Đệ thập cửu kỳ (2)
"Không, chuyện này ta tự quản."
Điềm Vũ phất tay một cái có ý bảo người kia lui ra, đến lúc nam tử kia định đóng cửa lại thì giọng nói trầm thấp từ bên trong vang lên:
"Gọi Tư Thần đến đây cho ta, làm im ắng một chút. Còn nữa, đợi ta gửi bức thư này cho Mãn Thiên dưới chân núi."
Nói xong, Điềm Vũ trở về án thư, cầm lấy bút lông viết xuống từng nét chữ thanh thoát, cẩn thận cho vào phong thư đưa nam tử trẻ tuổi kia.
"Vâng."
Sau khi đi khuất, nét mặt Điềm Vũ không bình thản hơn, đi đi lại lại trong phòng, y chính là đang vô cùng lo lắng, so với toàn bộ người trong Hắc Vực chính là lo lắng nhất. Tông chủ của bọn họ phải rất khó khăn mới có thể đem về, chớp mắt mười năm đã muốn lấy đi. Hơn nữa chuyện Mặc Ngôn từng khuấy động giang hồ tìm Mãn Thiên đều đã truyền tai khắp nơi rồi, không nói cũng biết muốn giữ bí mật hết thảy đều tổn hao rất nhiều sức lực, cho nên hầu như Hắc Vực không có mấy người biết được sự tình bên ngoài.
Ngay cả tông chủ bọn họ cũng đừng mong bước ra khỏi tầm với của Hắc Vực này.
_____________ Dưới chân núi_____________
"Mãn Thiên, ta hỏi này, tại sao ngươi không ở trên núi mà ngụ dưới này, gặp phải địch nhân hung hãn ứng phó thế nào? Tuy là biết ngươi cao minh, có thể dễ dàng đoạt mạng kẻ khác nhưng ý ta muốn nói đến là cao thủ, trong giang hồ chính là đệ nhất cao thủ, muốn cái mạng nhỏ của ngươi cũng thật quá đơn giản!"- Nghịch Tá lôi theo cự đao trên nền tuyết lưu lại vết rãnh dài, lưng đeo hành lí đồ sộ, nhìn hành động lẫn thái độ của hắn liền biết những thứ này chả có gì to tát, hắn từ khi dính duyên với nam nhân này thì vẻ ngoài lãnh đạm cũng dỡ bỏ, miệng mồm hoạt động không ngớt, Xích Đan chỉ có thể ủ rũ bên cạnh Hiềm Lân, không có mảy may cơ hội mở miệng.
"Ta nói này, ngươi là dược sư hay cao thủ ta đều thích hết cho nên không cần miễn cưỡng tập tành võ công làm gì, những chuyện như sau này có kẻ nào tìm ngươi gây khó dễ, ta có thể thuận tay đe dọa một chút. Cứ yên tâm, yên tâm."
"Mãn Thiên, ngươi không có gia đình sao? Ta chỉ thấy ngươi ở một mình, có cô đơn không, nếu vậy sao không nói với tông chủ cho ngươi bên cạnh hắn làm việc, có phải hắn rất cay nghiệt hay không, bắt ngươi phải ở dưới này một mì--"
"Câm miệng!"
Không chỉ riêng Nghịch Tá, cả đoàn người phía sau cũng đứng lại, âm lượng rất lớn, đến độ lớp tuyết trắng bám trên cành cây khô cũng lay động rơi xuống. Đứng cuối hàng nhưng Mặc Ngôn vẫn nghe rất rõ. Hắn cũng chỉ thầm nói trong lòng, lần này đến Nghịch Tá phạm phải trọng tội rồi.
Đi đến trưa, phía trước xuất hiện một khuôn viên bao bọc cẩn thận bằng tường đá cao chót vót, bọn hắn đã tới Khải Độc Sơn. Mãn Thiên quay sang nói với Nghịch Tá
"Các ngươi là ngoại nhân, vốn dĩ không thể vào được địa phận của tông chủ mà không báo trước, hiện tại phải chờ xem các ngươi có tư cách để Điềm Vũ đại nhân ngoại lệ một lần hay không đã."
"Hiểu rõ, vậy bọn ta chờ ngươi."
Nói xong, Mãn Thiên nhanh chân chạy đến đại môn phía trước, thủ vệ thấy y cũng khai môn cho y vào, sau đó tiếp tục quan sát bọn hắn, trong mắt không hề có thiện ý, một chút cũng không có.
"Lão đại, có phải hay không chuẩn bị ứng chiến, ta ngửi có mùi rắc rối, xem này, lòng bàn tay rất ngứa, mắt phải ta cứ giật liên hồi, điềm xấu đó, ây da không tốt, không tốt!"
Xích Ngôn nắm được cơ hội mở miệng liền hướng Mặc Ngôn buôn chuyện. Tay hắn không ngớt gãi vào nhau, xem chừng thật ngứa, mí mắt giật điên cuồng khiến bất kể kẻ hơi mê tín đều hít một hơi e ngại.
"Không được động thủ, chúng ta xông vào địa phận của người ta còn chưa được ưng thuận, xúc động là ma quỷ. Hết thảy phải nghe theo lệnh của ta."
____________ Phùn Quản Sơn- hậu tự______________
Sâu bên trong, tiểu đình thủy tạ ở giữa, bốn bề khúc kính thông u, hoa tuyết từ trên bầu trời bay tán loạn mà rơi, gió lạnh tuôn mà xuy.
Bên trong nhà, do tuyết rơi nên không có mặt trời, trông vẫn thường ảm đạm, gia nhân đốt nến, đốt hỏa lò, ôn độ trong phòng bốc lên, ấm áp hơn rất nhiều. Lư hương tinh xảo chế tác bày ra trước cửa sổ, mộc song thắp lên, hơi khói lượn lờ mang theo âm mũi thơm nhẹ như hoa đào, nhàn nhạt bao phủ toàn bộ nơi này.
Một đạo thân ảnh khoác mao nhung trắng muốt ngồi xếp bằng ở lư hương bàng, phía trước một tấm đàn cổ. Ngón tay nõn nà bạch ngọc linh hoạt trên dây đàn lướt qua, giống như tinh linh xuất trần.
Tiếng cầm phiêu đãng, nghe như châu ngọc từng tiếng rơi trên mâm bạc, làm cho người ta say sưa trong đó. Phía trên, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt sầu bi, ngón tay trong suốt gảy đàn tư tự giống như hóa thành âm phù lay động ra. Làn tóc đen như lưu hải chảy xuống che đậy một nửa khuôn mặt đẹp như trích tiên.
"Nguyệt Kỳ, có người đang tìm ta."
Giọng nói trong trẻo vang lên, tựa như không hướng ai mà nói, cũng không ai biết đáp lại thế nào. Bên cạnh lưu động một thân ảnh mảnh mai y phục màu tím nhạt đang rót nước thuốc đen đặc từ nồi đun, nghe thanh âm kia liền run rẩy làm đổ ra bên ngoài nhưng rất nhanh thu hồi lại vẻ mặt, dùng khăn lau nước vừa đổ, bưng một chén thuốc dậy lên mùi hương thảo rất nồng, đặt bên cạnh tấm đàn cổ nở nụ cười hiền hòa.
"Tông chủ, người năm nào tuyết rơi cũng đều nói câu này, chẳng lẽ muốn rời khỏi chúng ta mà đi sao?
Người kia không gảy nữa, trầm mặc một hồi mới bưng chén thuốc lên, một tiếng nói ra.
"Không muốn."
Nước trong chén cạn hơn phân nửa, người kia nhíu lại đôi mày thanh tú, nhẹ giọng.
"Nhắc Điềm Vũ đừng hại bọn hắn là được."
Đôi mắt tròn của Nguyệt Kỳ mở to ra, khuôn miệng nhỏ cũng hơi hé, hóa ra không giấu được, lần nào cũng không giấu được, y cúi thấp đầu hơi chua xót nhưng chung quy vẫn có tia ngọt ngào.
Tông chủ mỗi lần có động ở phía Bắc đều nhận biết, có kẻ đến đem y đi, tìm y trở về cũng đều biết, thậm chí dù bọn họ đã cực điểm im lặng. Nếu y thật sư muốn đi, bọn họ há có thể cản nổi y sao, nhưng y không muốn, trong lòng y xem bọn họ là bằng hữu, là ruột thịt.
"Vâng, tông chủ."
___________________
"Tư Thần, ngươi cùng ta tiếp bọn chúng, Nguyệt Kỳ vận xong y phục sẽ đến sau. Còn nữa, đem Mãn Thiên cùng bọn họ an bài ở tiền đường đi, Mãn Thiên dẫn chúng đến rồi, ra lệnh thủ vệ khai môn cho vào."
Mặc Ngôn bước đến, gió lạnh thổi rét buốt vẽ y phục bọn hắn một trận tán loạn, nhưng biểu tình trên mặt như trước bình đạm không hề biến hóa, sau lưng Nghịch Tá thân hình đồ sộ vác một thanh cự kiếm trên lưng làm đám người Điềm Vũ một trận phòng bị. Hiềm Lân đeo một thanh trường kiếm đen tuyền thở ra vị đạo khát máu, Xích Ngôn bên hông vắt hai sợi xích bạc lạnh lẽo, đầu xích còn gắn giáo quan lóe lên ánh sáng bén nhọn.
Mặc Ngôn không đem vũ khí, hay có thể nói, vũ khí của hắn giang hồ chưa từng thấy qua, có lẽ cất bên trong y phục. Hắn vận một thân hắc y, đường viền màu vàng nổi bật chung quanh mép áo, từng đường chỉ thêu lên trên y phục hắn thành bức họa lưỡng lang cường hãn, khuôn mặt hiện lên vẻ uy nghi thiên hạ, không phải bất cứ người nào cũng có được, cao ngạo như thiên tử, thậm chí còn mạnh mẽ hơn vài phần. Đôi mắt hắn sáng lên sắc bén lại rõ ràng minh bạch, tưởng như nhìn thấu được nhân tâm, khiến người khác không áp chế được cỗ khí thế tỏa ra trên người hắn.
Đè nén... áp súc đến cực điểm.
Chỉ cần đứng từ xa cũng bị một tia vô tình đó lạnh lùng bóp nát
Từng khối cơ thể cường hãn, rắn chắc hiện rõ qua từng lớp áo, không giấu được sự hơn người của hắn.
Đây là kẻ tám năm trước trong giang hồ khuấy lên một trận gió tanh mưa máu, truy hỏi tung tích của đệ đệ hắn.
Là người được thiên tử trọng dụng, còn kính nể trao quyền cho hắn.
Là người kế thừa tiếp theo của Tần gia, xưng bá một cõi.
Hôm nay hắn đứng tại địa phận của người khác với tư cách ngoại nhân xâm phạm nhưng vẫn như vậy hiên ngang, một tay hắn gây dựng thế lực, một mình hắn bước đến vị thế như hiện tại hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường cho bọn họ gây khó dễ.
Hắn đủ lông đủ cánh, so với bọn họ chỉ có hơn, tuyệt đối không có kém.
Huống hồ thuộc hạ thân cận hắn, mỗi một người đều có bề dày vang dội, không phải trong triều đình, chính là từ trong máu tươi, dùng đao kiếm chém giết mà lớn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro