Bóng dáng Tần Hoài (2)
Ngao Bính nghĩ một chút rồi hỏi: Cha của ngươi có phải Lý Tịnh, là tổng nhung trấn thủ Trần Đường Quan phải không?
Lúc này, triều đình trải qua nhiều phen chấn động, đã lung lay sắp đổ, nhiều đại thần nắm quân quyền nhanh chóng hành động, thuận thế dấy binh khởi nghĩa, biến thành quân phiệt. Lý Tịnh tuy lĩnh binh đánh trận, nhưng lại có tâm hồn của kẻ sĩ, tính tình ngay thẳng trung hậu, sau khi khởi binh, vẫn chỉ giữ một góc, chăm chỉ quản lý vùng đất của mình, không có tham vọng thôn tính bát phương. Đúng lúc các hùng tài đua nhau tranh đoạt, hành động này khó tránh khỏi bị coi là quá cẩn thận, nhờ sự tương phản của đồng liêu, lại được dân gian khen ngợi.
"Đúng!" Na Tra đứng dậy, theo y bước ra khỏi khoang thuyền, "Em đã biết cha ta, hẳn cũng nên nhớ đến ta chứ."
Ngao Bính lịch sự trả lời: "Phụ thân ngươi yêu dân thương binh, ta đọc báo cũng thấy rất khâm phục," báo lớn có bài viết ca ngợi Lý Tịnh, báo nhỏ thì có tin tức tò mò về gia sự, biết ông có ba người con trai với tài năng khác nhau cũng không có gì lạ, "Chắc hẳn ngươi là tam công tử của ông ấy."
Thấy Na Tra tạm thời không nói được, Ngao Bính lại nói: "Ta không có hôn ước, cũng không có chuyện kết hôn, ngươi chắc nhầm người rồi."
Trong lúc nói chuyện, người chèo thuyền đã ăn xong đêm trở về, Ngao Bính liếc nhìn, bỗng cầm tay Na Tra, ấn vào huyệt Đại Lăng, mắt khép hờ, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh lướt qua cổ tay Na Tra, lan khắp cơ thể, rồi tan biến, "Ta đã trừ sạch yêu khí bám trên người ngươi" Ngao Bính buông tay hắn, chân thành nói, "Chuyện đêm nay, ngươi hãy coi như chưa từng xảy ra."
Nói xong, y quay người gọi người chèo thuyền, cùng đi về phía thuyền hoa.
Quay lại khoang sau, Ngao Bính ngồi xếp bằng trên giường, khép mắt tĩnh tâm, chỉ thấy đêm nay khắp nơi đều có sự kỳ lạ khó tả. Yêu rắn kia chạm vào kết giới liền hiện nguyên hình, đủ thấy đạo hạnh không cao, nếu cô ta dựa vào việc giả làm cô gái cô độc để lừa giết người, nửa tháng ăn được hơn mười người, có chút không hợp lý.
Tất nhiên, kỳ lạ hơn cả là Na Tra tự xưng là "chồng". Long tộc vốn thường kết hôn với thủy tộc tứ hải, phụ vương dù có hứa hôn gì trước khi y sinh ra, cũng tuyệt đối không thể là người thường trên đất liền. Nhưng nếu nói là người thường, Na Tra lại có thể một mình xuyên qua kết giới do y bày ra, lúc nãy y trừ yêu khí cho hắn, cũng không có chút tà khí nào xâm nhập tâm thần, như thể thực sự có thứ gì đó hộ thể.
Nếu hắn là thần tiên giả làm phàm nhân mà đến, thì có lẽ linh lực phi phàm, khiến y không hề hay biết.
Đang suy nghĩ, bỗng sàn thuyền khẽ rung, Ngao Bính mở mắt.
Na Tra không biết lúc nào đã lên thuyền, ngồi bên cạnh y, hai tay chống mép giường, chăm chú nhìn y.
"Không mời mà đến" Na Tra thấy y ngơ ngác, lại cười, "Làm em sợ rồi sao?"
Ngao Bính khẽ thở dài, lắc đầu: "Sao ngươi cứ phải theo ta?"
"Em thực sự không nhớ ta sao?"
Na Tra thấy y chỉ lắc đầu, liền nói: "Mười tám năm trước, em có từng đến Trần Đường Quan không?"
Ngao Bính giật mình.
Na Tra lại nói: "Em đã cứu ta ở đó."
Ngao Bính suy nghĩ kỹ, mười tám năm trước y theo sư phụ Thân Công Báo lên bờ tu hành, từng dừng chân ở thôn nhỏ ngoài Trần Đường Quan, không hề để ý đến chuyện trong thành, nếu nói cứu người, thì cũng từng cứu vài người dân núi khỏi yêu quái, nào có công tử tổng binh nào, Ngao Bính đành thành thật trả lời: "Ta tuy cứu người, nhưng không nhớ trong đó có ngươi."
"Em dùng vảy rồng cứu chính là ta"
Hắn lại biết thân phận thật của mình, Ngao Bính hơi giật mình, nhưng thấy biểu cảm của hắn lại không nhịn được cười, "Vảy rồng công dụng rộng, ta tuy ít dùng nó để cứu người, nhưng dùng nó cứu người cũng nhiều lắm."
Na Tra lại không buông tha, truy hỏi: "Em không hề để ý đến việc ta từng được em cứu mạng sao?"
Ngao Bính đành trả lời: "Ta cứu người không vì cái gì khác."
Ý nói, y không cầu người khác biết ơn, tất nhiên cũng không thể cố ý nhớ đã cứu ai, không ngờ Na Tra lại cười khẽ, đứng dậy, dùng chân kéo ghế tròn, ngồi đối diện y"Ta thích điểm này của em."
Lời nói như thể đã tự nhận mình là chồng, thấy bộ dạng này, Ngao Bính vừa buồn cười vừa bực mình, không biết trả lời thế nào, nhưng Na Tra lại nghiêng người về phía trước, mắt không chớp, chăm chú nhìn khuôn mặt y, mãi sau mới khẽ nói: "Ta tìm em đã lâu lắm."
Ngao Bính bị vẻ nghiêm túc và sâu sắc đó làm cho muốn cười, mím môi, hỏi: "Vì sao?"
Na Tra hơi đỏ mặt, hắng giọng, nhìn ra cảnh sông lấp lánh bên ngoài, một lát sau, lại khoanh tay, khôi phục vẻ đàng hoàng lúc nãy, nghiêm túc nói với Ngao Bính: "Trăm năm tu được cùng thuyền, ngàn năm tu được chung gối."
Trăm năm đã là giới hạn của phàm nhân, nhưng với long tộc, chỉ là vài mùa xuân thu. Nếu mười tám năm trước, Na Tra thực sự từng gặp mình, lúc đó chỉ là một đứa trẻ mũm mĩm, khoảng thời gian này, với mình chỉ là chớp mắt, nhưng đủ để Na Tra trở thành y thanh niên cao lớn khỏe mạnh trước mặt. Mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm nữa, sẽ là cảnh tượng thế nào?
Ngao Bính liếc nhìn đường chỉ tay mình, không hiểu sao lại thở dài.
Na Tra thấy y đăm chiêu, nhíu mày, "Sao vậy" nghĩ một lúc lại nói, "Em thấy xấu hổ sao?"
"Ta không để ý đến luân thường nhân gian," Ngao Bính tỉnh lại, nghiêm túc nói, "Chỉ là ngươi có nghĩ qua chưa, hôn nhân không phải trò đùa, cầu mong được bên nhau cả đời, không rời không bỏ——"
"Bây giờ là xã hội mới văn minh mới, đã có thể ly hôn rồi." Na Tra ngắt lời, ho một tiếng, "Ta không nói ta sẽ ly hôn."
"Ngươi biết ta là rồng," Ngao Bính liếc nhìn hắn, tiếp tục, "Mà ta sẽ sống lâu hơn ngươi, đến trăm ngàn năm."
Na Tra nhíu mày, dường như không nghe ra ý tứ trong lời y, thẳng thắn hỏi: "Em sợ góa bụa?" Thấy Ngao Bính bị lời này làm cho ngạt thở, lại an ủi, "Không sao, ta sẽ tranh thủ đầu thai, kiếp sau lại tìm em."
Ngao Bính đâu ngờ hắn hiểu lầm lời mình như vậy, sững sờ một chút, nói: "Ta không có ý đó."
"Ta biết em muốn nói gì, em chỉ muốn nói, mạng em dài, mạng ta ngắn"Na Tra vô tư cầm ấm trà trên bàn, rót đầy cốc, uống một ngụm, lại lau miệng, "Chẳng mấy năm nữa, ta sẽ thành ông lão khọm, đi không nổi, ăn không xong, em vẫn trẻ trung, còn phải chăm sóc ta, lo hậu sự cho ta."
Bốn chữ cuối, như kim châm vào kẽ tay, Ngao Bính không nhịn được nhíu mày, khẽ nói: "Ngươi đã biết, đến lúc đó ta sẽ phải chứng kiến ngươi——ra đi" chữ "chết" quá chói tai, y dừng lại, đổi sang từ khác, rồi tiếp tục, "Vậy ngươi càng nên hiểu, ta không thể cùng ngươi sống như người thường, cũng không thể cho ngươi ngày tháng hạnh phúc bình yên, mấy chục năm sau, e rằng ngươi còn vì thế mà bị người đời chê trách" Ngao Bính từng nghe sư phụ kể nhiều bài học tương tự, ngàn năm khổ tâm, chỉ vì phàm tâm chợt động, nhất định phải xuống trần làm vợ chồng tầm thường, cuối cùng tay trắng, chỉ có tu vi lãng phí và đất cát, "Sao ngươi không tìm một người tâm đầu ý hợp, bạc đầu răng long, trăm năm sau cùng về một nơi?"
Na Tra lại rót cho mình cốc trà, đưa đến miệng lại đặt xuống, tò mò nhìn y, "Vậy, em là không nỡ?"
Ngao Bính biết chữ "không nỡ" trong miệng hắn, tuyệt đối không phải chữ "không nỡ" của mình, đành im lặng.
"Em chịu vì ta nghĩ như vậy," Na Tra không ngại nói đến sinh tử, ngược lại cười đùa, "Vậy bây giờ ta tắt thở cũng đáng."
"Ngươi——" Ngao Bính bất lực, trừng mắt hắn, lại thở dài, "Ta không thể làm lỡ ngươi, càng không nên dung túng ngươi làm chuyện ngốc nghếch này."
Na Tra uống cạn trà, vô tư nhún vai, "Những đạo lý em nói, trước khi ta tìm em, đã có người nói cho ta nghe mấy trăm lần rồi." Hắn úp cốc trà xuống đĩa, "Nhưng ta vẫn đến."
"Biết ngươi không nghe ai khuyên bảo."
"Sai, ta không phải cứ nhất định phải làm ngược người khác."
"Rồi thì ngươi không tin tà."
"Cũng không đúng," Na Tra mỉm cười, nghiêm túc nói, "Vì một khi ta quyết định, nhất định sẽ làm được."
Ngao Bính thấy hắn cứng đầu như vậy, khẽ thở dài, không nhịn được châm chọc: "Quyết định gì, nhất định phải làm 'chồng' của ta?"
Na Tra định nói, bỗng nghe thấy tiếng người chèo thuyền bên ngoài kêu lên, Ngao Bính ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ hát bạch cục, sắp đâm vào thuyền, người chèo thuyền đã cất giọng chửi: "Mắt có mù không? Thấy rồi còn đâm, người chèo thuyền mù sao?" Nhìn kỹ lại, trong khoang thuyền lộ ra nửa khuôn mặt hoa đào, dung mạo giống yêu rắn lúc nãy, đang mỉm cười nhìn qua. Ngao Bính biết chuyện không ổn, vội đứng dậy, trước khi đi ra không quên chấm một điểm vào trán Na Tra, "Đừng động đậy."
Nói xong, y nhanh chóng bước ra khoang sau, chặn người chèo thuyền đang định lên tiếng, trước hết khẽ gõ vào lưng mỗi người, rồi nhẹ nhàng nói: "Không sao, họ chỉ là đến hát kiếm tiền" lại quay lại nói với người chèo thuyền đang đầy nghi hoặc, "Ta lên nghe một chút, các người đưa người kia về cầu Văn Đức trước, ta sẽ tự lên bờ, về quán trà thanh toán nốt."
Lúc tờ mờ sáng, âm khí đang thịnh, trên sông vẫn có nhiều thuyền hoa qua lại, nếu đột ngột động thủ e rằng liên lụy đến người vô tội, lúc đó sẽ khó thu xếp, Ngao Bính nhíu mày, chỉ có thể một mình trong khoang thuyền giải quyết chúng.
Y bước lên thuyền nhỏ, nào ngờ Na Tra lại theo sau, nhảy lên, đứng vững trên sàn thuyền trước mặt y.
Ngao Bính nắm chặt hắn, "Ngươi đừng có phá rối."
"Ai nói ta phá rối?" Nói xong, Na Tra thậm chí kéo Ngao Bính, lực khí lớn đến kinh người, kéo y theo mình, "Đây chính là duyên cùng thuyền."
Hai người đang giằng co, một cô gái lộ mặt ra, mỉm cười vẫy tay, "Hai vị tướng công sao không cùng nhau nhỉ?"
"Không cần" Ngao Bính lạnh lùng liếc nhìn cô ta, quay tay giữ cánh tay Na Tra, chặn hắn ở ngoài khoang thuyền, khẽ nói, "Ngươi đi nhanh đi."
Na Tra lại cúi người, trực tiếp chui dưới cánh tay y đi lên.
Ngao Bính bất lực, đành quay lại dặn người chèo thuyền đang ngơ ngác đi nhanh, nói xong liền theo vào khoang thuyền.
Tưởng chỉ là chiếc thuyền mành bình thường, nào ngờ khoang thuyền bên trong lại rộng rãi sáng sủa, không khác gì thuyền hoa y thuê, mấy cô gái trẻ ngồi rải rác trong góc, cười với hai người, chưa kịp Ngao Bính đứng vững, đã có người nghiêng người vào lòng y, "Vị công tử này," ngón tay cô ta quấn lấy tóc mai Ngao Bính, "Đêm nay muốn nghe tiểu nữ hát khúc nào——"
Ngao Bính cúi mắt, nắm chặt cổ tay cô ta, khẽ dùng lực, làn da mềm mại liền bong ra từng lớp, lộ ra vảy rắn gớm ghiếc.
Một cô gái tóc dài vừa bám vào vai Na Tra, cánh tay liền xám xịt, như lớp vôi cuộn lại.
"Ôi chao, làm gì thế?" cô gái mặt hoa đào từ từ đứng dậy, giơ tay đặt lên vai Ngao Bính, "Sao không biết yêu hoa tiếc ngọc chút nào?" Trong lúc nói, móng tay đỏ chót bỗng dài ra một tấc, như dao nhỏ đâm vào da thịt y, giữa chừng lại dừng lại, sắc mặt biến đổi, "Đây là——"
Ngao Bính không để ý, giơ tay chém thẳng vào mặt cô ta, cô ta vội né tránh, vặn người, há miệng phun lưỡi dài, quấn lấy cổ tay y, kéo về phía răng nanh của mình, lẩm bẩm, "Không biết lượng sức."
Ngao Bính nắm lấy lưỡi cô ta, ngay lập tức đóng băng nửa người, rồi bóp mạnh, toàn thân cô ta vỡ tan thành từng mảnh, rơi lả tả khắp khoang. Những cô gái còn lại thấy vậy, đồng loạt lao về phía Ngao Bính. Khoang thuyền chật hẹp, nhảy lên liền đụng trần, Ngao Bính không tiện dùng chân tay, đành chắp hai tay, chỉ thấy vài luồng hàn quang như lưỡi dao quét qua, trong nháy mắt chém yêu quái tan tành, khắp sàn là thân rắn giãy giụa, lăn lộn trong vũng máu.
Na Tra hít một hơi, nhấc chân lên, nhìn đôi giày đầy vết bẩn.
"Bảo ngươi đừng đến rồi." Ngao Bính thở dài, giơ tay, mấy con rắn nhỏ quấn trong ánh sáng xanh, nổi lên trước mặt y, dần dần hợp lại, hóa thành mấy viên đan trong suốt, định thu vào bình như lúc trước, không ngờ mở nút, lại bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.
Ngao Bính vội đổ ra, chỉ thấy một dòng chất lỏng nhầy nhụa.
Y cầm lấy một viên đan, dùng hai ngón tay bóp nát, quả nhiên hóa thành một vũng nhầy nhụa. Ngao Bính nhíu mày, nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên khắp nơi, như từ dưới nước vọng lên: "Tam Thái Tử, cách của ngươi đã lỗi thời rồi, về hỏi sư phụ ngươi xem còn có bản lĩnh gì khác không!"
Chưa kịp y tìm ra nguồn gốc, yêu khí trong nháy mắt tan biến, Ngao Bính nhìn xuống, chỉ thấy khắp sàn là chất lỏng tanh hôi, ngâm lấy quần áo giày dép của những cô gái lúc nãy.
"Là thọ y." Na Tra ngồi xổm xuống, cố nén mùi hôi nhìn kỹ, rồi nhìn Ngao Bính, "Yêu rắn mượn xác làm loạn?"
Ngao Bính thấy hắn không chút hoảng hốt, nhíu mày, "Sao ngươi biết?"
"Để tìm em," Na Tra đứng dậy, bắt đầu giấu giếm, "Những gì cần biết ta đều biết."
Nói xong, Na Tra liền định kéo rèm lên để xua tan mùi hôi, nhưng thấy Ngao Bính giơ tay phải, xòe năm ngón, cổ tay xoay nhẹ, lập tức có dòng nước từ bốn phía tràn vào, cuốn sạch đống bẩn thỉu trên sàn, ào ào chảy ra ngoài. Na Tra cúi đầu, chỉ thấy vài gợn sóng nhỏ quấn quanh cổ chân mình, xóa sạch vết bẩn trên giày, rồi nhẹ nhàng trôi đi xa.
"Được rồi," đêm nay tuy không đến mức kinh hoàng, nhưng yêu quái vẫn chưa bắt được, Ngao Bính trở về tay không, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, nói với Na Tra, "Đã khuya, ngươi cũng nên về sớm đi."
Nhưng Na Tra lại hỏi ngược lại: "Về đâu?"
"Về nơi ngươi ở" Ngao Bính nói, "Bùa hộ thân có thể giữ được ba bốn ngày, đủ để ngươi rời Nam Kinh."
Tưởng Na Tra sẽ từ chối, nào ngờ hắn lại im lặng, chỉ theo Ngao Bính xuống thuyền gần đó, đi theo sau y. Ban đầu len lỏi trong ngõ hẻm, hai người còn không quá nổi bật, nhưng khi gần đến quán trà Kỳ Phương, Na Tra toàn thân dính đầy vết bẩn, đi theo sau Ngao Bính, trở nên vô cùng thu hút ánh nhìn.
Ngao Bính dừng bước, quay người đột ngột, nào ngờ Na Tra bất ngờ bước một bước dài về phía trước, suýt nữa y đã lao vào lòng hắn.
"Em biết ta sẽ không đi mà," Na Tra cười khẽ trên đầu y, "Ta khó khăn lắm mới tìm được em."
Lùi lại nửa bước, Ngao Bính định mở miệng, Na Tra lại thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta có cách bắt được yêu rắn đó." Nói rồi, hắn xòe lòng bàn tay, chiếc cúc bạc nhỏ bị hắn nắm chặt đến nóng lên, "Em có tin ta không?"
Ngao Bính suy nghĩ một lát, nói: "Tin."
—T.B.C—
Thực ra tôi nghĩ, Na Tra không phải kiểu người sẽ xông lên ôm đồm mọi thứ. Khi không cần hắn ra tay, hắn rất thích ngắm nhìn sự dũng mãnh của Ngao Bính, rồi khoe khoang với người bên cạnh: "Thấy chưa, vợ ta đấy, giỏi không? Ghen tị chứ? Ngươi không có — ta có."
P.S: Không biết dùng xưng hô sao tại chưa dịch dân quốc bao h. Tui thấy tính thằng Na trong này hơi ngang ngược nên cho nó dùng ta-em. Để dịch thêm mấy chap nữa đọc ngữ cảnh xem, nếu không hợp lí thì sẽ đổi lại cái khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro