Chương 5. Tâm sự
Thả từng bước chân mệt nhọc, tay phải còn kéo theo một chiếc vali phía sau. Thế là xong, Jennie chính thức bị đuổi ra khỏi phòng trọ. Cứ tưởng chừng đâu Suzu có thể giúp đỡ được cô qua cơn hoạn nạn này nhưng đùng một cái họ lại xảy ra biến cố đó. Bây giờ nhìn Suzu ngày nào cũng ủ rũ, cũng khóc lóc như thế thì lòng dạ nào cô còn mở miệng xin Suzu giúp đỡ? Quả thật ông trời muốn dồn cô vào bước đường cùng cơ mà. Nhìn dòng người tấp nập trên phố bất giác cô cảm thấy mình thật lẽ loi. Ngồi xuống một trạm chờ xe buýt quả thật cô không thể hình dung ra ngày mai sẽ như thế nào. Cô cảm thấy nhớ mẹ vô cùng, nhớ những ngày tháng còn ở Daegu. Được bảo bọc trong vòng tay của mẹ. Nhà cô dù nghèo khó nhưng cũng chưa đến nổi ngay cả một chỗ ngủ cũng không có như bây giờ. Rồi chợt nhớ tới Min Huynk, cô cảm thấy giận nó vô cùng. Nếu không phải vì nó một phút bồng bột thì cô đâu phải vất vã như thế này. Từng tuyết xe buýt ngưng lại rồi vụt qua nhanh, cô vẫn ngồi lì nơi đó. Thời tiết bắt đầu trở lạnh, các lớp áo mỏng manh quả thật không thể nào che đậy nổi cái lạnh thấu da này. Bất đắc dĩ lắm cô mới đành đứng lên. Nhìn quanh bốn hướng rồi các bước chân cứ vô hồn đi về phía bệnh viện nơi Jisoo đang nằm.
Bây giờ cũng đã khá khuya, bệnh viện vắng tanh chỉ lưa thưa vài bóng người. Cảm giác âm u càng khiến con người ta thêm phần lẻ loi. Đến số phòng quen thuộc, cô cứ tưởng rằng giờ này sẽ không còn ai ở đây nên tự động mở cửa bước vào. Nào ngờ đâu khi vừa bước vào lập tức thấy Suzu đang loay hoay thay áo cho Jisoo. Tiếng mở cửa cũng làm Suzu giật mình, cô lau nhanh giọt nước mắt, quay người lại nhìn thấy Jennie lập tức nở một nụ cười nhẹ:
- Là cậu à? Làm mình hết hồn, mau lại phụ mình một tay đi nào.
Đặt vali ngay ngắn xuống đất, Jennie bước lại gần chỗ Suzu cầm lấy chai chuyền nước biển vòng qua thế thuận cho Suzu dễ dàng cỡi áo của Jisoo ra. Mặc nhanh chiếc áo vào cho Jisoo, Suzu kéo mền đắp cho cô ấy cẩn thận rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Suzu đưa mắt nhìn quanh căn phòng rồi dừng ánh mắt lại trên chiếc vali của Jennie. Cô thắc mắc
- Cậu đem vali đi đâu vậy Jennie?
Jennie thở dài nhìn chiếc vali cười buồn.
- Không giấu gì cậu,mình không có tiền đóng tiền nhà nên vừa bị đuổi đi. Vì thời gian gấp gáp cũng chưa tìm được chỗ trú thân nên mới đến đây định tá túc qua đêm nào ngờ đâu lại gặp cậu.
Suzu nhíu mày xích đến gần Jennie hơn, nắm chặt lấy tay người bạn thân.
- Jennie à! Sao cậu không nói cho mình biết? Cậu có còn coi mình là bạn không vậy?
Thêm một cái thở dài, Jennie cúi mặt xuống đất thỏ thẻ lên tiếng
- Thật ra tối hôm đó đến chỗ cậu là mang ý định nhờ vã. Thật không may cậu lại gặp chuyện như thế này. Mình làm gì còn tâm trí đâu mà mở lời.
Bây giờ thì đến lượt Suzu thở dài, nhắc đến tối hôm đó trong lòng cô lập tức chùn xuống.
- Thế bây giờ cậu tính thế nào?
- Mình cũng chưa biết phải làm sao nữa.
Nghĩ đến chữ "nhà" trong lòng Suzu có một cái gì đó trĩu nặng. Cô nói nhưng mắt vẫn nhìn về một hướng xa xăm
- Hay là cậu qua ở cùng với mình đi. Những ngày qua quả thật mình cũng không dám về lại "ngôi nhà" đó. Nó thật sự rất kinh khủng cậu ạ!
Hai mắt Jennie lập tức sáng lên nhưng rồi cũng lập tức chùn xuống.
- Không được, đó cũng đâu phải nhà cậu. Mình đâu thể quyết định tùy tiện như thế được.
Câu nói của Jennie bỗng chốc làm Suzu sực tỉnh. "Đúng rồi, đó đâu phải là nhà của cô. Nếu một mai Jisoo tỉnh dậy, chính bản thân cô còn chưa biết phải đối mặt với Jisoo như thế nào. Cũng không biết mình phải ra sao, đi về đâu? Lấy tư cách gì để cô cưu mang thêm người khác? Cô nghĩ cô còn là bạn gái của Jisoo sao? Còn đủ tư cách bên cô ấy như ngày xưa sao?" Một giọt nước mắt lăn dài trên má, cô đưa tay lau đi thật nhanh rồi quay sang Jennie.
- Hay là thế này, mình biết cậu còn việc học, mình cũng vậy. Một mình mình thì không thể lo xuể cho Jisoo. Những ngày này cậu và mình cứ thay phiên nhau ở đây chăm sóc cho chị ấy. Giúp mình được không Jennie?
Jennie thở dài hướng tầm mắt sang người đang nằm bất động trên chiếc giường kia. Im lặng một hồi cô lại lên tiếng
- Mình còn phải đi làm, nhưng cậu yên tâm. Tất cả các thời gian còn lại mình sẽ giúp cậu chăm sóc chị ấy.
Suzu cũng theo tầm mắt của Jennie mà nhìn sang Jisoo. Cô cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy là lại đau lòng, mà mỗi lần như thế nước mắt cứ ứa ra như một điều hiển nhiên không kìm chế được. Nghe thấy tiếng nấc ngày càng tức tưởi. Jennie lại gần Suzu hơn, cô ôm Suzu vào lòng. Vỗ vỗ tay vào lưng cô để an ủi. Cô chỉ suy nghĩ đơn thuần Suzu đau lòng vì người yêu bất ngờ gặp nạn như thế, thật ra cô cũng không thể đoán ra sự thật bi ai khủng khiếp đằng sau sự việc ấy. Cả hai đang trong tình trạng im lặng thì cách cửa phía trước phát ra một tiếng động nhỏ như là có người đang cố tình muốn mở cửa. Nhưng rồi cánh cửa vẫn đóng một cách im lìm. Jennie cảm thấy không ổn định đứng dậy mở cửa thì ngay lập tức Suzu đưa tay ngăn Jennie lại.
- Không cần ra đâu, Ji Huyn đó.
Jennie nhíu mày
- Ji Huyn là...???
- Là anh trai của Jisoo, hôm trước cậu có gặp rồi mà.
Lục lọi lại trí nhớ hôm trước cô đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta nhưng trong tình huống đó thì lại không tiện để mở lời.
- Thế tại sao anh ấy không vào?
Suzu nhếch môi cười một cách chua cay, tay cô vô tình cuộn tròn lại. Hít mạnh vào cô thở ra một hơi dài rồi nói một cách đầy mỉa mai.
- Có lẽ anh ấy làm việc gì đó có lỗi với Jisoo nên cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn mặt Jisoo.
Jennie cũng không hẵn là kẻ ngốc, chỉ cần nhìn qua thái độ của Suzu. Rồi những câu nói ấp úng không đầu đuôi, rồi những cái cười mỉa cô cũng lờ mờ biết được chuyện này không đơn giản như vậy. Nhất là đêm hôm đó là sinh nhật của Jisoo thế lý do gì cô ấy lại uống say rồi phóng ra đường với tốc độ điên cuồng như thế. Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn như thế nhưng miệng vẫn không tiện hỏi. Thấy không khí có phần hơi căng thẳng cô cố tình đánh qua một chủ đề khác.
- Hai anh em đúng là có nét giống nhau he. Nhìn lần đầu tiên ai không biết cứ tưởng sinh đôi luôn ấy chứ, khó mà phân biệt rõ nếu chỉ nhìn thoáng qua. Cậu ở chung với tiếp xúc nhiều chắc không nhìn lầm đâu he?
Câu hỏi chỉ mang tính chất bâng quơ cho qua chuyện nào ngờ đâu lại là một cú tát đánh thẵng vào nổi đau của Suzu. Người cô lập tức túa mồ hôi, hơi thở mạnh hơn bình thường. Đôi mắt ngấn lệ đầy nước và...hai hàm răng chắc chặn vào nhau một cách đau đớn...cô im lặng không trả lời. Những giọt nước mắt lại thi nhau từng đợt rơi xuống đất. Có vài giọt còn rơi vào người Jisoo thấm thật nhanh và biến mất một cách vô hình.
Thấy thái độ chua xót của Suzu, Jennie thầm hiểu là cô đã thêm dầu vào lửa. Cô cũng không muốn làm Suzu thêm khó xử liền đứng lên dự định là đi vệ sinh. Nào ngờ chỉ vừa đi được vài bước lại nghe tiếng Suzu âm thầm vang dội từ phía sau.
- Đúng vậy mình chưa bao giờ nhìn nhầm hai người họ, anh em họ khác nhau rõ thế cơ mà, chỉ tại mới gặp nên không giống vậy thôi.
Những chữ cuối cùng của Suzu, An Đình dường như không còn nghe rõ bởi tiếng khóc nghẹn cứng. Cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, liền bước vào nhà vệ sinh để nhường không gian lại cho hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro