
Hồi 46
Đêm xuống, gió núi thổi qua từng tán cây, mang theo hơi lạnh khiến không gian trở nên tĩnh lặng hơn. Ánh trăng mờ ảo phủ lên căn nhà nhỏ trên sườn núi, tạo nên một khung cảnh thanh bình nhưng cũng đầy cô đơn.
Na Tra ngồi bên bậc thềm, hai tay ôm chặt đầu gối, đôi mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Những ký ức mơ hồ thoáng lướt qua tâm trí, nhưng cậu vẫn không thể nào nắm bắt được.
Ngao Bính đứng trong bếp, lặng lẽ quan sát Na Tra. Hắn có thể cảm nhận được sự trống rỗng trong ánh mắt cậu, một cảm giác lạc lõng mà dù có ở bên cạnh, hắn cũng không thể lấp đầy.
Tiếng sấm vang lên từ xa, báo hiệu một cơn mưa đang kéo đến. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, làm lay động những cành cây ngoài sân.
“Ngoài trời lạnh lắm, vào nhà thôi.” Ngao Bính bước đến, nhẹ giọng nói.
Na Tra không phản ứng ngay, chỉ khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, cậu mới khẽ nhíu mày, chậm rãi đứng lên.
Ngao Bính vươn tay nắm lấy cổ tay Na Tra, kéo cậu vào nhà trước khi mưa nặng hạt.
Cơn mưa đổ xuống, từng giọt tí tách rơi trên mái hiên. Trong phòng, ánh lửa bập bùng từ lò sưởi tỏa ra hơi ấm dịu dàng.
Na Tra ngồi trên tấm đệm, mái tóc dài còn vương vài giọt nước. Ngao Bính cầm một chiếc khăn khô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mưa còn sót lại trên tóc cậu.
“Ngươi không thích mưa sao?” Hắn khẽ hỏi.
Na Tra không trả lời, chỉ lắc đầu.
Ngao Bính im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói tiếp: “Ta nhớ có lần chúng ta từng cùng nhau chạy dưới mưa, ngươi lúc đó rất vui vẻ…”
Na Tra ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt có chút dao động. Những ký ức ấy, cậu hoàn toàn không nhớ gì cả.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có một cảm giác rất quen thuộc.
Ngao Bính thấy Na Tra có vẻ đăm chiêu, hắn liền đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cậu.
“Không sao, dù ngươi không nhớ, ta vẫn nhớ.” Hắn khẽ cười.
Na Tra cúi đầu, cảm giác trái tim mình như có gì đó lay động.
Ngoài trời, cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng trong căn nhà nhỏ, hơi ấm vẫn luôn tồn tại.
Mưa đã tạnh từ đêm qua, để lại bầu trời trong vắt cùng hương đất ẩm thoang thoảng trong không khí. Ánh mặt trời buổi sớm len qua kẽ lá, chiếu xuống khu vườn nhỏ bên căn nhà gỗ.
Na Tra đứng trước hiên, tay chạm nhẹ vào những chiếc lá đọng sương. Cảm giác mát lạnh lan tỏa trên đầu ngón tay, khiến cậu khẽ rùng mình.
Ngao Bính bước ra khỏi nhà, trên tay cầm một khay đồ ăn đơn giản. Hắn đặt xuống bàn gỗ, rồi quay sang nhìn Na Tra.
“Ăn sáng trước đã.”
Na Tra im lặng một lúc, rồi mới bước đến ngồi xuống. Cậu vẫn chưa nói được, nhưng dường như đã quen với cách Ngao Bính quan tâm mình.
Bữa sáng chỉ có cháo nóng cùng một ít rau củ luộc. Ngao Bính không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn vào bát của Na Tra, chờ cậu ăn xong.
Khi Na Tra cầm thìa lên, tay vô tình chạm phải tay Ngao Bính. Cậu hơi sững lại, rồi nhanh chóng rụt tay về.
Ngao Bính khẽ bật cười, ánh mắt đầy yêu thương.
“Ngươi vẫn như trước kia, mỗi lần chạm vào ta đều giật mình.”
Na Tra nhìn hắn, rồi bất giác khẽ cong khóe môi.
Dù rất nhẹ, nhưng vẫn là một nụ cười.
Ngao Bính ngỡ ngàng nhìn Na Tra. Kể từ khi tái sinh, đây là lần đầu tiên cậu cười trước mặt hắn.
Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Ngao Bính.
Hắn không kìm được, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Na Tra.
“Ngươi cười rồi.”
Na Tra chớp mắt, rồi nhanh chóng cụp mi xuống, đôi má hơi ửng đỏ.
Ngao Bính khẽ cười, trong lòng vui đến mức muốn ôm chầm lấy cậu.
Chỉ là, hắn sợ sẽ khiến Na Tra sợ hãi.
Hắn đã chờ đợi quá lâu, không thể vội vàng.
Dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, cũng đủ để hắn biết rằng, Na Tra đang dần mở lòng với hắn.
Và như thế, buổi sáng hôm ấy trở nên đẹp hơn bất cứ ngày nào khác.
Sau bữa sáng, Na Tra ra ngoài dạo quanh khu vườn. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thanh mát. Những tán cây khẽ rung động, tạo nên những âm thanh xào xạc êm tai.
Ngao Bính lặng lẽ bước theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để Na Tra không cảm thấy áp lực. Hắn không vội vã tiếp cận, chỉ kiên nhẫn quan sát từng hành động nhỏ của cậu.
Na Tra chạm tay vào một cành cây, đầu ngón tay lướt nhẹ qua những chiếc lá xanh non. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh sáng mặt trời, trong veo như dòng suối nhỏ.
Bất chợt, Na Tra dừng lại, quay đầu nhìn Ngao Bính.
Hắn hơi giật mình, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười:
“Sao vậy?”
Na Tra không nói, chỉ đưa tay ra trước mặt.
Ngao Bính thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy.
Lòng bàn tay Na Tra ấm áp hơn những gì hắn tưởng.
Na Tra cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngao Bính kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, Na Tra khẽ siết chặt tay hắn, rồi kéo nhẹ về phía trước.
Ngao Bính hiểu ra, khóe môi khẽ cong lên.
“Muốn ta đi cùng ngươi à?”
Na Tra gật đầu.
Hắn cười nhẹ, không nói thêm gì, chỉ nắm lấy tay cậu và bước đi thật chậm.
Hai bóng dáng, một cao một thấp, dần khuất sau những tán cây xanh biếc.
Chỉ là một cái nắm tay, nhưng với Ngao Bính, đó là dấu hiệu cho thấy Na Tra đã không còn e ngại hắn nữa.
Có lẽ, ngày cậu thật sự nhớ lại mọi thứ, cũng không còn xa nữa.
Mặt trời dần ngả bóng, nhuộm cả bầu trời một màu cam dịu nhẹ. Gió chiều mơn man lướt qua, mang theo hương cỏ cây thoang thoảng trong không khí.
Na Tra ngồi trên một tảng đá lớn gần suối, tay cầm một nhánh hoa dại, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn từng cánh hoa mỏng manh rung rinh theo gió.
Ngao Bính lặng lẽ quan sát cậu từ phía sau.
Từ ngày Na Tra chủ động nắm tay hắn hôm trước, khoảng cách giữa hai người dường như đã được rút ngắn thêm một chút. Na Tra không còn tránh né hắn, cũng không còn cảnh giác như trước.
Ngao Bính bước đến, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Na Tra liếc nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nghịch nhánh hoa trong tay.
“Nếu thích, ta sẽ trồng thật nhiều cho ngươi.” Ngao Bính khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng.
Na Tra hơi nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu đưa nhánh hoa lên trước mặt hắn.
Ngao Bính ngẩn người.
“Cho ta sao?”
Na Tra gật đầu.
Hắn mỉm cười, nhận lấy nhánh hoa nhỏ bé ấy. “Cảm ơn.”
Na Tra không nói gì, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia ấm áp nhàn nhạt.
Ngao Bính nắm chặt nhánh hoa trong tay, trái tim chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.
Có lẽ, Na Tra đã dần chấp nhận hắn rồi.
Ánh trăng treo cao, tỏa xuống núi rừng một tầng sáng bạc dịu dàng. Tiếng côn trùng râm ran hòa cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió, tạo nên một bản giao hưởng tĩnh mịch của màn đêm.
Na Tra ngồi trên thềm đá trước căn nhà gỗ, mắt ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh trăng, long lanh như một hồ nước tĩnh lặng.
Ngao Bính ngồi bên cạnh, tay nhẹ nhàng cầm lấy một nhánh trúc nhỏ, dùng phép thuật vót nhọn đầu, tiện tay khắc lên đó vài ký tự cổ xưa.
Na Tra nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn khẽ cười: “Ta đang khắc bùa hộ thân cho ngươi.”
Na Tra chớp mắt, chỉ vào chính mình.
“Ừ.” Ngao Bính đưa nhánh trúc đã khắc xong về phía cậu, “Để bên mình, sẽ giúp ngươi ngủ ngon hơn.”
Na Tra do dự một chút, rồi đưa tay nhận lấy. Cậu lật qua lật lại nhìn một lúc, sau đó nắm chặt trong tay, như thể trân trọng vật nhỏ bé này.
Ngao Bính dịu dàng xoa đầu cậu.
“Ngủ sớm đi.”
Na Tra không đáp, chỉ khẽ gật đầu, nhưng không rời đi ngay. Cậu vẫn ngồi đó, tay nắm chặt nhánh trúc, ngón tay vô thức lướt qua từng đường nét khắc trên đó.
Ngao Bính lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi, và giữa hai người, dường như không cần đến lời nói cũng có thể hiểu thấu lòng nhau.
Bình minh dần ló dạng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tán lá, phủ lên núi rừng một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Tiếng chim hót líu lo, hòa cùng tiếng suối róc rách, tạo nên một bản nhạc bình yên của thiên nhiên.
Na Tra chậm rãi bước ra khỏi căn nhà gỗ, mái tóc dài buông xõa, nhẹ nhàng lay động trong gió sớm. Hôm nay, cậu mặc một bộ y phục trắng đơn giản, trên cổ tay vẫn đeo chiếc vòng ngọc do Ngao Bính tặng.
Ngao Bính đang nhóm lửa trước sân, chuẩn bị bữa sáng. Hắn thấy cậu bước ra liền mỉm cười:
“Dậy rồi sao? Lại đây.”
Na Tra chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn. Mùi cơm chín thơm phức tỏa ra từ nồi đất nhỏ trên bếp lửa.
Ngao Bính đưa cho cậu một cái bát gỗ, bên trong là cháo sen ấm nóng.
“Ăn đi, vẫn còn nóng đấy.”
Na Tra nhận lấy, cúi đầu húp từng ngụm nhỏ.
Không gian yên tĩnh đến lạ. Không còn đau thương, không còn hiểu lầm, không còn mất mát. Chỉ còn lại hai người họ, bình yên bên nhau, tận hưởng những khoảnh khắc giản dị mà trân quý.
Ngao Bính chống cằm nhìn Na Tra, khóe môi khẽ cong lên.
“Nếu mỗi ngày đều có thể thế này, thì tốt biết bao.”
Na Tra dừng lại một chút, sau đó ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt ấy, không còn vẻ lạnh lùng hay phòng bị như trước, mà chỉ còn lại sự dịu dàng và tín nhiệm.
Cậu không nói gì, nhưng nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào bàn tay hắn.
Ngao Bính thoáng sững lại, sau đó nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ giọng nói:
“Sẽ mãi như vậy.”
Dưới ánh ban mai, hai bóng người ngồi cạnh nhau, giữa một khoảng trời bình yên không gì có thể lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro