
Trời xanh biển biếc
Tác giả: 酸酸不酸酸
Link: https://archiveofourown.org/works/64173682
**warning: 3p, 2 Na x 1 Bính, song tính. Dài quá nên beta lướt thôi, đoạn nào khó đọc quá thì mng cứ cmt mình sửa dần.
____
"Gần đây là ngươi luôn theo sau ta sao?"
"Linh."
Hoa sen linh lăng lơ đãng lắc lư, ánh mắt đổ dồn lên mặt y như có thực thể, Ngao Bính cố gắng không tránh nhìn lại nó.
"Ngươi rất lo lắng cho ta?"
"Linh."
"Bổ Dã thảo cũng là ngươi đặt lên bàn của ta sao?"
"Linh."
"Vậy thì, cũng là ngươi thúc đẩy Vãng Sinh Linh kêu để Na Tra phát hiện ta đang làm những việc này sao?"
"Linh."
Quả nhiên, nó là cố ý.
Ngao Bính dừng lại, lại hỏi, "Vậy ngươi là oan hồn sao?"
"Linh linh, linh linh linh, linh linh linh linh linh!" "Linh linh linh linh linh, linh linh linh linh, linh! Linh linh! Linh!
Chuông đồng treo trên đèn lồng vang lên vô số tiếng, hoàn toàn trái ngược với sự phản hồi thẩm thị của kẻ cao ngạo trước đó, chuông linh vội vàng đến mức lắc ra bóng mờ, Ngao Bính ôm vết thương, nhịn đau cũng bật cười.
Sớm biết không phải rồi.
"Được rồi, đừng lắc nữa, ta biết rồi." Ngao Bính dùng ngón tay nhẹ nhàng véo lấy chuông linh đang vội vàng muốn giải thích với y, nói nhẹ nhàng, "Ta biết ngươi không phải oan hồn."
Nếu là oan hồn thì sẽ không chỉ lặng lẽ theo sau y, còn luôn lo lắng y có bị thương hay không.
"Linh."
Vết thương phía trước nhói, Ngao Bính không dám rên, chỉ nhíu mày nhịn cơn đau, vốn là động tác nhỏ không thể nhỏ hơn, con "ma" không nhìn thấy trong chuông linh lại nhìn ra sự khác thường, vừa mới yên tĩnh lại tiếp tục lắc lên ồn ào.
"Linh linh! Linh linh linh linh! Linh linh——!"
"Linh linh!"
Ngón tay trắng bệch máu chưa khô, vết đỏ nhỏ xíu dính lên dây chuyền bạc của Vãng Sinh Đăng, ngay lập tức, chuông bạc vừa mới ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Ngao Bính thử buông tay, phát hiện chuông bạc chỉ cần chạm nhẹ sẽ rất ngoan không làm loạn nữa, Ngao Bính nhìn chằm chằm Vãng Sinh Đăng, bất đắc dĩ trách móc, "Sao giống trẻ con vậy."
Chọc một cái còn phải dỗ dành?
Nghe thấy giọng điệu chiều chuộng của Ngao Bính, chuông bạc như được vuốt ve lập tức nhẹ nhàng lắc lư, tiếng chuông bạc vang bên tai, giống như mèo đang thỏa mãn hừ hừ.
Con "ma" này rất dễ dỗ, mỗi lần tức giận chạm một cái sẽ yên tĩnh lại, Ngao Bính cẩn thận dùng ngón tay chạm nhẹ chuông bạc, chuông bạc xoay qua xoay lại không hề kêu, phát hiện y chạm thế nào cũng không có tiếng, ngón tay từ từ co lại.
Quả nhiên sợi dây chuông này chỉ có thể do con "ma" lắc mới có tiếng.
Chỉ là con ma này là ai, tại sao lại luôn theo sau y, tại sao phải quan tâm y như vậy, Ngao Bính không hiểu.
Vãng Sinh Đăng là sư phụ cho, phải cầu xin sư phụ rất lâu mới biết được có thể dùng máu của linh châu dưỡng tiên đan triệu hồn, đợi đến khi hồn phách ngưng tụ, y có thể lấy thất thải liên ngẫu tái tạo thân thể cho Ân phu nhân, đem bà sống lại.
Đến lúc đó... Na Tra sẽ không còn nhíu mày nữa.
Vãng Sinh Đăng triệu hồn cần dùng lực linh châu làm dầu, rút máu tổn thương thân thể, sư phụ mắng y mấy lần, bây giờ y lén làm việc này, sư phụ tức giận càng không muốn nói chuyện.
Y biết, dù Na Tra biết phương pháp này có thể phục sinh Ân phu nhân, Na Tra cũng tuyệt đối không cho phép y làm.
Hắn vốn dĩ rất coi trọng tình nghĩa.
Sư phụ mắng có lý.
Ngao Bính nhìn vết sứt dài trên Vãng Sinh Đăng thở dài, vì Ân phu nhân tụ được tam hồn, kết quả con "ma" này đi theo y khắp nơi, Na Tra đến tìm thì nghe tiếng chuông sen linh linh vang lên, lúc đó lấy máu không cách nào che tiếng, chỉ có thể bối rối bị Na Tra ép đến góc tường chất vấn.
"Ngươi đang làm gì?"
Vãng Sinh Đăng thu rất nhanh, Na Tra không nhìn thấy, chỉ là quá vội vàng, đèn rơi xuống đất để lại vết tích.
Cổ tay gầy guộc bị khóa chặt trên đỉnh đầu, Na Tra lại hỏi y, "Rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
Ngao Bính bị ép ngẩng đầu nhìn hắn, mắt Na Tra rất đẹp, đồng tử đen đỏ thu dài khi nhìn người sẽ vô thức mang theo sự sắc bén của kẻ mạnh, chỉ là hắn thích nghịch ngợm, đa số thời gian là lưỡi dao thu trong vỏ.
"Trận Mạnh Tân Cổ thất bại ngươi đi đâu?"
Trận Mạnh Tân Cổ Na Tra bị ba đường chặn vây, một lần nội ứng phản bội, tổn thất nặng nề, hắn hỏi câu này Ngao Bính biết đây không phải nghi ngờ mà là lo lắng. Vũ vương tức giận xử lý không ít tướng lĩnh khả nghi, hắn lo lắng Ngao Bính sẽ bị liên lụy.
Ngao Bính từ bỏ sự chìm đắm trong biển mắt đen đỏ kia, nổi lên mặt nước, không chịu trả lời.
Trận Mạnh Tân Cổ y đi gặp Thiên Tôn, đi làm gì, y không thể nói với Na Tra, y biết, chỉ cần trả lời một câu, Na Tra nhất định sẽ truy đến cùng hỏi rõ ràng.
Sự im lặng của Ngao Bính chọc giận vị nguyên soái bận rộn chiến trận vốn không được nghỉ ngơi này, hắn hỏi đi hỏi lại mấy lần cũng không được, tức giận đập cửa bỏ đi.
"Ngao Bính! Ta không chơi với ngươi nữa!"
Hắn hét câu này, cổ tay được thả ra, máu đột ngột chảy khiến lòng bàn tay y tê dại, Ngao Bính ngẩng đầu nhìn, cửa huyền thiết cũng bị đập biến dạng.
Hắn tức giận không muốn nói chuyện.
Ngao Bính nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, co lại, muốn kéo tay Na Tra muốn giải thích nhưng, tay bị đẩy ra.
Hắn tức đến mức, có vẻ thật sự không muốn nói chuyện.
Tóc xanh Ngao Bính rủ xuống, mềm mại như liễu lại dày như bông mềm mại rơi xuống ngực, như dòng sông trong vắt.
Là y lấy đi linh châu.
Nói đến cùng, y cảm thấy có lỗi.
Thứ đánh cắp được luôn khiến y bất an, y luôn nghĩ nếu linh châu không bị y lấy đi mà sinh trên người Na Tra, có phải mọi thứ sẽ thuận lợi hơn? Dân chúng Trần Đường Quan sẽ yêu thích đứa trẻ hoạt bát lại hiểu chuyện như Na Tra, sẽ khiến hắn có người bên cạnh.
Hắn sẽ có rất nhiều rất nhiều... bạn bè.
Mà thân phận ma hoàn sẽ không khiến phụ thân, sư phụ và tộc long đi trên con đường không tính toán đưa y lên, thiên lôi giết y theo thiên đạo, tộc long trong lập công có thưởng, có phải cũng sẽ có một con đường khác?
Y nghĩ quá nhiều quá nhiều, đi đi lại lại, đem ý nghĩ mới nhú nuôi dưỡng thành cây lớn.
Mình nhất định sinh tâm ma rồi, Ngao Bính nghĩ, đều là mình học thuật không tinh.
Vết thương ở ngực đột nhiên giật đến linh mạch lập tức tuôn ra đám đỏ thẫm, Ngao Bính vội vàng ôm lấy, làm vết thương đau hơn.
Y sợ đau.
Sợ.
Trên mặt Ngao Bính rơi mồ hôi tròn, từng giọt như nước mắt tụ ở cằm, nước trong suốt kéo lại rơi trên áo xanh trắng, thấm thành vết tròn nhỏ không đáng chú ý.
Đau quá.
Mỗi lần lấy máu xong đều như vậy, cầm máu khó khăn, sâu trong xương tủy như bị lửa thiêu đốt, ngũ tạng lục phủ nóng phát ra mùi chín, chỉ có lòng bàn tay lạnh run.
Da thịt y lạnh.
Đau quá, đau quá.
Vốn định co người nhịn qua, không ngờ chuông bạc trên bàn kêu liên tục, Ngao Bính gắng sức di chuyển về phía Vãng Sinh Đăng, sương bạc trên lông mày bắt đầu leo lên mặt, hơi nóng từ ngũ tạng khiến y nói khó khăn, y ấp úng, "Không sao... chuông nhỏ... qua một canh giờ... sẽ... sẽ không... đau... nữa..."
Y biết con "ma" này luôn nhìn y, ánh mắt mãnh liệt như vậy, y khó mà không để ý, nhưng con "ma" này không nghe lời, tức giận lắc chuông chưa từng có.
"Linh linh linh! Linh linh linh! Linh linh linh linh linh linh!" "Linh linh! Linh linh linh linh linh linh linh linh! Linh linh linh linh linh linh!"
Ngao Bính biết nó lo lắng, gắng gượng nở nụ cười an ủi chuông ồn ào này, "Khụ... khụ... chuông nhỏ... ngươi nói... quá nhiều... ta, không hiểu."
Thật ra lấy máu nhiều lần y đã nắm được thời gian cơn đau này phát tác, nhiều nhất một canh giờ sẽ hết, đợi không đau nữa, đi tìm Na Tra nói rõ, hắn một mình chạy ra ngoài rốt cuộc không an toàn.
"Linh linh! Linh linh linh linh! Linh linh linh linh!! Linh linh linh linh linh linh!"
Chuông kêu quá to, cơn đau leo đến đỉnh, Ngao Bính gắng sức muốn giơ tay chạm nhẹ bảo nó đừng tức giận, chỉ là linh lực mất đi quá nhiều, động tác co duỗi ngón tay vốn đơn giản đối với y cũng quá khó khăn.
"Không..." Không sao, chuông nhỏ. "Không..."
Lời Ngao Bính chưa nói xong bị tiếng cửa đập ngắt lời. "Đùng" một tiếng, Na Tra bước vào mặt đầy âm u khoanh tay đứng ở cửa, ánh sáng phác họa hắn thành bóng cắt, ngũ quan mờ trong bóng tối Ngao Bính không nhìn rõ biểu cảm, cơn đau khiến y không cách nào suy nghĩ, chỉ há miệng muốn gọi "Na Tra", cơ thể dường như không chịu sự kiểm soát, không thể kéo động dây thanh cũng không phát ra âm thanh.
"Ngao Bính, ta đã bỏ đi rồi, sao ngươi không đuổi theo ta."
Khóe miệng chìm xuống , Na Tra tự biết mới qua một khắc hắn đã không chịu được cực hình không gặp Ngao Bính, việc này rất mất mặt.
"Dưới mặt, việc này hắn chưa từng làm, hắn quay lại không có ý định nói chuyện với Ngao Bính, chỉ là sợ y khóc hắn mới đến nhìn một cái. Ngao Quang vốn không thích hắn, nếu biết hắn chọc Ngao Bính khóc đến đem Ngao Bính về Đông Hải thì xong.
Hắn không muốn không gặp Ngao Bính.
"Sao ngươi không nói chuyện với ta?"
Câu này so với câu trước uất ức hơn, rõ ràng Ngao Bính chưa từng lạnh nhạt với hắn như vậy, Na Tra cố ý nghiêng đầu chờ Ngao Bính cho hắn một bậc thang, chỉ cần Ngao Bính nói chuyện với hắn một câu hắn nhất định không tức giận.
Tiểu long ngồi bên kia không động tĩnh, Na Tra đợi một lúc.
Ngao Bính sao không nói chuyện với hắn, vẫn còn tức giận sao?
Trong tẩm điện rất yên tĩnh, chỉ có cái chuông chết tiệt kêu ồn ào.
Na Tra thử đưa ánh mắt về phía Ngao Bính, vừa đưa vừa an ủi bản thân, không sao, nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi, hắn sẽ không chủ động nói chuyện...
"Ngao Bính!"
Lời lẩm bẩm cứng đầu triệt để đứt đoạn, hắn lao tới ôm lấy tiểu long nửa hôn mê nửa tỉnh vào lòng, sao lại như vậy?
Lòng bàn tay chạm vào má Ngao Bính chạm phải mồ hôi lạnh, dính dính khiến tim hắn cũng nhũn ra.
"Ngao Bính, ngươi sao vậy!?"
Tiểu long thở ra hơi thở mang theo mùi máu nóng rực, Na Tra cúi đầu nhìn phát hiện Ngao Bính lại dùng thuật ảo ảnh trên người, Na Tra tức giận dùng sức mạnh đánh vỡ thuật chú, vào mắt là tiểu long đầy máu.
Tay Na Tra run rẩy dữ dội, hắn đã làm gì... rốt cuộc làm gì...
Sao nhiều máu như vậy...
Linh lực đổ vào lập tức bị nuốt chửng, linh mạch kích động khát khao hút lấy linh lực, nhưng bao nhiêu linh lực vết thương cũng không có dấu hiệu lành lại, chuông trên Vãng Sinh Đăng lắc lư điên cuồng, Na Tra nghe phiền, giật chuông khỏi Vãng Sinh Đăng nhét vào lòng rồi ôm Ngao Bính chạy đến phủ Thái Ất.
Hơi thở của rồng rất yếu, ngực lên xuống như chim non rơi tổ, Na Tra rất hoảng hốt, hắn không dám nghĩ nếu Ngao Bính xảy ra chuyện hắn sẽ làm gì, tính Ngao Bính cứng đầu, cãi nhau cũng không nói, hắn chỉ có thể hỏi sư phụ béo kia, Ngao Bính rốt cuộc sao vậy.
Rồng trong lòng dường như cảm nhận được khí tức an tâm, yếu ớt vùi mặt vào lòng Na Tra, sừng rồng mềm mại chạm vào má Na Tra, Na Tra nhịn một cái, rốt cuộc để Ngao Bính chạm vào má hắn.
Đừng nghĩ như vậy ta sẽ không tức giận, Ngao Bính.
Na Tra ôm chặt người, dùng sức đá cửa Thái Ất thành tám mảnh, làm Thái Ất đang ngủ giật mình bắn ra khỏi giường.
"Sao vậy, chết rồi!?"
Na Tra mặt lạnh đặt Ngao Bính lên giường, cẩn thận chỉnh lại quần áo mới kéo Thái Ất đến trước giường nói, "Cứu Ngao Bính."
Thái Ất thấy hắn như vậy lập tức bình tĩnh sờ linh mạch Ngao Bính, chỉ than thở đứa trẻ này theo Vũ vương phạt Trụ sao vẫn tính tình xấu như vậy, "Sao thành ra thế này? Xảy ra chuyện gì?"
Na Tra không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm tiểu long xanh xao yếu ớt trên giường, hắn nên biết Ngao Bính đang bị làm sao mới phải, nhưng chuyện Ngao Bính muốn giấu hắn, hắn chưa từng biết.
Dưới mắt tiểu long có giọt nước trong suốt, Na Tra ngẩn người.
Đưa ngón tay lau, giọt nước vỡ ra nằm trên đầu ngón tay, hắn cúi đầu nếm thử.
Là nước mắt.
Ngao Bính khóc.
Không rõ nguyên nhân, tim Na Tra bị chua xót nhăn nhó, sớm biết hắn sẽ không nói những lời tổn thương đó.
Ngao Bính chưa từng khóc.
Khi trải qua thiên lôi kiếp Ngao Bính thay hắn chịu đau không khóc, khi hiểu lầm tộc long giết cha mẹ hắn nổi nóng với Ngao Bính cũng không khóc, chỉ là Ngao Quang nói với hắn, năm đó khi đại chiến kết thúc Ngao Bính trên đường về Đông Hải đã khóc.
Rồng luôn khiến người ta mềm lòng.
Hắn không biết những chuyện này, lúc ấy Ngao Bính đã nằm ngủ cùng hắn, hắn chỉ nhớ quay đầu nhìn thấy Ngao Bính vui vẻ tràn ngập lồng ngực, hắn vui, vui đến quên hết đau khổ.
Hắn thích Ngao Bính bên cạnh, cũng thích ở cùng Ngao Bính, dường như chỉ cần ở cùng Ngao Bính làm bất cứ việc gì hắn cũng rất thích rất thích.
Ngao Bính luôn nhường nhịn hắn, rời Đông Hải cùng hắn đại náo Ngọc Hư Cung cứu Thân Công Báo, vì thoát khỏi thiên đình chiêu mộ hắn đến Tây Kỳ, Ngao Bính cùng hắn chịu rất nhiều khổ.
"Ta không nói chuyện với ngươi nữa" câu nói tức giận rõ ràng cũng là vì Ngao Bính không chịu ngủ cùng hắn, hắn rất ít nói nặng với Ngao Bính.
Ngao Bính nói không quen nên chủ động dọn sang điện bên, hắn không vui, nhưng lại không nỡ ép Ngao Bính, cũng biết đây là chuyện nhỏ, lúc đó hắn cứng miệng độ lượng nói "Không sao, hai người ngủ thật không thoải mái." thật ra trong lòng rất để ý.
Mỗi ngày nằm trên giường đều nghĩ đến Ngao Bính, trằn trọc không ngủ được lại để ý tại sao Ngao Bính trước kia có thể ở cùng hắn bây giờ lại không được? Là hắn chọc Ngao Bính tức giận sao?
Nhưng Ngao Bính đối với hắn vẫn như trước, thậm chí có thể nói còn tốt hơn.
Y luôn lén đến doanh trại mang đồ ăn cho hắn.
Bánh ngọt y tự làm rất ngon, Na Tra không cách nào mở miệng hỏi, chỉ có thể biến thành bình thường tiếp nhận việc chia giường ngủ.
Nhưng chia giường ngủ quá khó chịu, không có mùi rồng đêm đêm khó ngủ, quầng thâm nặng như than, hắn không nhịn được, vốn ôm giường trai từ Đông Hải về muốn dỗ Ngao Bính ngủ lại phòng hắn, kết quả vừa vào phòng thấy Ngao Bính vội vàng thu dọn một số thứ, cái chuông không biết là gì kêu linh linh.
Trước đó chôn quả chua triệt để nổ tung trên lưỡi hắn, hắn tức giận hỏi, "Ngươi có chuyện gì giấu ta sao?"
Ngao Bính cúi đầu không chịu trả lời, không rõ vì lý do gì, hắn lại ác ý muốn dùng tức giận để khiến Ngao Bính chú ý lại.
Hắn không muốn với Ngao Bính chia cách, cho đến sinh ra ác niệm muốn chiếm đoạt toàn bộ Ngao Bính.
Như vậy, là đúng sao?
Hắn có cảm giác mang bảo vật, nghĩ ai cũng đến dòm ngó.
Sinh ra tình ý với tri kỷ, là đúng sao?
Thái Ất nói linh châu của Ngao Bính rút ra quá nhiều bản nguyên lực, may mắn phát hiện kịp thời cầm máu, không thì sẽ để lại bệnh căn suốt đời.
Na Tra nhìn chuông không có lõi trong tay lại bắt đầu kêu, hắn ngồi trên cây không động tĩnh, cái chuông này ngay cả sư phụ hắn cũng không nói ra được lai lịch rất kỳ quái.
Ngao Bính muốn dùng chính mình đổi Ân phu nhân sống lại, Thái Ất nói với hắn.
Ngao Bính...
Dây chuông bạc đeo trên ngón tay Na Tra, trong khoảnh khắc lơ đãng dây bạc như rắn đột nhiên muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Na Tra nhíu mày, dây bạc trong tay tung ra lòng bàn tay ánh sáng rực rỡ, Na Tra không nhìn rõ chỉ theo phản xạ dùng Càn Khôn Quyền đánh một cái, linh lực va chạm phát ra tiếng vang lớn, hắn bị chấn động , rơi xuống đất chỉ nghĩ, người này quả nhiên muốn tập kích giết hắn.
Na Tra lật người tránh mũi nhọn, binh khí va chạm không ai nhường ai, chỉ vài chiêu hắn cũng nắm được chiêu thức người này, linh lực thuần dương khiến hắn rất quen, luôn cảm thấy ở đâu gặp qua, hắn không mở được mắt lơ đãng lập tức bị mũi nhọn cứa vào tay, máu chảy ra đến lòng bàn tay, đòn tấn công người đó dừng lại, Na Tra nắm lấy cơ hội, Hỗn Thiên Lăng xuất ra toàn bộ dựa vào cảm giác kéo người đó lại, kéo một cái, cảm giác buộc chặt kỳ lạ từ chân truyền đến, hắn kinh ngạc càng dùng lực siết chặt Hỗn Thiên Lăng.
Không đúng.
Hỏa Tiêm Thương lao qua cổ, ánh sáng đè xuống, Na Tra đột nhiên ngẩng đầu nhìn rõ người muốn giết mình.
"Tại sao ngươi giống ta như đúc!?" Na Tra không thể tin nổi mở to mắt.
Trên đời sao lại có người giống hắn như vậy, mẹ hắn chỉ sinh một mình hắn.
"Thuật ảo ảnh?"
Hỏa Tiêm Thương va vào Hỏa Tiêm Thương. Na Tra kinh hãi, triệu hồi Hỗn Thiên Lăng về tay, lại ngẩng đầu thấy Hỗn Thiên Lăng, Phong Hỏa Luân giống như đúc.
Điên rồi!
Hỗn Thiên Lăng quấn lấy tấn công, bên kia 『Na Tra』 mặt lạnh nhìn vết thương trên tay, đồng tử di chuyển xuống, trong mắt không còn ánh sáng.
Hắn không tin, giết không được hắn.
Hỏa Tiêm Thương đập liên tục, cùng chiêu thức, cùng linh bảo 『Na Tra』 mỗi lần tấn công phòng thủ đều thành thạo, Na Tra bị đè đánh không phục lại tức giận hiện pháp tướng phản kích, linh lực bộc phát khiến hắn thở không ra hơi, người này liền dùng Càn Khôn Quyền đánh trúng vai hắn.
Mười phần mười lực khiến Na Tra không chịu nổi, phun máu.
Na Tra vốn nghĩ lần này đánh không lại cũng sẽ cố, bên tai, ngẩng đầu định chửi người thì Càn Khôn Quyền đột nhiên trở lại lòng bàn tay người đó.
Lúc này Na Tra nhìn rõ, thứ duy nhất người trước mặt khác hắn là trên tai trái có thêm một cái hoa tai đỏ.
Chà, thật xấu.
Dám dùng mặt hắn đeo cái hoa tai này!
Na Tra chống tay đứng dậy định đánh tiếp, không ngờ khi Hỏa Tiêm Thương bay tới, người đó đột nhiên tan biến.
Hỏa Tiêm Thương đâm về phía trước mấy lần cũng không phát hiện gì, Na Tra xác nhận mấy lần mới thấy dây bạc vẫn kỳ lạ quấn trên tay hắn, hắn nghi ngờ kiểm tra mấy lần cũng không thấy dị thường, thật sự đã tan biến trước mặt hắn.
Không còn gì.
Na Tra giật dây bạc thu lại, bất kể thứ này là gì hắn cũng không thể để nó rời khỏi tầm mắt.
Hai ngày qua, tiểu long trên giường vẫn hôn mê.
Thái Ất rõ ràng đã nói Ngao Bính không sao rồi, Na Tra đưa mặt nhẹ nhàng áp vào ngón tay Ngao Bính, nghĩ Ngao Bính sao vẫn chưa tỉnh.
Tháng tư hoa xuân nở, ánh nắng rực rỡ rọi vào, đêm qua mưa nhẹ, sáng nay ánh sáng rơi xuống tụ lại một vũng nước lấp lánh rất đẹp.
Ngao Bính không tỉnh lại, sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp của hoa xuân nổi trên mặt nước.
Na Tra rất ít khi ngồi yên lặng như vậy, hắn phần lớn thời gian nóng nảy hấp tấp, nhưng khi Ngao Bính ở bên, hắn lại cảm thấy ngồi yên tĩnh cũng được, khá vui.
Nhìn chằm chằm rồng rất lâu, thật sự không nhịn được, vẫn đưa ngón trỏ vào lòng bàn tay Ngao Bính, như trẻ con nắm tay bị Ngao Bính bao bọc, rất thích.
Ngón tay Ngao Bính rất trắng, mỏng manh, như cánh hoa nguyệt quế gọt xuống, rất khác với hắn, xương ngón tay hắn rất dài, mở bàn tay có thể che toàn bộ tay Ngao Bính, ngón trỏ cố gắng đưa vào lòng bàn tay Ngao Bính chỉ đến đốt thứ hai đã xuyên qua khe hở.
Na Tra động một cái, Ngao Bính không phản ứng, nếu không áp sát nhìn thấy động tác thở nhỏ của Ngao Bính hắn đều nghi ngờ Ngao Bính thật sự hóa thành nguyệt quế chảy khỏi lòng bàn tay.
"Ngao Bính, ngươi không được bỏ ta một mình."
Thật ra hắn không dám nghĩ tại sao Ngao Bính không chịu tỉnh lại.
Chắc chắn hoa xuân nở không đủ đẹp.
Sư phụ nói Hỗn Nguyên Châu trời đất nuôi dưỡng từ đầu là một thể, linh châu bản thân đối với ma hoàn có sức hút chết người, vì vậy hắn nghĩ, hắn yêu bạn tri kỷ, cũng là nhân duyên như vậy sao? Định mệnh?
Ngao Bính.
Linh châu.
Ngón tay trong lòng bàn tay Ngao Bính lật lật, như mèo nằm thoải mái lật người.
Vết thương khi chiến đấu với người đó vẫn chưa xử lý, hắn mượn cớ vết thương để đẩy hết mọi việc trong doanh trại, ở bên Ngao Bính chờ y tỉnh lại.
Phải là người đầu tiên gặp y, phải là người đầu tiên.
Ma hoàn vận lực trong cơ thể chữa lành vết thương cùng mùi hương nhạt trên người Ngao Bính khiến hắn buồn ngủ, chớp thêm hai cái liền ngủ say.
Dây bạc thu ở bên hông lắc lư phá khỏi phong ấn của Na Tra, 『Na Tra] vốn đã tan biến lại tụ thành hình, hắn nhìn chằm chằm người trước mắt. Đôi tay hắn siết chặt, hàm răng hắn nghiến chặt.
Chỉ một chốc Na Tra ngủ say đã bị chú thuật di chuyển ra ngoài điện, trận khóa vàng khởi động, người bên trong biến mất.
Giết không được...
Sát ý lại nổi lên, 『Na Tra』 đồng tử đen như mực, vết thương chưa xử lý trên tay Na Tra bây giờ trên người hắn cũng có một cái, không thể không thừa nhận, cơ thể cảm giác chung khiến hắn bây giờ không cách nào giết Na Tra này.
Kế hoạch hủy thi diệt tích, đổi long tráo phụng tan vỡ, ba ngàn năm nhớ nhung khiến hắn điên cuồng, tình yêu mãnh liệt không nơi phát tiết, chỉ đành pha thêm hận thù duy trì sự sống.
Hắn vô số lần nghĩ, tại sao Ngao Bính có thể bỏ hắn, tại sao?
Trong điện cửa sổ tự động đóng lại, ánh sáng lấp lánh bị ngăn cách, mực đen che trời nhập vào trăng sáng, âm u, từng chút một thấm vào bên trong.
Ngón tay di chuyển đến dây lưng thêu hoa văn xanh trắng, nhớ nhung triệt để bao bọc hắn, không thở được, chỉ có mùi hương tiểu long quen thuộc khiến lý trí hắn vỡ tan, hận y, hận chết y.
Mở vải, bụng mềm mại mịn màng đón nhận dục niệm nặng nề này.
Hắn không nhịn được... không nhịn được...
Ngón tay mở ra có thể trực tiếp che eo thon thả trắng ngần, bụng phẳng ấn xuống lập tức để lại dấu tay hồng, mỹ nhân sứ trắng nhíu mày, 『Na Tra』 buông tay, nhẹ nhàng kéo đùi dài thẳng đặt lên hông, nhiệt độ nóng dọc theo bắp chân hôn đến bên trong đùi, trước khi dùng ngón tay đón lấy hang thịt bí mật, hắn chậm hơi thở, dùng môi hôn cái hoa huyệt non nớt đó.
Bí mật long tộc là bất kể nam nữ đều có thể mang thai, cứ như vậy bị lột trần phơi bày trước mặt hắn.
『Na Tra』 liếm môi ướt át, vị ngọt tanh toàn bộ nằm trong lưỡi, trái tim đập nhanh, tiếng dồn dập không ngừng càng làm hắn hưng phấn.
Bắt được ngươi rồi, tiểu long.
Môi thịt nhạy cảm nhận ra hơi thở ấm áp, ngứa ngáy co lại, Ngao Bính mơ màng chỉ cảm thấy có người đang chạm vào hoa khẩu của y, cảm giác này rất kỳ lạ, y theo phản xạ muốn kẹp chặt đùi nhưng không ngờ động tác này khiến 『Na Tra』 đang chôn vùi trong đùi không vui.
Hắn dùng lực lại tách đùi dài thành tư thế mở rộng, quần ướt sũng dính sát vào hoa thịt, lộ ra hình dáng hồng.
『Na Tra』 mở miệng một cái bao trùm lên, qua lớp vải ướt môi răng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại nóng bỏng ở đó, dùng lực hút không đủ, răng đều đặn còn phải cắn chút thịt đỏ nhỏ xíu nghiền nát, tốt nhất là cắn một lỗ, xỏ dây, vĩnh viễn khóa bên cạnh hắn.
"Ưm... không, không cần."
Ngao Bính toàn thân nóng bừng, đầu óc cũng không tỉnh táo, mềm mại chạm vào cái đầu lông lá, cảm giác kỳ lạ khiến y kinh hãi toát mồ hôi lạnh, cố gắng mở mắt nhưng cũng chỉ nhìn thấy hình dáng người.
"Na... Na Tra?" Ngao Bính thử hỏi.
Nhưng giây tiếp theo, vải phát ra tiếng xé rách, vật thể khổng lồ ép vào hạ thể đâm xuyên y, cảm giác đau đớn khiến y lập tức run rẩy, thịt mềm yếu ớt lộ ra bị ép thành nhân.
Quá lớn, y mơ màng mở mắt đều kinh hãi không thể tin được, vật lớn như vậy lại có thể nhét vào trong cơ thể mình.
Toàn thân như bị chẻ làm đôi, hoa tâm bị đâm xuyên khiến y đau đớn không thôi.
"Ngao Bính, em kẹp ta muốn đứt rồi."
『Na Tra』 kéo thân trên y đặt lên bụng, cây sắt này đâm vào bụng khiến Ngao Bính không thể phớt lờ.
Môi hoa hồng nhuận bị cây dương vật tím đỏ kéo căng gần như trong suốt, hắn một cái đâm vào sâu nhất, Ngao Bính nhìn chằm chằm bụng trắng mỏng phồng lên sợ hãi run tay.
Bụng... bụng sẽ vỡ sao?
Bụng thở gấp như túi thịt mỏng, một hơi thở cũng lộ ra hình dáng cây dương vật.
『Na Tra』 cảm nhận được sự sợ hãi của y, cười ác ý, cố ý dùng lòng bàn tay đè lên bụng phồng lên hình dương vật, hắn hỏi, "Ngao Bính, em biết ta đang làm gì không?"
Trước đó hoa thịt xinh đẹp bị ép lên bụng cơ bắp cứng rắn, Ngao Bính chỉ cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ra từ cơ thể y, y ngơ ngác lắc đầu, bụng bị kéo căng và lòng bàn tay Na Tra chạm vào khiến y căng thẳng co rúm.
Y không biết.
Họ chưa đến ngày thành thân, Na Tra này chưa chạm vào y, dương vật đâm xuyên màng mỏng mềm khiến y chỉ cảm thấy hận ý sắc bén hóa thành sóng mềm đổ lên y.
Cảm giác thỏa mãn chiếm hữu hoàn toàn người yêu, hắn vuốt ve lưng thon của rồng, dùng ngực rộng lớn bao trùm y, hắn nói với y, "Ngao Bính, ta đang địt em."
"Cái gì... địt là gì?"
Đôi mắt xanh trong vắt này đối diện, 『Na Tra』 lệch mắt tránh đi, y thật sự vừa thuần khiết vừa dâm, đâm cũng không biết là gì.
『Na Tra』 răng phát ra tiếng nhai, sau đó lòng bàn tay rộng lớn di chuyển đến lưng Ngao Bính, từ trên xuống dưới an ủi tiểu long cứng đờ này.
"Địt em, chính là địt em, Ngao Bính, ngươi sinh ra là để bị ta địt."
Dương vật đâm lên.
"Ưa!" Ngao Bính đau đến mắt tối sầm co rúm vào lòng 『Na Tra』, cơ bắp đùi không kiểm soát run rẩy, ngay cả bắp chân cũng run, chưa đợi y hoàn toàn thích ứng với sự to lớn này, động tác đâm sâu và tiếng va chạm thịt khiến y lại mất đi ý thức.
Y không biết 『Na Tra』 nói gì, nhưng ngực áp sát y có thể nghe thấy ở đó khát khao chạm vào, hắn gấp gáp cần y.
Đ y, là cần y sao?
Ngao Bính khó chịu nắm chặt chăn, suy nghĩ bị ngắt quãng, 『Na Tra』 kéo eo y cố định lại, dương vật không ngừng đâm xuyên.
Đường hẹp khô khan bị kéo căng, ép vào, kéo căng, ép vào, cây thịt dài không chút thương xót đâm vào từng lớp thịt đánh vào cửa cung.
"Không... không... Na Tra... chậm, chậm một chút..."
Lời từ chối nói ra nhưng cũng không đẩy hắn, trong mắt 『Na Tra』 không khác gì làm nũng, máu trinh tiết chảy ra từ chỗ giao hợp, tưới lên gốc dương vật 『Na Tra』.
Có bôi trơn, tốc độ đâm xuyên càng ngày càng nhanh, Ngao Bính khó chịu há miệng thở, hai chân bị đối phương điều chỉnh kẹp lên vai, nhiệt độ cơ thể y rất nóng, má ở bắp chân cũng nóng, y đổ rất nhiều mồ hôi, từ cổ đến lưng, y cảm thấy mình như cá tanh bị sóng đánh, muốn bị hành hạ đến chết.
『Na Tra』 sợ y không chịu được, đâm mạnh hai cái liền kéo y vào lòng truyền một ngụm linh khí, môi lưỡi quấn quýt kéo ra sợi bạc sáng, Ngao Bính mất đi ý thức, đầu lưỡi nhỏ bị 『Na Tra』 cắn ra khỏi miệng không thu lại được.
"Ngao Bính..."
Ánh mắt hắn như mãnh thú trước khi săn mồi, hắn trầm giọng nói, "Em thật sự đáng bị địt."
Lời vừa dứt, hắn liền không kìm được lại áp sát Ngao Bính liếm sạch sợi bạc trên cằm.
"Ư... đau... bụng..."
Có lẽ đâm xuyên quá quen, Ngao Bính dần thích ứng với sự thô bạo này, y không tự chủ ưỡn eo, tiếp nhận khoái cảm kỳ lạ này, hang đỏ sưng bị nhét đầy, hắn đâm vừa gấp vừa mạnh, dường như đã không phân biệt được đây là yêu y đến mức không thể rút ra hay hận y đến mức muốn y đau khổ, mỗi lần rút dương vật lại nhanh chóng đâm vào, tiếng nước văng tứ tung.
"Ưa... Na Tra..."
Nước tanh nóng hơn nhiệt độ cơ thể văng lên đùi khiến Ngao Bính có cảm giác mất kiểm soát, y không nghĩ mình cũng phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy, xấu hổ cắn môi dưới muốn dập tắt tiếng rên trong cổ họng.
"Dâm đãng quá."
Tiếng rên rỉ khiến 『Na Tra』 điên cuồng hơn, mỗi lần co giật của y đều là lời khen ngợi cho cây dương vật của hắn, hắn véo thịt mông béo mềm, cắn vào ngực không đầy đặn của Ngao Bính, huyệt non dưới thân siết chặt cây dương vật to lớn, phát ra tiếng nước dâm đãng.
"Ưm..ư... a a a..."
Nhận ra y đang nhẫn nhịn, 『Na Tra』 càng cố ý ưỡn hông đâm dương vật vào sâu hơn, nước dâm loãng bị kéo lên, dù y không muốn kêu, tiếng nước nhóp nhép cũng chứng minh sự ngược đãi mà dâm huyệt phải chịu.
"Căng quá... Na Tra... ngươi đừng lấy... lấy nó đâm nữa..."
"Lấy gì đâm?" 『Na Tra』 cố ý hỏi.
Lấy gì đâm?
Tiểu long mới mười tuổi còn không biết địt là gì, làm sao biết dương vật là gì, huyệt dâm là gì, lúc này 『Na Tra』có đâm y muốn sống muốn chết y cũng chỉ cảm thấy đây là 『Na Tra』 cần y an ủi.
Đột nhiên, đầu dương vật to như quả trứng đâm vào tử cung, dây thần kinh căng thẳng triệt để tê liệt, y không thể kiểm soát được nữa, vật lộn khóc lóc, "Na Tra... Na Tra..."
Đừng đâm sâu nữa...
Mắt cá chân bị kéo lại, từng cái từng cái kéo y vào biển tình sâu hơn.
Tử cung bị đâm mở chảy ra lượng lớn nước dâm, tiếng đâm xuyên khô khan dần trở nên lầy lội, phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Phun nhiều quá, như đi tiểu vậy.
『Na Tra』 ác ý đẩy tiểu long đang loạn động lắc lư.
"A a a a a a đừng như vậy, đừng, sâu quá!"
Sâu đến mức Ngao Bính có cảm giác đau dạ dày muốn nôn.
"Ưm Na Tra... ta... ta căng quá..."
Căng là đúng rồi, cây dương vật như mưa bão không màng đâm vào sâu hơn, muốn nhét cả trứng vào càng tốt.
"A a a a!! Na Tra!"
Y khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, dương vật vẫn đâm trong cơ thể, Na Tra nắm cổ Ngao Bính lật người y lại, bắt y chổng mông lên chịu đâm, ngực áp lên giường, biến dạng thành tư thế chó cái tiếp nhận đợt đâm xuyên mới.
Mặt Ngao Bính bị ép vào chăn, thở không thông, nửa dưới đau đớn không có sức, chỉ có thể chổng mông đón nhận sự đâm xuyên, mông trắng mịn bị cơ bụng đập đỏ, mềm như quả đào.
Cây dương vật to bằng cổ tay Ngao Bính đang lật ra đâm vào thịt đỏ cửa hang, thịt dâm bên trong quấn lấy dương vật vừa ăn vừa mút, 『Na Tra』 kéo tóc Ngao Bính bắt y nhìn mình, hoa tai đỏ lắc lư trên cổ Ngao Bính, việc lấy máu linh châu khiến y gầy đi nhiều, 『Na Tra』 nhìn chằm chằm xương sườn lồi ra của y bỗng nổi giận.
Con rồng này đến như vậy cũng không chịu kêu đau sao?
Hoa huyệt bị dương vật kéo rách, bụng bị đâm phồng, hắn rõ ràng đều có thể nhìn thấy cảm nhận được, nhưng y chính là cứng đầu không kêu đau.
『Na Tra』 nảy sinh cảm giác dù hôm nay hắn đâm chết Ngao Bính trên giường y cũng sẽ mở huyệt cho hắn đâm.
"Kêu ra không được sao?"
Dừng lại đột ngột khiến cảm giác dị vật trong cơ thể nặng hơn, Ngao Bính ngẩng đầu ưỡn eo, mặt đầy nước mắt buông môi cắn rách.
Y run rẩy hỏi, "Kêu... kêu gì..."
Na Tra muốn y kêu gì?
Quá non nớt...
Đm...
Na Tra kéo Hỗn Thiên Lăng buộc tay Ngao Bính vào đầu giường, rảnh tay hắn một tay nắm eo Ngao Bính một tay đánh mạnh vào mông y.
"Đét—!"
Lực hắn không nhỏ, mông lập tức in rõ dấu bàn tay, Ngao Bính rên lên kẹp chặt dương vật trong cơ thể.
"Ư..."
Toàn thân y run rẩy, trước đó tình dục điên cuồng khiến toàn thân y ửng hồng, lúc này cái tát càng khiến y có cảm giác đau đớn khó tả.
Y không biết 『Na Tra』 tại sao nổi giận, chỉ vô lực nắm không khí lại dùng móng tay cào vào lòng bàn tay nhẫn nhịn những cái tát mông liên tiếp.
"Ư a a a a, Na Tra... tại... tại sao..."
Na Tra tại sao đánh y?
Mông đỏ rực bị tát hóa thành nước xuân, nước dâm trên giường dần khô đi, 『Na Tra』 không dừng tay, kéo thịt mông mềm đứng lên đè lên lưng Ngao Bính, cây dương vật không chịu rút ra, Ngao Bính kẹp chặt khó khăn, lại bị đánh oan ức.
『Na Tra』 thấy y bị đánh đến lắc lư không quỳ được, lòng mềm lại đỡ chân y hỏi, "Nói cho ta biết, bây giờ em cảm thấy thế nào."
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay Na Tra, Ngao Bính mới nhìn thấy vết thương trên cánh tay Na Tra, y không trả lời mà mơ hồ hỏi, "Na Tra, ngươi... ngươi bị thương sao?"
Lại nói cái gì vậy.
Lúc này quan tâm vết thương của hắn làm gì? Sắp bị nhai nát nuốt chửng rồi còn quan tâm vết thương của hắn, con rồng không biết sống chết.
『Na Tra』 buông Hỗn Thiên Lăng buộc trên người Ngao Bính, hắn lật lại rồng bắt y dang chân ngồi trong lòng hắn.
Hắn rất thích động tác này, như Ngao Bính giao phó tất cả cho hắn.
"Không đau sao?" 『Na Tra』 hỏi y.
Hắn bạo lực giải tỏa bản thân như vậy, đau đến co giật cũng không chịu đẩy hắn, không kêu đau.
Ngao Bính khóc lóc hít mũi, 『Na Tra』 điên cuồng lúc này thật sự khiến y sợ hãi, nhưng y biết, vô cùng tin tưởng biết 『Na Tra』 sẽ không hại y.
Y nói, "Không đau."
"Nói dối." 『Na Tra』 khi bật ra mấy chữ này có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.
"Lúc đó cũng nói lấy máu linh châu không đau, hiến tế thần cốt cũng không đau, đến bây giờ vẫn nói không đau."
"Lừa ta rất vui sao?"
"A a a a a a a—!!!"
Lưỡi dao thịt khổng lồ đột nhiên không nói lời nào đâm vào khoang thai Ngao Bính, cửa tử cung đỏ mọng lại bị ép mở đánh tới tấp, dương vật chôn cả cây vào trong hang nước.
Ngón chân Ngao Bính căng cứng, tai ù đi, đầu óc ngâm vào nước ấm, cảm giác và ý thức bắt đầu mơ hồ.
Toàn bộ hoa huyệt bị kéo căng thành hình tròn đáng sợ, chỉ có môi hoa tội nghiệp dính hai bên, đâm xuyên vẫn mãnh liệt không ngừng, hắn lại nổi giận, tức Ngao Bính vẫn như cũ lừa hắn.
Địt chết con rồng này cho xong.
Địt chết rồi, cùng chết theo.
"Rầm—!!"
Lớp bảo vệ bị phá, cửa điện bị Hỏa Tiêm Thương bắn mở, 『Na Tra』 nhìn ra ngoài điện, bầu trời trong xanh lúc này đã tối trăng lên, không trách hoa huyệt đã mài ra bọt trắng, Ngao Bính bị hắn đâm cả ngày.
"Đồ khốn! Ngươi buông Ngao Bính ra cho ta!!"
Vết thương chằng chịt trên người khiến hắn không có cảm giác, ngược lại Na Tra cầm thương thở gấp mặt đỏ bừng, 『Na Tra』 cười khẽ, ôm chặt tiểu long đã thành bùn vào lòng, khóa chặt.
"Của ta."
Họ là chung cảm giác, hắn đâm Ngao Bính lúc này, dương vật tên này hẳn là cũng sướng phê đúng không.
『Na Tra』 không nói lời nào tăng thêm lực.
Na Tra trợn trừng mắt, Tam Muội Chân Hỏa quấn quanh Hỏa Tiêm Thương bốc cháy, mũi thương cắt xuyên đánh vào 『Hỏa Tiêm Thương』 phát ra tiếng kim loại chói tai, uy áp linh lực hùng hồn phủ kín, Hỏa Tiêm Thương trong tay Na Tra lập tức bị bóp méo bật ra.
"Na... Na Tra..."
Cảm giác khoái cảm mãnh liệt khiến tâm trí hỗn loạn, Ngao Bính không biết mình có bị ảo giác không, y lại nhìn thấy hai Na Tra.
Nhận ra y đang nhìn Na Tra kia, sự ghen tuông biến thái khiến hắn rút dương vật ra, ngón tay mở rộng đâm vào hậu huyệt Ngao Bính.
"Ư... a a a a... to quá... không, không vào được..."
Ngao Bính không biết chỗ này cũng có thể tiếp nhận dương vật, y hoảng sợ lắc mông, động tác dâm đãng này không tránh được sự xâm nhập của ngón tay, ngược lại phun ra lượng lớn nước dâm.
Thịt vụn trước đó bị đâm vào vết thương theo dương vật rút ra cũng trượt đến cửa hang Ngao Bính, đỏ rực như gái điếm bị làm hỏng.
Ngón tay mở rộng quá chậm, 『Na Tra』 lấy nước dâm phía trước bôi lên rồi đâm dương vật vào hậu huyệt Ngao Bính.
"Không—!"
Quá nhanh, y chưa kịp thích ứng, Ngao Bính giãy dụa đạp chăn, dương vật to lớn không cho y cơ hội nghỉ ngơi, đâm rút mãnh liệt.
Na Tra bên ngoài màn không nhìn rõ họ đang làm gì, nhưng tiếng rên khàn khàn của Ngao Bính khiến hắn lo lắng hỏi, "Ngao Bính! Ngươi sao vậy!?"
Hình dáng mờ ảo bên trong lắc lư, tiếng kim loại va chạm xen lẫn tiếng giường rung dữ dội, Na Tra bị kích động điên cuồng giải phóng linh lực, bất đắc dĩ hắn tháo hoàn toàn Càn Khôn Quyền khống chế lý trí.
Ngao Bính.
Hắn không thể để Ngao Bính bị thương.
Tam Muội Chân Hỏa không mạng từ lòng bàn tay hắn bốc lên, mũi thương đập vào lập tức bị chấn ra, toàn bộ cánh tay hắn run rẩy, 『Na Tra』 bị đau nhíu mày.
Bản chất kẻ điên này giống hắn.
Đều muốn Ngao Bính.
Màn mỏng bị kéo ra, 『Na Tra』 dùng tư thế bế trẻ con đâm hậu huyệt Ngao Bính từ phía sau, phía trước chim nhỏ trắng mịn của Ngao Bính vẫn đang phun tinh, rồng đã xuất tinh mấy lần, rất không chịu đựng được.
Ngón tay dài gầy gợt chim nhỏ, hoa huyệt rách đỏ sưng từng chút mở ra, khiêu khích khoe cửa hang nát thành hoa trước mặt Na Tra.
Nhìn này, là ta địt đấy.
"Đẹp không?" 『Na Tra』 nhìn chằm chằm chỗ phồng lên giữa hai chân Na Tra chế nhạo.
Nước dâm bên trong chưa phun ra hết lại theo đó lại phun ra tinh dịch, hang thịt mất đi rào cản phun ra chất đục trắng bên trong, y đã hỏng hoàn toàn.
"Ngươi mơ thấy nhiều lần sẽ làm thế này đúng không."
Dùng dương vật đâm nát chỗ này.
Ngươi là ta, ta là ngươi, lần đầu mộng tinh thời trẻ hắn nhớ rõ ràng, Ngao Bính ngủ bên cạnh hắn, trong mơ hắn đè Ngao Bính xuống, đâm y từng cái từng cái như bây giờ.
"Ngươi im đi!"
Na Tra bị chọc tức gấp gáp muốn xông lên giết 『Na Tra』 lại bị 『Hỏa Tiêm Thương』 đẩy ra, Na Tra nôn ra máu, 『Na Tra』 sợ làm bẩn Ngao Bính lại nuốt ngọt ngào kia vào.
"Ngươi rốt cuộc là ai!? Tại sao giả dạng ta làm thế này với Ngao Bính."
『Na Tra』 "xì" một tiếng, khinh bỉ nói, "Ta chính là ngươi."
Hắn rung dương vật, cảm giác bị siết chặt khiến cơ bắp nhảy nhót, hắn không nói lý lẽ đưa ngón tay vào hang Ngao Bính, không kiêng nể nói với phiên bản trẻ của mình, "Ngươi thích y, muốn đâm y, đúng không?"
"Không thể phủ nhận." Dùng ngón tay tách hang đỏ ướt, thứ quyến rũ này luôn dụ dỗ hắn nhìn trộm người yêu của mình.
Hắn đang cứng đến đau đớn.
Cảm giác bị ép căng ở hai chỗ khiến Ngao Bính tỉnh táo hơn, y chớp mắt mấy lần mới nhìn thấy Na Tra nôn máu dưới đất.
Na Tra...
Bản thân không bảo toàn cũng theo phản xạ vật lộn muốn đỡ Na Tra dậy, cảm xúc quan tâm người khác này khiến 『Na Tra』 chua xót, dương vật còn đang đâm, đã bắt đầu nghĩ đến người khác sao?
Dâm phu.
『Na Tra』 tăng tốc đâm rút trong cơ thể Ngao Bính, dương vật dài to trong hậu huyệt đỏ ướt siết chặt nhanh chóng rút ra, kéo theo nước đỏ dính dính lên gân thân dương vật, như lớp màng mỏng sắp bị làm rách.
"Ư... ưm a a a..."
Tiểu long toàn thân ướt đẫm, tóc dính từng sợi trên ngực, y không chịu để Na Tra nằm dưới đất nôn máu, nhất định khép chân muốn bò đi, muốn đỡ Na Tra, nhưng người phía sau rất hẹp hòi, một cái đâm sâu lại khiến y mềm chân ngã xuống giường.
"Ngươi đừng làm đau y." Thấy Ngao Bính lại ngã, Na Tra dưới đất lo lắng lên tiếng.
Còn 『Na Tra』 đang đâm rút vui vẻ chỉ khóa chặt phiên bản mình ghét.
"Ngươi biết y vì ngươi hy sinh bao nhiêu không?"
Na Tra bị ép ngẩng đầu, tự nhiên nhìn thấy vết thương trên tay 『Na Tra』, tất cả liên kết lại, hắn đột nhiên hiểu ra, "Ngươi là ta ngày sau?"
Đúng.
『Na Tra』 nhướng mày, "Sao?"
Xem ra mình ngày trước cũng không quá ngu.
Bị quăng xuống đất, Na Tra nhanh chóng bò dậy kéo 『Na Tra』, biết rõ không phải đối thủ vẫn cắn chặt tay 『Na Tra』, 『Na Tra』 hơi đau buông tay ra lại đánh bay người.
"Tại sao ngươi quay lại đây? Tại sao lại đến cướp Ngao Bính của ta!?"
Na Tra sụp đổ lại từ dưới đất bò dậy, ánh mắt oán độc, trong tương lai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại quay lại cướp Ngao Bính của mình...
Kẻ điên giẫm phải vảy ngược cười lớn, cảm nhận Na Tra trước mặt yếu đi, Ngao Bính hoảng hốt lại muốn bò dậy.
Dương vật bị kẹp đau, 『Na Tra』 không hài lòng đè người đang loạn động lại, xoay đầu Ngao Bính, hắn không trả lời trước mặt phiên bản trẻ của mình mà tiếp tục ăn nuốt người mình nhớ nhung.
Là của hắn.
Ngao Bính, chỉ có thể là của hắn.
"Ngươi buông y ra!"
Na Tra hoàn toàn mất kiểm soát, hắn đốt cháy ép Ma Hoàn đến cực hạn đâm trúng ngực 『Na Tra』, biết nguy hiểm ập đến, Ngao Bính đột nhiên theo phản xạ di chuyển về phía trước muốn đỡ đòn cho 『Na Tra』, thấy sắp làm hại y, 『Na Tra』 mắt trợn trừng tự đánh mình.
Na Tra nghiêng đầu nôn mấy ngụm máu, kinh hãi nhìn Ngao Bính vẫn trong lòng 『Na Tra』, đm... sao lại thế này...
"Y muốn chết, ngươi có biết không!?" 『Na Tra』 gào lên mặt mày dữ tợn.
Hắn đứng dậy ôm Ngao Bính vào lòng, chiếm hữu cực mạnh.
"Y luôn nghĩ mình mắc nợ việc cướp Linh Châu của ngươi, lũ tạp nham trên trời muốn y chết, bắt y nhả Linh Châu trả lại cho ta."
"Y là đồ ngốc, thật sự định trả lại cho ta."
Hắn miệng chửi đồ ngốc nhưng thần sắc buồn bã, Na Tra không biết tại sao, nỗi đau khổ nặng nề này cũng đè lên tim hắn.
"Ngao Bính..."
Sau lời nói dở dang, tất cả đau khổ, Na Tra đã đoán ra.
"Vì ngươi, y đã phải chết, đúng không?"
Thật ra hắn sớm nên biết, thái độ tùy tiện của Ngao Bính với vết thương, hành động theo phản xạ đứng trước mặt hắn, còn có việc rõ ràng đã có thể tỉnh nhưng không muốn tỉnh.
Y luôn mài giũa hướng về cái chết.
Y quá dịu dàng, đến mức chết cũng chỉ yên lặng chờ đợi mọi thứ rời khỏi cơ thể, đóa hoa không chịu hướng về mặt trời, nhưng vẫn nở rộ rực rỡ làm hắn vui.
Đồ ngốc...
『Na Tra』 dùng lực quá mạnh khiến Ngao Bính trong lòng rên lên đau đớn, Na Tra thấy liền lao đến kéo tay hắn.
"Ngươi không xứng chạm vào y."
Nửa dưới Ngao Bính vẫn chứa dương vật to lớn đáng sợ của 『Na Tra』, nửa trên đã bị Na Tra ôm kéo vào lòng.
"Y thích ta, huyệt môn siết ta chặt thế nào, ngươi không biết sao?"
"Y thích ta!"
Dường như để chứng minh điều gì, hắn vội vàng cởi quần đưa vào hoa huyệt của Ngao Bính, "Y thích ta!"
"A—!"
Ngao Bính đau đớn kêu lên, thịt mềm mại lập tức biến thành màu trong suốt, đóa hoa thịt đỏ tươi bị tách ra đón nhận vật thể khổng lồ, Ngao Bính không chịu nổi lắc đầu.
『Na Tra』 biết dương vật của hắn rất tham lam, bất kể thời kỳ nào, hắn đều muốn chết trong hang của Ngao Bính.
Quả nhiên sau khi vào, dương vật không dừng lại, Na Tra nắm lấy Ngao Bính như búp bê vải, đâm rút mạnh mẽ trong thịt đỏ sưng, lỗ tiểu dưới cánh hoa yếu ớt cũng bị kích thích quá mức khó khép lại, chỉ theo tần suất co bóp của hang, cùng nhỏ giọt nước vàng nhạt.
Ngao Bính bị đâm mất kiểm soát.
『Na Tra』 vốn chưa mềm cũng bị kích thích động lại, hung hãn đẩy Ngao Bính về phía trước, cơ thể Ngao Bính còn trong dư vị cực khoái chịu mấy cái đâm sâu, y rên rỉ khóc lóc.
Na Tra không chịu được y khóc, giảm bớt lực, động tác chậm khiến Ngao Bính càng khó chịu, hai hang bị kéo căng thành hình dáng đáng sợ, Ngao Bính cắn rách môi cũng không chịu nổi, y lắc đầu qua lại, đạp chân loạn xạ, hai đường thịt điên cuồng co giật.
"Đừng... đừng nữa... Na Tra..."
Kích thích mạnh mẽ như vậy khiến Ngao Bính tỉnh táo lại, thấy người đang liếm ngực mình là Na Tra, tay vốn định triệu Băng Chùy lại buông xuống.
Sao vẫn còn ăn nữa.
"Nhìn ta này..."
『Na Tra』 ghen tị ôm mặt y hôn nhẹ, đừng chỉ nhìn Na Tra kia, hắn mới là người chồng chính thức cưới y về.
Đôi môi dịu dàng và động tác đâm rút thô bạo dưới thân quá đối lập, Ngao Bính nắm chặt cánh tay Na Tra ưỡn ngực thở gấp, hồi lâu mới nhận ra, thứ trong cơ thể y là hai Na Tra.
"Ngao Bính, nói với hắn, em thích ai?"
Đầu dương vật dùng lực đâm vào cửa cung mềm mại, đập mạnh vào đám thịt đỏ khiến Ngao Bính toàn thân cứng đờ, miệng phát ra tiếng rên cao vút đầy mê hoặc.
"Ưm ư a a a..."
Kèm theo đó là tinh dịch trắng đục bắn lên mặt Na Tra.
Không...
Sao y lại thế này.
Ngao Bính không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mình làm bẩn Na Tra, y muốn lau cho Na Tra, nhưng phát hiện Na Tra đã liếm sạch tinh dịch trên khóe môi.
"Ngao Bính có muốn ăn của ta không?"
Hai cây dương vật qua lớp thịt mỏng đâm rút qua lại, Ngao Bính không nghe rõ họ nói gì, chỉ khóc lóc đứt quãng, "Không... ư ư, không được... hỏng rồi... phía dưới bị kéo căng hỏng rồi..."
Phía trước đầu dương vật to lớn trừng phạt kéo căng đến mức tối đa, vòng cửa tử cung mềm như đậu phụ cũng trắng bệch, hai đường thịt trong hai huyệt gần như bị đâm thành bùn, hai cây dương vật cùng tiến vào sâu đâm rút, thịt huyệt co giật mạnh mẽ, chất nhầy không ngừng từ khe hang bị dương vật kéo căng đổ xuống, Na Tra bị dội ướt, đâm vào thành huyệt xuất tinh.
Tinh dịch của hắn nhiều, nóng và đặc, lực mạnh khiến Ngao Bính khóc thét.
Sau khi xuất tinh trong khoang cung, Na Tra không chịu rút ra, ngược lại nhìn chằm chằm bụng Ngao Bính đang bị 『Na Tra』 đâm rút loạn động, bụng nhỏ nhô lên như mang thai ba tháng, Na Tra rút dương vật ra, tinh dịch đọng lại thành một cục dính nhớp nhúa chảy xuống đùi lên chăn, vô cùng dâm loạn.
"Đây là hang dâm của y, đâm có sướng không?"
『Na Tra』 vẫn nắm đùi Ngao Bính mở rộng, dạy dỗ tách môi hoa lộ ra ngoài của Ngao Bính, bên trong hạt đậu bị mài sưng đỏ, 『Na Tra』 dùng lực vặn thịt mềm, Ngao Bính trong lòng điên cuồng ưỡn eo.
"Ưm a... không..."
"Đây là hạt đậu dâm của y, ngươi có muốn thử kéo không?"
"Y khóc rồi." Dương vật sau khi xuất tinh vẫn không mềm đi, rõ ràng chưa no,nhưng Na Tra không chịu được Ngao Bính khóc như vậy, hắn sợ y đau.
"Y thích như vậy, nhìn kìa, y mở rộng chân hơn."
Ngao Bính bị dương vật trong ruột đâm đến mức bò loạn xạ mở rộng chân, tình dục quá mức khiến y trợn trắng mắt, long diên kéo dài từ miệng khiến Na Tra không tự chủ sờ vào hoa huyệt, không ngờ tay vừa đặt lên, hang hoa liền chủ động đón nhận.
"Thật ra, Linh Châu cũng khao khát Ma Hoàn."
Linh Châu cũng khao khát sự chạm vào, xâm nhập, chiếm hữu của Ma Hoàn.
Dương vật lại nhét vào hang hoa sưng căng, vì lực phía sau quá mạnh, Ngao Bính không ý thức co vào lòng Na Tra.
『Na Tra』 lập tức giảm tốc độ, dịu dàng hôn lên lưng đầy vết cắn của Ngao Bính.
Vết thương bị nước liếm sạch dễ chịu, theo cửa hang phía trước bị đâm rút biến dạng mà lại mơ hồ đổi hướng, ngón tay trắng mịn ướt dính trên cánh tay 『Na Tra』, dương vật được sủng ái lại căng phồng.
"Ngao Bính, em nên chiều chuộng ta hơn."
Ta đã đợi em ngàn năm.
Hoa huyệt đỏ ướt nhẫy nhanh chóng đón nhận, Na Tra bóp eo Ngao Bính, trong hang dâm đã nhầy nhụa đâm rút mấy trăm cái, trực tiếp biến cửa cung vốn mềm mại thành con sò mềm bị chơi đùa, chỉ có thể ướt át run rẩy , dính nhớp nhổ ra giọt sương trong suốt.
Hắn hung hăng quấn chân Ngao Bính vào eo mình, cảnh cáo 『Na Tra』"Đây là Linh Châu của ta."
Điểm nhạy cảm trong ruột đã bị cọ xát đau đớn, bây giờ chỉ cần hắn đâm nhẹ hai cái, Ngao Bính dưới thân lại sợ hãi co vào người hắn.
『Na Tra』 cười nhạt nắm chim nhỏ không thể xuất của Ngao Bính bóp nắn , Ngao Bính khóc như mưa cũng không dám kẹp eo Na Tra nữa.
"Ta mới biết rõ nhất y thích gì."
Hai người không ai nhường ai lại đâm rút dương vật đủ kiểu, đến cuối Ngao Bính đã hoàn toàn mất ý thức, hai cây dương vật mãnh liệt đẩy y lắc lư trước sau cũng chia đều.
Na Tra không cam tâm, hắn ghét bỏ đẩy 『Na Tra』 "Ngươi ôm quá nhiều, Ngao Bính nên ngủ hướng về ta."
"Ta là người phá thân y, là chồng của y." 『Na Tra』 không buông, ngược lại còn đẩy Na Tra ra xa.
Việc này khiến Na Tra lại đánh nhau với hắn.
"Ngươi đối xử y quá tàn nhẫn, Ngao Bính sẽ không thích ngươi đâu."
"Ngươi không biết, căn bản không biết chăm sóc Ngao Bính."
Linh lực va chạm, ồn ào náo nhiệt, Ngao Bính mệt mỏi tỉnh dậy lại nhận ra đang bị đâm, y rên khẽ, chưa kịp nói gì, hai hang trước sau lại bị đâm rút điên cuồng.
"Ngao Bính là của ta!!"
Đêm không ngừng, Ngao Bính đã lâu không ra khỏi điện.
Khi Thái Ất lại gặp Ngao Bính, y đã mang thai hai tháng.
"Sao đứa nhỏ mang thai rồi vẫn gầy vậy?"
Ngao Bính cúi đầu cười khổ, mới yên tĩnh hai tháng, không thể béo lên ngay được.
"Sư bá, Vãng Sinh Đăng..."
"Việc này Na Tra đã xử lý xong, còn Hằng Ngộ Thảo, nó cũng tìm được rồi, vài ngày nữa sẽ về." Thái Ất ngắt lời Ngao Bính.
"Ngươi không được nghĩ không thông nữa, Na Tra đứa nhỏ này coi trọng ngươi nhất, Linh Châu hay không, nó đều không để ý."
Ngao Bính thở dài khẽ.
"Na Tra nói, Nam Đường nở sen xanh."
Nam Đường nở sen xanh, phải đợi hắn về xem.
P.S: ờm mấy bộ 7k 8k thì chê dài ngại làm mà làm os 11k :))) nói chứ chỉ vì bả là tác giả bộ ánh dương thui á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro