Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Đông Hải Long Vương lại đến cáo trạng.

Series chuyên dịch của tác giả Hồng Trang Dạ Sơ Lương ( tác giả ruột của tui, bả siêu tuyệt vời, viết siêu hay, và luôn xuất hiện trong các fic của Rin ).

Mọi bản dịch đều chưa có sự cho phép của tác giả nên vui lòng không reup.

______________________________________

Lời đầu

Trong những năm đầu, khi Ngao Quảng vừa mới kế vị Đông Hải Long Vương. Côn Lôn hiếm khi tiếp xúc với trần thế đã cử người gửi lễ vật chúc mừng. Ngao Quảng cảm tạ xong vẫn không khỏi có chút nghi hoặc nhưng người được cử đến không nhiều lời, chỉ có thể biết rằng sẽ có nhiều địa phương bị xáo trộn trong tương lai.

Trong hàng ngàn năm, khi Đông Hải bị Na tra gây náo. Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không cũng thay phiên nhau làm loạn long trời lở đất. Ngao Quảng cuối cùng cũng hiểu ra.

Cảm tình là thứ mà nhân tài Côn Lôn mới có thể tạo ra. Cuối cùng lại mang đến tai họa cho Đông Hải của hắn!

1,

Khi Đông Hải Long Vương lần đầu tiên đến cáo trạng là Đông Hải bị thằng ranh con Na tra gây náo long trời lở đất. Long Vương tam thái tử cũng vì vậy mà chết một cách bi thảm. Nó là đứa con trai được yêu quý nhất của hắn và thủ phạm thì do Côn Lôn kéo về từ cõi chết!

"Mạng của sát tinh này không nên bị cắt bỏ. Bây giờ ở nhân gian, Thương Vương (Trụ Vương) đang gặp rắc rối vì vô đạo đức, Vũ Khúc tinh quân phải hạ phàm cứu thế. Thứ nhất, Côn Lôn bảo đây là lần đầu tiên Na tra quan tâm đến sư đồ tình phân. Thứ hai, là để giúp Vũ Khúc tinh quân thuận lợi bình định thiên hạ." Tiên sứ bên cạnh quân vương đã khuyên Long Vương: "Ngài hãy bình tĩnh lại."

"Vậy, mạng của con trai ta bị lãng phí như vậy?" Đông Hải Long Vương quỳ trên bậc thang lạnh như bạch ngọc trước Lăng Tiêu Điện. Hắn không cam tâm tiếp tục quỳ bái: "Xin bệ hạ hãy làm chủ cho lão thần!"

Thiên thượng quân vương nhìn tinh đẩu trên bầu trời, chắp tay sau lưng thở dài: "Hôm qua tinh đế đột nhiên thay đổi, ta nghĩ rằng Côn Lôn đã giao phong thần bảng của Nữ Oa để lại cho Vũ Khúc. Khi nhân gian thanh bình, phong thần khai bảng, họ của con trai ngươi sẽ xuất hiện trong đó."

Ngao Quảng hiểu, đây là một ít ân huệ mà đế vương ban cho Long tộc. Từ xưa, lôi đình, mưa và sương đã là ân sủng của ngài. Bệ hạ muốn bảo vệ sát tinh và bịt miệng thiên hạ. Vậy nên, cách tốt nhất là nhờ Vũ Vương phong thần cho tam thái tử Long tộc làm thần quan.

Thế nên, cho dù Ngao Quảng có bất bình gì, hắn cũng phải nuốt hết, cùng quân vương tạ ân rồi rời đi.

Thương vong Chu lập, lịch sử không quá trăm thế hệ lại luân hồi. Sau khi đăng cơ, Chu đế khai phong thần bảng để tránh khỏi sự trừng phạt của trời. Và tên thật của Ngao Bính cũng nằm trong số đó. Hồn phách trở về, y được phong thần, phong vị Hoa Cái Tinh Quân.

Thiên hạ thanh bình, hồn cố nhân cũng trở về phong thần. Nói theo lý thuyết thì mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa nhưng điều tệ hại là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần - Trung Đàn Nguyên soái - Tam Thái Tử không biết đã uống nhầm ma dược gì, lại ở lì trước phủ của Hoa Cái Tinh Quân không chịu rời đi.

Hoa Cái cố tình không gặp mặt cũng không chịu rời khỏi cửa. Hắn ở đây mỗi ngày, nhất định phải đợi kẻ thù cũ này ra ngoài.

Các vị thần tiên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ người đi đánh chết người ta lại đi tìm người bị đánh để nói lý.

Tinh quan chúng thần đều là tướng sĩ trong trận chiến phong thần. Nên ít nhiều gì bọn họ cũng có liên hệ, lúc nhàn hạ lại đến uống rượu, trò chuyện, chắc chắn khó tránh khỏi việc đề cập đến chuyện này.

Nội tình giữa Trung Đàn Nguyên Soái và Hoa Cái Tinh Quân vốn dĩ không nhiều người biết, truyền qua truyền lại thì nguyên bản lời nói ban đầu đã biến dạng. Cuối cùng nó truyền đến tai Na tra, biến thành hắn rút vảy rồng của Tam thái tử Ngao Bính và đánh chết y!

Trung Đàn Nguyên soái là kẻ có tính cách nổi loạn và hung bạo ngay từ khi còn nhỏ. Nghe mấy lời truyền miệng này lại càng tức giận hơn, quay đầu đối phó với kẻ truyền tin này. Thật không may, những người có thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ từ xa đã biết tên sát thần này đang tiến về phía họ nên sáng sớm đã trốn đi rất xa. Na tra không tìm thấy họ, tức giận đến mức đá bay một nửa tiên cung.

(*"Thiên lý nhãn": con mắt tinh tường, nhìn xa nghìn dặm; "Thuận phong nhĩ" (tai nghe theo gió): có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa. Trên thực tế theo truyền thuyết dân gian, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ là hai vị Thần nhỏ bên cạnh Ngọc Hoàng có nhiệm vụ quan sát tình huống ở xa và nghe ngóng tin tức.)

"Đả Thần Tiên của sư thúc ta quá nhẹ, không làm cho bọn họ hồn phi phách tán được. Bây giờ bọn họ vẫn còn đang bay nhảy trên trời!" Na tra chửi rủa và hạ phàm xuống Giang Khẩu. Sư đệ của hắn, Ân Giao đang bị mù chưa thể lên trời để trở lại ngai vàng của mình vẫn đang ngủ trưa. Dương Tiễn ra hiệu cho hắn nói nhỏ, như thường lệ lấy ra một ít thức ăn từ thắt lưng và đưa cho hắn.

"Quá khứ hai người các ngươi có nhiều điểm phân vân, không có cách nào giải thích. Chúng tiên có hiểu lầm là điều đương nhiên." Dương Tiễn vẫn đang lau Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao trong tay. Món đồ chứa đầy tiên khí này được hắn cẩn thận chải chuốt rồi đặt lên giá treo.

"Sư phụ từng giảng thuyết tu tiên nhu kị, những phàm nhân này muốn trở thành thần tiên cần cẩn thận cái lưỡi của mình! Ta phải tìm ra ai đang nói nhảm ở đây!" Na tra cắn một miếng sơn trà có cặn đường trong miệng, ước gì cũng có thể nhai được những vị thần tiên kia như thế, Hỗn Thiên Lăng không có tiếng động vòng ra phía sau hắn. "Sư huynh, ngoại trừ kẻ có Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, thì thần tiên nào trên bầu trời có thể nhìn thấu thiên hạ?"

Dương Tiễn trầm ngâm suy nghĩ, liếc nhìn căn phòng nơi Ân Giao đang nghỉ ngơi, sau đó nói: "Thái Tuế bộ, Giáp Tí Thái Tuế - Dương Nhậm, có thể nhìn thấy thiên đình, địa huyệt và biết hết tất cả mọi thứ trên nhân gian. Nhắc mới nhớ, hắn cũng là sư đệ của ta với ngươi. Bất quá, lại nhập môn muộn nên chúng ta không có chút giao thiệp nào."

Na tra lúc này vẫn là một thằng nhóc, hắn gãi búi tóc ngắn trên đầu và lẩm bẩm: "Sư thúc, sư bá rốt cuộc tìm cho chúng ta bao nhiêu sư đệ...."

"Hử?"

Ân Giao vừa tỉnh dậy lúc này đang ngáp dài và mò mẫm ra khỏi phòng. Mắt hắn vẫn đang bị băng bó, nhưng nước da đã cải thiện rất nhiều trong vài ngày qua. Dương Tiễn đứng dậy, đặt tay lên vai hắn dẫn đường, đưa Ân Giao ngồi xuống bên cạnh Na tra: "Sư huynh Na tra đến đây a. Vừa rồi hai người đang nói đến ai vậy?"

"Tính bối phận, người được nhắc đến cũng phải là phó tinh quan của ngươi." Dương Tiễn đưa cho Ân Giao chiếc bánh quế hoa thơm ngọt mà hắn đã chuẩn bị trước đó, đặc biệt tránh né bàn tay đang đưa ra của Na tra: "Không được cướp."

Thật hiếm khi Trung Đàn Nguyên soái bộc lộ bản chất trẻ con. Hắn liếc nhìn Ân Giao đang thưởng thức món bánh ngọt của mình, không phục nói: "Sư huynh, ngươi thiên vị sư đệ!"

Dương Tiễn không bình luận gì còn Ân Giao cúi đầu và âm thầm tận hưởng trong khi ăn và Hao Thiên Khuyển gầm sủa hai lần ở bên cạnh. Gió thổi qua cành liễu ngoài cửa sổ Dương phủ, mặt trời dần lên.

Việc đầu tiên Na tra làm sau khi về thiên giới là thị sát Thái Tuế bộ, tìm đại tướng quân Dương Nhậm.

"Nguyên Soái, ngài đang làm gì thế!"

Na tra gặp tai hoạ vô lý nhưng không thể trút giận được, còn Kim Biện tướng quân, người không thể đánh bại Na tra có lời muốn nói: "Chuyện giữa ngài và Tam thái tử thực sự không phải do tại hạ lan truyền. Hồi đó, ngự trạng của Long Vương đã được truyền lên trời nên ai mà không biết giữa ngài và Hoa Cái Tinh Quân có mối thù truyền kiếp. Sau đó ngài giết hắn để trả thù. Bây giờ ngài lại đến đây tìm kẻ tung tin đồn, ngài hà tất phải như vậy?"

"Cái rắm!" Na tra hoá pháp tướng ba đầu sáu tay, nhấc cổ Dương Nhậm lên hét lớn: "Ai nói với ngươi rằng bọn ta có mối thù lớn? Bọn ta rõ ràng là..."

Nói đến đây hắn liền dừng lại, nuốt xuống những lời còn lại. Hai cánh tay nữa từ phía sau vươn ra kéo lấy đôi mắt dài do kim đan hoá thành trong mắt Dương Nhậm: "Ngươi không phải nhìn rõ được mọi thứ trong thiên hạ sao, đến, nói cho ta biết ai là người nói bọn ta có thù oán?"

"Cái này. . . " Dương Nhậm trong lòng than phiền: "Ta nói ra ngài cũng không tin, biết rồi cũng chỉ thêm sinh khí. Ngài hà tất phải như vậy?"

"Cứ nói đi!" Pháp tướng của Na tra có thân hình to lớn, nhướng mày kiếm nói: "Ai dám gây phiền toái cho ngươi, ngày mai ta sẽ đốt trụi phủ của hắn, đập nát hết tất thảy cung quan của hắn dưới phàm gian!"

Cái này thật sự là tạo nghiệt. Sự tình giữa hai ngài lại lôi cả ta vào cùng một chỗ. Mắt Dương Nhậm đảo qua đảo lại mấy lần, nhìn thấy Tam Muội Chân Hoả sắp bùng cháy trong tinh cung của mình liền không quan tâm gì nữa, kéo cổ hắn và hét lên: "Đó chính là lời Hoa Cái Tinh Quân tự mình nói!"

"?!!"

Na tra thực sự choáng váng khi nghe điều này. Khi tay vừa buông, Dương Nhậm ngay lập tứ lùi ra xa. Như có dự cảm, hắn nhanh chóng dơ Ngũ Hoả Thần Viêm Phiếm lên. Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bất tử của Tam Muột Chân Hỏa thực sự lao thẳng vào mặt Dương Nhậm. May mắn là bị chặn bởi chí bảo của hắn.

"Ngươi nói nhảm! Y sao có thể nói như vậy!?" Na tra tức giận, dùng Hỗn Thiên Lăng bay về phía Dương Nhậm. Dương Nhậm phun ra một luồng thần hỏa, vừa chặn vừa ẩn nấp, hắn không thể không tự bảo vệ mình: "Là sự thật. Khi Hoa Cái Tinh Quân lần đầu tiên tiến vào Thiên Lạc phủ, Cửu Diệu Tinh Quân Sùng Ứng Bưu đến chúc mừng. Đây là những gì Hoa Cái Tinh Quân đã nói khi được hỏi về vấn đề này, hắn cũng thẳng thắn nói rằng ngài giết hắn là do hắn tự chuốc lấy và ngài không có lý do gì để làm như vậy. Lúc đó có rất nhiều Tinh Quân có mặt, có thể làm chứng."

Dương Nhậm núp sau cây cột, nín thở chờ đợi hồi lâu nhưng không có ai đáp lại. Sức nóng thiêu đốt của Tam Muội Chân Hoả cuối cùng cũng tiêu tan.

2,

"Đại gia đến tìm ngươi, Dương Nhậm!"

Cửu Diệu Tinh Quân, người vừa bị Na tra phá hủy tinh cung, với thanh kiếm trên tay đã đến gặp Dương Nhậm để đấu tay đôi: "Nói! Ân Giao nhờ ngươi trả thù ta năm đó chém đầu hắn, nên hôm nay ngươi lại lừa gạt ta như vậy sao?!"

Mặt của Sùng Ứng Bưu vẫn còn bầm tím do bị đánh. Hắn thậm chí còn không có thời gian đi tìm tiên y, liền tới chỗ Dương Nhậm tính sổ. Cùng ngày cũng có rất nhiều tinh quan đến chúc mừng, tất cả đều đến để tìm thủ phạm sau khi vô cớ bị đánh.

"Các ngươi đáng bị đánh!" Tham Lang Tinh Quân, người có chút bất tiện khi nói chuyện vì có vết thương trên khoé miệng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Ta đang làm nhiệm vụ, chỉ là tạt qua thì liên quan gì đến ta??"

Thiên Mã Tinh Quân cảm thấy tiếc cho đứa con trai vô tội của mình phải chịu đựng đau khổ, ở một bên tìm tiên dược để đưa cho nó. Các vị thần quân đều tức giận, tuy nhiên không ai trong số các văn quan và võ quan có thể đánh bại được vị Tam Đàn Hải Hội Đại Thần kia. Cuối cùng, đại đế Bá Ấp Khảo đã đích thân ra ngoài để xoa dịu chúng tiên. Điều này đã ngăn chặn thảm kịch cho Giáp Tí Thái Tuế.

Kẻ chủ mưu Na tra, đối với mấy việc này không thèm quan tâm. Hắn hằng ngày vẫn đứng canh trước phủ Hoa Cái với cổng điện đóng chặt.

Trong số các Tinh Quân bị ảnh hưởng, vị Cự Môn Tinh Quân vì mồm mép to tiếng, nói nhiều nhất đã khiến toàn bộ tinh cung của hắn bị phá hủy. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở gần đó và cầm bút viết thư một cách giận dữ. Hắn ta đổ thêm dầu vào sự ghen tị giữa Trung Đàn Nguyên soái và Tam thái tử Long tộc trên thiên giới và viết nó thành thoại bản rồi lan truyền cho chúng tiên thêu dệt. Sau đó, Dương Tiễn cũng dùng nó làm trò tiêu khiển cho sư đệ mù của mình.

Na tra luôn đi theo con đường riêng của mình mà không hề sợ hãi. Đáng tiếc, Hoa Cái Tinh Quân luôn bị chúng thần giữ khoảng cách mỗi khi ra ngoài. Từ xa xưa, Tứ Hải Long Tộc chưa bao giờ có một vị thần nào được thờ trên trời, ngoài ra Ngao Bính có tính tình thanh lãnh và không thích kết bạn với tinh quan khác. Y đã quen với việc ở một mình, nhưng sát tinh Na tra không thể buông bỏ quá khứ. Sự vướng mắc của hắn đã gây ra nhiều rắc rối cho đến ngày nay.

Long Tam Thái Tử đã ẩn mình quá lâu, cũng sẽ có một ngày y không thể trốn tránh được nữa.

Vào một này, đại đế Hạo Thiên thoái vị, Ngọc Hoàng đại đế cùng Vương Mẫu Nương Nương đăng cơ. Vương Mẫu gửi thiệp mời dự đào yến để chiêu đãi chúng thần. Đây là đại sự trên thiên giới, Ngao Bính không thể trốn tránh được.

Y mặc lễ phục sắp đi đến dự tiệc trong tinh cung. Tiểu tinh quan đi ra ngoài hỏi thăm tình hình vội vàng quay về, lặng lẽ nói với y rằng sáng sớm nay Trung Đàn Nguyên soái nhận được lệnh hạ giới diệt yêu, bây giờ vẫn chưa trở về.

Ngao Bính thở phào nhẹ nhõm, vuốt thẳng tà lễ phục màu xanh như biển của mình và chuẩn bị ra ngoài.

"Tại sao ngài luôn trốn tránh Nguyên Soái vậy?" Tiểu tinh quan vẫn còn rất nhỏ, không biết nội tình, chỉ không hiểu hành vi của vị tinh quân nhà mình: "Nếu Tam thái tử tiếp tục quấy rầy, ngài có thể bẩm báo Ngọc Hoàng, để ngài ấy thay ngài làm chủ a!"

Ngao Bính mỉm cười, nhìn vào gương và đội phát quan bạc lên đầu: "Là lỗi của ta, làm sao đòi ai làm chủ."

Hoa Cái, người hiếm khi ra ngoài hôm nay lại xuất hiện ở đào yến. Bởi vì có Trung Đàn Nguyên soái ở đó, sợ gặp phải phiền toái nên thần quân bên cạnh chỉ chào hỏi một tiếng rồi không dám nói chuyện với y nữa.

Y cũng không quan tâm, ngồi một mình trong góc đại điện. Bên cạnh là Ngọc Đỉnh Chân Nhân, người cũng đang trốn ở đây.

"Nghe nói sư điệt của ta đã gây cho ngươi nhiều phiền toái, thực xin lỗi." Ngọc Đỉnh Chân Nhân rót một ly rượu rồi uống. Rượu ở Dao Trì luôn êm dịu, ông ta nheo mắt: "Ta bảo sư phụ của nó dạy lại đồ đệ của mình. Nhưng ta đoán, Na tra nó sẽ không nghe."

"Ngài vất vả rồi." Ngao Bính cụp mắt xuống, đưa cho ông ta một ly rượu: "Nhưng quá khứ, cũng là lỗi của ta."

Chiếc bàn trước mặt bọn họ đầy những trái đào khổng lồ và rượu tiên. Đây là những thứ không thể ăn được ở Côn Lôn hay Long Cung. Thật không may, không ai trong số họ có tâm tình thưởng thức nó vào lúc này.

Ngọc Đỉnh phe phẩy chiếc quạt lông trong tay, nhìn Ngọc Hoàng trên ghế cao xa xa, thở dài nói: "Hôm nay trời lạnh rồi. Gia đình và tình bạn cũng chỉ là những thứ đầu tiên bị thần tiên bỏ rơi. Na tra không giống vậy, vừa bất lực cũng vừa hiếm có."

Ngao Bính theo ánh mắt của ông ta nhìn sang, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đang mỉm cười nhìn các thần quân đang ngồi uống rượu trò chuyện, xứ sở thần tiên tươi sáng đang vây quanh họ như mây như khói. Y chợt nghĩ đến tiên cô trong truyền thuyết bị giam dưới Đào Sơn vì ngoại tình. Con trai của vị đó, chính là Dương Tiễn, đệ tử đầu tiên của Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Xét về bối phận thì hắn ta là cháu trai của Ngọc Hoàng.

Cơn say được khơi dậy bởi hơi rượu đã tan biến ngay lập tức, y quay sang định nói gì đó thì đột nhiên có một cái bóng bao phủ phía sau. Ngọc Đỉnh và Ngao Bính đều giật mình, hai người họ quay đầu lại, bàng hoàng nhận ra rằng Trung Đàn Nguyên soái đã lặng lẽ quay trở lại từ lúc nào đó, trên người vẫn đầy máu và sát khí.

Hắn vẫn chưa biến thành một đứa trẻ, cao lớn đứng đó với ánh mắt lạnh lùng và phức tạp. Cứ như vậy, ánh mắt hắn đổ dồn vào "kẻ thù" đã lâu ngày không gặp mà không chút do dự nào.

Những âm thanh sôi nổi ban đầu bỗng trở nên im bặt, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu cũng nhìn về phía này. Nhưng Na tra không mấy để tâm, bế Hoa Cái Tinh Quân vẫn còn đang sốc lên, gật đầu hành lễ rồi xoay người rời đi trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì. Hắn căn bản không thèm để ý vị hoàng đế ngồi trên đài cao, chỉ tự nhiên đưa người đi trước sự chứng kiến của mọi người!

"Cái này -- cái này!" Ngọc Hoàng cau mày sau một thoáng kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Ngọc Đỉnh ngồi ở một bên: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Bệ hạ bình tĩnh!" Ngọc Đỉnh vội vàng đứng dậy, hành lễ về phía Ngọc Hoàng nói: "Hai người bọn họ có mối hận xưa chưa được giải quyết, để không quấy rầy đào yến nên xin phép rời đi sớm."

"Thực sự có chút vô lý." Đương nhiên, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu chỉ biết về sự náo nhiệt đang lan tràn khắp thiên đình. Vương Mẫu nhẹ nhàng lắc đầu, đầu đầy ngọc trai sang trọng lắc lư, trên đầu ngón tay mảnh khảnh có những giáp kim sáng bóng, bà nhẹ nhàng giơ lên: "Các vị thần ở Côn Lôn ngày càng trở nên suồng sã. Đệ tử Dương Tiễn của ngươi, chẳng lẽ năm nay không nghe thấy chiếu chỉ sao?"

"..." Ngọc Đỉnh lần này không trả lời, bàn tay đang cầm chiếc quạt lặng lẽ siết chặt.

3,

Cửa Kim Quang Động ở núi Càn Nguyên của Thái Ất Chân Nhân lại bị đồ đệ đá tung.

"Ai vậy? - Na tra, thả hắn đi nhanh!"

Thái Ất Chân Nhân đang thanh tu, cầm phất trần vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy đồ đệ oan nghiệt của mình, Na tra đang cõng người về với vẻ mặt nghiêm túc. Ông ta sợ đến mức không thể thở được và gần như ngất đi.

"Thả ta ra!" Ngao Bính vùng vẫy khi bị Na tra bế. Sau đó Na tra ném y xuống chiếc ghế dài cạnh ao sen.

Tam Đàn Hải Hội Đại Thần hôm nay đã phán tan sào huyệt của bọn yêu nghiệt, tiêu diệt hàng ngàn con. Lúc này hắn vẫn đang mặc chiến bào, mơ hồ có thể ngửi được mùi máu.

Mặt hắn bây giờ không có biểu tình gì, chỉ chắp tay thi lễ với Thái Ất Chân Nhân đang ngồi khoanh chân bên cạnh. Trong âm thanh không có chút cảm xúc nào: "Sư phụ."

"Ngươi còn biết ta là sư phụ sao?" Thái Ất nhận ra người hắn mang tới là Long Vương Tam Thái Tử đột nhiên não càng đau hơn. Ông nhanh chóng đỡ Ngao Bính đang nằm dậy: "Tiểu tử, ngươi không sao chứ?"

"Đa tạ Chân Nhân, ta không sao." Ngao Bính vẫn còn chưa ổn định được tinh thần, Na tra ở một bên vẫn lạnh lùng nói: "Đã làm phiền sư phụ rồi. Chỉ là ngoài nơi này ra, đồ nhi không biết phải đi đâu. "

Những lời này là sao? Phủ Nguyên soái của ngươi chỉ để làm cảnh thôi sao? Thái Ất tức giận trừng mắt, nhưng ông cũng biết ý tứ khác trong lời nói của hắn. Bây giờ không phải là mùa hoa sen nở, còn sót lại ao đã mục nát, không còn sự sống. Thái Ất vuốt bộ râu dài và nhắm mắt lại rồi đứng dậy phủi y phục, nói: "Thôi quên đi, còn nhiều chuyện phải nói. Khi Đại Vũ trị thuỷ, hắn còn biết loại bỏ còn hơn ngăn chặn, nếu chỉ trốn tránh thì sẽ không có câu trả lời thoả đáng."

Ông nói những lời này với Na tra nhưng dường như cũng là nói với Ngao Bính. Sau khi Thái Ất rời đi, Ngao Bính cúi đầu. Na tra không nhìn được biểu tình trên mặt y, hắn chỉ đơn giản là ngồi trên đất lạnh trở lại hình dáng đứa trẻ rồi nhìn Ngao Bính từ phía dưới lên. Hắn cố gắng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của người bạn mình.

Không gian yên tĩnh, Hỗn Thiên Lăng rơi xuống. Na tra ngẩng mặt lên, dựa vào mặt y, thấp giọng nói: "Vậy nên, việc liên quan đến ta, và quá khứ của chúng ta, đối với ngươi mà nói là một chuyện đáng xấu hổ sao?"

Hắn có vẻ hơi buồn, cảm xúc ấy dễ dàng bộc lộ hơn trên khuôn mặt trẻ con. Nghe xong, Ngao Bính từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm.

4,

Na tra là ai, là sự tái sinh của Linh Châu Tử, được sinh ra với gánh nặng của một ngàn bảy trăm tai họa giết chóc với sức mạnh thần lực. Sinh mẫu Ân Thị đã mất sớm. Sinh phụ Lý Tịnh thì coi hắn như yêu nghiệt, ngoài ra hắn còn hai ca ca. Không ai giáo dưỡng hắn cẩn thận, điều này đã khiến hắn không thể thuần hóa được từ khi còn nhỏ. May mắn thay, hắn được Thái Ất Chân Nhân nhận làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh.

Tuy nhiên, sự bướng bỉnh không thể che giấu. Năm hắn năm tuổi, hắn bị phụ thân mắng vì làm gia đinh bị thương nên đã bỏ nhà ra đi.

"Vậy ngươi là ai?" Hỗn Thiên Lăng quấn quanh tay Na tra bay lên và bay về phía Ngao Bính. Đáng tiếc, Ngao Bính lớn hơn hắn vài tuổi và đã tu hành lâu hơn hắn rất nhiều. Y dễ dàng chặn được Hỗn Thiên Lăng: "Tên ta là Ngao Bính. Tam thái tử của Đông Hải."

Na tra không hiểu Tam thái tử là gì, chỉ để ý đến cặp sừng rồng trên trán y: "Ngươi tên là Ngao Bính? Ngươi là loại quái vật gì?"

"Ta không phải quái vật." Ngao Bính kiên nhẫn giải thích với hắn: "Ta là rồng ở biển này."

Sư phụ chưa bao giờ nói cho hắn biết rồng là gì, và kiến thức về biển của Na tra chỉ giới hạn ở việc có những loài cá có thể ăn được. Vì thế hắn nghĩ về nó, thu hồi Hỗn Thiên Lăng, trên mặt có chút thất vọng: "Vậy ra ngươi không phải quái vật. Mọi người ở đây gọi ta là tiểu quái vật, nên ta tưởng ngươi cũng vậy."

Ngao Bính rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát, một lúc sau y mới trả lời: "Đối với các ngươi mà nói, ta quả thực là như vậy."

Ý định ban đầu của Ngao Bính là an ủi hắn, khi đến tai Na tra thì cuối cùng hắn lại tìm được đồng loại. Mắt Na tra sáng lên và hắn nhảy trên mặt biển, khuôn mặt tròn trịa trẻ con lập tức bật cười rạng rỡ. Đứa trẻ coi Ngao Bính là của riêng mình mà không hề có ác cảm: "Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đều là quái vật! Ngươi biết bắt cá đúng không, ta đói quá!"

Hắn hai ngày nay đã không ăn gì, cơ bản là sắp ngất xỉu vì đói.

Ngao Bính gật đầu, vẩy đầu ngón tay, vô số cá, tôm, cua rơi vào khoảng không. Na tra hét lên, lao về phía trước và bắt được một con cá lớn, chuẩn bị gặm sống. Ngao Bính vội vàng ngăn hắn lại, tạo ra một ngọn lửa, đặt con cá lên và nướng nó: "Phàm nhân các ngươi không thể ăn sống thứ này được, sẽ làm bụng khó chịu!"

"Cái gì thế này!" Na tra thản nhiên xua tay: "Trước khi gặp sư phụ, ta luôn ăn đồ sống hoặc đồ hỏng, vẫn sống tốt."

Ngao Bính ngừng xoay xiên nướng, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút phức tạp, quay đầu lại nhìn Na tra: "Vậy sau khi ngươi gặp được sư phụ của ngươi thì sao?

"Hiện tại thì quả thực đồ ăn đã được nấu chín nhưng cũng không ngon lắm. Chỉ cần sư phụ không ở bên, ta sẽ ăn không no." Na tra bĩu môi, nhìn những con cá trắng xanh trên giá, bụng lại kêu lên: "Ta có một sư huynh tên Dương Tiễn, thỉnh thoảng hắn lại mang cho ta những món ăn ngon. Nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy người khác, cũng không bao giờ đủ ăn."

Mặt trời lặn dần, sẽ không có ai đến tìm Na tra về nhà và người nhà Ngao Bính cũng sẽ không thúc giục y. Hai đứa trẻ tưởng chừng như xa lạ vì chênh lệch tuổi tác nay lại ngồi cạnh nhau một cách hoà hợp đến lạ lùng. Ngao Bính đưa cá được nướng chín cho hắn, Na tra chỉ cắn một miếng, nóng lòng muốn nuốt vào miệng: "Thật ngon, thật ngon!"

"Đừng vội, còn nhiều lắm." Ngao Bính nướng số cá còn lại, Na tra ăn đến mức miệng đầy dầu và thậm chí còn không muốn ngẩng đầu lên. Na tra ợ lên một tiếng sung sướng, cuối cùng hắn đã có bữa ăn no đầu tiên sau một thời gian: "Ngon quá!

Ngao Bính mỉm cười, nhìn Na tra phủi y phục và đứng dậy, kéo y lên yêu cầu về nhà với mình: "Ta phải quay lại và đánh những kẻ đã bắt nạt một lần nữa trước khi ta có thể về nhà. Ngươi đi với ta đi, như vậy về sau ta không phải chịu đói nữa. Nếu có người bắt nạt ngươi, ta sẽ đánh hắn!"

Nhìn bàn tay đầy dầu đang nắm lấy tay áo mình, Ngao Bính nhẹ nhàng lắc đầu, đẩy xuống: "Xin lỗi, ta không thể về nhà với ngươi."

"Tại sao?" Na tra lo lắng: "Ai không cho ngươi đi? Nói cho ta biết, ta sẽ đánh hắn cho ngươi!"

Suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, có nhiều điều chưa thấu đáo và chỉ quan tâm đến bản thân. Ngao Bính đứng dậy và bế Na tra lên, đứa trẻ năm tuổi này mới cao đến thắt lưng y nhưng hắn sẽ sớm lớn lên thôi: "Đông Hải là nhà của ta, ta không thể rời đi. Nhưng nếu sau này ngươi muốn ăn cá, hãy đến đây tìm ta."

Na tra vẫn không vui, không chịu nhìn y: "Hừ!"

"...vậy thì như thế này." Thấy không thể dỗ dành được Na tra, Ngao Bính thở dài nói: "Cứ bảy ngày ta sẽ lên đây một lần. Khi nào ngươi có thể đánh bại ta, khi đó ta sẽ cùng ngươi về nhà."

"Thật không?" Na tra đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhảy xuống khỏi vòng tay của Ngao Bính. Một lần nữa để lộ ra Hỗn Thiên Lăng, bản tính hung hãn lại nổi lên: "Ngươi có giữ lời không?"

"Chắc chắn." Ngao Bính mỉm cười đứng ở đó không nhúc nhích. Y vẫn dễ dàng đỡ được Hỗn Thiên Lăng của Na tra: "Mặc dù bây giờ ngươi không thể làm được, nhưng ta tin tưởng ngươi sau này có thể làm được."

"Có thể!" Người thua cuộc Na tra cũng không hề nản lòng, ngược lại hưng phấn chạy về nhà: "Ta lập tức trở về luyện công, nhất định sẽ sớm đánh bại ngươi!"

Khi đó, Na tra không biết dụng ý của Ngao Bính là gì. Hắn đang đắm chìm trong niềm vui vì chỉ cần chiến thắng là sẽ có người đồng hành. Hắn không có quan niệm về bạn bè hay người thân, chỉ biết rằng những người xung quanh sợ hắn hoặc ghét hắn đều được người thân và bạn bè vây quanh. Duy nhất hắn, một con quái vật thì không có.

Chỉ cần hắn thắng, sau này sẽ có người nguyện ý ở bên hắn.

Đôi chân nhỏ bé của hắn để lại hàng loạt dấu chân trên bãi biển. Ngao Bính nhìn bóng dáng hắn ngày càng xa dần cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa mới cụp mắt xuống, quay đầu không nhìn tiếp.

Sư phụ Thân Công Báo của y nói rằng, hôm nay y sẽ gặp kẻ thù định mệnh của mình. Đó chính là người sẽ định đoạt mạng sống của y, quả nhiên khi vừa ra khỏi mặt biển thì đã gặp Na tra đang hôn mê bất tỉnh.

Thiên phạt sắp đến. Đồng chủ của phong thần bảng sắp mở bảng phong thần. Và sẽ không có sinh vật sống nào trong phong thần bảng đó, chỉ có kẻ tài và đã chết mới có tư cách tranh thần vị.

Na tra được định sẵn là sau này sẽ trở thành thần. Ngao Bính cũng định sẵn phải chết, mà có chết thì cũng phải chết một cách xứng đáng. Nếu y có cơ duyên được vào phong thần bảng, có thể tiếp tục sống.

Xin lỗi, Ngao Bính nhắm mắt lại và thầm nói trong lòng.

Đây là cách duy nhất để ta sống sót.

5,

Sau đó, cứ bảy ngày Na tra lại đến đây tìm y.

Lúc đầu, Na tra không thể đánh bại y. Nhưng Ngao Bính vẫn nướng cá cho hắn sau cuộc thi như đã hứa. Chỉ có một lần Na tra chán nản đặt món cá nướng sang một bên, vẻ mặt không vui nói: "Ngươi nói rằng sư phụ của ta và sư phụ của ngươi là cùng sư môn, vậy tại sao ta không thể đánh bại ngươi. Chẳng lẽ sư phụ ta đã giấu hết những thứ lợi hại mà không dạy ta đúng không?"

Ngao Bính kiên nhẫn bóc vỏ tôm, cua đã nướng rồi cuộn nó lại bằng lá và đặt cạnh chỗ hắn đang ngồi: "Không thể, Thái Ất Chân Nhân đức cao vọng trọng, chỉ là ngươi tu hành nông cạn. Nhưng mà hôm nay ngươi có thể trói được ta rồi, thêm vài ngày nữa chắc chắn ngươi sẽ đánh bại ta thôi."

Na tra nhấc mí mắt lên, cuối cùng cũng có mặt mũi mà nhặt con tôm đã được bóc sẵn lên cắn vài miếng, dù nó còn nóng hổi nhưng hắn vẫn bơ phờ: "Hôm qua ta nghe Dương Tiễn sư huynh nói rằng những con quái vật như ngươi cũng giống như con người, điểm yếu đều ở tim. Nhưng trái tim của ngươi được bảo vệ bởi lớp vảy cứng nhất nên ngươi bất khả xâm phạm, phải không?"

Sau khi nghe những lời hắn nói, Ngao Bính suy nghĩ một lúc sau đó đặt con tôm trên tay xuống và mở rộng bộ quần áo gọn gàng của mình ra. Na tra ngước mắt lên, nhìn thấy ngân quang trên ngực y, có một chiếc vảy lớn xin đẹp bảo vệ trái tim. Đó là lý do tại sao Hỗn Thiên Lăng của hắn đều không thể xuyên thủng phòng ngự của Ngao Bính.

"Đây là vảy bảo vệ tim của Long tộc. Dưới lân phiến này, xác thực là nhược điểm lớn nhất của bọn ta." Ngao Bính kéo lại y phục, sau đó nghiêm túc nói với Na tra đang sửng sốt: "Muốn đánh bại ta, đó là cơ hội duy nhất."

Na tra gật đầu hiểu ý, trên tay vẫn cầm con tôm nướng. Ngao Bính giơ tay chạm vào búi tóc trên đầu hắn, thở dài và nói: "Ngươi nhất định phải nhớ kĩ điều này."

Năm tháng trôi đi, hai năm chớp mắt đã qua. Vào sinh thần lần thứ bảy của mình, Na tra cuối cùng cũng nhận được bảo vật mới từ sư phụ, đó là Hoả Tiêm Thương. Hắn vui vẻ chạy đến bãi biển để tỉ thí với Ngao Bính, và thực sự Ngao Bính vẫn đang đợi hắn ở đó.

Nhưng hôm nay sắc mặt của y rõ ràng tái nhợt đi rất nhiều. Na tra không cảm nhận được điều khác thường, triệu hồi pháp bảo chuẩn bị thể hiện kỹ năng của mình.

Chỉ sau ba chiêu, có thể thấy rõ Ngao Bính đang ở thế hạ phong. Phương Thiên Hoạ Kích thường được múa theo gió, nhưng hôm nay lại nặng như chì trong tay Ngao Bính, và nó gần như mất đi uy lực sau khi chống lại đòn tấn công của Hoả Tiêm Thương.

"Hôm nay ngươi sao thế?" Cuối cùng Na tra cũng nhận ra có chuyện gì đó, nghiêng đầu nhìn y: "Ăn không no à?"

"Không có gì." Ngao Bính nặn ra một nụ cười với hắn: "Tiếp tục đi."

Na tra đã tiến bộ nhanh chóng trong hai năm qua, cả hai giằng co nhiều chiêu thức trên bãi biển. Ngọn lửa từ Hoả Tiêm Thương dễ dàng làm tan băng do Ngao Bính tạo ra. Hai người họ chưa hề chạm đất, dù đã rất lâu nhưng chưa hề để lại một dấu chân nào trên bãi biển.

Na tra nhớ lại những gì Ngao Bính đã nói với hắn. Ở chiêu cuối cùng khi Ngao Bính quay lại, lưỡi giáo sắc bén của Hoả Tiêm Thương chĩa vào phần ngực giữa hai cánh tay đang dang rộng của y.

Theo lý thuyết thì đòn này sẽ có thể xuyên thủng phòng tuyến của Ngao Bính, nhưng sẽ đứng trước lân phiến bảo vệ trái tim của y. Hắn đã yêu cầu Dương Tiễn sư huynh giúp hắn luyện tập chiêu này vô số lần, chắc chắn lần này không thua nữa.

Nhưng trong làn khói thạch hoả, Na tra mơ hồ nhìn thấy Ngao Bính đang mỉm cười. Đầu thương không dừng lại như hắn đã nghĩ, thay vào đó nó đâm thẳng vào trơn tru không chút do dự!

Vào thời điểm này, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Một lượng lớn máu bắn ra, Phương Thiên Hoạ Kích rơi khỏi tay Ngao Bính. Sau khi máu phun ra từ miệng, y vô lực ngã ngửa ra sau. Na tra trên không trung vô cùng choáng váng cứ như vậy nhìn Ngao Bính rơi xuống. Sau khi rơi mạnh xuống cát, một vùng của bãi biển bị nhuộm đỏ.

Na tra cúi đầu nhìn tay mình vấy máu tự lúc nào.

Cuối cùng khi hắn tỉnh táo lại, Ngao Bính đang ôm ngực và nhìn lên bầu trời xanh với ánh mắt lơ đãng. Thấy Na tra đang đến gần, y dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhõm: "Chúc..mừng, khụ- khụ-khụ, người thắng rồi."

Từ trước đến nay Na tra chưa từng giết người, điều này khiến hắn không nhận ra rằng Ngao Bính sắp chết. Hắn mời to đôi mắt, từ từ ngồi cạnh Ngao Bính, đưa tay cẩn thận chạm vào mặt y: "Ta thắng rồi... ngươi có thể cùng ta về nhà không?"

Hắn dừng lại, nhìn vào ngực vẫn đang rỉ máu không ngừng của Ngao Bính: "Nhưng ngươi như thế này thì làm sao có thể đi được?"

Ngao Bính lại cười khi nghe điều này, lần này y lại ho ra máu: "......... Đồ ngốc."

Y dùng chút sức lực cuối cùng đút tay vào ống tay áo, Na tra nhìn thấy Ngao Bính lấy ra chiếc vảy bảo vệ trái tim. Chẳng trách hôm nay hắn lại dễ dàng xuyên thủng trái tim Ngao Bính như vậy, bởi vì bộ giáp cứng nhất đã được chính chủ nhân của nó rút ra!

"Ta, không thể cùng ngươi, khụ...khụ, trở về rồi." Miệng Ngao Bính đang chảy máu, y đưa lân phiến cho Na tra với đôi tay run rẩy, trước mắt dần mất đi quang mang: "Ngươi lấy cái này, coi như bồi thường, ta đã thất hứa...."

Tiếc là lời cuối cùng vẫn chưa nói xong, y đã trút hơi thở cuối cùng. Chỉ còn đôi mắt trống rỗng vẫn mở ra và bàn tay cầm lân phiến rơi xuống trước mặt Na tra. Lân phiến từ từ lăn ra, cuối cùng lăn tới dưới chân Na tra.

Gió biển gào thét, bầu trời thay đổi. Đông Hải dường như cảm nhận được Tam thái tử đã chết, giữa sự bi thương mưa lớn trút xuống tức thì. Bộ quần áo mỏng trên người Na tra trong giây lát đã ướt sũng.

Nhưng hắn vẫn ngồi đó bất động. Một lúc sau, hắn đẩy cơ thể cứng ngắc của Ngao Bính, có chút hụt hẫng thì thầm: "Dậy đi - trời đang mưa rồi. Chúng ta cùng nhau về nhà trú mưa."

Không ai đáp lại hắn nữa, cũng không có ai còn nướng cá cho hắn nữa.

6,

"Ngày ta trở lại vị trí của mình. Khi họ hỏi ta, ta chỉ nói rằng giữa ta và ngươi có mối hận thù trong quá khứ. Thực ra chẳng có thù hận gì cả, dù thế nào đi chăng nữa, ta sinh ra là để chết một cách đau khổ. Lúc đó, ta chỉ mượn bàn tay của ngươi để tìm lối thoát cho mình mà thôi. Không nghĩ Cửu Diệu Tinh Quân lại nghe đâu đó rồi biết rằng, khi ta chết lân phiến của ta bong ra nên đã hiểu lầm. Đó là lý do tại sao những tin đồn bắt đầu xuất hiện."

"Về phần phụ vương mang đến tai họa cho Trần Đường Quan bức nguyên soái phải tự vẫn. Đó cũng không nằm trong là ý định của ta, xin nguyên soái đừng trách phụ vương."

Thời thế đã thay đổi, Hoa Cái Tinh Quân hôm nay cúi đầu không nhìn Na tra, người có ngoại hình đã thay đổi đáng kể trước mắt. Y cúi người quỳ xuống nền đất lạnh lẽo của Kim Quang Động và cúi lạy một lúc lâu, như chỉ tự nói với mình: "Năm đó, đúng là ta đã lợi dụng ngươi. Nguyên khí của Đông Hải mất đi do chiến loạn bao năm vẫn chưa được phục hồi. Vốn dĩ ta muốn trốn ở Đông Hải, lấy lại sinh lực trước đây dưới sự che chở của sao Hoa Cái để cáo tội với với Nguyên soái. Nhưng bây giờ sự việc đã đến nước này, nếu Trung Đàn Nguyên soái muốn đánh muốn giết, tiểu tiên không bao giờ phản kháng "

Na tra ngồi trước mặt Ngao Bính, lắng nghe mọi điều y nói mà không nói một lời. Cuối cùng, hắn cử động tay, ngọn lửa trên đầu ngón tay bùng lên. Ngao Bính nhắm mắt lại, nhưng một lúc sau vẫn không có ngọn lửa thiêu đốt nào. Có một thứ gì đó được đưa cho y, Ngao Bính chớp mắt, nhận ra đó là chiếc vảy bảo vệ trái tim mà y đã rút ra hồi đó.

"Đồ của ngươi, trả lại cho ngươi."

Na tra vẫn giữ nguyên diện mạo quen thuộc nhất của mình, hắn đặt chiếc cân vào tay Ngao Bính và nói: "Ta giết ngươi một lần và ta cũng đã chết một lần. Vì vậy, chúng ta không nợ nhau bất cứ thứ gì. Ngươi lấy lại thứ này, liệu có dễ dàng chết lần nữa không?"

Ngao Bính quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hắn.

Na tra gãi đầu, lẩm bẩm thêm mấy câu: "Sớm biết ngươi vẫn có thể sống, ta đã không tự sát. Sư phụ nói rằng khi cứu ta đã phải tốn rất nhiều khí lực, gần như đã kinh động đến cả Nữ Oa nương nương."

"Trăm năm qua tung tích Nữ Oa nương nương không một ai biết. Ngươi đừng chết, nếu chết, ngươi thật sự cứu không được nữa."

Ngao Bính vẫn đang ngước lên nhìn hắn, kinh ngạc không nói nên lời.

Na tra nói rất nhiều điều vô nghĩa, rồi chợt nhớ ra điều gì chạy ra khỏi hang. Để lại lời nhắn sẽ nhanh chóng quay trở lại và biến mất. Ngao Bính vẫn chưa hồi thần, sát tinh kia đã nhanh chóng quay trở lại. Hắn cầm trong tay một chiếc lưới làm từ ánh sáng thần chứa vô số cá tôm bắt được từ biển.

"Sau khi ngươi chết, rất lâu rồi ta chưa được ăn no..." Na tra cúi đầu đặt cá, tôm xuống đất, quay lại và nhóm lửa. Cũng không biết hắn kiếm đâu ra củi trên Côn Lôn Tiên Sơn: "Ngươi nói ngươi có lỗi với ta. Vậy thì có thể nướng cá cho ta một lần nữa không? Ta đói."

Hắn lẩm bẩm một mình và bắt đầu chơi với đống cá và tôm sống. Ngao Bính đột nhiên cúi đầu, trong tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, y che mặt giấu đi những giọt nước mắt không thể kìm nén.

7,

Bởi vì Hoa Cái Tinh Quân bị Tam Đàn Hải Hội Đại Thần bắt cóc ngay trong đào yến nên tin đồn Đã lan khắp thiên giới. Thái Ất Chân Nhân rất đau đầu vì đồ đệ của mình thích gì làm nấy. Na tra đang kéo Ngao Bính ở lại đây mà không chịu rời đi, ông không còn cách nào khác ngoài việc dọn dẹp mới hỗn độn do đồ đệ mình tạo ra mà không thể phàn nàn.

May mắn thay, ông không phải là người duy nhất phải dọn dẹp mớ hỗn độn của đồ đệ.

Vào một ngày, trời đột nhiên có biến động. Đào Sơn sụp đổ, có mười mặt trời xuất hiện cùng một lúc. Sự trỗi dậy đột ngột của mặt trời khiến toàn bộ nước ở các hồ và biển trên nhân gian bốc hơi.

"Có người ở tầng trời thứ ba mươi sáu đang chiến đấu với thiên binh thiên tướng." Ngao Bính cố gắng ngưng thần nhìn vào thiên đình, kết quả nhận được khiến y vô cùng bất ngờ: "Cái này-làm sao một cao nhân lại có thể có được thần lực như vậy, buộc thiên giới phải xuất ra mười con kim ô!"

"Là sư huynh!" Na tra ý thức được điều gì, liền hét lên: "Hắn nhất định là đi cứu mẫu thân! Ta lập tức đi giúp hắn!"

Na tra hung hăng biến thành pháp tướng và chuẩn bị lên trời nhưng bị Thái Ất ngăn lại: "Tình thế đã khác, các ngươi đừng hành động hấp tấp."

Như để làm chứng cho lời nói của ông, đột nhiên một ánh sáng chói lòa lóe lên trên bầu trời. Sau đó, một quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống, chỉ còn lại chín mặt trời!

Ngay sau đó, quả cầu lửa thứ hai, thứ ba... lần lượt từ trên trời rơi xuống, Ngao Bính bàng hoàng đến không nói nên lời. Đúng lúc y định dùng thần lực xem xét tiếp tình hình, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang vội vã đến gần bên ngoài hang động.

Là Ngọc Đỉnh Chân Nhân đến.

"Sư đệ!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân hiển nhiên là vội vàng tới, mặt mũi tóc tai đều bù xù, khó có thể vung vẩy cây quạt trong tay: "Đồ đệ của ta - ồ!"

"Từ từ nói." Thái Ất Chân Nhân rót một tách trà cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân, cho ông uống để làm ẩm cổ họng trước khi nói chuyện.

"Mặt trời kia chẳng lẽ thật sự có liên quan đến hắn à?"

"Đệ cũng biết rằng mẹ nó đang bị giam dưới Đào Sơn mà. Vài ngày trước nó đến nói lời tạm biệt với ta. Ta biết ngay sẽ có chuyện xảy ra mà!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân thở dài: "Nó có cơ duyên tìm thấy rìu Bàn Cổ, Đào Sơn đã bị chẻ đôi! Đáng tiếc Ngọc Hoàng vì thể diện của mình, mà đã phái ra mười kim ô thiêu sống tiên cô kia!"

"A?!" Ngao Bính hít một hơi, Na tra cau mày khịt mũi: "Tên khốn này! Sư phụ, thả ta ra, hôm nay ta sẽ đập nát Lăng Tiêu Điện của hắn!"

"Đừng hồ náo!" Thái Ất mắng Na tra. Ngay khi họ đang nói chuyện, một mặt trời khác lại rơi xuống. Ngọc Đỉnh nhìn Ngao Bính ngồi ở một bên: "Bây giờ Dương Tiễn rất tức giận và muốn giết tất cả những con kim ô này. Thiên binh thiên tướng không thể cản được nó, nó đã kinh sát ở tầng ba mươi sáu được mười tám ngày. Ngọc Hoàng liền sai người đến cầu cứu, sợ rằng thiên hạ bách tính không còn mặt trời."

Cho dù Ngọc Hoàng và Vương Mẫu có phàn nàn. Nhưng thiên hạ và bách tính vô tội chỉ vừa mới an ổn sau chiến loạn. Mười hai vị Kim Tiên bị thiên đạo quản chế, không có mệnh lệnh nào từ thiên đạo là không được rời Côn Lôn một cách dễ dàng. Để Na tra ra ngoài thì càng vô pháp vô thiên. Niềm hy vọng duy nhất lúc này chính là Ngao Bính đến đây với tư cách là khách.

"Ta không nghĩ mình là đối thủ của Dương chân quân" Ngao Bính nói: "Chỉ có thể chống lại hắn trong một khoảng thời gian."

"Không cần." Ngọc Đỉnh nói: "Quảng Thành Tử sư huynh có một đệ tử tên Ân Giao, hiện đang ở cung của Chu Vương. Nếu trong thiên hạ có ai có thể ngăn cản Dương Tiễn vào lúc này thì đó chính là hắn. "

Hiểu con không ai bằng cha*. Ngọc Đỉnh vừa là thầy vừa là cha của Dương Tiễn. Ông nhìn thấy rõ ân oán giữa Dương Tiễn và Ân Giao với Chu Vũ Vương. Hiện tại Dương Tiễn đã quyết tâm tìm chết, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Có lẽ chỉ có người sự đệ mà hắn luôn bảo vệ chu toàn mới là biện pháp mang lại lí trí cho hắn.

(*Nguyên văn là câu tục ngữ: 知子莫若父 /zhī zǐ mò ruò fù)- tri tử mạc nhược phụ.)

Ngao Bính nghe vậy sửng sốt một chút, thời gian không còn nhiều để suy nghĩ đến nguyên do, y không do dự gật đầu: "Ta hiểu tồi."

Y hoá rồng và rời đi, lúc này trên bầu trời chỉ còn lại ba mặt trời.

8,

May mắn thay, Ân Giao và Ngao Bính đã đến kịp thời. Không chỉ cứu được mặt trời cuối cùng, mà còn cứu được Dương Tiễn đang bị trọng thương. Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, người đã nổi tiếng trong lục giới. Không còn ai dám báng bổ thần tiên ở Côn Lôn và Quán Giang nữa.

Tin xấu là cả chín con kim ô đều rơi xuống Đông Hải làm lính tôm, cua thương vong vô số. Mực nước của Đông Hải cũng giảm vài trượng.

Lại một lần nữa Đông Hải Long Vương lên trời cáo trạng. Lần này Ngọc Hoàng Biết mình sai, đồng ý với mọi yêu cầu của hắn. Việc đóng thuế ở Đông Hải cũng được miễn hàng nghìn năm.

Ngao Quảng vui vẻ trở về, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ một nghìn năm sau một lại có chú khỉ vô cùng đáng yêu ra đời. Điều đầu tiên học được là đến Đông Hải lấy hết pháp bảo và Định Hải Thần Châm.

Đông Hải Long Vương gặp phải tai họa vô cớ này đã vội vàng phái người đi điều tra lai lịch của con khỉ này, sau khi tra khảo thì ra nó lại đến từ Côn Lôn!

Những đồ đệ tốt mà Côn Lôn dạy, trước khi muốn bước ra thế giới là phải đến Đông Hải của ta làm loạn phải không?!

Nguyên Thủy Thiên Tôn bấm ngón tay tính toán với một nụ cười nhẹ, Côn Lôn được đặt dưới một kết giới. Người của Đông Hải Long Vương dù có cố gắng leo lên núi thế nào cũng không tìm được đường đi.

Khi Đông Hải Long Vương lên trời cáo trạng lần thứ ba, Thái Tuế Ân Giao đang làm nhiệm vụ, đi ngang qua và tò mò nhìn vào đây liền bị Ngao Quảng ném cho một cái nhìn hung ác.

Ân Giao bối rối đề cập đến vấn đề này với Dương Tiễn sau khi trở về Quán Giang, hắn rất khó hiểu: "Sư huynh, ta chưa bao giờ chọc tức hắn. Tại sao Đông Hải Long Vương lại trừng mắt nhìn ta?"

Ở xa, Hoa Cái Tinh Quân đang nướng tôm và cua mới bắt được cho Na tra. Dương Tiễn nhấp một ngụm trà trong thanh đạm trong tay và bình tĩnh nói: "Có lẽ hắn sợ sợ một ngày nào đó đệ sẽ đến Đông Hải và gây rắc rối. Hắn ta đã già rồi, mắt kém nên đệ đừng lo lắng. "

Ân Giao luôn cảm thấy trong lời nói của sư huynh có ẩn ý gì đó, lòng đầy nghi hoặc không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhét thêm một miếng bánh quế hoa vào miệng: "Ò. "

Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, làm cho lòng người thư thái. Hôm nay lại là một thời tiết đẹp để đi chơi.

----

Má ơi gần 9k từ, muốn lên máu luôn trời. Không hiểu bà au lấy động lực đâu ra dồn hết vào 1 chương🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro