Chương 2. Sinh nhật bất ổn
Do mãi mê hồi tưởng lại quá khứ, cộng thêm tiếng gió cứ ù ù bên tai Suzu không nhận ra tiếng động cơ xe đã vào đến nhà. Rồi ngay cả tiếng mở khóa nhẹ nhàng cô vẫn mơ màng không nghe thấy, cho đến khi có người bất ngờ ôm chầm cô từ phía sau cô mới giật nảy người quay lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì môi người đối diện đã áp sát môi cô, thân ảnh cao to hôn cô một cách cuồng nhiệt, hai bàn tay lạnh cóng không chần chừ liền lập tức sờ soạng trên cơ thể cô. Do đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh nến mờ ảo ngập ngừng trong đêm tối khiến đầu óc cô có phần mụ mị. Cô hốt hoảng cố đẩy mạnh người đối diện ra nhưng lạ thay hôm nay "người yêu" cô mạnh hơn bình thường đẩy mãi không được. Đang định mở miệng nói gì đó thì thân ảnh đó lại một lần nữa ôm chầm lấy cô, siết chặt, hai tay không ngừng run rẩy trên da thịt của cô. Hơi thở đứt quảng cô thì thầm bên tai người đó
- Jisoo! Chị sao vậy? Sao lại gấp gáp như thế? Ăn chút gì đi đã.
Người đó không trả lời, chỉ là nụ hôn kéo dài từ đỉnh đầu cô xuống mang tai, rồi nồng nhiệt hơn ở cổ. Tay người đó đưa ra sau kéo luôn khóa đầm cô đang bận, chiếc đầm trắng theo lực hút buông lỏng xuống chân, người đó lại càng táo bạo hơn nữa tháo tung chiếc áo trong của cô, liên tục dùng sức, hơi thở gấp gáp khẩn trương khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy mình bị đốt cháy, cô trách nhẹ trong tiếng thở
- Jisoo, buông em ra nào. Đang ở phòng ăn đó, lỡ anh trai chị về thì biết làm thế nào?
Quả thật cô chưa bao giờ thấy "người yêu mình" cuồng nhiệt và khẩn trương như thế, cũng không biết lý do tại sao lại trở nên như vậy. Nhưng đoán hẳn là có tâm sự gì đó, hoặc là thấy những gì cô đã chuẩn bị trong ngày sinh nhật mà cảm động nên ngay lập tức liền "muốn" cô?
Thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, nhất là đang trong hoàn cảnh này, cô thật sự không muốn làm người mình yêu mất hứng. Gạt bỏ những suy đoán đó đi, cô bắt đầu tập trung thả hồn theo nhất cử nhất động của đối phương. Rồi cô dừng lại mở to mắt khi hai tay để lên vai người đối diện nhưng không cảm nhận được mái tóc ngắn ngang vai thường ngày của người mình yêu cô đến cả cái áo cũng khác sáng nay. Lúc ra khỏi nhà chính tay cô đã soạn cho Jisoo một chiếc áo len màu xanh nhạt, thế mà tại sao bây giờ lại bận áo sơ mi trở về?
Cô bất đầu chống cự mạnh mẽ hơn nhưng sức cô thì làm sao làm lại người đối diện. Cô run rẩy và trở nên mơ hồ hành động của người yêu cô hôm nay quả thật rất lạ, cô vùng vẫy thoát khỏi người trên mình, cô muốn bật đèn xác nhận lại không lẽ có gì mà khiến người yêu cô cắt tóc và thay đồ khác chỉ trong một buổi sáng đi khỏi nhà hay sao? Và khi có một vật cứng của người đàn ông mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể cô....như một cú tát trời giáng vào mặt, cô dùng hết sức của mình đập thật mạnh vào thân người trên.
- Anh là ai? Thả tôi ra, thả tôi ra....
Người đàn ông trên thân cô ngừng mọi hành động lại, nhìn cô một cách ngơ ngác nhưng rồi dường như không thể dừng lại, anh như một con thú điên ghì chặt cô xuống. Dùng hai đầu gối chế ngự đôi chân đang đạp tứ tung của cô. Tiếp tục đi thẳng vào cơ thể cô.
Cô đau đớn, cô bắt đầu khóc lớn, bắt đầu la hét:
- Ji Huyn, anh điên hả? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Thả tôi ra...đồ cầm thú...thả ra...ááá....
Mặc cho cô cứ gào thép, không ngừng giãy dụa, không ngừng khóc lóc anh vẫn như một con thú phát tiết trên cơ thể cô. Đến khi cô bất lực, sức lực gần như cạn kiệt, cô thả mặc... chỉ còn biết cắn chặt môi mà run lên những tiếng nấc, cô xoay đầu sang một bên nhắm nghiền mắt lại để không phải chứng kiến cơn ác mộng này. Một sự đau đớn dường như xé rách cơ thể cô, cô chỉ còn nghe một vị mặn đắng tanh tưởi ngập tràn trong khoan miệng.
Jisoo cuối cùng cũng thoát khỏi sự kẹt xe để trở về nhà an toàn. Từ ngoài nhìn vào cô hơi nhíu mày vì căn nhà bỗng chốc lại tối om như thế. Mở cửa bước vào hàng trăm ngọn nến lung linh huyền ảo đập vào mắt mang theo hơi ấm nhẹ nhàng sưởi ấm cơ thể cô. Jisoo mỉm cười, hẳn là Suzu lại giở trò gì nữa đây. Cô bước theo đường nến được sắp sẵn hai bên, đi đến phía phòng ăn. Đập vào mắt là một bàn thức ăn đầy ấp, bao tử cô bắt đầu sôi lên. Bốc lấy một miếng thịt cô cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Đồ ăn Suzu nấu quả thật ngon nhất trên cuộc đời này. Chai rượu tây được đặt ngay ngắn giữ bàn, bên cạnh là chiếc bánh kem ba tầng to đùng, cô lướt qua mặt bánh, dòng chữ màu đỏ in hằn nổi bật "Mừng sinh nhật Jisoo, chị yêu của em" cô ngơ ngác một hồi rồi lại phì cười, đưa tay vỗ vỗ vào trán. Quả thật, cô đã lơ đãng tới mức quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
Nhìn quanh một lượt căn phòng cô cảm thấy khá xúc động khi biết Suzu đã vì mình tổn hao tâm sức như thế. Mà không biết Suzu lại tiếp tục muốn giở trò gì nữa đây. Từ nãy tới bây giờ vẫn mất tăm, cô bước thêm vài bước đưa mắt tìm kiếm cô ấy, vô tình lại giẫm lên chiếc váy trắng nằm ngổn ngang dưới đất. Cuối xuống nhặt lên xem kỹ, cô nhận ra đây là chiếc váy của Suzu. Một linh cảm xấu bao trùm lấy cô, ngay lập tức theo bản năng mắt cô nhìn thẳng về phía phòng ngủ bên cạnh phòng ăn, tim cô không hiểu sao lại đập mạnh một cách lạ thường, tay cầm y chiếc đầm đó, chân cô từng bước một hướng về phía phòng ngủ kia. Căn phòng đó cũng chính là phòng của cô và Suzu. Cửa phòng chỉ khép hờ, cô đưa tay run rẩy đẩy nhẹ cửa phòng và rồi.....cô lập tức "chết đứng" với cảnh tượng bên trong.....
Mặc dù đèn đã tắt, mặc dù dưới cơn bão tuyết dày đặc không còn thấy ánh sáng của mặt trăng đâu cả. Nhưng dù có hóa tro, hóa bụi cô vẫn nhận ra người đang "cật lực" trên chiếc giường kia chính là Ji Huyn, người anh cô một mực yêu thương. Và....không ai khác người nằm dưới thân anh trai, người đang nhắm nghiền mắt lại, miệng thì thốt lên những tiếng nấc vì khóc lại chính là Suzu....người con gái cô yêu nhất trên cuộc đời này...
Jisoo thở mạnh, phì cười rồi theo quán tính lui lại một bước, lắc lắc đầu... không... ảo giác, cô chỉ ảo giác mà thôi. Một cảm giác lạnh toát sống lưng, cô lấy tay dụi mạnh hai mắt, rồi hít một hơi thật sâu cô mở cửa thêm một lần nữa. Lần này cô dùng hết sức của mình nên chiếc cửa tung nhanh ra đập mạnh vào tường khiến cho "hai đối tượng" đang hoan ái trên giường lập tức giật mình quay ngoắt mặt lại. Ji Huyn như chết điếng khi thấy người em gái của mình đang chứng kiến cảnh đồi bại này, mồ hôi đổ ra nhễ nhại, nước mắt lập tức túa ra nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại. Chỉ một cái quay đầu, anh lại tiếp tục. Động tác lại ngày một nhanh hơn, tiếng va chạm giữa da thịt nghe như tiếng vọng từ địa ngục, bi ai....thảm thiết....
Suzu mở to mắt nhìn Jisoo, cô không kiềm chế được khóc lớn hơn. Tiếng khóc gần như lạc giọng, cô lại giãy dụa, chuyển tầm mắt sang Ji Huyn, ánh mắt mang đầy sự cầu khuẩn. Đau đớn cô hét thật to, âm thanh gầm gú giữa tiếng gió, tiếng khóc... nghe thật đáng sợ.
- Ji Huyn, anh tha cho tôi đi, dừng lại đi. Jisoo đang nhìn chúng ta kìa, anh tha cho tôi đi... Tôi xin anh...
Ji Huyn lúc này như người câm, người điếc. Vẫn như một con thú điên, liên tục ra vào cơ thể cô. Ji Huyn nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng để không phải phát ra những âm thanh ám muội.
Rất rất nhiều năm sau này nhớ lại, Suzu vẫn không thể quên cái đêm kinh hoàng đó. Cái đêm cô bị cưỡng bức trước mặt người yêu mình nhưng người yêu cô chỉ đứng đó....chôn chân và đứng nhìn. Cô có cảm giác như mình chính là người phụ nữ lăng loài, người đàn bà cầm thú dâm đãng lên giường với anh trai của người yêu ngay trong đêm sinh nhật của cô ấy. Có trời mới thấu được sự đau đớn đầy oan ức này của cô. Cô không biết phải làm sao, phải nói gì....chỉ biết rống lên mà khóc....chỉ biết cắn chặt răng mà chịu đựng, mà van xin...ước gì đây chỉ là cơn ác mộng. Rồi khi thức giấc mọi thứ sẽ qua đi. Thôi hết rồi, từ ngày mai cô biết phải nói gì? Phải làm gì mỗi khi chạm mặt Jisoo đây? Rồi cả chuỗi ngày sau này, cô phải sống như thế nào? Phải làm gì để xóa đi vết nhơ của ngày hôm nay?
Môi Jisoo bắt đầu cảm thấy mặn đắng, đưa tay sờ lên mắt cô mới biết hóa ra mình đang khóc, cô cuộn tròn nắm đấm, bóp chặt đến khi móng tay bấm vào da thịt của mình, đau rát...vị giác là có thật, xúc giác là có thật, tim cô đang quặng lên từng cơn một.....là có thật. Vậy hình ảnh cô đang nhìn thấy trước mặt....ừ....cũng là có thật. Cô ngơ ngác đến mức không biết nên làm gì, đầu óc cô xoay cuồng và trống rỗng. Cô phải bay vào, túm lấy người đang "hì hục" trên cơ thể của bạn gái cô xuống, đấm thật mạnh từng nhát vào khuôn mặt đó và nghiền nát cái bộ phận kia ra? Nhưng làm sao cô làm được, người đó là anh trai của mình mà. Còn Suzu, sự cam chịu, sự hưởng thụ lúc đầu khi cô vừa nhìn thấy đã tố cáo tất cả. Cô ấy còn khóc làm gì? Còn van xin làm gì? Vì bị cô nhìn thấy ư? Vì họ phát hiện ra sự có mặt của cô ư? Họ không có ý dừng lại ngay khi họ nhìn thấy cô họ vẫn không-dừng-lại. Đây có chắc là lần đầu họ làm chuyện này hay không? Hay là họ mượn ngày sinh nhật của cô để tuyên bố cho cô biết...họ là của nhau và họ đã thuộc về nhau từ lâu lắm rồi.
Nhấc lấy đôi chân dường như hóa đá, cô quay lưng bước đi. Lịch sự khép cửa lại giúp họ, phòng cách âm ngay lập tức trả lại cho cô không gian bình yên vốn có. Không còn tiếng va chạm da thịt, không còn tiếng khóc như bi, như ai của Suzu. Im lặng, một cách đáng sợ. Cô lê từng bước chân nặng nhọc và vô hồn ra khỏi nơi đó. Đi ngang qua phòng ăn, cổ họng cô đột nhiên khô khóc, cô quơ tay theo bản năng chụp lấy chai rượu tây trên bàn, một hơi nốc cạn, cô để cái chất vừa cay, vừa nồng đó thiêu cháy cơ thể mình. Liếc qua chiếc bánh kem mừng sinh nhật cùng vô số đồ ăn trên bàn cô bỗng nhiên cười lớn! Cái này là gì? Là sự bố thí cho một con chó khi chủ của nó làm gì sai trái với nó sao? Sinh nhật cô , quà của anh trai cùng bạn gái tặng cho cô thực sự quá lớn, lớn đến mức cô có cảm giác hai tay mình quá nhỏ để cầm được nó. Nụ cười chợt tắt, những giọt nước mắt ngay lập tức lại thi nhau rớt xuống. Cô giận dữ hất tung chiếc bàn làm tất cả đổ nhào xuống đất, tiếng va chạm, tiếng chén dĩa vỡ toang nghe thật chói tay. Một mảnh thủy tinh văng ra ghim vào chân cô , nhưng tất nhiên cô không còn cảm thấy đau được nữa. Vì đã có một nổi đau khác lớn hơn đang ngự trị trong cô.
Rượu bắt đầu ngấm vào từng tế bào. Cô có cảm thấy cơ thể mình sắp bốc cháy. Chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Cô lên xe và lao thẳng vào màn đêm phía trước.
Dây an toàn cô cũng quên thắt thì làm gì còn biết mình sẽ đi đâu? Làm gì? Chỉ biết giờ đây có một chiếc xe Audi như một con mãnh thú săn mồi, lao thật nhanh xé tan màn đêm. Men rượu bắt đầu làm đầu óc mụ mị, hai mắt cô mờ đi hẵn, đầu óc cũng không tập trung khiến chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh lại bắt đầu chao đảo. Cơn bão tuyết vẫn chưa tan, tuyết rơi ngày càng dày khiến cho việc xác định phương hướng gần như khó hơn. Cô hạ thấp kiếng xe, để từng cơn gió tuyết tát vào mặt lạnh buốt, đau đớn. Bằng một chút tỉnh táo còn sót lại, cô quyết định giảm tốc độ nhưng rồi khi chân vừa đạp thắng cô mới phát hiện ra miếng thủy tinh lúc nãy đã gim chặc vào chân khiến chân cô tê cứng, đau nhói đến nổi ngay cả một chút sức lực nhỏ cũng không còn. Cô chỉ còn biết thả nhẹ chân ga, cuối người dùng tay thay thế chân để dậm thắng. Nhưng khi vừa cúi người xuống cũng là lúc cô phát hiện ra cách cô một đoạn không xa có thấp thoáng bóng người. Mà dưới tốc độ này không khéo cô có thể đâm vào người đó. Không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cô đánh tay lái sang bên trái. Mặt đường ngay khúc đó bị đóng băng, vô cùng trơn trợt và thế là chiếc xe Audi của cô không phanh, với tốc độ cao trong chốc lát đâm mạnh vào lề đường. Theo quán tính tự nhiên do không thắt dây an toàn nên cả cơ thể của cô đập mạnh vào mặt kính phía trước khiến nó vỡ tung và cô bay thẳng ra ngoài văng ra xa rồi rơi mạnh xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro