Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 8

BẢN DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

TÊN TRUYỆN: NGHIỆT CHÂU - 孽珠
TÁC GIẢ: 虎皮路路卷 ( link weibo: http://weibo.com/u/6054868953 )
LOFTER: PISTOL ( https://pistolk.lofter.com/post/7458c021_2bdf43a3b )

▍ Linh Châu Thánh Quân Ngẫu × Ma Hoàn Ẩn Nhẫn Bính, mang thai trước yêu sau

Một canh giờ sau, bên hồ sen lửa trên núi Thanh Liên, những chiếc lá sen trong hồ nhẹ nhàng lay động theo gió.

Na Tra cởi bỏ áo giáp, để trần nửa thân trên, ngồi bên bờ hồ, cánh tay phải được bọc từng lớp bằng cánh hoa sen lửa, trông như đang mặc một chiếc tay áo đỏ rực. Y buồn chán ngồi khoanh chân, đưa cánh tay được bọc kín như đốt ngó sen lên nhìn trước ngó sau, sắc mặt không chút biểu cảm nói: "Có nhất thiết phải bọc như thế này không? Xấu quá đi mất."

"Con còn dám nói!"

Một bầu rượu từ phía sau bay tới, đập vào sau đầu Na Tra.

Thái Ất nghiến răng trừng mắt nhìn y, tay cầm chày thuốc đập mạnh vào cối đá, nghiền nát những loại thảo dược trong cối thành một hỗn hợp màu xanh đen.

"Nếu muốn trách thì tự trách bản thân con đi, dám nhổ cây sen lửa chứa linh khí mạnh nhất trong hồ. Nó đang phát triển tốt, có làm gì xúc phạm đến con đâu!" Thái Ất đau lòng nói, "Những cây sen khác còn chưa đủ linh khí, chỉ có thể bọc con như thế này thôi. May mà thân thể con gần với thánh nhân, có thể chữa lành, nếu không, cánh tay này của con đã hỏng rồi!"

Na Tra bĩu môi, không nói gì. Thái Ất giận đến nỗi chỉ hận không thể lấy chày thuốc đập thẳng vào đầu y, vừa đập vừa lẩm bẩm: "Đệ tử chính là nghiệp chướng kiếp trước của ta mà."

Phía trên hồ sen, Cửu Long Thần Hỏa Tráo tỏa ánh vàng lơ lửng trong không trung, giam giữ một người bên trong. Ngao Bính nhắm nghiền mắt, co rúm trong góc Thần Hỏa Tráo, khuôn mặt trắng bệch như ánh trăng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, dường như đang lo lắng sợ hãi vì ai đó hoặc điều gì đó, mắc kẹt trong cơn ác mộng sâu thẳm.

Na Tra vẫn nhớ, khi y đặt Ngao Bính xuống, hắn đang ngủ khá yên bình. Nhưng giờ đây, chỉ sau một thời gian ngắn, hắn lại rơi vào cơn mê sảng, có lẽ trong giấc mơ vẫn nghĩ mình là một con rồng nhỏ, cố gắng giấu đầu vào lớp vảy mềm trên bụng để tránh khỏi sự quấy rầy từ bên ngoài.

Na Tra nhíu mày, định đứng dậy, Thái Ất vội ngăn lại: "Con định làm gì? Đừng động đậy lung tung!"

"Con đi xem hắn thế nào."

"Hắn an toàn lắm! Con lo cho bản thân đi! Thằng nhóc thối làm việc gì cũng tùy hứng, không sợ trời không sợ đất, giờ thì hay rồi..."

"Con đã làm gì?" Na Tra khẽ cười nhạt hỏi lại, "Hắn mang thai con của con, con bảo vệ hắn, chẳng phải là điều đương nhiên sao."

Thái Ất bị chặn họng, không biết nói gì, chỉ có thể thở dài, cúi đầu tiếp tục giã thuốc cho Na Tra.

Lúc này, trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo, Ngao Bính chợt giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm, trước mắt vẫn còn vương vấn những bóng máu trong mơ. Ký ức hỗn loạn sau khi nhập ma như nước vỡ đê tràn vào tâm trí. Đôi mắt vừa mới tỉnh táo của Ngao Bính lại lần nữa chìm vào mê muội, khẽ mấp máy môi: "Na Tra..."

Hai chữ ấy như kéo linh hồn hắn trở lại cơ thể, hắn hoảng hốt ngẩng đầu, mắt tìm kiếm khắp nơi. Bóng dáng ngồi bên hồ sen của Na Tra đập vào mắt Ngao Bính, chỉ là cánh tay phải của Na Tra bị che phủ bởi cánh hoa sen lửa, không rõ vết thương ra sao.

Ngao Bính lập tức đưa tay, cố gắng bẻ những thanh chắn vàng của Cửu Long Thần Hỏa Tráo, thấy Thần Hỏa Tráo không hề lay động, hắn liều mạng lấy vai và đầu đập mạnh vào, khiến chiếc lồng pháp bất khả xâm phạm vang lên tiếng "ầm ầm", "Thả ta ra ngoài!"

" Đừng hoảng, đừng hoảng! Thả ra ngay đây!" Thái Ất vội vàng rút phất trần từ thắt lưng, vung về phía Cửu Long Thần Hỏa Tráo, hét một tiếng "Thu", chiếc lồng vàng lập tức hóa thành mấy con rồng, chui vào tay áo Thái Ất.

Ngao Bính bay xuống bên hồ, lòng nóng như lửa đốt, chạy về phía Na Tra với đôi mắt đỏ ngầu. Vừa chạy được hai bước, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi, nỗi sợ này nặng nề đến mức khiến đôi chân hắn nặng như nghìn cân.

Ngao Bính đứng sững tại chỗ, nhìn bộ giáp nhuốm máu bị rách nát của Na Tra nằm trên đất, trái tim cũng như tan nát theo. Hắn đờ đẫn rơi nước mắt, không dám tiến lên nữa.

"Ngốc quá!"

Tiếng mắng của Na Tra kéo Ngao Bính trở lại thực tại. Y đến trước mặt Ngao Bính, tay không bị thương nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên vầng trán trắng bệch của hắn, lông mày nhíu chặt, "Con rắn yêu kia không làm gì được ngươi, ngươi lại tự làm mình bị thương!"

Ngao Bính sợ nhìn thấy đôi mắt đó, vội cúi đầu tránh ánh mắt của Na Tra, nhưng lại bị những vết thương nhỏ trên ngực và bụng của Na Tra làm đỏ mắt. Hắn cẩn thận, nhẹ nhàng đưa tay ra, đầu ngón tay trắng ngần chạm vào da thịt, lập tức bị hơi ấm của cơ thể làm nóng rực, đỏ lên.

Bàn tay hắn lại bị Na Tra nắm chặt, không cho phép co rúm trốn tránh nữa.

Ngao Bính loạng choạng bị Na Tra ôm chặt bằng một tay, tai cọ vào cổ Na Tra, giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai hắn, "Thôi, không trách ngươi đâu, đừng trốn nữa."

Dần dần, Na Tra cảm thấy cổ mình ngày càng ẩm ướt. Giọt sương trên lá sen rơi xuống hồ, những giọt nước mắt cũng rơi như chuỗi ngọc, lặng lẽ chảy xuống ngực y, chảy qua những vết thương nhỏ, hóa thành cơn mưa chỉ rơi trong lòng y.

"Xin lỗi, Na Tra..." Con rồng nhỏ gây ra cơn mưa này khóc nức nở trên vai y, " Ngươi để ta đi đi... Để ta đi thật xa... Ta không muốn lại làm tổn thương ngươi, cũng không muốn làm hại bất kỳ ai..."

"Không cho." Na Tra trầm giọng, dứt khoát nói: "Ngươi muốn đi, ta sẽ trói ngươi lại."

Ngao Bính im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi ướt đẫm nước mắt, khẽ run rẩy khiến lòng người thương xót.

"Thôi nào, chẳng phải ngươi đã cắn ta rồi sao." Na Tra kéo Ngao Bính ngồi xuống, "Chỉ cần dưỡng ba năm ngày là khỏi."

"Ngươi toàn nói dối dỗ ta, vết thương này làm sao mà khỏi được trong ba năm ngày?" Ngao Bính giọng khàn khàn, lau mắt, viền mắt vẫn đỏ hoe.

"Yên tâm, thằng nhóc này da dày thịt béo, khỏi nhanh lắm."

Thái Ất bưng chậu thuốc đã giã xong đi tới, đặt cối đá xuống, bảo Na Tra giơ tay lên, từ từ tháo những cánh hoa sen lửa bọc trên cánh tay y. Những cánh hoa này có tác dụng cầm máu và hàn gắn vết thương, lại hòa hợp với linh khí của Na Tra, có thể giúp vết thương mau lành.

Nhìn cảnh này, Na Tra chợt nhớ đến hộp bánh đường bọc lá sen y mua cho Ngao Bính ở chợ, giờ đây y thực sự đã trở thành chiếc bánh bị cắn hai miếng rồi.

Những cánh hoa nhuốm máu từng lớp rơi xuống, lộ ra lớp thịt đỏ trắng bên dưới. Cánh tay phải của Na Tra trông đã tốt hơn trước, nhưng những vết thương lộ thịt vẫn khiến người ta rùng mình.

Ngao Bính nhìn thấy, lại muốn khóc, ngực hắn đau thắt đến nghẹt thở, như thể miếng thịt đó bị cắt ra từ ngực hắn.

Thái Ất: "Thuốc này đắp đủ hai canh giờ, trong thời gian đó không được cử động lung tung."

Na Tra nhăn mặt, lùi ra xa: "Mùi nồng quá."

"Nồng cái gì mà nồng, ta thấy con mới nồng đó!" Thái Ất tức giận chọc vào trán Na Tra, "Nhanh lên! Đắp xong chậu này còn chậu nữa đấy!"

"...Thái Ất tiên trưởng," Ngao Bính nhẹ nhàng mở lời, đưa tay ra, "Để ta làm giúp, ta sẽ đắp thuốc cho Na Tra."

"Được được." Thái Ất đưa chậu thuốc cho Ngao Bính, "Đắp đều tay nhé, loại thuốc thứ hai ta không mang theo, giờ phải về núi Côn Lôn một chuyến để lấy. Ngươi ở đây trông nó, đừng để nó cử động lung tung, đợi ta về. Thằng nhóc này không nói không rằng chạy từ doanh trại Ngọc Hư về, ta còn phải về che giấu giúp nó, ta đi đây."

Nghe thấy "núi Côn Lôn", "doanh trại Ngọc Hư", ngón tay Ngao Bính cầm chậu thuốc đột nhiên siết chặt, trong mắt ẩn hiện sự hoảng loạn.

Bên hồ chỉ còn hai người họ, ánh mắt của Ngao Bính không thoát khỏi tầm mắt Na Tra, y nói: "Sư phụ ta vốn bênh vực đệ tử, sẽ không tiết lộ gì về ngươi đâu."

"...Là ta nhập ma làm tổn thương ngươi trước." Ngao Bính buồn bã nói, "Thái Ất tiên trưởng vì thế mà tố cáo ta với Xiển giáo cũng là lẽ đương nhiên, có hậu quả gì ta sẽ chịu."

"Nếu sư phụ muốn tố cáo ngươi, đã để ngươi ở lại đến bây giờ sao?" Na Tra nói, "Sư phụ của ta, đương nhiên sẽ đứng về phía ta và người ta muốn bảo vệ."

Ngao Bính ngẩng đầu nhìn Na Tra, đôi mắt đượm buồn, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Hắn từ từ tiến lại gần, quỳ gối, lấy thuốc từ chậu ra, ủ trong lòng bàn tay để làm ấm thuốc, sau đó nhẹ nhàng bôi lên cánh tay Na Tra, cẩn thận tán đều, sợ làm đau vết thương.

Ngao Bính lặng lẽ bôi thuốc, Na Tra cũng chống cằm nhìn hắn, ánh mắt theo dõi từng nét mặt, từng nụ cười của hắn.

Sau khi bôi xong cả cánh tay, Ngao Bính đặt chậu thuốc xuống, rửa tay bên hồ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sao Tất Nguyệt Ô và sao Mão Nhật Kê vẫn lấp lánh, ánh sáng không hề suy giảm.

Ngao Bính hơi nhíu mày, trong lòng lo lắng bất an. Hắn quay lại bên Na Tra, định mở lời, nhưng Na Tra đột nhiên đưa tay trái kéo hắn, ôm hắn vào lòng.

Ngao Bính giật mình, vội đứng dậy, nhưng không dám giãy giụa quá mạnh, sợ chạm vào vết thương của Na Tra, vừa lo lắng vừa trách móc: "Làm gì thế! Làm đau vết thương thì sao!"

"Không sao." Na Tra ôm hắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn, "Hai ngày nay, đứa bé có quấy không?"

Ngao Bính vẫn còn tức giận, hơi quay đầu sang một bên, ậm ừ: "Quấy một lần... nhưng chỉ một lát thôi, không sao."

Na Tra "chép" miệng: "Ta vừa không ở gần là quấy phá, chắc chắn là một đứa trẻ nghịch ngợm."

"...Đừng nói vậy." Ngao Bính dừng lại, mím môi, "Nó nghe hiểu được, sẽ không vui đâu."

"Cho nó nghe thấy càng tốt, để nó học ngoan một chút."

Ngao Bính há miệng, nhưng lại cảm thấy mình không nên nói chuyện về đứa bé trong bụng với Na Tra như thế này, như nuốt một quả ngọt, nhưng sau vị ngọt chỉ còn lại vị đắng, đắng đến mức cổ họng hắn cũng khô khốc. Hắn không muốn nói thêm, chỉ nói: "Na Tra, ngươi buông ta rồi nghỉ ngơi đi, thuốc này phải đắp hai canh giờ đấy."

Na Tra: "Tại sao phải buông ra?"

"...Dây chuyền trên trán ta bị mất rồi, ma tính có thể không kiểm soát được bất cứ lúc nào." Ngao Bính nói nhỏ, "Ta nên tránh xa ngươi mới phải."

"Ngươi quên rồi sao? Ngươi nhập ma là do ta gọi trở về, trên đời này ai cũng có thể sợ ngươi nhập ma, chỉ có ta không sợ." Na Tra không để ý, ngược lại ôm Ngao Bính chặt hơn, "Ở đây cũng không có gối, ngươi ngồi xuống, để ta gối đầu lên đùi ngươi."

"Ngươi muốn gối đầu thì để ta về nhà lấy cho ngươi một cái là được..." Ngao Bính mặt đỏ bừng, "Tại sao nhất định phải gối lên đùi ta?"

Na Tra đương nhiên không nghe, cứ thế tự nhiên nằm lên đùi ấm áp của Ngao Bính, tay vẫn nắm chặt tay hắn, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Sau hơn một tháng ở bên nhau, Ngao Bính chưa từng nhìn kỹ Na Tra khi y ngủ. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Na Tra, xem ấn ký Linh Châu trên trán y, đôi lông mày sắc bén, sống mũi cao và đôi môi mỏng, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bi thương trống rỗng. Hắn hiểu rằng, dù sau này có thế nào, là sống hay chết, điên cuồng hay thành ma, thì gương mặt này đã khắc sâu vào tâm trí hắn, vĩnh viễn không thể quên.

Gió đêm lả lướt như lụa, Ngao Bính ngắm hắn rất lâu, lâu đến mức không biết khi nào, nước mắt trong mắt đã khô cạn.

Hơn hai canh giờ sau, Thái Ất mang thuốc trở về, từ xa đã thấy Na Tra gối đầu lên đùi Ngao Bính ngủ say, Ngao Bính bị y nắm chặt một tay, không làm gì được, chỉ đành ngẩn người nhìn Na Tra.

Thấy Thái Ất về, Ngao Bính vội nhẹ nhàng vỗ vai Na Tra đánh thức y. Thái Ất ôm một chậu thuốc lớn, mở nắp ra, mùi thơm đắng nhẹ tỏa ra, "Thuốc đây thuốc đây, giúp ta rửa sạch thuốc trên tay nó, rồi đắp loại này, vất vả cho ngươi rồi."

Na Tra nhíu mày tỉnh dậy, miễn cưỡng đứng dậy, để Ngao Bính cẩn thận đỡ cánh tay đưa y ra bên hồ, nhẹ nhàng rửa sạch thuốc. Sau khi rửa xong, Ngao Bính ngạc nhiên khe khẽ thốt lên, thấy vết thương trên cánh tay Na Tra thực sự đã lành lại rất nhiều trong thời gian ngắn, trông không còn đáng sợ như trước nữa.

"Nhanh thật..." Ngao Bính thốt lên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Ha ha, thuốc do chính tay sư phụ luyện ra đấy, đương nhiên là hiệu nghiệm." Thái Ất vỗ ngực, "Chậu thuốc này từ hôm nay mỗi ngày đắp một canh giờ, khi đắp nhớ không được vận công, để thân thể tự hấp thụ là được, nhiều nhất năm ngày, chắc chắn sẽ khỏi!"

Ngao Bính đầy hy vọng gật đầu, tự mình chuyên tâm đắp thuốc cho Na Tra.

Sau khi đắp xong loại thuốc mới, ba người cùng trở về Đào Hoa Ốc. Trong thời gian đắp thuốc, tốt nhất là để thân thể nghỉ ngơi, Thái Ất sợ Na Tra không chịu ngồi yên, liền đuổi y về phòng ngủ.

Ngao Bính theo thói quen định theo Na Tra về phòng, nhưng Thái Ất nói: "Ngươi đừng đi nữa, ma khí trong cơ thể ngươi sẽ kích thích linh khí của nó, khiến nó càng khó ngủ hơn. Không sao, chỉ một canh giờ thôi, để nó ngủ một mình đi, nó bao nhiêu tuổi rồi, không thấy xấu hổ à."

Ngao Bính nghe vậy đỏ mặt, lùi lại, ấp úng gật đầu.

Na Tra vào phòng, Thái Ất mới ngồi xuống bên gốc đào trong sân, khoanh tay lẩm bẩm: "Làm người ta lo chết đi được..."

Nhìn cánh cửa phòng hé mở, Ngao Bính suy nghĩ miên man, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay lại đi đến trước mặt Thái Ất, cung kính cúi đầu hành lễ, chân thành nói: "Thái Ất tiên trưởng, chuyện hôm nay, do ta gây ra, tiên trưởng xử lý thế nào, Ngao Bính đều cam tâm gánh chịu, cũng mong tiên trưởng nhất định đừng trách Na Tra vì đã giấu giếm cho ta. Chỉ là... Ngao Bính ở đây khẩn cầu tiên trưởng, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ cho Long tộc, ta lấy tính mạng thề, nhất định sẽ không để đứa con trong bụng liên lụy đến ngài và Na Tra, ta đã quyết tâm bỏ nó, chỉ cần cho ta thêm hai tháng nữa.

Thái Ất không khỏi lắc đầu thở dài, bước lên một bước đỡ Ngao Bính dậy, "Đều là nghiệt duyên cả! Đệ tử chính là do trời phái đến để sư phụ chịu kiếp nạn đây mà... Ngươi cũng đã chịu khổ rồi, tình cảnh của Long tộc ra sao, ta hiểu rõ, các ngươi muốn làm thế nào, cứ để ta đứng ra gánh vác!"

Ngao Bính mắt đỏ hoe, nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu đứng lên, chỉ kiên quyết hoàn thành một lạy này: "Ân tình của tiên trưởng, Ngao Bính suốt đời không quên."

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro