Chương 2
Na Tra không cố ý để bản thân mất kiểm soát. Hoặc có thể nói, không phải là hoàn toàn cố ý.
Mặc dù ngoài miệng thì nói khoác với Thái Ất như thể không biết trời cao đất dày, nhưng trên thực tế, hai tháng trước khi nhập học, cậu đã tìm hiểu về những đối thủ dự kiến sẽ nhập học cùng khóa với mình.
Khu vực nhà họ Lý ở có rất nhiều gia đình cán bộ chính phủ, con cái của họ không có gì bất ngờ đều sẽ vào cùng một học viện với ba anh em nhà Lý. Phía trên có anh cả và anh hai đều tốt nghiệp với thành tích đứng đầu khóa, cho dù bố mẹ có nói "vui vẻ là quan trọng nhất" thế nào đi chăng nữa, Lý Na Tra cũng tuyệt đối không cho phép mình kết thúc kỷ lục này của nhà họ Lý. Trời có sập xuống cậu cũng không dám mất mặt này.
Vì vậy, cậu ấy thực sự không phải là nói năng bừa bãi, mà thực sự cảm thấy mình có thể dễ dàng giành được vị trí số một trong kỳ thi nhập học, cũng thực sự cảm thấy viên thuốc mẹ đưa cho cậu là quá đủ.
Tại sao lại là một viên, bởi vì Na Tra không cho phép con số nào khác ngoài số 1 xuất hiện vào hôm nay. Bữa sáng cũng để mẹ rán cho một cây xúc xích là xong. Trứng thì không cần, bởi vì kỳ thi nhập học không chấm điểm, chỉ phân thứ hạng.
Kết quả là khi lên đến võ đài, Na Tra mới phát hiện ra, hai tháng là quá dài, đủ dài để đám người kia thực lực tăng lên một bậc, không thể dễ dàng đối phó được.
Kế hoạch thay đổi, Na Tra cũng dần dần nổi nóng. Lời dặn dò của Thái Ất và bố mẹ đều đã sớm bị ném ra sau đầu, khi hoàn hồn lại thì thắng là thắng rồi, nhưng hormone trong cơ thể cũng sắp không thể áp chế được mà bạo tẩu.
Cũng may mọi người chưa từng thấy tân sinh viên nào nhập học mà khí thế lại mạnh như vậy, nghi thức trao thưởng diễn ra rất nhanh trong sự hoảng loạn của các học trưởng, tiếng kêu than của các thí sinh và sự thúc giục của Thái Ất, chưa đợi Ngô chủ nhiệm nói được vài câu thì Thái Ất đã vội vàng cáo lỗi đẩy Na Tra đi.
Trên đường đến ký túc xá, Na Tra nuốt viên thuốc mang theo, cảm thấy hormone bắt đầu bình ổn lại thì tự giác cho rằng mọi việc đều ổn, nghe Thái Ất luyên thuyên xong những điều cần chú ý khi khai giảng thì khoanh chân nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành.
Kết quả là một giấc ngủ trưa quá sâu, cơ thể cũng hoàn toàn thả lỏng. Hormone trong cơ thể ngay lập tức giống như bị đổ rượu mạnh độ cao vào, bùng cháy dữ dội, đốt Na Tra thần chí hỗn loạn, chuông báo động đỏ nguy hiểm trong đầu kêu lớn nhưng thế nào cũng không mở mắt ra được.
Chưa đầy một lát, hormone đã không thể bị thuốc ức chế được nữa mà bùng nổ ra ngoài, từ khe cửa sổ tràn ra ngoài, xem chừng sẽ gây ra báo động cho máy dò trong học viện.
Ai ngờ lúc này lại vừa có một cơn gió thổi qua, luồng hormone đang chuẩn bị ngang tàng xông ra đường bị thổi lệch đi một chút, chạm vào khe cửa sổ của một phòng ký túc xá gần đó, ngay lập tức bị một luồng hơi thở gió biển mát lạnh câu hồn, không ngừng lao về bản thể kéo mạnh và đuổi theo ra ngoài.
Na Tra du hồn cứ thế bị dẫn dắt đâm vào cửa sổ nhà người ta, thế nào cũng không mở được. Chỉ có thể ngửi thấy hơi thở như có như không, khiến lòng cậu càng thêm gấp gáp.
Nhưng cửa sổ trong học viện đều là loại đặc chế, cố ý làm cứng và dày đặc biệt để chống lại lính gác phát cuồng hoặc áp chế hướng dẫn viên bạo tẩu. Na Tra dù hung mãnh cũng chỉ là thân xác, mấy lần đâm không thủng lửa giận càng lớn, ngược lại dồn khí thu hết hormone đang xung đột bừa bãi trong cơ thể tụ lại thành một luồng khí, hung hăng xông vào tấm kính cứng -
Cửa sổ đột nhiên bị mở ra, chướng ngại phía trước hoàn toàn biến mất. Luồng hơi thở trong lành ẩn giấu nửa ngày không chút che giấu xông thẳng vào mặt Na Tra.
Na Tra đầy ngực hormone càng lúc càng bạo liệt dừng lại một giây sau trong nháy mắt tan chảy thành một vũng nước nóng sủi bọt ùng ục, nóng đến mức khiến cậu toàn thân kích linh, nhào tới phía trước: "Mùi gì vậy, thơm quá ..."
Ngao Bính cũng bị dọa cho khí tức đại loạn, suýt chút nữa là phản tay lấy vũ khí đập vào đầu người ta. Cũng may vừa rồi nhìn rõ mặt người tới, lý trí khiến hắn dừng tay, tránh cho ngày đầu tiên nhập học đã vì lỡ tay đánh chết trẻ con mà bị bắt vào tù.
Bình tĩnh lại và thu hồi những hormone đang hoảng loạn, Ngao Bính ngập ngừng vỗ nhẹ vào đứa trẻ đang nằm trong lòng: "Ngươi... ngươi không sao chứ? Tiểu hài tử, ngươi từ đâu đến vậy? Có phải là đi lạc rồi không?"
Trên người đứa trẻ thoang thoảng mùi gỗ cháy, không biết từ đâu đến, một lúc sau mới từ từ tỉnh lại dưới những cái vỗ nhẹ nhàng của Áo Bính.
Khi Na Tra mở mắt ra lần nữa, cậu nghĩ mình vẫn còn đang ở trong mơ, nếu không thì sao lúc ngủ còn nằm trên giường ký túc xá mới, lúc tỉnh dậy lại nằm trong lòng một mỹ nhân.
Mặc dù mỹ nhân này là nam, cau mày trông rất khó hiểu, nhưng không thể phủ nhận đôi mắt và dáng vẻ ấy lại giống với dung mạo mà Na Tra đã vô số lần lén lút tưởng tượng trong mơ, khiến cậu giật mình bật dậy khỏi người kia, sau đó lập tức hối hận, nhưng lại ngại ngần không dám nằm trở lại.
"Ngươi tỉnh rồi?" Ngaoo Bính hỏi, "Ngươi sao vậy, bị bệnh sao?"
Na Tra đứng lên cảm thấy chiều cao của mình có gì đó không đúng lắm, chẳng lẽ thực sự là đang mơ, nếu không sao người trước mặt lại trông cao lớn như vậy: "Không có gì, ta..."
Vừa mở miệng ra, Na Tra đã cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn thì tối đen cả mắt. Viên thuốc kia quả nhiên là vô dụng, lại mất kiểm soát đến mức này.
Mặc dù bản thân cậu ngày nào cũng không nghe lời khuyên, mất kiểm soát cũng là chuyện cơm bữa, đối với bộ dạng này cũng không xa lạ gì, nhưng vấn đề là người đang ở trước mặt cậu.
Má ơi, cậu ta chắc chắn sẽ nghĩ mình là một đứa nhóc con lén lút vào đây chơi!
Na Tra bi phẫn.
Quả nhiên ngay lập tức nghe thấy một câu: "Tiểu hài tử, người nhà ngươi đâu? Ngươi là tự mình lén lút chạy vào đây sao?"
"Không phải, ta... ta..." Na Tra cả đời này chưa từng dùng não nhanh như vậy, đầu óc sắp xoắn cả lên rồi, cuối cùng đành liều mình nhắm mắt nói: "Ta đến tìm ca ca của ta!"
"Ca ca của ngươi là học sinh trong học viện sao?" Ngao Bính ngạc nhiên, "Sao hắn lại để một đứa trẻ sắp thức tỉnh như ngươi chạy lung tung?"
"Hả... hả?" Na Tra há hốc mồm.
Áo Bính: "Ngươi không cảm thấy sao? Trên người ngươi có một chút hormone nhàn nhạt, chắc là sắp thức tỉnh rồi, cho nên vừa rồi mới không thể khống chế được thần trí, cũng may là không chạy đến chỗ nguy hiểm hơn."
Thực ra ta đã thức tỉnh được mười mấy năm rồi.
Nhưng thần trí không tỉnh táo là thật.
Na Tra có nỗi khổ không thể nói ra, rất muốn lớn tiếng nói không phải như vậy, ngươi nghe ta nói ta sắp trưởng thành rồi, hơn nữa còn rất đẹp trai, rất giỏi đánh nhau, không biết ngươi có hứng thú muốn giữ lại phương thức liên lạc hay không, nhưng bộ dạng hiện tại thật sự có chút khó nói ra, lần đầu tiên có chút đau hận bộ dạng này sao không thể lớn thêm chút nữa.
Ngao Bính cũng đứng dậy vỗ vỗ vạt áo. Không biết có phải vì chưa từng gặp qua trẻ con hay không, hắn luôn cảm thấy nhìn đứa trẻ này rất có thiện cảm, liền từ trong tủ lấy ra một cây kẹo mút đưa cho: "Ăn kẹo không?"
Ông đây lớn như vậy rồi ăn cái gì kẹo mút!
Na Tra nhận lấy: "Ăn."
Ngao Bính cười híp mắt nhìn Na Tra xé giấy gói kẹo nhét vào miệng: "Nhỏ như vậy đã muốn thức tỉnh rồi, thật là ghê gớm."
Còn không phải sao. Na Tra trong lòng đắc ý hừ hừ, cắn kẹo kêu răng rắc, trên miệng lại có chút ngại ngùng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ bị ta dọa sợ."
Thật ra là có chút bị dọa sợ, nhưng Ngao Bính quyết định coi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Sao lại thế?"
"Ngươi không cảm thấy bộ dạng của ta có chút đáng sợ sao?"
"Không phải vậy." Ngao Bính ngạc nhiên. Mặc dù đứa trẻ trước mắt có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng có thể thấy rõ là nền tảng rất tốt, có lẽ chỉ là không được chăm sóc đúng cách.
Anh ấy nghiêm túc nói, "Ta thấy ngươi rất đáng yêu."
"Thật sao?" Na Tra há to miệng.
"Thật." Ngao Bính gật đầu, "Ca ca của ngươi sao có thể để ngươi một mình chạy lung tung bên ngoài chứ? Ngay cả trong học viện cũng không an toàn, hay là ta đưa ngươi đi tìm hắn?"
"À không không không không, không cần đâu!" Na Tra điên cuồng xua tay, "Ta sẽ về ngay! Nhưng mà, cái đó..."
"Ừ?"
Na Tra nhìn trái nhìn phải, giả bộ tò mò, "Sao không thấy tinh thần thể của ngươi đâu? À đúng rồi, ta không phải là sắp thức tỉnh sao, nên có chút tò mò về cái này, ngươi hiểu mà."
Thông thường khi trở về không gian riêng tư như ký túc xá, bất kể là lính gác hay hướng dẫn viên, đều sẽ theo đuổi tư thế thoải mái và thư giãn nhất, thả tinh thần thể ra ngoài để thở và vui đùa. Nhưng từ nãy đến giờ Na Tra vẫn chưa nhìn thấy tinh thần thể của người này, cũng chẳng trách cậu không phát hiện ra sự khác thường trên người mình.
"Ngao Bính cứng đờ người một lúc, rồi nói một cách không tự nhiên, "Ừ... thần thể của ta không được khỏe lắm, nên không phóng ra được."
"A? Sao vậy? Không khỏe ở đâu?" Na Tra lập tức quên mất tình hình hiện tại, vội vàng hỏi han.
"Cái này... có lẽ không tiện nói." Ngao Bính có chút hoảng loạn trước ánh mắt quan tâm của Na Tra, xoay người mở cửa phòng rồi đẩy Na Tra ra ngoài, "Ca ca của ngươi chắc là đang chờ sốt ruột rồi, ngươi mau trở về đi."
Na Tra bị động bước ra ngoài nhưng vẫn cố gắng mở miệng, "Ta không hỏi là được chứ. Vậy, vậy lần sau ta có thể đến tìm ngươi chơi nữa không?"
Ngao Bính nhìn ánh mắt đáng thương của cậu lại mềm lòng, "Đương nhiên là được."
Được chấp thuận, Na Tra hận không thể nhảy cẫng lên ba thước, nhưng vì còn phải giữ ý tứ nên chỉ có thể vội vàng chạy ra ngoài, để lại trong không trung một câu "Nhất ngôn vi định!". Cơn hưng phấn này mãi đến khi chạy về tới phòng mới bình tĩnh lại, rồi Na Tra đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Không đúng, tại sao mình lại hẹn hắn lần sau gặp lại với bộ dạng này chứ!
Hơn nữa, hắn tên là gì nhỉ!
Một buổi gặp gỡ đầu tiên tồi tệ và một quá trình thể hiện thất bại, cùng với một lần gặp mặt tiếp theo không biết liệu có còn hay không.
Sau khi trở về ký túc xá, Na Tra buồn bã đến mức quên cả việc biến trở lại hình dạng cũ sau khi pheromone đã ổn định, cậu lao thẳng lên giường và tỏa ra khí đen. Mãi cho đến khi cuộc gọi video từ nhà đến, cậu mới chậm rãi biến trở lại, xoa mặt để tỉnh táo hơn rồi nhận cuộc gọi.
"Tra nhi? Hôm nay con cảm thấy thế nào về kỳ thi nhập học?" Khuôn mặt tươi cười của Ân Thập Nương xuất hiện ở đầu bên kia video, "Trong học viện có vui không?"
Na Tra ngay lập tức trở nên hào hứng, không thể giấu được vẻ đắc ý, "Thái Ất còn chưa nói với cha mẹ sao?"
"Đương nhiên là nói rồi! Tra nhi của chúng ta là người đứng nhất, thật tuyệt vời!" Ân Thập Nương kéo cả khuôn mặt của Lý Tịnh vào màn hình, "Ba mẹ đều tự hào về con! Lần sau con về nhà, ba mẹ sẽ làm một bàn đồ ăn ngon để ăn mừng cho con, thế nào?"
"Đừng lúc nào cũng coi con là trẻ con dỗ dành." Na Tra lẩm bẩm.
"Biết rồi biết rồi, Tra nhi đã lớn rồi, đã là một chàng trai cao lớn đẹp trai như vậy rồi." Ân Thập Nương nhìn đứa con trai út sắp phải xa nhà vài tháng mới có thể về một lần giống như hai người anh trai của mình trong video, bà hít hít mũi, "Nhìn con đã cao bằng hai anh trai của con rồi."
Thấy sắc mặt mẹ không ổn, Na Tra có chút hoảng loạn, lườm nguýt người cha qua màn hình. Lý Tịnh vội vàng ôm lấy vai Ân Thập Nương để an ủi, nhưng bị bà gạt ra, cảm xúc ngay lập tức bình tĩnh lại.
"Làm gì, con trai đạt hạng nhất là chuyện vui lớn như vậy, ta còn khóc sao?" Ân Thập Nương nói, "Nhưng mà Tra nhi à... mẹ nghe Thái Ất nói hôm nay con đánh nhau rất dữ dội, có thể bị mất kiểm soát không? Thuốc mang đủ không?"
Dù sao cũng không có chuyện gì, ngày mai đi tìm Thái Ất lấy thêm một ít rồi bảo ông ấy đừng nói ra là được. Na Tra chột dạ nói, "Mang đủ rồi."
"Vậy thì tốt, phải hết sức chú ý đấy. Bác sĩ nói nếu cơ thể con cứ mất kiểm soát như thế này, sau này e là..." Ân Thập Nương khó giấu được sự lo lắng, ngập ngừng nói, "Tra nhi, cứ uống thuốc mãi cũng không phải là cách. Mẹ biết rất khó, nhưng có lẽ con có thể tìm xem trong học viện có bạn hướng dẫn nào mà con có thiện cảm không? Cũng không phải là nhất định phải kết hôn ngay lập tức mà, nếu có thiện cảm thì chúng ta cứ thử xem, biết đâu độ phù hợp lại không tệ thì sao..."
Ân Thập Nương và Lý Tịnh cẩn thận nhìn sắc mặt của Na Tra, sợ con trai nghe thấy chủ đề này lại trở nên cáu kỉnh và phản kháng.
Không ngờ hôm nay Na Tra lại không nói một lời, không phản đối, cũng không nói "Một mình con là được". Hai người nhìn nhau, trong lòng "Ồ?" một tiếng, giọng nói cũng vui vẻ hơn một chút: "Thế nào, Tra nhi, con xem xét thử xem?"
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của cha mẹ, sắc mặt Na Tra trở nên vô cùng rối rắm, liên tục nhảy nhót giữa việc chia sẻ niềm vui và than thở nỗi khổ, một lúc sau giận dữ nói: "Ôi không nói nữa, cúp máy đây, đi ngủ!"
Chắc chắn là vẫn phải ngủ rồi, dù sao thì giấc ngủ trưa cũng không yên ổn chút nào.
Sau cơn mưa trời lại sáng, giấc ngủ tối lại là một giấc mơ đẹp. Na Tra chép miệng, lật người.
Sâu thẳm trong thức hải, một bóng dáng nhỏ bé hiếm khi ngoan ngoãn nằm yên cũng chìm vào giấc ngủ.
Nham thạch nóng chảy xung quanh bắn vào da cậu khiến cậu giật mình, vừa định thức dậy quậy phá, thì một bóng dáng màu xanh trắng lại bơi đến bao quanh cậu, vảy rồng mang theo hơi lạnh xoa dịu vết bỏng.
Ma Đồng mở mắt ra, vừa vặn chạm phải một con rồng cũng còn nhỏ xíu. Tiểu long nghiêng đầu, vươn móng vuốt chạm vào trán Ma Đồng, nhìn cậu yên ổn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt đầu vào trong ngực cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro