi "Yên tâm đi, kế hoạch đều khớp với nhau, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Nếu Na Tra trở về sớm, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn."
Hai vợ chồng vì Na Tra ngày đêm lo lắng, bất lực, sớm nghe chủ ý của Thái Ất, tự nhiên là vui vẻ đồng ý. Để tiết kiệm thời gian, bỏ qua nghi thức yến tiệc, chỉ dâng trà điểm tâm, bàn bạc đơn giản một lát, Ân phu nhân liền đứng dậy, muốn dẫn đường cho Ngao Bính.
"Không cần làm phiền phu nhân, ta biết đường đi."
"Không phải sợ ngươi lạc đường" cho đến khi ra khỏi thiên điện hơn mười bước, Ân phu nhân mới từ từ mở miệng "Mà là ta có chuyện muốn nói, cha hắn cứng đầu cố chấp, không cho ta nói với ngươi, nhưng——" bà đi nhanh vài bước, dường như không muốn Ngao Bính nhìn thấy vẻ lo lắng của mình, chỉ nghe bà thở dài, khẽ nói: "Mẹ hiểu con cái nhất, Tra nhi tình trạng như bây giờ, người ngoài không hiểu, ta lại rõ ràng."
"Vì ma hoàn, từ nhỏ tính tình đã kỳ quặc, vì thế chịu hết khổ cực, trên tuy có hai người anh, nhưng xa tận chân trời, không có nhiều niềm vui huynh đệ. Ngoài cha mẹ sư phụ, chỉ có ngươi chịu thân cận nó, lại nhiều lần xả thân cứu mạng, tự nhiên khác với người khác" Bà quay đầu cười với Ngao Bính "Khi hành quân ở Tây Kỳ, lúc rảnh rỗi nó cũng không ít lần nhắc đến ngươi, thường nhớ nhung, lại không chịu nói với người khác, làm mẹ, ta đều nhìn thấy hết."
"Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo ngươi nhả linh châu, nó đương nhiên không chịu, chỉ là không ngờ thiên kiếp đến nhanh như vậy, hôm đó nó tận mắt nhìn thấy ngươi thần hồn phân liệt, chỉ còn lại một sợi gân rồng, trong lòng Tra nhi cảm giác gì, có thể tưởng tượng được." Ân phu nhân đứng trước cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, dường như nhớ ra điều gì, không nhịn được cười khổ một tiếng "Mấy ngày đầu về, Tra nhi đóng cửa không ra, không ăn không uống, gặp lại ta, hai mắt đờ đẫn——không giấu gì ngươi, ta cùng cha hắn, đều không nhìn thấy sợi long gân đó, nhưng ta thấy nó bị hành hạ như vậy, làm sao có thể không tin?"
Bà đưa tay lau nước mắt, quay người nhìn Ngao Bính, khẽ cười, "Nếu không phải ngươi trong lòng nó đặc biệt, sao lại chấp niệm sâu đến vậy? Lời này là ta thiên vị, xin ngươi đừng trách" bà dừng lại "Nên hôm nay mời ngươi đến, cũng là bất đắc dĩ."
"Phu nhân không cần hành lễ. Xin hãy tin rằng, ta đối với Na Tra, cũng giống như Na Tra đối với ta, không hề khác biệt."
Lúc này không phải thời điểm bày tỏ tình cảm, lời nói liền dừng lại. Ngao Bính đi vòng qua Ân phu nhân, bước lên bậc thang, tập trung tinh thần, đứng trước cửa phòng, dùng linh lực thăm dò, đột nhiên mở to mắt "Không ổn" hắn vội quay đầu "Phu nhân mau tránh xa! Na Tra đã đặt——"
Chưa nói xong, chỉ thấy cánh cửa đột nhiên phun ra lửa, ngọn lửa dài mấy thước nhe nanh múa vuốt, đột ngột lao về phía Ngao Bính, y vội vẫy tay đóng băng "Phu nhân, mau gọi chân nhân đến!"
Ngọn lửa cuồn cuộn không hề tắt, ngược lại càng dữ dội hơn đập vỡ màn băng, trong chốc lát khắp nơi sương nước bốc lên, Ngao Bính không thể không né tránh, nhảy lên không trung, hai tay đẩy ra mấy trượng băng cứng, ngăn cách căn phòng của Na Tra, tránh liên lụy hai bên. Vừa khống chế được tình thế, Ngao Bính còn chưa kịp thở, đã nghe thấy sau lưng có tiếng kêu vang, xé gió mà đến.
Y vừa né người, đã thấy một thanh kim thương lướt qua tóc mai, đâm xuống sân tạo thành một hố sâu.
"Ta thấy kỳ lạ, tại sao lão già Thân đột nhiên tốt bụng nói với ta chuyện này——" Chỉ nghe trên mây một tiếng quát giận dữ, Na Tra đã gọi về Hỏa Tiêm Thương, vung nửa vòng, lại chỉ vào mũi Ngao Bính "Hóa ra là để che giấu cho ngươi!"
So với lần gặp trước, ma khí quanh người Na Tra càng mãnh liệt, Ngao Bính nhíu mày, vươn tay bắt lấy Hỏa Tiêm Thương đâm tới, đóng băng nó lại "Chờ đã!"
"Bớt nói nhảm, đừng tưởng ta không biết ngươi định nói cái gì!" Hỏa Tiêm Thương phá vỡ băng giá, Hỗn Thiên Lăng từ phía sau Ngao Bính lao tới, trói chặt hắn trên không trung. Na Tra bay đến trước mặt hắn dừng lại, khinh bỉ nói "Ngươi đúng là có bản lĩnh, lừa được cả thiên hạ tin tưởng. Đáng tiếc" hắn siết chặt cổ họng Ngao Bính "Ngươi lừa không được ta."
Ngao Bính bình thản đáp: "Ta không lừa ngươi."
Na Tra nổi giận "Ngươi nói thì có ích gì?!"
Ngao Bính để hắn trói, không giãy giụa "Nếu ngươi không tin, hãy để ta xem sợi gân rồng đấy"
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc lại khiến Na Tra hoàn toàn điên cuồng "Ngươi xứng xem sao?" Khóe miệng hắn giật giật, nghiêng đầu, màng mắt xám trắng dần nổi lên, che kín nhãn cầu, tay càng siết lại, khuôn mặt Ngao Bính tím tái "Ta sẽ rút gân của đồ giả ngươi trước——"
Ngao Bính biết lúc này biện giải vô ích, chỉ khiến Na Tra càng tức giận, toàn thân hàn khí bùng lên, đóng băng Hỗn Thiên Lăng, rồi nổ tung, đá mạnh vào ngực hắn một cái, kéo giãn khoảng cách hai người "Na Tra!" Y vung chùy đỡ "Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không phải Linh Châu?"
Na Tra căn bản không nghe: "Ta giết ngươi!"
Thấy Hỏa Tiêm Thương lại lao về phía mình, Ngao Bính giơ tay, bất chấp ngọn lửa thiêu đốt, một tay nắm chặt mũi thương, đè vào ngực mình.
Na Tra ngẩn ra, không ngờ y chủ động lao tới liều mạng. Hắn giữ nguyên thương, tức tối nói: "Sao? Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi à?"
Ngao Bính nhìn thẳng vào mắt Na Tra. Dù đối phương đang giận dữ ngập trời, y cũng không thể mất bình tĩnh trước. "Nếu ngươi giết ta, Ngao Bính sẽ không trở lại!"
Chiêu này khiến Na Tra dừng lại, hắn gắt lên: "Ngươi nói gì?"
"Để ta xem gân rồng trước" Ngao Bính nói "Ta sẽ nói cho ngươi biết".
"Còn dám đưa điều kiện với ta, muốn chết phải không?" Na Tra thở gấp "Nói hay không?"
Ngao Bính thấy hắn tức giận như vậy nhưng không thực sự ra tay, y biết mình đã chạm vào yếu huyệt của Na Tra, ngược lại càng điềm tĩnh "Ta nói rồi, nếu ngươi giết ta, dù ngươi dùng hết sức bảo vệ sợi gân rồng đó, Ngao Bính cũng không trở lại" Y nhìn thấy nỗi đau thoáng qua trên mặt Na Tra, trong lòng có chút áy náy— không nên ép hắn như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản: "Hãy thả ta ra trước, ta chỉ nhìn một cái, rồi sẽ đi ngay."
"Ngươi xem để làm gì?"
Thật ra chuyến này chỉ cần xác nhận ngoài Na Tra ra, có ai khác nhìn thấy sợi gân rồng đó không chứ chẳng có lí do gì khác. Nhưng nhất thời không nghĩ ra cách giải thích, Ngao Bính đành tùy tiện bịa một lý do: "Ta xem, liền biết mình thật sự là thật hay giả."
Na Tra khinh bỉ nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Không cần xem, ngươi chắc chắn là giả"
"Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Chỉ vì sợi gân rồng đó? Ngươi không sợ nó chỉ là huyễn ảnh do tà ma tạo ra sao?" Thấy Na Tra không nói gì, lại không chịu buông tay, cuộc tranh luận này thật vô dụng, Ngao Bính thở dài một tiếng, bản thân đã chiếm thượng phong, không nỡ ép thêm, hắn nhìn Na Tra, chỉ đành dùng giọng điệu dỗ dành ngày xưa "Ngươi để ta nhìn một cái, được không?"
Na Tra thu thương, vẫy tay lấy lại Hỗn Thiên Lăng "Cũng được." Khóe miệng hắn đột nhiên nở nụ cười, tà khí và lạnh lùng "Nhưng, ta có một điều kiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro