Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI 8888

Hoàng Hữu Tài nhíu mày, dập máy, lại gọi lại, nhưng mà vẫn là thanh âm tắt máy, Hoàng Hữu Tài thở dài.

Bên kia, Liệp Ưng cũng gọi cho Alice.

-Ca!

Alice nhận điện thoại, giọng khẩn trương:

-Chuyện của anh tiến triển tới đâu rồi?

-Nằm vùng ở cục điều tra thần bí vừa bị Dương Minh khử, đã thế còn chả gây được thương tích cho nữ nhân của Dương Minh. Nói chung là lỗ vốn rồi.

Liệp Ưng thở dài.

-Chờ tí!

Alice thở dài:

-Tên nội gián mà em tốn bao nhiêu công sức để đưa vào bị phát hiện rồi sao…

-Thực xin lỗi tiểu muội

Liệp Ưng thở dài:

-Đây là chuyện ngoài ý muốn.

-Sao anh lại phải nói xin lỗi chứ? Tiền của em không phải là do anh cho sao?

Alice lắc đầu:

-Nhưng mà em cũng muốn khuyên anh một câu, nên thu tay lại đi! Đừng tìm Dương Minh đối nghịch nữa.

-Em lo lắng cho anh, hay lo lắng cho cái thằng Dương Minh kia?

Liệp Ưng hừ lạnh một tiếng:

-Sao anh không muốn dừng kia chứ? Nhưng mà nếu không có cái thằng Dương Minh thối kia thì kế hoạch của anh đã thành công, nó là vật cản cho bước tiến của anh!

-Kế hoạch của anh? Đó là kế hoạch của tiến sĩ Ban Kiệt Minh? Anh vì cái gì mà vẫn muốn làm việc cho hắn chứ? Ca à, em chỉ muốn làm một người con gái bình thường, cuộc sống hiện tại tuy được nhiều người hâm mộ, nhưng nói thiệt em chả thấy vui chút nào!

Giọng Alice kích động:

-Hay là chúng ta thoái ẩn giang hồ đi.

-Tiểu muội, chúng ta giờ đã lún quá sâu rồi, nếu chúng ta rời khỏi trung tâm, thì trung tâm có bỏ qua cho chúng ta không?

Liệp Ưng cười khổ nói:

-Em cũng không phải không biết sự lợi hại của tiến sĩ Ban Kiệt Minh, hắn đang nghiên cứu loại Thiết nhân có sức mạnh và sức chịu mạnh mẽ vô cùng…

-Theo em được biết thì cái loại thiết nhân đó, cũng bị chết vài con rồi? Mà nói chung là có thể chết, thì trung tâm cũng không phải là bất khả chiến bại, vẫn còn có người lợi hại hơn bọn hắn!

Alice nói.

-Tiểu muội nói cũng đúng, trung tâm quả thật không phải là lợi hại nhất, nhưng mà cái tên lợi hại kia thì có khả năng che chở chúng ta sao?

Liệp Ưng nói.

-Được rồi, thế hôm nay ca gọi cho em có chuyện gì?

-Nghe nói ở Yên Kinh em cũng có tay bắn tỉa mà phải không? An bài cho anh một người, anh muốn dùng hắn đánh lén nữ nhân của Dương Minh!

Liệp Ưng nói.

-Hoàng Nhạc Nhạc à?

Alice hỏi.

-Đúng thế.

Liệp Ưng nói.

-Được rồi, em sẽ giúp anh một lần, nhưng mà nếu như không thành công, thì thôi đấy, anh cũng biết thế lực của em đều ở châu Âu, trong nước rất yếu.

Alice nói.

-Ok.

Liệp Ưng gật đầu.

-Trong chốc lát sẽ có người liên lạc với anh. Nhưng anh cũng phải coi chừng đấy, tên Dương Minh này thân thủ rất khá.

Alice nói.

-Alice, có phải em yêu Dương Minh rồi không?

Liệp Ưng đột nhiên hỏi.

-Sao anh lại hỏi thế?

Alice hơi kinh hãi.

-Nếu không phải thế, sao em lại đề cao người khác để hạ sĩ khí mình?

Liệp Ưng hỏi.

-Em chỉ nói sự thật thôi.

Alice nói:

-Nội gián trong cục điều tra bị hắn hạ, điều đó đã nói lên điểm này.

-Được rồi, tiểu muội! Em phải nhớ kỹ, là người của tổ chức thì không thể có tư tình riêng, không thể làm trễ nãi đại sự!

Liệp Ưng nhắc nhở.

-Em biết rồi.

Alice nói xong liền cúp điện thoại.

Liệp Ưng cầm điện thoại trên tay lắc đầu, ngồi chờ tay bắn tỉa liên lạc với mình.

Lưu Diệp Tử lái xe đậu vào bão đỗ xe của chợ đêm.

Mặc dù là chợ đêm, nhưng mà từ giữa trưa đã bắt đầu bày bán, vì sao gọi là chợ đêm vì chợ vẫn còn bán từ khuya đến sáng

-Xuống xe thôi.

Lưu Diệp Tử dừng xe, hương Dương Minh nói.

-Ừ.

Dương Minh gật đầu, rồi cùng với Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết xuống xe.

-Nơi này rất là náo nhiệt nha!

Hạ Tuyết giật mình, không ngờ lại có một khu chợ lớn tới như thế, với nhiều mặt hàng đa dạng vô tận.

-Đúng vậy, rất là náo nhiệt, lần đầu tiên tôi thấy một chợ đêm lớn đến thế

Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.

Mọi người đi theo Lưu Diệp Tử tiến vào khu chơ đêm náo nhiệt.

-Lão đại có đói bụng không cách đâu không xa cố một quán ăn bán rất ngon. Đệ cũng thường hay đến đó ăn!

Diệp Tử giới thiệu.

-Đừng hỏi anh, hỏi hai người này nè?

Dương Minh quay đầu lại hỏi Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết:

-Đói chưa, đi ăn nhé?

-Dương Minh, anh không đói à ? Tôi một ngày chưa ăn rồi? Trừ ở trên máy bay có ăn chút điểm tâm thì bây giờ tôi với Nhạc Nhạc rất đói, tại anh chưa ăn, mà hai chúng tôi vẫn phải bụng đói đây!

Hạ Tuyết oán trách:

-Anh không đói thì không có nghĩa là chúng tôi không, hơn nữa bảy giờ tối mới được ăn, mà bây giờ mới có ba giờ, chờ đến lúc đó chắc thành con ma đói rồi.

-Ha ha, chúng ta đi ăn thôi.

Dương Minh trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, nên khả năng chịu đựng của hắn khác với người thường, hắn có thể khống chế thể năng của mình, điều đó giúp hắn luôn ở trạng thái đỉnh phong. Còn hai nàng Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc thì tất nhiên không được như thế, nên hắn vui vẻ gật đầu đồng ý.

-Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người đến một quán mì hoành thánh!

Lưu Diệp Tử cười nói.

Lưu Diệp Tử dẫn mọi người đến một xe mì Tàu, vừa thấy chỉ tiệp Diệp Tử đã hô:

-Ông chủ, cho bốn bát mì tàu đi!

-Hả? Là tiểu Lưu à! Đây là bạn của cậu sao? Lập tức tới liền!

Chủ tiệm hiển nhiên rất quen thuộc với Lưu Diệp Tử.

-Ừ, lão đại của tôi từ nơi khác đến, nên tôi mời anh ấy lại đây ăn!

Lưu Diệp Tử cười nói.

Chủ tiệm tất nhiên cũng không biết Lưu Diệp là người của cục điều tra thần bí, bởi vì để giữ tính bí mật, cho nên Lưu Diệp ngày thường không có mặc quân phục, trừ những ngày có các hội nghị đặc thù mà thôi.

-Ok, lập tức có liền đây!

Ông chủ này quả thật rất hiếu khách.

Bốn người tìm một cái bàn sạch nhất ngồi chờ, Ở trước xe mì tàu không xa, là một gian hàng coi bói, có điều Dương Minh cảm thấy ki lạ, là người tới đây xem bói rất nhiều, mà chủ tiệm hình như lấy giá rất rẻ!

Các thầy tướng số khi mở miệng thì thường nói một hai câu để thu hút lòng hiếu kỳ của khách hàng, sau đó bắt đầu ấp úng che đậy, để bắt đầu moi móc tiền. Nhưng mà ông thầy tướng số này thì khác, ai nguyện ý cho tiền thì cứ cho gấp đôi giá, còn không thì khỏi cho cũng được. Bộ dạng của một cao nhân khing thói đời.

-Ông thầy bói này không biết có ý định gì?

Dương Minh nhìn thoáng qua rồi nói

-Hả? Anh nói ông ấy à?

Lưu Diệp Tử quay về phía ông thầy bói mà Dương Minh nói đến:

-Ông ấy là Mạc tiên sinh, danh xưng là Thần Toán Tử rất lợi hại, ở trong khu chợ này cũng rất nổi danh.

-Ồ có thật vậy không?

Dương Minh đối với việc bói toán này hoàn toàn chả tin tưởng chút nào, hắn quan niệm vận mệnh bản thân là do mình nắm giữ, chẳng có ai có thể tiên đoán được gì!

Chẳng qua là nghe Lưu Diệp Tử quảng cáo, làm hắn cũng có chút tò mò .

Thông thường tự xưng là Thần Toán Tử đều là cái loại lừa tiền mọi người. Đa phần thầy bói đều là loại người như thế.

Nếu tính toán chuẩn như thế, thì chỉ cần tính ra được dãy số sổ xố của ngày hôm đó, hoặc là xu thế tăng giảm của cổ phiếu là giàu to rồi, cần gì phải đi coi bói cho người khác?

-Nhưng mà loại giống ông lão này, thì là lần đầu Dương Minh mới thấy! Bởi vì Dương Minh thấy có rất nhiêu người trẻ tuổi đi qua nhờ lão coi bói nhưng mà rất ít khi trả lại thù lao.

-Những người này đều là công nhân ở cá nhà xưởng phụ cân, hoặc là học sinh nghèo. Những người này bình thường ăn uống đều phải tiết kiệm, cho nên có bói chùa thì vui vẻ đi xem thôi!

Tình huống này, chỉ có hai trường hợp, một là lão nhân tiền không thiếu, hai là người lương thiện.

Còn có một trường hợp đó là lão già này quá rảnh nên đến đây để tránh buồn tẻ!

Nhưng mà mục đích của hắn là gì, Dương Minh cũng không muốn quan tâm, chỉ là thuận miệng hỏi chơi thôi.

-Thật sự linh nghiệm đó!

Lưu Diệp Tử trầm ngâm một chút rồi nói:

-Trong cục điều tra thần bí của chúng ta cũng có rất nhiều kì nhân dị sĩ thuộc thể loại này, cho nên cũng nghiên cứu rất rõ.

-Hả? Dương Minh nghe Lưu Diệp Tử nói xong thì cười cười:

-Vậy là chú cũng tới nhờ ông ấy xem rồi à ?

-Không có, chỉ là Tiếu Tố Tố có tới tìm ông ấy, ông lão này rất lợi hại, liếc mắc đã nhìn rõ mệnh cách của Tiếu Tố Tố!

Lưu Diệp Tử thở dài.

-Mệnh cách của Tiếu Tố Tố?

Lưu Diệp Tử nói thế, gợi lên sự hiếu kỳ của Dương Minh:

-Mệnh cách của Tiếu Tố Tố là gì thế?

-Gia tộc của Tiếu Tố Tố, có một ma chú. Nữ tử đều không sống quá hai mươi tuổi, cho nên nàng rất đánh thương, mẹ của nàng từ khi nàng còn nhỏ cũng đã rời đi…

Lưu Diệp Tử thở dài:

Mẫu thân cuẩ Tiếu Tố Tố cũng là người ở trong cục điều tra thần bí, gia nhập cục với ý muốn phá giải lời nguyền của gia tộc, nhưng mà vẫn không thành, Tố Tố cũng thế, từ nhỏ đã ở trong cục điều tra thần bí, cùng với Phùng Thiên Long từ nhỏ đã trở thành một đôi thanh mai trúc mã, cũng bởi vì nguyên nhân của bản thân, cho nên Phùng Thiên Long cữ mãi bị nàng từ chối, chỉ vì sợ liên lụy tới hắn!

-Hả? Tiểu Tố Tố còn có thân thế thê thảm tới thế sao?

Dương Minh ngẩn cả ngừoi! Hắn không ngờ đội viên của mình lại có vận mệnh bi thảm tới thế. Sống không quá hai mươi tuổi, bây giờ Tiếu Tố Tố mới mười tám tuổi, như vậy là chẳng còn sống được bao lâu nữa.

-Đây là chuyện mà người trong cục điều tra thần bí ai ai cũng biết!

Lưu Diệp Tử nói :

-Nhưng mà Phùng Thiên Long đúng là cây si tình, biết chuyện của Tiếu Tố Tố như thế, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện theo đuổi.

Dương Minh lúc này mới hiểu ra, khi mình không cho Tiếu Tố Tố đi Vân nam, thì Phùng Thiên Long lại kích động đến thế! Đi chuyến này chết nhiều hơn sống, Phùng Thiên Long đi, không biết bao giờ trở về, mà Tiếu Tố Tố do nguyên nhân của bản thân, nên nàng quyết định đi coi như là tìm cho mình một lối thoát!

Có lẽ Phùng Thiên Long vẫn hi vọng khi trong tình cảnh sống còn ấy Tiếu Tố Tố sẽ chấp nhận mình!

Có thể thấy người này là một người đối với công tác rất nhiệt tình! Đây quả là một người tốt, Dương Minh có thể quen thân được.

-Tuy mình rất đồng tình với Tiếu Tố Tố nhưng mà hạnh phúc là do cô ấy nắm giữ, sao có thể định đoạt được, chỉ có thể thay nàng chúc phúc.

Dương Minh thở dài:

Nhưng mà điều đó thì liên quan gì tới ông thầy bói kia?

-Đúng vậy, chuyện là như thế này…

Lưu Diệp Tử chậm rãi kể.

Trước đó vài ngày. Dương Minh đã được Hạ Băng Bạc tiết lộ cho tin tức về chuyến đi Vân Nam, thì Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố, cũng xác định trở thành thành thành viên của chuyến đi này, do đó tình cảm của cả hai tăng lên không ít.

Có lẽ Tiếu Tố Tố đã hiểu rõ tâm ý của Phùng Thiên Long, cũng biết lý do Phùng Thiên Long đi Vân Nam kì này, Tiếu Tố Tố cũng hiểu rõ chuyến đi này chính là thập tử nhất sinh.

Dưới tình huồng này, nàng cũng mở lòng hơn! Nàng đã yêu Phùng Thiên Long nhưng lại sợ vận mệnh của mình ảnh hưởng đến Phùng thiên Long, cho nên vẫn một mực từ chối.

Nhưng mà hiện tại, Tiếu Tố Tố không thể cứ cự tuyệt… Hai người đi đến Vân Nam, không biết có trở về nữa hay không, do đó Tiếu Tố đã không còn quan tâm lời nguyền của gia tộc nữa.

Do đó, Tiếu Tố Tố đã đáp ứng hẹn hò với Phùng Thiên Long, mà buổi hẹn đầu tiên chính là cái chợ đêm này! Dù sao cũng có cái chợ đêm này là gần chỗ họ nhất.

Ở trong chợ đêm, hai người đều đến ăn ở cái quán mì này, mà Tiếu Tố Tố cũng nhìn thấy ông lão coi bói kia, cũng giống như Dương Minh, rất tò mò, đi đến nhờ ông ấy xem thử.

Ông lão ở đây rất có thanh danh, cho nên Tiếu Tố Tố muốn thử một lần.

Nhưng mà không ngờ, câu nói đầu tiên của Mặc lão làm cho Tiếu Tố Tố mở to tròng mắt.

-Còn có hai năm!

Mặc lão nhìn thoáng qua Tố Tố thản nhiên nói.

-Lời ông lão làm cho Tiếu Tố Tố sửng sờ, ông lão này chẳng lẽ biết được chuyện gia tộc của mình?

-Nếu là đoán mò sao có thể trùng hợp đến như vậy?

Tiếu Tố Tố lại tiếp tục hỏi:

-Hai năm gì ạ?

-Cô

Mặc lão đầu thản nhiên nói:

-Cô chỉ còn sống được có hai năm.

Nói tới đây, Tiếu Tố Tố hoàn toàn tin lời ông lão. Không ngờ Mặc lão chỉ cần nhìn đã đoán ra mệnh cách của mình!

Phùng Thiên Long vội hỏi:

-Tiên sinh, có cách nào phá giải không ạ?

-Mỗi người mỗi mệnh cách, sinh ra đã định sắc, ta chỉ coi số mạng, không thể nào nghịch thiên cải mệnh!

Mặc lão thản nhiên lắc đầu:

-Cô nương mệnh cách đã định, Mặc mỗ đành bó tay.

-Này…

Phùng Thiên Long nghe mặc lão nói như thế thì mặc mày tối sầm lại. Tia hi vọng trong hắn vừa mới nhóe nay lại sập tắt.

-Lời nguyền gia tộc…Thật sự không thể phá sao

Tiếu Tố Tố nghe Mặc lão nói, thần sắc buồn bã.

-Cũng không phải không có

Mặc lão nhàn nhạt mở miệng.

-Chẳng lẽ tiên sinh còn cách nào khác?

Nghe Mặc lão nói, niềm hi vọng lại trở về trong Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố.

-Ta nói rồi lời nguyền của gia tộc cô không thể phá giải!

Mặc lão nói.

Tiếu Tố Tố kì quái nhìn Mặc lão.

-Mạng của cô tự nhiên không thể cải biến được, số mệnh của con người vừa ra đời đã được quyết, vị xuất sinh bất tái thử liệt, không có lời nguyền nào mà không thể phá vỡ cả.

Mặc lão đầu thản nhiên nói.

Lời của Mặc lão làm cho Tiếu Tố Tố và Phùng Thiên Long sửng sờ! Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ muốn cho Tiếu Tố Tố trọng sinh một lần? Tuy cả hai đều là người của cục điều tra thần bí, nhưng mà cái chuyện trọng sinh này đâu phải là chuyện có thể làm được.

Mà gia tộc của Tiếu Tố Tố, chỉ còn lại có mình cô ấy, vậy việc cải bến này là nói đến ai?

Bỗng nhiên, Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố chợt liếc nhau một cái, lập tức hiểu ra nghĩa bóng của Mặc lão, đây chẳng lẽ là nói tới nữ nhi của Tiếu Tố Tố đó sao?

Nghĩ đến đây Phùng Thiên Long ánh mắt trở nên nóng bỏng! Tiếu Tố Tố trước giờ cũng vì nguyên nhân này mà vẫn không chấp nhận Phùng Thiên Long! Nàng không muốn để hắn và con của mình sau này phải khổ vì lời nguyền!

Nghĩ tới những điều đó, cho nên nàng cứ đắn đo, do dự! Nhưng mà khi nghe được lời Mặc lão nói, thì trong nàng tràn ngập hi vọng!

-Lão tiên sinh có phải muốn nói đến hài tử của tôi.

Tiếu Tố Tố kích động nhìn Mặc lão đầu.

Mặc lão chậm rãi gật đầu nói:

-Nếu cô dựa theo lời tôi mà làm, thì lời nguyền của gia tộc cô có thể phá giải.

-Mời tiên sinh chỉ giáo!

Tiếu Tố Tố không dám thất lễ, vội vàng chăm chú lắng nghe.

-Các người cứ thuận theo tự nhiên, tự nhiên sẽ có cơ duyên xuất hiện, đến lúc đó không chừng lời nguyền cũng được phá giải…

Mặc lão đầu thản nhiên nói.

-A!

Tiếu Tố Tố không hề nghi ngờ lời của Mặc lão!

-Ý của tiên sinh là hài tử của tôi, có thể phá giải ma chú này.

Phùng Thiên Long cố ý nói là hài tử của hắn chứ không phải là của Tiếu Tố Tố.

Hiện tại Tiếu Tố Tố còn chưa nhận lời, nhưng mà Phùng Thiên Long nói vậy, cố ý gài thế Tiếu Tố Tố.

Mặc lão mỉm cười, làm như thấu được tâm sự của Phùng Thiên Long:

-Đúng thế, nhưng mà cậu cũng đừng mưu toan thay đổi tính mạng của cô ấy, điều đó chỉ là vô dụng.

Phùng Thiên Long nghe Mặc lão nói, cao hứng có, ảm đạm có, cao hứng vì tình yêu của hắn với Tiếu Tố Tố sẽ đâm hoa kết trái, nhưng mà buồn vì vận mệnh Tiếu Tố Tố không thể thay đổi…

-Cảm ơn tiên sinh, tiên sinh có thể nói rõ hơn, phải làm sao thì hài tử của tôi mới có thể tránh được một kiếp mạng này?

Tiêu Tố Tố có chút vội vàng.

-Chuyện tương lai là do nhân quả, bởi vì, chính là chuyến xuất hành kì này của các người, ta chỉ nói thế thôi không thể biết xa hơn được?

Mặc lão cười ảm đạm.

-….

Tiếu Tố Tố có chút thất vọng, nhưng mà nàng cũng có chút hi vọng, về sau con mình được cứu rồi!

-Tiên sinh, còn có một truyện mong ngài giúp đỡ, nếu hài tử của tôi có thể thay đổi mệnh cách thì xin ngài đặt cho một cái tên, coi như ngài chúc phúc cho đứa bé…

Phùng Thiên Long thỉnh cầu nói:

-Tôi họ Phùng…

Tiếu Tố Tố tức giận nhìn Phùng Thiên Long, cô còn chưa có đồng ý gả cho hắn thề mà hắn đã tự tiện rồi?

Bất quá thời gian ít ỏi, đây không phải là lúc để nàng chấp nhất chuyện nhỏ, hơn nữa trong lòng nàng cũng đã chấp nhận Phùng Thiên Long

-Ta biết cậu họ Phùng…

Mặc lão thản nhiên nói:

-Như vậy đi, tên chỉ có một chữ Tiếu, lại cùng âm với họ của người, trai gái đều dùng được, đã thế còn có ý vui vẻ cả đời.

Mặc lão không hề nói lung tung, lão thật sự đoán ra tên họ của Phùng Thiên Long, và Tiếu Tố Tố nên mới quyết định đặt là Phùng Tiếu!

-Phùng Tiếu? Phùng Tiếu Tiếu?

Phùng Thiên Long thấy cái tiên Phùng Tiếu vẫn còn thiếu thiếu cái gì cho nên quyết định thêm một chứ Tiếu nữa.

-Đa tạ tiên sinh dạy bảo.

Phùng Thiên Long chân thành nói

-Được rồi, đi đi, ai mà biết trước tương lai sẽ như thế nào?

Mặc lão khoát tay, cười nói

Lưu Diệp Tử đem chuyện của Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố kể lại cho Dương Minh, Dương Minh cảm thấy Mặc lão này rất kì quái, không hề đơn giản chút nào!

Mà Hoàng Nhạc Nhạc và Hạ Tuyết nghe được vận mệnh bi thảm của Tiếu Tố Tố đồng thời thở dài.

Trong lúc nói chuyện thì bốn bát mì nóng hổi cũng được bưng lên!

Dù tiệm này chỉ là một cái sạp quán ven đường, nhưng mà đồ dùng nấu ăn cũng như bát đũa rất sạch sẽ, làm cho người ta có một cảm giác thư thái, Hạ Tuyết và Hoàng Nhạc Nhạc không thể chê vào đâu.

Mì vàng óng mềm đi cùng với miếng thịt heo trắng lát mỏng, rất mê ngườii, làm cho người khác thèm thuồng.

-Lão Đại, trước khi ăn không muốn nói gì à?

Lưu Diệp Tử cười hỏi.

-Tiểu từ ngươi, ăn thì ăn đi, nói nhiều quá? Với lại hồi nãy ngươi nói nhiều rồi, còn không mau ăn đi!

Dương Minh trừng mắt nhìn Lưu Diệp Tử một cái.

-Nhưng mà, tiệm mì có nước dùng rất ngon, thảo nào quán mì này có thể tọa lạc ở nơi mà đơn vị tài sản tính bằng nghìn ức này.

Đây cũng là một biểu hiện của sự bình tĩnh, giống như người chỉ trong một đêm mà trở nên giàu có, đi ra khỏi cửa lúc nào cũng có một bó tiền lớn, mua sắm đồ xa hoa không tiếc tiền, thì chứng tỏ là nhà giàu mới nổi!

Có thể thấy được tâm tính của Dương Minh rất là cứng cỏi, đây cũng chính là một trong những điều kiện của sát thủ.

Phải có một cái đầu lạnh, thì mới có thể làm được đại sự!

-Quán ăn này mùi vị thức ăn quả không tồi!

Dương Minh tán thưởng.

-Đúng vậy, lão đại, đừng thấy chỗ này mà tồi tàn mà xem thường. Hạ đội trưởng cũng thường tới đây ăn!

Lưu Diệp đắc ý nói:

-Nơi này là do em phát hiện, riết rồi mọi người trong cục đều tới đây làm khách quen cả!

Làm một tô no đầy bụng, làm cho người dễ chịu hơn nhiều, cũng như có khí lực để tiếp tục dạo phố.

Chỉ là trong lúc Dương Minh đang tính tiền, có mấy tên côn đồ cũng đi tới. Nhìn thoáng qua thấy mấy đồng bạc trắng của ông chủ liền nói:

-Tiền tháng này, mau nhanh đưa ra!Dương Minh nhíu mày, không nghĩ tới ở đây cũng gặp mấy tên côn đồ tới thu phí! Dương minh cả đời ghét nhất là những tên côn đồ chỉ biết ức hiếp người nghèo, mặc dù trước đây hắn cũng là côn đồ!

Ông chủ của tiệm này, cũng như toàn bộ những người buôn bán nhỏ ở cái chợ đêm này đều là từ hai bàn tay họ mà kiếm cơm kiếm cháo, không bị trộm không bị cướp, mà mất hết toàn bộ công sức lao động, mấy tên côn đồ này không biết nhục là gì sao?

Tính cách của Dương Minh, cho dù có địa vị trong xã hội, nhưng vẫn tràn đầy lòng hiệp nghĩa! Bằng không lúc trước khi thấy ông lão bị ức hiếp, Dương Minh chắc cũng không có can đảm đứng ra bảo vệ! Rồi lúc Phương Thiên đang ở trong trại giam, Dương Minh cũng sẽ không xuất hiện mà giá huấn tên lục mao kia!

Cho nên hiện tại, Dương Minh cũng không thể khoanh tay làm ngơ!

-Lão đại, anh bình tĩnh đi, mỗi địa phương đều có một quy tắc riêng, không phải lúc nào chúng ta đều có thể ngăn cấm….

Lưu Diệp Tử thở dài, khuyên giải Dương Minh :

-Tên cầm đầu này chính là Đại Nha Tử, Đại Nha Tử chính con trai của quản lý trường quản lý cán bộ của địa phương này, chúng dám thu tiền là do có cha của hắn âm thầm gật đầu, mà các thương hộ của chợ đêm này, cũng chỉ biết cắn răng, không dám phản kháng… Dẫu sao họ cũng chỉ là tiểu thương nhỏ, không dám kiếm phiền toái!

Quả nhiên, ông chủ chỉ biết cười khổ một cái rồi móc ra ba trăm đồng giao đủ cho Đại Nha Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngan#thuan