Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[1]

Rất nhiều năm về sau, Na Tra cùng với Ngao Bính có lại thân thể như lúc trước, Long tộc được trả tự do, trấn thủ hải vực, nhưng Na Tra phải đeo vòng càn khôn ở cổ nên hình dạng vẫn là một tiểu hài tử.

Tất cả mọi người đều nói hắn đeo vòng càn khôn ở tay bộ dạng thực rất đẹp trai soái khí, ở Trần Đường Quan cô nương trẻ tuổi nào cũng đều gặp hắn thổ lộ, tới cả muội muội Ngao Bính cũng nhìn trúng hắn....

Hắn cảm thấy quá phiền phức, dứt khoát tiếp tục làm một tiểu hài tử. Tiểu hài tử còn có thể tìm tiểu hài tử khác ở Trần Đường Quan để đá cầu.

Nhưng mà hắn tận lực cố khống chế năng lực của mình, thì những hài tử nhân loại cũng không thể đá cùng hắn, cuối cùng có thể bồi hắn vẫn là chỉ có Ngao Bính.

Mỗi lần cùng Ngao Bính chơi, hắn đều vô cùng tận hứng. Bất luận là thần tiên, yêu quái đều không thể mang lại cho hắn cảm thụ như này.

Mỗi ngày việc hắn thích nhất chính là thổi lên ốc tù và ở bờ biển, chờ Ngao Bính tới cùng hắn đá cầu.
Ngao Bính nhất định sẽ đến, cũng không bao giờ thất hứa. Thậm chí không cần hắn lấy ra ốc tù và, cậu cũng đã chờ ở nơi đó trước tiên.

Hôm nay, Na Tra cổ đeo vòng càn khôn, tay cắm ở lưng quần, đi bộ đến bờ biển, lại thấy được bóng dáng Ngao Bính.

Cậu vẫn mang bộ dáng lúc ban đầu, thanh nhã tuấn dật, như lưu phong hồi tuyết, thậm chí ngày càng đẹp mắt.

Na Tra trong lòng lại xuy một tiếng. Lại không phải nữ hài tử, xinh đẹp như vậy làm cái gì? Những long nữ kia cũng chưa tinh xảo bằng cậu!

Hắn từng giễu cợt Ngao Bính về việc này, Ngao Bính bình tĩnh mà nói: "Trời sinh, ngươi không hiểu."

Na Tra:......?!

Công kích danh dự? Đây chuẩn là công kích danh dự đi?!

Na Tra lúc ấy liền định tuyệt giao với cậu, lấy Hỗn Thiên Lăng trói cậu đến một cái long gân cũng không thể giãn ra, dùng Hỏa Tiêm Thương chọt đến cậu cũng không dám nói hươu nói vượn nữa!

Được cái, Ngao Bính cũng mau nhận thấy được cảm xúc của hắn, đáng thương hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thích bộ dáng này của ta?"

Chết tiệt!

Mỗi lần cậu dùng loại biểu tình cùng ngữ khí sợ sệt này đối mặt với mình, Na Tra liền cảm thấy chính mình là ác bá hù doạ hài tử. Vì vậy không thể hù doạ, chỉ có thể không so đo với cậu.

Sợ cậu thương tâm, còn phải an ủi: "Thích thích! Lên trời xuống đất không có ai đẹp hơn ngươi, tiểu gia đứng ở bên cạnh ngươi vô cùng có mặt mũi!"

Đáng tiếc Ngao Bính không thích hắn nói lời như vậy, mỗi lần đều không thể hiện ra, bản thân lại không phải không biết tính tình hắn, nên không thể dùng lời tương tự phản bác hắn, chỉ có thể tức giận mà đỏ mặt.

Bất quá tốt xấu gì cũng là để bảo vệ tình bạn, Na Tra còn có thể đá cầu.

.

Ngao Bính nhìn về Đông Hải, Na Tra đến gần cũng không phản ứng.

Na Tra cảm thấy kỳ quái: Hắn suy nghĩ cái gì trong đầu? Nếu mình là địch nhân, hắn liền xong rồi!

Hắn cầm lấy quả cầu, một chân đá đi.

Quả cầu đập vào lưng Ngao Bính, một vòng sóng gợn màu lam nhạt xuất hiện trên quần áo. Ngao Bính xoay người, bay nhanh mà dùng chân tiếp được quả cầu rơi xuống, đá vài cái sau rồi truyền cho Na Tra.

Na Tra một chân đá trở về.

Hai người đá mười lăm phút, Na Tra dừng lại, bắt lấy quả cầu hướng hắn: "Vừa mới ngẩn người nghĩ gì? Ta tới ngươi cũng không phát hiện."
Ngao Bính không biết bị như nào tự xúc động, mặt ửng đỏ, quay đầu nhìn về phía mặt biển, thần sắc phiền muộn.

"Làm sao vậy?" Na Tra lẩm bẩm thủ quyết, trong lòng mặc niệm chú ngữ, vòng càn khôn từ trên cổ chuyển tới trên cổ tay, thành bộ dáng làm đông đảo nữ hài động tâm.

Hắn đi đến bên cạnh Ngao Bính, duỗi tay đặt trên vai cậu, cà lơ phất phơ hỏi, "Ta liền nhìn ra ngươi không vui. Đã xảy ra chuyện gì? Nói ra, sẽ vui vẻ hơn."

Ngao Bính quay đầu, bộ dáng Na Tra phóng lãng gần trong gang tấc.

Cậu trong lòng căng thẳng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, thấy rõ mặt chính mình chiếu vào đáy mắt đối phương.

Cảnh tượng này, khoảng cách này làm Ngao Bính vừa vô cùng khẩn trương lại vừa vô cùng vui mừng. Cậu sợ Na Tra sẽ nhìn ra cái gì, lại nghĩ hai người gần tới như vậy, trong đáy mắt đều bóng dáng đối phương.

Tuy rằng, Na Tra không cùng tâm tình như cậu.
Ngao Bính rũ mắt, dứt khoát quay đầu đi, dừng tham quyến ngắm nhìn khuôn mặt kia

"Hôm nay......" Ngao Bính dừng một chút, gian nan mà mở miệng, "Tây Hải Long Cung có sứ giả tới."
"Nga, ngươi phụ trách tiếp đãi? Nên mới vội như vậy?"

Na Tra tỏ vẻ tường tận.

Dù sao cũng là Đông Hải Tam Thái Tử, hằng ngày còn có rất nhiều sự vụ phải xử lý. Dưới tình huống như vậy còn mỗi ngày tới bồi mình đá cầu, thật là bằng hữu tốt mà!

Na Tra thực cảm động, hùng hồn mà nói: "Ta đây sẽ đi tìm ngươi!"

Hai người quen biết nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên đã đến Long Cung vài lần. Long Vương đã được tự do, lấy được tín nhiệm của Thiên giới, hắn cũng giúp, Long Cung đều coi hắn là người một nhà. Hắn ở Long Cung không chịu cấm chế, hoàn toàn giống ở nhà mình

"Không phải." Ngao Bính nhìn hắn, do dự nhiều lần, gian nan mà mở miệng, "Tây Hải Long Cung muốn cùng chúng ta liên hôn."

Na Tra:???

Ngao Bính thấy hắn không có gì phản ứng, không khỏi thất vọng, khó chịu mà cúi đầu: "Phụ vương muốn cho ta đi."

"Ha ha ha" Na Tra cười rộ lên, trêu ghẹo nói, "Ngươi đây là muốn thành thân? Chúc mừng chúc mừng...... Tiểu gia sẽ hảo nghĩ đưa ngươi lễ vật gì. Nếu không thì Sơn Hà Xã Tắc Đồ đi? Người khác khẳng định chưa thấy qua bảo bối như vậy, vừa lúc làm cho thê tử tương lai của ngươi mở mang......"

"Na Tra!" Ngao Bính ngẩng đầu, phẫn nộ mà nhìn hắn.

Na Tra ngốc lăng: "Làm sao vậy?"

Ngao Bính tức giận, không biết giận hắn hay là giận chính mình nói: "Nếu ta thành thân, sẽ không có thời gian bồi ngươi đá cầu!"

Na Tra vẫn không phản ứng.

Ngao Bính tức giận, ngực không ngừng phập phồng.
Na Tra không biết cậu giận cái gì, lại biết không thể chọc cậu, thử hỏi: "Ngẫu nhiên tới một lần cũng không thể?"

Hô ——

Ngao Bính vung ống tay áo, bay lên trời, biến thành hình rồng nhảy vào trong biển.

Na Tra phía sau nhảy lên, Phong Hỏa Luân bay tới, chở hắn thăng lên giữa không trung, tránh bọt sóng biển văng ra.

Hắn nhìn nước biển cuồn cuộn, thở dài.

Người này, nháo cái gì nữa?

.

Hôm sau, Na Tra đúng hẹn đi tới bờ biển, không gặp được Ngao Bính, đợi một hồi, lấy ra ốc tù và, do dự nửa ngày lại không thổi.

Phỏng chừng còn đang tức giận ha.

Thôi, trước bình tĩnh đã, ngày mai lại nói!

.

Dưới Long Cung, Ngao Bính lẳng lặng chờ đợi, thời gian vẫn trôi qua, ốc âm vẫn không có vang lên.

Lòng cậu dần dần trùng xuống, đôi tay nắm chặt, cảm giác thống khổ làm hai má cậu hiện ra long lân, gương mặt tuấn mỹ hiện ra một chút yêu dã dữ tợn.

Thật lâu sau cậu mới bình tĩnh trở lại, khổ sở mà nghĩ: Thôi...... Chính mình một bên tình nguyện, chẳng trách hắn. Hắn chỉ đem mình làm bằng hữu a, là chính mình tham luyến cùng hắn ở bên nhau mỗi ngày mỗi giờ, đương nhiên không thể cầu hắn đáp lại.

Tới ngày hôm sau, Ngao Bính liền tìm tâm tình tốt, lại chủ động chờ ở bờ biển.

Gặp nhau bao nhiêu lần, Na Tra đều đến ở thời gian cố định

Nhưng lúc đó, hắn không có tới.

Ngao Bính tâm tình lại không tốt, trong lúc nhất thời gió nổi mây phun, kinh đào chụp ngạn, mưa to tầm tã rớt xuống.

Nước mưa men theo gò má ôn nhuận của cậu trượt xuống, cậu rũ mắt, trên mặt khó nén đau đớn.

"Na Tra......" Cậu thấp giọng mà gọi một tiếng, thanh âm bị gió lốc cuốn, biến mất không thấy.
"Chết tiệt!" Âm thanh quen thuộc ở sau lưng vang lên.

Ngao Bính xoay người.

Na Tra dẫm lên Phong Hỏa Luân ngừng phía xa xa: "Phong Hỏa Luân sẽ bị ướt tắt mất!"

Ngao Bính vội thu thần thông.

Cậu liền dùng phép hong khô nước trên y phục, trở về bộ dáng chi lan ngọc thụ, quan tâm mà nói: "Ngươi đi đâu? Như thế nào hiện tại mới đến?"

"Bị cha ta bắt lấy giáo huấn một phen. Ngươi biết rồi, lão nhân kia cứ như vậy." Na Tra thu hồi Phong Hỏa Luân, "Ngươi mới làm gì đấy?"

"...... Không phải ta." Liền đẩy cho con rồng khác đi.

"Vậy con rồng vừa làm mưa gió lúc nãy, ngươi không quan hệ sao?"

"Không, không quan hệ nha." Ngao Bính chột dạ, không dám nhìn hắn.

"À~ Thái Tử đúng là không giống nhau." Na Tra ôm hai tay, mắt nhìn ra xa.

Ngao Bính trộm nhìn về phía hắn, tham lam mà nhìn chăm chú vào, không bỏ một phân một ly nào.

Nhìn hắn hơi ngẩng cằm, không ai bì nổi, đầu với tim cậu nóng đến phát run, không dám xem tiếp, nhanh quay đầu đi.

Nhân lúc điều chỉnh hô hấp để dấu diếm tâm tư, cậu nhẹ nhàng hít thở, lặng lẽ hồi phục. Nhưng đáy lòng lại nhịn không được nghĩ, hắn nếu biết được lòng mình thì thật tốt? Không, biết còn chưa đủ. Nếu hắn không thích mình, còn không bằng không biết, như vậy bọn họ vĩnh viễn là bằng hữu.

Cậu muốn ra kia một một chút, lại sợ hắn đi ra theo.

Tâm Ngao Bính chịu dày vò, đôi mắt luôn bình tĩnh lâm vào cuồng loạn, cơ hồ như muốn nhập ma.

"Ngươi làm sao vậy?" Na Tra đột nhiên cầm bả vai cậu.

Ngao Bính thoáng chốc bình tĩnh, quay đầu nhìn hắn.

Na Tra nhíu mày, nghiêm túc nói: "Ngươi hai ngày nay có gì đó không đúng! Có phải có chuyện gì hay không? Ngươi bị thương? Trúng yêu thuật? Như thế nào tiểu gia lại có cảm giác ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma?"

"Ta......" Ngao Bính nhịn không được cười lên một tiếng, vứt bỏ hết thảy dục niệm "Có một số việc không nghĩ ra, khả năng thật sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Na Tra thở phào nhẹ nhõm, không bị thương là được.

Hắn thu hồi tay, nhàn nhạt nói: "Chúng ta bao nhiêu chuyện lớn đều đã trải qua, ngươi còn có cái gì không nghĩ ra? Liên hôn sao? Nếu ngươi không vui, cùng phụ vương ngươi nói đi."
"......"

Na Tra nghi hoặc: "Như thế nào? Hay là tiểu gia có chỗ nào có thể giúp được ngươi?"

Ngao Bính đột nhiên ngẩng đầu, khó nén kích động mà nhìn hắn.

Na Tra:?

Ngao Bính rũ xuống mắt, hai lọn tóc bên tai nhẹ nhàng bay về phía sau như tâm tình.

"Ta...... Ta đi về trước." Cậu hiện tại tâm loạn.

Na Tra:?

Ngao Bính hướng biển quay về, được vài bước đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Na Tra một cái. Cái liếc mắt kia thập phần phức tạp, cùng trước kia đều bất đồng, làm Na Tra không hiểu.

Vào ban đêm, đôi mắt ấy xuất hiện ở trong mộng của Na Tra.

Na Tra tỉnh lại, vẫn là cảm thấy có vấn đề, Ngao Bính không nói thật cho hắn! Nếu không hắn sẽ không lo lắng như thế, tới nằm mơ còn không bỏ xuống được.
Ngao Bính nhất định là gặp phiền toái!
Ai ~ còn có phải là bằng hữu hay không? Cùng nhau đá cầu nhiều như vậy, đã thành tình bạn vượt cả núi sông, cư nhiên còn gạt hắn, không phải là muốn đi bồi người khác đá cầu đi?

Na Tra phẫn nộ, sớm đi ra bờ biển, mang vòng càn khôn ở cổ, tay cắm lưng quần, bước chân nện mạnh xuống đất

Đến bờ biển rồi, còn cách thời gian gặp mặt rất sớm.
Na Tra rung chân, không kiên nhẫn mà chờ. Thời gian vừa đến, người còn chưa tới, hắn chờ không được, dẫm lên Phong Hỏa Luân bơi vào trong biển.

Tới Long Cung, hắn không lấy thân phận mình đi vào, mà là biến thân thành nhân ngư thị vệ, mặt ngoài quang minh chính đại, kỳ thật là lén lút.
Nếu Ngao Bính có chuyện gạt hắn, hắn đương nhiên muốn tường tận rõ ràng, che giấu tung tích mới dễ tìm hiểu.

Hắn đi tới phòng Ngao Bính, không người ở, ra cửa nghe được tiếng Long Vương ở nơi nào đó, liền tìm qua.

.

Long Vương ngoài điện không người trông coi, xem ra bên trong có mưu đồ bí mật đại sự.

Na Tra trộm ẩn vào, tránh ở góc, thấy Long Vương ở trên cột vương toạ, Ngao Bính quỳ trước mặt hắn.
Na Tra quýnh lên: Đây là đã xảy ra chuyện gì? Ngao Bính bị phạt?

"Con nói cái gì?" Long Vương chậm rãi để sát vào Ngao Bính, thanh âm uy nghiêm.

Ngao Bính biểu tình kiên định: "Hài nhi không muốn cưới Tây Hải biểu muội."

"Không phải, câu kia."

"......"

"Sao?" Long Vương nheo mắt lại, biểu tình làm người sợ hãi.

Ngao Bính chậm rãi cúi đầu, Na Tra cảm giác, hắn giống như có chút thẹn thùng.

"Hài nhi...... Thích Na Tra." Ngao Bính nói giọng khàn khàn.

Na Tra:???

"Nếu muốn cùng ai thành thân, hài nhi hy vọng người kia là Na Tra, cũng chỉ sẽ là hắn, người khác thì đều không được." Ngao Bính nhìn Long Vương đầy kiên định, mang theo một tia điên cuồng, "Hài nhi đã phải vì hắn điên rồi...... Cầu phụ vương làm chủ cho hài nhi."

Na Tra:..................

Long Vương chậm rãi trở lại trên cây cột, như suy tư gì: "Na Tra? Cũng không phải không thể......"

Ngao Bính:!

Na Tra:!!! Cái gì cơ, các ngươi muốn làm thật sao?

"Cùng Lý gia kết thân, so ra cùng Tây Hải liên hôn càng tốt hơn." Long Vương ở bàn long trụ thượng nói, "Thiên giới rốt cuộc vẫn là không đủ tín nhiệm với chúng ta. Cùng Tây Hải liên hôn tuy rằng là vì để ngừa vạn nhất, nhưng lại càng chọc Thiên giới kiêng kị. Hiện giờ Lý Tịnh là Thiên giới đại hồng nhân, cùng hắn liên hôn càng tốt, Thiên giới sẽ càng tín nhiệm Đông Hải......"

Ngao Bính vội la lên: "Không! Phụ vương! Ta là thiệt tình thích Na Tra, không phải muốn lợi dụng hắn ——"

Long Vương rống một tiếng, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ con liền không muốn cùng hắn ở bên nhau?"

Ngao Bính mặt đỏ: "Hài nhi tưởng......"

"Nói là cho con đi hòa thân, đúng hơn là cho con được như ước nguyện, con nháo cái gì?" Long Vương bất mãn, "Con thiệt tình thích hắn là đủ rồi, mặt khác để ta tính toán, con không cần vì vậy áy náy."

"Nhưng nếu là hắn đã biết, thì hài nhi làm sao bây giờ?" Hắn không nghĩ như vậy, ngẫm lại liền thống khổ.

"Ha......" Long Vương cười rộ lên, tràn đầy trào phúng, "Đầu tiên, hắn phải thích con mới được. Nếu không, con nghĩ như vậy nhiều làm cái gì?"

Ngao Bính quẫn lại. Chính xác, nghĩ đến quá nhiều, còn phải nghĩ chuyện khác. Nếu thật có thể ở bên nhau, trách cậu như thế nào?

"Ta đi tìm lão Lý Tịnh kia. Nhưng đừng chờ hắn đồng ý hôn sự, ngươi sẽ không có tiến triển." Long Vương theo bàn long trụ phi thân mà đi, trong điện chỉ còn lại Ngao Bính.

Na Tra đỏ mặt, nhỏ giọng rời đi.

Chết tiệt!
Ngao Bính đang làm cái gì vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro