Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1

BẢN DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

TÊN TRUYỆN: NGHIỆT CHÂU - 孽珠
TÁC GIẢ: 虎皮路路卷 ( link weibo: http://weibo.com/u/6054868953
)
LOFTER: PISTOL ( https://pistolk.lofter.com/post/7458c021_2bdf43a3b )

Gây họa rồi!
Mái tóc xanh thẫm phất lướt qua khu rừng như dòng nước chảy, một bóng người mang ấn ký lửa đỏ giữa trán lảo đảo chạy trốn. Toàn thân hắn run rẩy, hai chân co giật, khi chạy, chiếc áo xanh trắng nhăn nheo bị cành cây xé rách, chiếc dây chuyền vàng ngọc trên vầng trán trắng nõn xinh xắn lắc lư.
Ngao Bính không ngừng thở dốc, đầu óc choáng váng, tâm trí rối loạn như bầy chim hoảng sợ. Bụng dưới đau âm ỉ, hai chân tê dại bủn rủn, lòng vừa hoảng sợ vừa lo lắng, nội lực tiêu hao quá mức không thể vận dụng, chỉ có thể dựa vào đôi chân để di chuyển.
Không chỉ vậy, quần áo hắn cũng bị xé rách, chỉ đành nắm chặt vạt áo, miễn cưỡng giữ lại mảnh vải che thân.
Hắn lờ mờ cảm thấy bản thân đã gây ra một đại họa, lúc này hoang mang không biết làm sao, chỉ muốn nhanh chóng trở về biển.
Không biết bao lâu sau, đường bờ biển Đông Hải cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt. Ngao Bính nhảy từ vách đá xuống, mất sức rơi xuống biển, dùng sức lực cuối cùng bơi về Long Cung, sau đó bất tỉnh.
Tam Thái Tử Đông Hải Long Vương, là Ma Hoàn chuyển thế.
Ma Hoàn tính tình bạo ngược, coi giết chóc làm thú vui, lẽ ra phải bị trời tru đất diệt. Long tộc vốn đã bị thiên đình kiềm chế ngàn năm, nay Ma Hoàn lại đầu thai vào Ngao Bính, Long Vương Ngao Quang không muốn con mình chịu thiên phạt, nên giấu hắn dưới đáy biển sâu, dùng sức mình trấn áp ma tính.
Dưới trướng Nguyên Thủy Thiên Tôn của Xiển Giáo có một đồ đệ tên Thân Công Báo, tình cờ quen biết Đông Hải Long tộc. Vì Thân Công Báo vốn là yêu báo hóa thành người, trong sư môn bị bài xích kỳ thị, ông và Long tộc, một bên bị ngăn cách bởi thành kiến của con người, một bên bị giam cầm trong địa ngục dưới đáy biển, bởi vậy sinh lòng đồng cảm mà kết giao thân thiết.
Theo sự trưởng thành của Ngao Bính, Ngao Quang gần như đã không còn sức trấn áp ma tính trong người hắn, rơi vào đường cùng chỉ còn cách cầu cứu Thân Công Báo, kể hết sự tình, mong ông ta có thể giúp đỡ.
Khi biết Ma Hoàn đầu thai vào Tam Thái Tử Long Vương, Thân Công Báo vô cùng khiếp sợ, là đệ tử Xiển Giáo, không ai hiểu rõ hơn ông về lợi hại trong đó, nếu thiên đình biết chuyện này, Long tộc sẽ đối mặt với đại họa diệt vong.
Ngao Bính thiên phú rất cao, cũng không muốn bị bản tính Ma Hoàn khống chế làm hại người, để áp chế ma tính trong người, ngày đêm không ngừng khổ tu, từ khi sinh ra chưa từng rời khỏi biển sâu. Đôi khi không kiểm soát được ma tính, Ngao Bính để phụ vương dùng vô số xiềng xích phong ấn trận pháp trói chặt lấy mình, cắn răng chịu đựng thống khổ mà vượt qua. Lần lâu nhất, hắn bị xích suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Ở Ngao Bính, Thân Công Báo thấy được chính mình, ông ta sinh ra là yêu, từ nhỏ cũng khổ luyện công pháp như hắn, chỉ mong được tiên giới để mắt tới, để gia tộc có thể nhận lấy một phần che chở.
Thân Công Báo không nỡ, nên nhận Ngao Bính làm đệ tử, hao tốn ba năm luyện ra một pháp khí có thể áp chế ma tính trong hắn, đặt tên là “Lưu Kim Liên”. Ngao Bính đeo nó trên trán, kết hợp với công lực bản thân, trong điều kiện không có ngoại lực can thiệp, cuối cùng có thể hoàn toàn che giấu ma khí.
Ngày hắn thành công khống chế được ma tính, Ngao Bính lần đầu tiên trong hơn mười năm theo sư phụ rời khỏi biển sâu, đặt chân lên bờ. Hắn nhìn chằm chằm vào ráng chiều đỏ rực, mây vàng sóng bạc, ngắm nhìn rừng cây xa xa và ánh đèn muôn nhà rực rỡ, không biết từ lúc nào nước mắt rơi, rồi lại bị gió chiều hong khô trên gò má.
“Sư phụ, hóa ra thế gian này… rộng lớn như vậy,” Ngao Bính khẽ nói, “đẹp đến thế.”
Nhìn thiếu niên tuấn tú, trán đeo thần khí che đi ma ấn, Thân Công Báo im lặng hồi lâu, khẽ thở dài.
Năm đó, là khoảng thời gian tự do vô ưu nhất từ khi Ngao Bính sinh ra. Hắn vốn là yêu tộc, lại là Ma Hoàn, lẽ ra phải là người tính tình bạo ngược, nhưng phụ vương hắn đã nhọc lòng ấp hắn trong miệng suốt bao năm, từng giờ từng phút hóa giải ma khí, ngay cả công lực tu vi của bản thân cũng hao tổn không ít, khiến hắn vừa chào đời đã có sức đề kháng ban đầu với ma tính Ma Hoàn, tính tình không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ma Hoàn muốn hắn thành người ác độc, hắn lại cố tình làm một người thiện lương; Ma Hoàn muốn hắn sát hại tàn nhẫn, hắn lại cố tình nhẫn nhịn dịu dàng. Ngao Bính chỉ hy vọng một ngày nào đó, hắn có thể thực sự biến sức mạnh này thành của mình, chứ không phải bị nó cuốn theo sa đọa.
Hắn đối với thế gian bất công này, không chỉ có hận, mà còn ấp ủ một tia hy vọng mong manh.
Chỉ là, tia hy vọng ấy, đã bị phá hủy hoàn toàn trong ngày hôm nay.
Sau năm canh giờ hôn mê, Ngao Bính tỉnh dậy trên giường làm từ san hô và đá ngầm trải cỏ biển mềm mại, Ngao Quang hóa hình người ngồi bên giường, khuôn mặt đầy lo lắng, Thân Công Báo thì sốt ruột đi qua đi lại, thần sắc nặng nề.
“Phụ vương…” Ngao Bính khàn giọng gọi, đôi mắt tím đỏ tràn nước mắt, “Xin lỗi, con đã gây họa rồi…”
Ngao Quang ôm chặt hắn vào lòng, đau lòng đến mắt đỏ ngầu, trong lòng chỉ hận vì sao hôm qua lại để Ngao Bính một mình lên bờ, lắc đầu nói không phải lỗi của Ngao Bính. Thấy Ngao Bính tỉnh, Thân Công Báo bước nhanh đến, tay cầm một bình ngọc trắng đựng nước màu xanh đen.
Thân Công Báo gấp gáp nói: “Uống đi.”
Ngao Bính được Ngao Quang đỡ dậy, nhận lấy bình ngọc, mùi đắng ngắt xộc vào mũi. Hắn không hỏi đây là gì, ngửa đầu uống cạn, vị lạnh, đắng, chua, chát lan tỏa trong miệng, hắn nhíu mày, cố gắng nuốt xuống.
Chưa đầy một khắc, mồ hôi lạnh đã túa ra ướt đẫm trán Ngao Bính, toàn thân hắn run rẩy vì rét, bụng dưới quặn đau dữ dội. Hắn nghiến răng co rúm trên giường đá, khuôn mặt trắng bệch, không ngừng dùng tâm quyết giữ mình tỉnh táo, ép mình chịu đựng nỗi đau như xé ruột.
Trong cơn đau đớn này, Ngao Bính nhớ lại ngày hôm qua.
Đây là lần đầu tiên hắn một mình lên bờ, mọi thứ trên thế gian đối với hắn đều vô cùng mới lạ, nơi nào cũng khiến hắn lưu luyến. Ngao Bính đội mũ trùm đi dạo chơi khắp nơi, nghe tiếng rao hàng trầm bổng khắp phố chợ, trốn trong rừng nhìn nông dân cuốc đất trên ruộng, ngắm núi, hái hoa, nghe tiếng mưa rơi, vô cùng thoải mái.
Khi màn đêm buông xuống, Ngao Bính tìm thấy một thung lũng đầy hoa rơi, hắn bị những cánh hoa rơi mê hoặc, đi theo hoa vào sâu trong thung lũng. Ở đây, hắn ngửi thấy mùi hương sen lạnh lẽo, đồng thời, còn có một luồng linh khí tinh thuần sắc bén bao trùm khắp nơi.
Có một vị tiên giả mạnh mẽ đang tu luyện ở đây.
Ngao Bính lập tức cảnh giác, tiên yêu khác biệt, huống chi hắn còn là Ma Hoàn, phụ vương và sư phụ luôn dặn hắn tránh xa tiên giả. Hắn định quay lại theo lối cũ, nhưng không hiểu sao không tìm được đường về, nếu hóa thành rồng, hắn lại lo yêu khí tỏa ra, gây chú ý cho người tu luyện kia.
Sau một hồi quanh co, mùi hương sen lại càng nồng, Ngao Bính nhìn thấy một hồ sen. Dưới lớp lá xanh biếc rợp bóng, những chiếc lá sen khổng lồ gần như che phủ toàn bộ mặt nước, sen xanh, nhị đỏ, như tầng mây cuộn, nước hồ sen trong như pha lê, từng vòng gợn sóng khẽ lan tỏa.
Ngao Bính lặng lẽ nhìn qua kẽ lá, thấy một bóng người trần trụi vững vàng ngồi giữa hồ, nửa dưới ngâm trong nước lạnh, mái tóc đen dài ướt đẫm xõa trên bờ vai rộng. Người ấy nhắm mắt, đôi mày sắc như kiếm rủ xuống, khuôn mặt đẹp kiêu ngạo, giữa trán có một vết linh văn màu xanh, từ khóe mắt còn có hai đường linh văn kéo dài. Y thở ra chậm rãi, dường như đã nhập định.
Nhìn thấy vị tiên quân lạ mặt này, Ngao Bính đột nhiên cảm thấy bụng nóng lên.
Hắn ngẩn ra trong giây lát, khi tỉnh lại, phát hiện mình đã bước vào hồ sen, đến trước mặt người đó. Đối phương vẫn nhắm mắt, dường như hoàn toàn không nhận ra sự tiếp cận của hắn.
Ngao Bính thở gấp, mặt đỏ bừng, hắn chỉ cảm thấy người trước mặt có sức hút không thể cưỡng lại, hắn như bị ma nhập muốn đến gần, muốn hòa làm một với người ấy, muốn được quấn lấy nhau từng sợi máu, từng mảnh xương, như thể đây là định mệnh đã được an bài từ ngàn năm trước.
Ngao Bính khiếp sợ và xấu hổ vô cùng trước ý nghĩ bất chính này, để áp chế ma tính, hắn tu hành khắc khổ, không bao giờ buông thả bản thân, nhưng lúc này hắn lại không thể kiểm soát mình rời đi, đôi chân bị rễ sen quấn chặt, tim cũng bị trói buộc, không thể thoát ra.
Cuối cùng, hắn không thể chống lại ham muốn vô tận lần đầu tiên trong đời này, ngón tay trắng ngần run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào linh văn giữa trán đối phương.
Đột nhiên, linh khí trong cơ thể người đó bùng phát, nóng như đổ nước sôi lên người Ngao Bính.
Người trước mặt như có cảm giác, từ từ mở mắt, Ngao Bính nhìn thấy màu xanh biếc như biển trời, nhưng màu xanh này không lạnh, mà rất nóng, nóng khiến kinh mạch toàn thân Ngao Bính run rẩy. Mắt, sừng rồng và mái tóc dài bắt đầu không kiểm soát được bị sắc đỏ nhuộm dần, răng nanh và móng tay cũng theo đó mà dài ra, ma khí vốn được áp chế ổn định bỗng nhiên bùng phát, xâm chiếm tâm trí hắn.
Đôi mắt người đó trống rỗng, hồn vẫn nhập định, nhưng thân xác theo bản năng di chuyển, tay từ từ vuốt lên mặt Ngao Bính.
“Tiên quân…” Ngao Bính thở nhẹ, nắm lấy bàn tay đang áp lên má mình, đôi mắt vốn có ánh tím trong veo giờ đây hoàn toàn bị sắc đỏ của ma tính chiếm cứ, “Người thương em…”
Vải áo bị xé rách, thân thể trần trụi, Ngao Bính chỉ nhớ đêm đó ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá sen lắc lư trước mắt, giọt nước mắt trong khoái cảm tột cùng rơi xuống nước hồ sen, khuấy lên từng vòng gợn sóng, khiến đàn cá nhỏ dưới rễ sen giật mình.
Nhưng cả đêm mê loạn đó, khi Ngao Bính tỉnh dậy vào sáng hôm sau đã hoàn toàn tan biến. Hắn trần trụi ngồi trong hồ, cơn gió sớm thổi qua, hắn đột nhiên run lên, hoang mang, hoảng sợ, sợ hãi ập đến.
Ngao Bính không dám ở lại, run rẩy nhặt quần áo ướt sũng rách tả tơi mặc vào, không dám quay đầu nhìn xem người trong lá sen đã tỉnh chưa, loạng choạng chạy ra ngoài, khu rừng đêm qua không tìm được lối ra hôm nay lại dễ dàng đi ra, hắn cứ thế chạy về Đông Hải.
Người đêm qua, là Linh Châu chuyển thế!
Lúc đó hắn bị ma nhập, hành động theo bản năng, trong lòng chỉ muốn thân mật với đối phương, lý trí vứt hết ra sau đầu. Giờ tâm ma đã nguội lạnh, Ngao Bính mới dần nhận ra có điều không đúng, ấn ký giữa trán đối phương giống mình, linh khí thuần khiết khơi dậy bản tính Ma Hoàn của mình, tất cả đều cho thấy, người đó chính là Linh Châu chuyển thế, cùng với bản thân hắn chung sống trong một thể suốt hàng ngàn vạn năm.
Đêm qua vì bị tâm ma dẫn dắt mà đã làm chuyện thân mật với người ấy, nếu chỉ vậy thì thôi, coi như trải qua một lần chuyện ân ái, sau này không gặp nữa là được. Chỉ là, Ngao Bính lúc đó đã trao hết thân thể mình cho đối phương, ngay cả bào cung bí mật của Long tộc dùng để sinh con cũng mở ra dâng hiến… hắn không dám nghĩ tiếp.
Khi hắn về Long Cung, Ngao Quang và Thân Công Báo lập tức phát hiện khí tức của hắn có điều kỳ lạ, linh khí và ma khí hỗn loạn giao nhau ở vị trí bụng dưới, chỉ qua vài canh giờ, đã lờ mờ có dấu hiệu hình thành.
Phụ vương và sư phụ vội vàng phong bế kinh mạch của Ngao Bính, cố gắng đánh tan thai nhi hỗn loạn vừa mới thành hình, nhưng hỗn nguyên thai này kết hợp sức mạnh Ma Hoàn và Linh Châu, vô cùng kiên cố, không thể lay động bằng ngoại lực.
Ngao Quang lại sai người đi hái mấy loại thảo dược dưới đáy biển sâu dùng để phá thai của Long tộc, Thân Công Báo cũng về Côn Lôn Sơn lén lấy mấy viên đan dược cấm của giáo phái có tác dụng tán khí hóa huyết, dược thảo và đan dược trộn lẫn nghiền thành nước, Ngao Bính tỉnh dậy, lập tức bắt hắn uống.
Sau khi uống thuốc phá thai, Ngao Bính đau bụng dữ dội suốt hai canh giờ, cuối cùng đau đến mức không chịu nổi, lại ngất đi. Vài canh giờ sau, hắn mệt mỏi tỉnh dậy, toàn thân mồ hôi lạnh thấm đẫm, việc đầu tiên là đặt tay lên bụng dưới—
Khí tức hỗn nguyên châu vẫn còn, họ dùng hết cách, nhưng không thể lay chuyển thai tượng dù chỉ một chút.
Tiên giới vốn coi yêu ma là họa, đối với họ không diệt sạch thì cũng không ngừng đàn áp, mà Ngao Bính vốn đã che giấu thân phận Ma Hoàn trước Thiên Đình, nếu tiên giới biết chuyện hắn giao hợp với Linh Châu mang thai hỗn nguyên thai, không chỉ thân phận Ma Hoàn của Ngao Bính bại lộ, mà còn liên lụy cả Long tộc, tiên giới chắc chắn sẽ lấy lý do Long tộc âm mưu tranh đoạt sức mạnh hỗn nguyên châu để trừ khử tận gốc, không để Long tộc giấu Ma Hoàn và đứa con tội lỗi này yên ổn tồn tại.
Hiện tại thời gian còn sớm, hỗn nguyên thai chưa hoàn toàn hình thành, nếu có thể kịp thời loại bỏ thai nhi trước khi tiên giới phát hiện, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.
Bàn tay Ngao Bính từ từ siết chặt trên bụng, đôi mắt tím nhạt đã đè nén ma tính đầy nước mắt hối hận, chỉ hận bản thân một lần sa vào ma chướng, lại mang đến đại họa lớn như vậy cho Long tộc. Họa này do hắn gây ra, nhất định phải do hắn kết thúc, dù thế nào cũng không thể để thai nhi này tồn tại, dù phải chết.
Linh Châu chuyển thế, Tam công tử của Tổng Binh Trần Đường Quan Lý Tịnh - Na Tra, khi tỉnh dậy sau khi tu luyện từ hồ sen, lập tức phát hiện cơ thể có chỗ không ổn.
Là Linh Châu, thân thể y đã nửa bước thành thánh, không còn là thân phàm nhân, ít có ham muốn của phàm nhân. Huống chi đêm qua hồn nhập định, thân xác còn được gia cố thêm một tầng pháp thuật, kết hợp với kết giới do sư phụ Thái Ất Chân Nhân đặt ngoài hồ sen, lẽ ra không nên có bất kỳ sơ hở nào.
Na Tra ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm vào chỗ dựng lên của mình vài giây, cuối cùng, y thi triển một pháp thuật nhỏ để tự mình bình tĩnh lại. Y bước ra khỏi hồ sen, nhưng giữa bãi cỏ đẫm sương sớm, phát hiện một mảnh vải trắng có hoa văn nước màu xanh.
Thái Ất Chân Nhân đang ăn lẩu trong Lý phủ, nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn. Na Tra khoác một chiếc áo đen với hoa văn vàng, ngực để trần, mặc một chiếc quần ống rộng, lộ ra cơ bụng săn chắc, chiếc vòng vàng hóa từ Vòng Càn Khôn lắc lư trên cổ tay nổi gân xanh.
"Về rồi à?" Thái Ất hỏi, "Tối qua tu luyện có thuận lợi không?"
Na Tra ném mảnh vải trắng sang một bên, mặt không biểu cảm nói: "Tối qua có yêu quái xâm nhập."
Thái Ất vừa uống một ngụm rượu, nghe vậy liền phun ra hết. Ông vội vàng lau miệng, nhảy xuống khỏi ghế, gấp gáp hỏi: "Yêu quái gì vậy? Không thể nào! Ta đã bố trí kết giới dựa theo linh khí của Linh Châu trong người con, yêu ma bình thường chỉ cần đến gần sẽ bị chân hỏa thiêu đốt, tuyệt đối không thể bước vào nửa bước! Trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tối qua ta uống say, niệm sai chú ngữ rồi..."
Na Tra hiện tại thân thể gần như thành Thánh, mỗi tháng đều cần dành một ngày để ngồi thiền tu luyện, nguyên thần nhập định, để dung hòa tốt hơn sức mạnh Linh Châu trong cơ thể. Trong thời gian tu luyện, hồn phách của y sẽ nhập vào vô giới, thân thể không còn nhận thức và cảm giác, vì vậy nhất định phải bố trí kết giới bảo vệ, để loại trừ sự xâm nhập từ bên ngoài.
"Đây này." Na Tra chỉ vào mảnh vải rơi trên đất, "Bằng chứng."
"Vậy con yêu quái đó đã làm gì? Con còn nhớ không? Chẳng lẽ muốn trộm một chút linh khí của con, tăng thêm tu vi của nó?"
Na Tra hồi tưởng một lúc: "Hình như con đã ngủ với hắn."
Thái Ất trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng phức tạp nói: "Thằng nhóc này chẳng lẽ mơ thấy xuân tình rồi sao?"
Thật ra, Na Tra cũng không chắc chắn đó có phải là một giấc mộng xuân hay không, có lẽ mảnh vải y nhặt được đã có từ trước khi y đến, chỉ là sáng hôm sau y mới phát hiện. Y chỉ mơ hồ nhớ lại mình đã ôm một thân thể mềm mại trong hồ sen, thoải mái thưởng thức và chiếm đoạt. Theo lý mà nói, y sẽ không bị dụ dỗ bởi tình xuân tầm thường, càng không thể đắm chìm vào chuyện giường chiếu, nhưng tối qua không hiểu sao, y lại thật sự bị dụ dỗ mà buông thả.
Na Tra suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được gì, chỉ cho rằng gần đây mình thật sự có chút áp lực, nhanh chóng quên chuyện này đi.
Một tháng sau, tại một hang động tên Thiên Nhai Động cách núi Côn Lôn tám mươi dặm về phía bắc, một cây Hỏa Tiêm Thương từ trên trời lao xuống, đâm sâu vào mặt đất tạo thành tiếng nổ lớn, vỡ tung một mảng đất đá lớn. Động tĩnh bất ngờ khiến lũ yêu quái trong hang lập tức tán loạn, chạy tứ phía.
Mũi thương Hỏa Tiêm Thương rung động, bật ra khỏi khe đá, quay đầu bay ngược trở lại, rơi vào tay một người trên không trung. Na Tra đứng trên hai bánh xe lửa vàng, mái tóc tung bay theo làn khí nóng cuồn cuộn như ngọn lửa, y nắm chặt Hỏa Tiêm Thương, nheo mắt nhìn cảnh hỗn loạn quanh Thiên Nhai Động, cúi người, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng vàng đỏ, lao thẳng xuống mặt đất.
Chưa đầy một khắc, tộc yêu quái ở Thiên Nhai Động đã bị dẹp tan hoàn toàn.
Na Tra từ từ hạ xuống một tảng đá, thu hồi Hỏa Tiêm Thương, nhìn xung quanh, bay lên một cái cây hái vài quả mọng tươi ngon, định đưa vào miệng, đột nhiên lông mày nhíu lại. Y lập tức giơ tay, Hỗn Thiên Lăng quấn quanh cánh tay bay ra nhanh như chớp, tấn công một bóng người đang trốn sau tảng đá.
Bóng người đó cũng linh hoạt, liên tục né tránh, khiến Hỗn Thiên Lăng suýt chút nữa đã hụt, cuối cùng sau vài lần giằng co, vẫn bị trói chặt lại.
Người đó khoác một chiếc áo choàng rộng, khuôn mặt bị che kín, nhưng vẫn có chút yêu khí thoát ra. Na Tra từ từ hạ xuống, đi đến trước người đang nằm thở hổn hển trên cỏ, lười biếng hỏi: "Yêu quái từ đâu tới?"
Người trên đất nắm chặt áo choàng, im lặng một lúc, cuối cùng khàn giọng nói, giọng nói lại trong trẻo và dễ nghe, "Tiểu yêu chỉ là đi ngang qua đây, chưa từng hại người... xin tiên quân tha mạng."
"Ngươi đã là yêu," Na Tra không mấy để ý nói, "Ta tại sao phải tha cho ngươi?"
Đối phương im lặng, vài giây sau mới trả lời: "Tiểu yêu đang mang thai, xin tiên quân vì đứa con vô tội trong bụng, hãy tha cho một mạng."
Na Tra nhướng mày, cảm thấy con yêu tinh này thật buồn cười, lại nói ra lời này để cầu xin y thương xót, nếu y thật sự muốn giết, lại còn để ý đến đứa con trong bụng hắn sao? Dù sao cũng là yêu, giết một kẻ, chết hai mạng, ngược lại còn tiết kiệm được công sức.
Na Tra nhấc Hỏa Tiêm Thương lên, mũi thương hướng về phía đối phương, đối phương lập tức lùi lại, nhưng bị Hỗn Thiên Lăng trói chặt tay chân. Na Tra dùng mũi thương chạm nhẹ vào bụng đối phương, đối phương lập tức toàn thân căng cứng, cả bụng đều co lại.
Na Tra lại xoay mũi thương, mũi nhọn sắc bén lật chiếc áo choàng của đối phương, lột xuống hoàn toàn.
Dưới áo choàng là một khuôn mặt bình thường, đối phương dường như là một con hồ ly, trên tóc còn có một đôi tai cáo màu nâu vàng, sắc mặt tái nhợt, thần thái lẩn tránh, không dám ngẩng đầu nhìn Na Tra.
Na Tra nhìn đối phương một lúc, vốn định nói một câu nhìn ngươi không giống hồ ly cái, nhưng lại cảm thấy thật sự vô vị, liền phất tay thả lỏng Hỗn Thiên Lăng, "Ta đếm đến mười."
Y nói xong liền quay người nhắm mắt, kéo dài giọng: "Mười—"
Đối phương sững sờ, dường như không ngờ Na Tra thật sự tha cho mình, vội vàng nhặt áo choàng khoác lại, vội vàng nói: "Cảm ơn tiên quân tha mạng," rồi quay người chạy xuống núi.
Trong lòng Na Tra vốn cũng không có ý định truy sát, đếm vài tiếng liền lười đếm tiếp, y nhìn đối phương chạy xa, áo bay trong gió, bóng người càng lúc càng nhỏ, tâm tư cũng theo đó xa dần. Không hiểu sao, y lại nhớ đến buổi đêm một tháng trước, bóng trăng trên hồ sen, bóng người mờ ảo nép vào lòng y, cánh tay trắng ngần ôm lấy y, môi khẽ mở, nói tiên quân, người thương em.
Đột nhiên, trong lòng Na Tra như có gì đó chợt lóe lên, mắt y mở to, nhấc thương lên, quay người đuổi theo.
Bên kia, Ngao Bính vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy tiếng gió nóng phía sau, vừa quay đầu đã bị Hỗn Thiên Lăng quen thuộc trói chặt. Hắn rên lên một tiếng, bị lôi ngã xuống đất một cách thảm hại, ngẩng đầu nhìn Na Tra đứng trên Phong Hỏa Luân trước mặt, cao cao tại thượng, linh khí sắc bén, ánh mắt như muốn đóng chặt hắn xuống.
"Tiên quân có ý gì?" Ngao Bính nhíu mày thở hổn hển, "Không phải đã tha cho tiểu yêu một mạng sao?"
Na Tra ánh mắt như lửa, khí tức quanh người nóng rực, đuôi mắt hơi cong mang theo sự tức giận áp bức. Y khẽ niệm một đoạn chú, Ngao Bính liền cảm thấy thuật hóa hình trên người bị giải trừ, đôi tai cáo do hắn hóa thành biến mất, sừng rồng, ấn ký và dây chuyền trên trán đều lộ rỗ mồn một.
Ngao Bính trong lòng kinh hãi, không hiểu tại sao Na Tra đột nhiên nhìn thấu thuật dịch dung của hắn, muốn giơ tay áo rộng che mặt, nhưng hai tay lại bị trói chặt không thể động đậy. Ngao Bính đành phải quay đầu dùng tóc che mặt, lồng ngực phập phồng bất ổn.
"Quả nhiên là ngươi..." Na Tra nhấn mạnh từng chữ, trầm giọng đưa ra tối hậu thư.
Y ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Ngao Bính, "Trốn cái gì?"
Na Tra nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Ngao Bính, cuối cùng đã nhớ lại tất cả những gì xảy ra đêm hôm đó. Y ghé sát lại gần mặt Ngao Bính, đưa tay vén sợi dây chuyền vàng ngọc trên trán hắn, đầu ngón tay miết mạnh lên ấn ký đỏ thẫm ở giữa trán.
"Không để đứa con trong bụng gặp cha nó sao?" Na Tra lạnh lùng nói, "Ma Hoàn?"

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro