#sano manjirou
truyện có thể OCC, mong mọi người cân nhắc
________________________________
"Hoá ra một người có thể rung động vì những điều nhỏ nhặt nhất là vì họ chưa từng được yêu."
;
;
;
Haruhi vốn là một đứa trẻ mồ côi từ bé. Cuộc sống của cậu chỉ toàn là chuỗi ngày nhạt nhẽo, những ký ức về mẹ và những tháng ngày cậu sống trong cô độc không bao giờ rời khỏi tâm trí. Một buổi sớm, cậu cùng bà chủ nhà mới tìm được đi đến một khu phố với căn nhà nhỏ mà cậu mới thuê được vì chính khu nhà cũ đã để lại quá nhiều kí ức tồi tệ để khiến cậu có thể ở lại. Đến nơi, Haruhi chỉ muốn mong sao khu nhà mới của mình yên bình. Nhà cậu cạnh một ngôi nhà theo cổ điển, nhìn như cũng là một nơi dạy võ tại nhà. Cậu quyết định đoe chào hỏi hành xóm mới, việc chào hỏi này, mong rằng mọi chuyện sẽ ổn.
.
.
Manjiro Sano, hay Mikey như bạn bè gọi anh, là người xung phong chạy ra mở cửa. Cậu không biết rằng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một ánh nhìn chạm vào nhau giữa họ đã thay đổi cả cuộc đời của cậu, cả Haruhi. Mikey có đôi mắt trong sáng và mạnh mẽ, khác hẳn những người mà Haruhi từng gặp. Đôi mắt đen tuyền như có như không gây cho người đối diện thấy một khí thế áp bức như muốn nhấn chìm người họ, khiến cậu có cảm giác như được nhìn thấu mọi thứ, như thể không có gì có thể che giấu được.
Haruhi đứng đó, ngập ngừng, đôi mắt xanh đen của cậu nhìn vào Mikey, như muốn tìm một sự an ủi nào đó trong những ánh nhìn lạ lẫm. Manjiro mở lời chào hỏi, phá tan đi không khí ngượng ngùng ấy, Haruhi không biết tại sao mà tim mình lại đập loạn nhịp. Cậu cảm thấy có gì đó rất khác biệt trong sự hiện diện của Manjiro, như thể anh ấy không giống những người khác mà cậu từng gặp.
.
.
.
Mikey và Haruhi không thể nói rõ ràng từ lúc nào, nhưng những lần gặp nhau dần dần chuyển thành những cuộc trò chuyện dài hơn. Những cuộc gặp gỡ ban đầu chỉ là những câu chào hỏi đơn giản, nhưng rồi lại tiếp nối bằng những lần cùng nhau đi bộ về nhà, chia sẻ những câu chuyện vu vơ. Haruhi không bao giờ nghĩ rằng chỉ một người như Mikey, mạnh mẽ và nổi bật, lại có thể khiến trái tim cậu loạn nhịp đến vậy.
Cậu không thể giải thích được cảm giác này. Chỉ là khi Mikey nhìn vào cậu, khi ánh mắt anh ấy chạm vào đôi mắt xanh đen của Haruhi, cậu cảm thấy như thể tâm hồn mình được ủi an. Không phải là một đứa trẻ không cha, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, không phải là con của kẻ giết người, mà là một người bình thường. Và trong những khắc đó, Haruhi cảm thấy mình có thể sống trọn vẹn, như một người bình thường.
.
Mikey cũng dần nhận ra điều gì đó thay đổi giữa họ, nhưng anh không thể nói thành lời. Anh biết có điều gì đó rất đặc biệt ở Haruhi, một sự dịu dàng chưa bao giờ anh thấy ở người khác. Dù Haruhi luôn giữ một khoảng cách nhất định, dù cậu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng mà không thật sự để ai hiểu mình, Mikey cảm nhận được rằng cậu có một trái tim sâu sắc và đầy yêu thương.
Nhưng rồi, càng tiếp xúc, Mikey mới càng nhận ra rằng Haruhi có điều gì đó không thể chia sẻ, một nỗi đau mà cậu giấu kín trong lòng. Haruhi có đôi mắt xanh đen ấy, đôi mắt sáng nhưng chứa đầy sự u uất. Mikey không biết đó là điều gì, nhưng anh cảm thấy rằng, có một điều gì đó đang ngăn cản họ tiến gần hơn.
Vào một buổi tối, khi cơn gió đầu đông đến, tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ nhàng, Mikey và em đi bộ trên con phố vắng. Cảnh vật xung quanh như một bức tranh tĩnh lặng, với những ánh đèn lấp lánh, nhưng không gian lại ngập tràn những sự khó nói thành lời.
Mikey nhận thấy Haruhi có vẻ trầm tư hơn mọi khi, cậu không nói gì, chỉ nhìn vào những hạt tuyết rơi xuống, đôi bàn tay nhét vào túi áo như muốn trốn tránh đi cái lạnh giá ngoài trời đông. Mikey bước gần lại, muốn hỏi nhưng lại thôi, cảm giác như có điều gì đó ngăn cản anh, không thể nói thành lời.
"Anh ơi..."
Cuối cùng, Haruhi lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng, như thể đang giấu đi một điều gì đó lớn lao.
"Anh có bao giờ nghĩ... về những gì người khác sẽ nói không?"
Mikey không hiểu, ngừng lại nhìn cậu, đôi mắt anh tràn đầy sự quan tâm.
"Ý em là sao?"
Haruhi dừng lại, quay lại nhìn Mikey, đôi mắt xanh đen như đang tìm kiếm một thứ gì đó trong anh.
"Em... em sợ anh sẽ phải chịu đựng vì em. Vì tình yêu này của em. Em sợ... nếu chúng ta tiếp tục như thế này, anh sẽ bị tổn thương."
Mikey lặng im, sự nhẹ nhàng trong lời nói của Haruhi làm anh đau đớn.
"Sợ gì chứ? Chúng ta cần gì phải lo? Anh chỉ cần em thôi."
"Nhưng em không phải là người mà anh có thể yêu công khai, Mikey,"Haruhi đáp, giọng cậu nghẹn lại.
"Em là con của một kẻ giết người. Còn là một kẻ đồng tính ghê tởm. Thế giới này, xã hội này sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Anh không xứng đáng phải sống với ánh nhìn của họ. Anh ơi, anh không xứng đáng bị người khác khinh miệt chỉ vì yêu một kẻ như em."
Mikey cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng anh không biết phải thế nào trước tinh cảnh này đâu. "Em nghĩ anh sẽ để những lời nói đó làm mình thay đổi sao? Em nghĩ anh sẽ bỏ em vì điều đó à?"
Haruhi nhìn xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy xuống mà cậu không kịp ngừng lại. "Em thương anh, Manjiro. Em yêu anh, thương anhrất nhiều. Nhưng tình yêu này... không thể có được. Anh là người tốt, em không muốn anh vì em mà phải sống như thế này, sống với những ánh nhìn đầy nghi ngờ chỉ vì em. Em không thể để anh chịu đựng những điều đó. Em không thể, anh ơi."
Mikey cảm thấy như thể tim mình đang vỡ ra từng mảnh. Đến gần em, cố gắng muốn dỗ dành tình yêu bé nhỏ của mình không duy nghĩ linh tinh thêm nữa. "Nhưng em ơi em không có lỗi, lỗi ở ông bố già của em, lỗi của xã hội này quá cay nhiệt, Haruhi. Em là người anh yêu mà em ơi."
Haruhi bước lùi lại một bước, như muốn giữ khoảng cách, như muốn làm cho trái tim mình không phải thêm một lần nữa đau đớn. "Em biết. Nhưng em vẫn không thể. Dù em yêu anh, em không thể để anh chịu khổ vì em. Anh xứng đáng với một cuộc sống tự do. Không phải tình yêu của một kẻ bị xã hội tẩy chay."
Câu nói của em, khiến anh chết lặng. Cả hai đứng đó, không một lời nói thêm, chỉ có tuyết rơi im lặng giữa không gian trống vắng. Mikey muốn gọi tên em, gọi tên Haruhi, muốn giữ em lại, nhưng những lời ấy không thể ra khỏi miệng anh. Cậu không thể giữ được trái tim Haruhi, và Haruhi cũng không thể giữ được tình yêu này.
Cuối cùng, Haruhi quay lưng lại, từng bước chậm rãi bước đi vào đêm tối. Mikey đứng đó, nhìn theo, nhưng không thể làm gì. Chỉ có gió lạnh thổi qua, và trái tim anh, như những mảnh tuyết rơi lặng lẽ, vỡ vụn trong sự tĩnh lặng không thể tránh khỏi.
Và trong khoảnh khắc cuối cùng đó, khi Haruhi khuất bóng, Mikey chỉ còn lại nỗi đau khôn nguôi. Anh không thể yêu cậu theo cách mà họ xứng đáng. Đôi mắt của Haruhi, đôi mắt ấy vẫn ám ảnh anh, nhưng anh cũng hiểu rằng, đôi mắt ấy sẽ không bao giờ nhìn anh như trước nữa, vì họ chia xa. Vì xã hội này không thể chấp nhận họ.
________________________________
mjr ; 01:13, 1/3/20/25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro