Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI 1771 1775

CHƯƠNG 1771 : ĐIỆN THOẠI CỦA TRIỆU OÁNH

- Ah? Nó nói như thế nào?

Dương Minh nghe xong hỏi.

- Hắn hẹn buổi trưa hai ngày sau, cũng chính là trưa ngày kia, tiến hành thi đấu khiêu chiến ở sân vận động trường học! Bên nào thua thì cứ dựa theo quy ước trước đó mà làm việc! - Trần Mộng Nghiên nói.

- Tốt, để Giai Giai viết bài trả lời đáp ứng nó, anh đồng ý thời gian này!

Dương Minh gật đầu nói.

- Tốt, để em viết bài trả lời cho hắn!

Chu Giai Giai nói.

Triệu Oánh còn nghe được chuyện Phạm Kim Triết muốn khiêu chiến với Dương Minh từ trước đó! Dù sao thì nàng cũng là nhân vật nữ chính ở bên trong bức thư. Thư khiêu chiến vừa được tung lên thì bạn học ở lớp nghiên cứu sinh đã gọi điện thoại cho Triệu Oánh, nói cho nàng biết chuyện này!

Triệu Oánh ban đầu còn không quá tin tưởng, nhưng mà người bạn học kia nói chứng cớ vô cùng xác thực, Triệu Oánh cũng có chút hoài nghi. Sau đó, Vương Tiếu Yên cũng gọi tới một cuộc điện thoại, nói chuyện tình thư khiêu chiến cho Triệu Oánh, lúc này nàng mới hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Nàng vội vàng mở máy tính ra, lên diễn đàn trường học, quả nhiên thấy được một bức thư khiêu chiến.

Lại không ngờ rằng, Dương Minh đồng ý với sự khiêu chiến của Phạm Kim Triết. Điều này làm cho Triệu Oánh vừa cao hứng, lại vừa lo lắng! Nàng sợ Dương Minh có gì xung động, lại bị tổn thương gì đó… Nhưng nàng lại nghĩ lại thân phận của Dương Minh, hắn là đặc công mà, thân thủ hẳn là bất phàm, Phạm Kim Triết làm sao là đối thủ được?

Nghĩ tới đây, tâm tình của Triệu Oánh lại bình tĩnh lại, chỉ là có chút thấp thỏm, không biết Trần Mộng Nghiên sau khi biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Nàng có hoài nghi hay không? Hoặc là có thể ngăn cản Dương Minh hay không? Triệu Oánh sợ Trần Mộng Nghiên sẽ hưng sư vấn tội, nhìn bức thư ở trên diễn đàn, nàng dọ dự có nên gọi điện hỏi thăm Dương Minh một câu hay không?

Tính cách của Triệu Oánh chính là như vậy, sau khi đụng phải chuyện gì cũng sẽ do dự. Cũng chính bởi vì như thế nên con đường tình cảm với Dương Minh mới bấp bênh như vậy, giờ phút này rốt cuộc cũng coi như tu thành chính quả, Triệu Oánh không muốn lúc này lại tái xuất hiện một chút thành kiến…

Bất kỳ mưa gió gì Triệu Oánh cũng có thể trải qua! Nàng thà rằng làm một tình nhân bí mật không lộ ra ngoài ánh sáng cũng không muốn tách khỏi Dương Minh bởi vì một chút chuyện ngoài ý muốn. Cho nên Triệu Oánh coi chuyện Phạm Kim Triết khiêu chiến là việc không đáng để ý, hắn theo đuổi mình thì thế nào? Mình một chút cũng không thích hắn, nhiều nhất cũng chỉ là chút phiền toái, cự tuyệt là xong. Dương Minh lần này tiếp nhận thư khiêu chiến có khác nào gián tiếp thừa nhận cùng người khác mình và hắn có quan hệ đâu?

Triệu Oánh không muốn vì vậy mà ảnh hưởng đến tình yêu vừa mới xác định giữa mình và Dương Minh, cho nên cuối cùng nàng hạ quyết tâm, cắn răng gọi một cú điện thoại cho Dương Minh.

Dương Minh đang lái xe thì điện thoại di động vang lên, vừa lấy ra nhìn thì thấy là số của Triệu Oánh, không khỏi sửng sốt, sau đó thì chột dạ nhìn ba người Trần Mộng Nghiên một cái qua kính chiếu hậu. Nhìn thấy các nàng đều đang nghiên cứu bức thư trên diễn đàn mới khẽ yên lòng, mở điện thoại ra nghe:

- Uy, chị Oánh?

Triệu Oánh nghe Dương Minh gọi không khỏi sửng sốt, Dương Minh không phải bắt đầu gọi mình là "Oánh Oánh" hoặc "Triệu Oánh" hay sao? Tại sao lại gọi là "chị Oánh" rồi?

Nhưng mà Triệu Oánh cũng không phải đứa ngốc, nàng nghe được Dương Minh gọi như thế, lập tức hiểu được là bên cạnh Dương Minh còn có người, hắn không thể làm bại lộ quan hệ giữa hắn và mình. Cho nên mặc dù không biết là người khác có nghe được thanh âm của mình trong điện thoại hay không, Triệu Oánh vất thay đổi ngữ khí:

- Dương Minh, Phạm Kim Triết khiêu chiến với em?

- Vâng, chị cũng thấy bức thư đó? - Dương Minh hỏi.

- Đúng thế, Dương Minh, em làm sao lại có thể đồng ý với hắn? Hắn đang cố tình gây sự, không để ý đến là được, em đáp ứng hắn, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Triệu Oánh nói tới đây thì giảm thấp âm thanh xuống nói:

- Anh là người có bạn gái, Trần Mộng Nghiên có biết chuyện này không? Cô ấy cho phép anh đi nghênh chiến à? Chẳng may anh có xảy ra chuyện gì thì em làm sao mà ăn nói với cô ấy được?

Triệu Oánh mặc dù nói rất nghiêm túc nhưng Dương Minh có thể nghe được ý tứ sâu xa của nàng, đó là Trần Mộng Nghiên biết quan hệ của Triệu Oánh và mình thì làm gì bây giờ? Cho nên Triệu Oánh mới gọi cú điện thoại này tới.

- Ha ha, Mộng Nghiên mấy cô ấy cũng đang ở trên xe, cũng cảm thấy tên Phạm Kim Triết này hơi quá đáng. Nếu không dạy dỗ nó một lần, nó sau này lại càng làm trầm trọng thêm, cho nên không bằng nhân cơ hội này mà dạy dỗ nó đàng hoàng một chút!

Dương Minh cười nói, hắn nói thế cũng là quang minh chính đại, nhưng trong đó có ám hiệu, Triệu Oánh cũng nghe được rõ ràng. Đó chính là Trần Mộng Nghiên cũng biết chuyện này, hơn nữa nàng giờ phút này đang ở bên người Dương Minh.

Hắn cũng là nhắc nhở Triệu Oánh, đừng có nói những lời quá thân mật, tránh xảy ra vấn đề.

Triệu Oánh làm sao mà không hiểu? Mà nàng nghe đó là ý của Trần Mộng Nghiên thì cũng không quản chuyện này nữa. Nàng đúng là sợ Trần Mộng Nghiên sau khi biết sẽ nghĩ nhiều, nhưng nếu đó là ý của Trần Mộng Nghiên thì không cần lo lắng nữa, mình hoàn toàn có thể yên lòng rồi.

- Tốt, nếu là như thế, vậy thì em hãy cẩn thận một chút! - Triệu Oánh nói:

- Ngày kia chị có thời gian rỗi, cũng sẽ đi xem cuộc chiến. Nhưng em không được bị thương, cũng không cần cố quá. Thật sự nếu không được thì cũng chẳng sao cả, thua thì thua!

- Tốt, chị Oánh, đến lúc đó chị phải đến cổ vũ cho em nha!

Dương Minh cười nói:

- Cứ như thế đã, em cúp máy đây.

- Ừ, gặp lại sau!

Triệu Oánh cũng không nói thêm điều gì dư thừa.

Cúp điện thoại, Dương Minh nói:

- Chị Oánh gọi điện thoại tới, hỏi anh tại sao lại đồng ý với Phạm Kim Triết!

- Chị Oánh là lo lắng cho anh, không muốn anh bị thương, có cái gì không đúng chứ? - Trần Mộng Nghiên nói:

- Chị Oánh đúng là rất quan tâm tới anh, chuyện này mặc dù là vì chị ấy, nhưng mà chị ấy cũng không muốn anh đi đánh nhau.

- Đúng thế, chị Oánh cũng nói anh không cần để ý đến, nhưng mà cũng không có gì lớn, chỉ là tiện tay mà thôi! - Dương Minh cười nói.

- Nghe anh nói giống như anh lợi hại lắm vậy!

Trần Mộng Nghiên tuy rằng nói như thế nhưng cũng biết Dương Minh đúng là rất lợi hại. Kể cả là hồi còn học trung học, danh hiệu "trùm đánh lộn" của Dương Minh cả trường đều biết đến, sau này hắn lại làm đặc công, thân thủ lại càng tăng mạnh, những kẻ như Phạm Kim Triết làm sao mà đủ trình so sánh với hắn chứ?

Dương Minh dừng xe trước một ngôi nhà trong tập thể giáo viên trường học. Mang theo Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai đi lên lầu, bấm chuông cửa nhà của Lưu Duy Sơn.

Năm nay Dương Minh chỉ tới thăm Lưu Duy Sơm có một lần, còn lại toàn là bận những việc loạn thất bát tao, không có thời gian tới cửa bái phỏng. Thấy được cửa phòng quen thuộc, Dương Minh cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mình quen biết Lưu Duy Sơn cũng đã hơn nửa năm, chỉ chớp mắt đã trôi qua rồi. Nhớ lần đầu tiên tới đây, vẫn là cũng Lam Lăng…

Lam Lăng, cũng không biết bây giờ thế nào, em có khỏe không? Lần trước ở sân bay… người đàn ông bên cạnh em đến tột cùng là ai vậy?

CHƯƠNG 1772 : TRẦN MỘNG NGHIÊN CHUYỂN BIẾN THÁI ĐỘ

Dương Minh lắc đầu, đem sự tưởng niệm đến Lam Lăng đè xuống, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười như có như không của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhất thời hơi quẫn bách, dường như đã bị Trần Mộng Nghiên xem thấu tâm sự.

- Sao? Lại nghĩ đến Lam Lăng rồi? - Trần Mộng Nghiên nhìn xoáy Dương Minh một cái rồi hỏi.

- Ah, đúng thế, lần đầu tiên anh tới nhà của cha nuôi chính là đi cùng Lam Lăng.

Dương Minh cũng không phủ nhận, dù sao thì sự việc của Lam Lăng cùng với mình thì Trần Mộng Nghiên cũng biết cả rồi.

- Lần này anh đi Vân Nam, nếu như tìm được cô ấy thì hãy mang cô ấy trở về. - Trần Mộng Nghiên thở dài nói:

- Em sẽ cố gắng sống chung với cô ấy thật tốt.

- Mộng Nghiên, em?

Dương Minh hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói ra những lời này.

- Nhìn cái gì, chưa từng thấy à? - Trần Mộng Nghiên trợn mắt nhìn Dương Minh một cái:

- Chuyện tình cũng đã xảy ra, em trốn tránh thì thế nào? Sẽ không phải đối mặt với thực tế à? Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng, bên trong biệt thự cũng đã đầy chỗ rồi!

"Ha ha…" Dương Minh cũng chỉ có thể cười khổ, lần cuối cùng? Hắn có thể nói cái gì đây? Chẳng nhẽ nói với Trần Mộng Nghiên là bên ngoài còn mấy người nữa? Thế không phải là làm cho Trần Mộng Nghiên nổi điên sao?

Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên có thể tiếp nhận Lam Lăng cũng là hiện tượng tốt, dù rằng nàng đã sớm biết sự tồn tại của Lam Lăng. Ít nhất thì đây cũng là một khởi đầu tốt, chứng minh rằng tư tưởng của Trần Mộng Nghiên đã biến chuyển từng chút một.

Cánh cửa nhà Lưu Duy Sơn mở ra, mở cửa là Sở Tuệ Phương vợ của Lưu Duy Sơn, cũng là mẹ nuôi của Dương Minh.

"Mẹ nuôi!" Dương Minh thân thiết kêu lên.

- Đại Minh, con đã đến rồi, mau vào trong phòng đi, cha nuôi con nói con muốn tới, bảo mẹ chuẩn bị đồ ăn. Mẹ cũng đang chuẩn bị xuống bếp thì con đã tới rồi, mẹ còn chưa chuẩn bị xong đâu… di, ba cô này là…

Sở Tuệ Phương hơi kinh ngạc nhìn ba cô gái giai lệ đằng sau Dương Minh.

- Mẹ nuôi, con giới thiệu cho mẹ một chút, ba người này theo thứ tự là Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, các cô ấy…

Dương Minh nói tới đây thì nhất thời trở nên ngượng ngùng, dù sao thoáng cái giới thiệu ba người bạn gái thì cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Dương Minh không thể không giới thiệu, dù sao thì hắn cũng là con trai, da mặt vẫn tương đối dày, chẳng nhẽ lại để cho Trần Mộng Nghiên các nàng tự giới thiệu? Cho nên hắn kiên trì nói tiếp:

- Mấy cô ấy đều là bạn gái của con… Chị Tiếu Tình cũng rất quen thuộc với mấy cô ấy…

- Ha ha, đều là bạn gái của Đại Minh à?

Sở Tuệ Phương đối với chuyện của Dương Minh cũng là biết một hai, từ trong miệng của Tiếu Tình cũng biết được một số chuyện. Vì thế cho nên đối với ba cái tên của bạn gái Dương Minh cũng không quá xa lạ, mặc dù chưa gặp qua người thật nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.

"Mẹ nuôi…" Ba người Trần Mộng Nghiên cũng không quá tự nhiên, nhưng mà vẫn theo Dương Minh gọi Sở Tuệ Phương là mẹ nuôi.

- Mẹ nuôi, các cô ấy cũng đã gặp cha mẹ con, hơn nữa cũng đã đều nhận tiền đổi xưng hô, cho nên cũng coi là vợ của con, coi như là con dâu nuôi của mẹ.

Dương Minh nói:

- Mẹ cũng không cần khách khí, sau này có chuyện gì cứ gọi mấy cô ấy làm là được! Các cô ấy đều rất quen thuộc với chị Tiếu Tình!

- Cái này… mẹ nuôi cũng phải cho tiền đổi xưng hô!

Sở Tuệ Phương hơi vui mừng nói:

- Trong nhà này cũng đã lâu không náo nhiệt như vậy, Đại Minh có vợ, hơn nữa lại là ba cô một lúc, mẹ đây cũng thật cao hứng!

Kể từ sau khi con trai cùng con dâu biến mất, Sở Tuệ Phương rất là uất ức. Mặc dù có Tiếu Tình và Dương Minh để bù đắp những đau đớn trong lòng nhưng trong nhà này vẫn thiếu chút cảm giác gì đó. Dù sao thì Tiếu Tình và Dương Minh cũng đều độc thân, thời gian đến nhà cũng nhau cũng rất ít, cho nên Sở Tuệ Phương luôn cảm thấy trong nhà không đủ náo nhiệt.

Mà bây giờ thì tốt rồi, Dương Minh lần này mang về ba cô vợ, cái nhà này sau này sẽ náo nhiệt lên.

- Mẹ nuôi, mẹ cũng không cần cho chứ? Ha ha, ban đầu con gọi mẹ là mẹ nuôi, mẹ cũng đã cho con một bao tiền lì xì rồi! - Dương Minh cười nói:

- Cái đó đã bao hàm cái của ba cô ấy rồi.

- Cho nên mới nói, mẹ cho con một lần, thì càng phải cho các nàng một lần! - Sở Tuệ Phương khoát tay áo nói:

- Các con cứ vào phòng đi, chờ một chút, mẹ đi lấy phong bao lì xì cho các con!

Nói xong, Sở Tuệ Phương cũng nhanh chóng bước vào trong phòng, Dương Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, dù sao đây cũng là quy củ của trưởng bối, hắn cũng không thể mạnh mẽ ngăn cản được.

Ngược lại Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai ba người hết sức vui mừng, trước lúc tới đây ba nàng đều rất là thấp thỏm. Các nàng cũng sợ cha mẹ nuôi của Dương Minh không đủ sáng suốt, nhất thời không chịu được sự thật ba nàng đều là nữ nhân của Dương Minh. Đến lúc đó nếu chỉ công nhận Trần Mộng Nghiên thì thật xấu hổ, đây cũng không phải là điều Trần Mộng Nghiên muốn nhìn thấy.

Tuy rằng Lâm Chỉ Vận cũng Chu Giai Giai cũng sẽ không có lời gì oán hận nhưng Trần Mộng Nghiên cũng sẽ không thoải mái, nàng đã sớm coi hai người là chị em, sao lại có thể không quản các nàng được?

Bây giờ xem ra, Sở Tuệ Phương cũng đã sớm biết chuyện tình của ba nàng, hơn nữa lại là biết từ chị Tiếu Tình. Chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa lại còn cho ba người tiền đổi xưng hô, trái tim đang treo cao của các nàng cũng có thể hạ xuống được rồi!

Sở Tuệ Phương vào phòng không bao lâu đã lấy ra ba cái phong bao lì xì, nhìn độ dày bên trong hẳn là có ít nhất một vạn đồng, cùng với cái bao lì xì lớn của Dương Minh hồi trước cũng không khác nhiều lắm.

- Trần Mộng Nghiên, đây là của con!

Sở Tuệ Phương đem một cái bao lì xì trong đó đưa cho Trần Mộng Nghiên, lại đem hai cái còn lại chia ra cho Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai rồi mới nói:

- Sau này các con cũng đã gọi mẹ là mẹ nuôi, nơi này cũng là nhà của các con, về sau hãy thường xuyên đến làm khách!

- Vâng, cảm ơn mẹ nuôi!

Trần Mộng Nghiên (đoạn này tác giả viết là Sở Mộng Dao, chắc nhầm), Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận trăm miệng một lời nói cảm ơn, cũng nhận lấy bao lì xì. Dù sao thì đây cũng là đại biểu cho tâm ý của Sở Tuệ Phương, huống chi trong nhà Sở Tuệ Phương cũng không khó khăn gì, một vạn đồng này cũng không coi vào đâu.

- Mẹ vào phòng bếp nấu cơm, cha nuôi các con cũng sắp về rồi! - Sở Tuệ Phương nói:

- Mẹ bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị, cũng không biết bao giờ mới làm xong, tối nay con ăn cơm chắc không có vấn đề gì đâu? Tại lúc nãy mẹ không biết đến mấy đứa Mộng Nghiên cho nên chuẩn bị hơi thiếu, bây giờ chuẩn bị thêm một ít món ăn mới được!

- Mẹ nuôi, bọn con vừa mới ăn cơm xong không lâu, không cần vội, cứ coi như bây giờ là bữa khuya được không? - Dương Minh nói.

- Vậy thì tốt, cha nuôi con buổi tốt cũng là ăn công việc, mẹ cũng toàn nấu mì sợi để ăn, chỉ cần các con không vội vàng là được rồi!

Sở Tuệ Phương gật đầu nói:

- Mẹ bận việc một chút, các con vào phòng khách xem TV được chứ?

- Mẹ nuôi, có cần chúng con giúp mẹ?

Trần Mộng Nghiên muốn đi xem TV đâu? Nàng cùng Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đều muốn vào bếp cùng Sở Tuệ Phương.

- Đừng, tự mẹ nấu là được rồi, các con đi xem TV đi, không cần đâu!

Sở Tuệ Phương cũng khoát tay áo, cự tuyệt đề nghị của Trần Mộng Nghiên.

- Bọn con sao có thể để cho mẹ bận rộn một mình, bọn con không giúp mẹ sao được chứ?

Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng Sở Tuệ Phương khách khí nên không khỏi phân trần đòi đi vào phòng bếp.

CHƯƠNG 1773 : VƯƠNG BÀI

- Mộng Nghiên, mẹ nuôi thật sự không cần giúp, các em không cần phải nói nhiều! Ngồi xem TV đi!

Dương Minh lúc này cũng cười khổ nói với Trần Mộng Nghiên các nàng.

"Hả?" Trần Mộng Nghiên cũng sửng sốt, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mẹ nuôi là trưởng bối, bọn mình làm sao có thể ngồi mát ăn bát vàng? Dương Minh bình thường cũng không phải người vô lễ như thế mà, hôm nay làm sao vậy?

- Mộng Nghiên, các em không hiểu mẹ nuôi!

Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Cha nuôi xã giao tương đối nhiều, trường học cũng có phòng ăn, cho nên mẹ nuôi bình thường không làm cơm! Nhưng mà mẹ nuôi lại không chịu ngồi yên, cho nên mỗi lần có khách tới, mẹ nuôi đều rất hưởng thụ cái thời gian đi xuống bếp này! Bà có thể bận rộn một mình, không thích người khác giúp đỡ, anh lần đầu tiên tới đây cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng mà lại bị chị Tiếu Tình ngăn cản! Mẹ nuôi rất lợi hại, một mình bà có thể làm xong toàn bộ!

- Hả hả, giỏi cho Đại Minh hiểu rõ mẹ! Biết rõ đó chính là niềm vui thú của mẹ, cho nên các con cứ chờ ở phòng khách, chờ mẹ tự mình làm cơm. - Sở Tuệ Phương cười gật đầu nói.

Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận nghe lời nói Sở Tuệ Phương thì bừng tỉnh đại ngộ! Thì ra không phải là Dương Minh vô lễ, mà là trong chuyện này có nguyên nhân, thì ra mẹ nuôi xuống bếp cũng là hưởng thụ niềm vui thú, trách không được bà không muốn người khác giúp đỡ mình!

Chỉ cần cẩn thận nghĩ lại là có thể lý giải, bởi vì Sở Tuệ Phương nghỉ hưu ở nhà cũng không có việc gì làm, bình thường cũng chỉ có một mình. Cho dù muốn xuống bếp, làm nhiều đồ ăn như thế cũng không có người ăn, mà trong nhà có khách cũng là lúc bà thi triển, làm sao có thể để người khác hỗ trợ được?

Nhưng mà Trần Mộng Nghiên lại nói:

- Vậy thì bọn con giúp mẹ rửa đồ ăn, như vậy cũng được chứ?

- Thế cũng được, nhưng mà phải nói trước, chỉ có thể rửa bát rửa rau, cắt thái đồ ăn, còn lại thì để cho mẹ làm!

Sở Tuệ Phương sợ Trần Mộng Nghiên làm đồ ăn tranh với bà nên nói trước cho rõ ràng.

- Tốt, vậy thì cứ làm theo ý của mẹ nuôi, mẹ cho chúng con làm gì thì chúng con làm cái đó!

Trần Mộng Nghiên gật đầu nói, gọi "mẹ nuôi" thật ra so với trực tiếp gọi "mẹ" dễ dàng hơn một chút, cũng dễ làm cho người ta tiếp nhận hơn.

Trần Mộng Nghiên mang theo Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cùng đi xuống phòng bếp, cùng bận bịu với Sở Tuệ Phương, chỉ còn lại Mình Dương Minh ngồi trong phòng khách, cũng chẳng có chuyện gì để làm.

Gọi một cú điện thoại cho cha mẹ, nói cho bọn họ biết mình đã đến chỗ của cha mẹ nuôi, để cho họ khỏi lo lắng.

Chẳng bao lâu nữa, Dương Minh có thể sẽ rất ít khi gọi điện báo hành tung cho cha mẹ ở nhà từ nơi xa, chẳng qua trước khi đi, Dương Minh hơi cảm khái, chợt nhớ tới hồi học trung học, mỗi ngày mình đều về trễ, cha mẹ cũng lo lắng như vậy, thậm chí còn gọi cho Triệu Oánh để xác nhận!

Chỉ là, bọn họ sẽ không nghĩ tới, Triệu Oánh mà bọn họ từng gọi điện thoại đã trở thành con dâu của họ…

Thân phận của Triệu Oánh, thật ra khiến cho Dương Minh có chút lúng túng, trước khi đi, Dương Minh đã không còn thời gian giải thích với Trần Mộng Nghiên. Ba ngày, Dương Minh không muốn làm huyên náo cả nhà để mọi người không vui với nhau. Tất cả những điều này, hay là chờ mình bình an trở về rồi sẽ tính toán sau, nếu như không thể trở lại, tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Một đợt tiếng chuông cửa vang lên, đem Dương Minh đang suy nghĩ kéo về thực tế, Dương Minh đứng dậy đi ra mở cửa, là Lưu Duy Sơn trở về.

"Cha nuôi!" Dương Minh nhận cặp công văn từ tay Lưu Duy Sơn đặt ở một bên, lại thay ông cầm dép đến

"Đại Minh, đã đến rồi!" Lưu Duy Sơn cười và gật đầu với Dương Minh, nhưng mà thời điểm nhìn vào nhà bếp lúc đi dép thì ông hơi sững sờ. Lưu Duy Sơn không ngờ Dương Minh lại đem ba người bạn gái đến, hơn nữa lại còn cùng đi, điều này làm cho Lưu Duy Sơn hơi ngoài ý muốn.

Tuy rằng Lưu Duy Sơn biết rõ một số hành động của Dương Minh ở trường học từ chô Tiếu Tình, nhưng mà cũng chỉ cho đó là hành động mang tính chất chơi đùa, chuyện ba người bạn gái cơ bản chỉ là nói giỡn. Chỉ có Trần Mộng Nghiên mới là bạn gái của Dương Minh, còn Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai chẳng qua chỉ là bạn tốt của hắn thôi. Nhưng hôm nãy lại cùng dẫn đến, vậy thì không giống với lúc trước, điều này cho thấy quan hệ của ba cô này với Dương Minh không phải là nông cạn.

- Cha nuôi, các cô ấy đều là bạn gái của con, đang giúp mẹ nuôi nấu cơm!

Dương Minh nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt Lưu Duy Sơn cho nên cười giải thích.

"Ah?" Lưu Duy Sơn nhìn Dương Minh một cách cổ quái:

- Thằng ranh này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có bao nhiêu bí mật? Ba cô này cũng đều là bạn gái của con?

"Đúng vậy a…" Dương Minh cười khổ một cái:

- Mấy cô ấy đều là như thế, vừa rồi cũng đã kêu mẹ nuôi, mà mẹ nuôi cũng đã cho mấy cô ấy tiền đổi xưng hô!

Lưu Duy Sơn gật đầu:

- Ba người bọn nó, sống với nhau mà vẫn bình yên vô sự, đúng là rất ly kỳ, nhưng mà con có nghĩ tới không, sau này thì làm sao bây giờ? Hơn nữa con là nhân viên làm việc vì quốc gia, làm sao có thể cưới ba vợ được?

- Sau này… ha hả, nếu mà nói đến sau này, con tất nhiên sẽ thay các cô ấy tìm một phương thức giải quyết hợp lý.

Dương Minh cười tự giễu:

- Chỉ là về phần thân phận nhân viên quốc gia, thân phận của con đây cũng tương đối đặc thù, họ chẳng những sẽ không lấy cái yêu cầu này hạn chế con mà còn tận lực thỏa mãn điều kiện của con.

- Ah? Nói thế là sao?

Lưu Duy Sơn hơi sững sờ, như thế xem ra thân phận của Dương Minh còn đặc thù hơn, chẳng nhẽ không đơn giản như nhìn ngoài mặt như vậy? Lưu Duy Sơn bỗng nghĩ tới cái vật chứng minh thân phận cục điều tra thần bí của Dương Minh, Lưu Duy Sơn cũng chưa nghe tới cái tổ chức này bao giờ, chẳng lẽ… đây là một tổ chức tương đối đặc thù?

- Cha nuôi, thật ra thì thân phận chân chính của con chính là thứ hôm nay cha đã thấy, cái giấy chứng nhận cục điều tra thần bí kia đã viết rõ thân phận của con trên đó. - Dương Minh nói:

- Con là một gã đặc công tương đối đặc thù, đặc biệt thi hành một ít nhiệm vụ tương đối nguy hiểm… Bởi vì con có một ít năng lực tương đối đặc thù cho nên ở cục điều tra thần bí con là một đặc công tồn tại như vương bài.

Dương Minh nói hơi hàm hồ, cũng bởi vì liên quan đến dị năng của mình, Dương Minh chưa có hoàn toàn chuẩn bị để thẳng thắn với mọi người, cho nên cũng chỉ hàm hồ cho qua, tin rằng Lưu Duy Sơn cũng không có ý hỏi kỹ.

"Đặc công vương bài…" Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì ngoại trừ khiếp sợ, chính là cười khổ, ông không nghĩ tới Dương Minh lại có một thân phận như vậy. Mà Dương Minh gia nhập cục điều tra thần bí lúc nào? Trở thành một gã đặc công từ bao giờ? Những thứ này đúng là không hiểu được…

- Cha nuôi, cha nghe những chuyện này có thể cảm thấy không tưởng tượng nổi, cách cuộc sống của cha quá xa xôi!

Dương Minh cũng hiểu nét mặt của Lưu Duy Sơn bây giờ, lúc nói xong bới cha mẹ mình, cha mẹ cũng có phản ứng như thế! Dù sao chuyện này so với cuộc sống bình thường thì cũng có chút kỳ quái.

CHƯƠNG 1774 : CHUYỆN QUAN TRỌNG

- Đúng thế a! Đặc công, lúc trước cũng chỉ xem qua trên chiếu bóng với TV, lại không ngờ rằng, con nuôi của cha cũng như thế.

Lưu Duy Sơn thở dài nói:

- Nhưng mà, thằng ranh này, tại sao một mực gạt cha? Nếu không phải hôm nay Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, con có phải vẫn muốn gạt cha hay không? Coi cha thành người ngoài rồi à?

- Cha nuôi, cha hiểu lầm!

Dương Minh liên tục cười khổ nói:

- Cha nuôi, chuyện cũng không giống như cha nghĩ đâu, con không cố ý giấu giếm, cũng không có coi cha là người ngoài!

- Thế thì đây là chuyện gì?

Lưu Duy Sơn cũng không phải là không tin Dương Minh, mà là tại Dương Minh bây giờ mới nói chuyện này với ông, làm cho Lưu Duy Sơn hơi mất hứng! Dù sao ông cũng coi Dương Minh là người nhà, mà chuyện lớn như thế, tại sao Dương Minh lại còn gạt mình?

- Cha nuôi, sự thực thì con cũng vừa mới ở chỗ của cha mẹ con, con cũng vừa mới thẳng thắn giải thích vấn đề thân phận với họ.

Dương Minh vội vàng giải thích:

- Mà cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cũng vừa mới biết hôm nay thôi!

"Hôm nay?" Lưu Duy Sơn sau khi nghe Dương Minh giải thích thì sửng sốt:

- Sao mà phải chờ hôm nay mới giải thích? Chẳng lẽ là vì chuyện phát sinh hôm nay? Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con, cho nên con mới nói?

- Cũng không phải tại cái này! - Dương Minh lắc đầu:

- Từ phó hiệu trưởng muốn khai trừ con chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, cho dù không có chuyện này, con cũng muốn đem thân phận của mình nói cho cả nhà biết!

- Ah, là như thế, nhưng sao con lại đợi lâu như thế mới mang thân phận của con nói cho cả nhà?

Lưu Duy Sơn vẫn không hiểu rõ ý tứ của Dương Minh.

- Trên thực tế, thân phận của con vẫn cần giữ bí mật, nếu như không cần thiết phải nói, con cũng sẽ không nói cho mọi người, nhưng lần này có chút không giống như thế.

Dương Minh nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, nhìn thấy các nàng Trần Mộng Nghiên đều đang bận rộn thì cũng thấy yên tâm:

- Lần này sở dĩ con nói với người nhà là bởi vì ba ngày sau con muốn dẫn đội thi hành một nhiệm vụ đặc thù hết sức nguy hiểm! Tính chất của nhiệm vụ rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm… Tất nhiên, con cũng không nói cùng cha mẹ và mấy người Mộng Nghiên, chẳng qua là nói cho các cô ấy biết là nhiệm vụ có thể sẽ diễn ra trong một thời gian rất dài, có thể là nửa năm một năm, cũng có thể là tám năm mười năm…

- Con phải đi thi hành nhiệm vụ ?!

Lưu Duy Sơn cả kinh, lúc này mới hiểu ra! Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn mọi việc vào hôm nay thì ra là bởi vì hắn phải đi thi hành nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này rất nguy hiểm! Từ trong lời nói của Dương Minh, Lưu Duy Sơn có thể nghe ra là Dương Minh dường như có thể một đi không trở về.

- Ha ha… đúng vậy a, cho nên không có cách nào, con chỉ có thể thẳng thắn cùng người nhà một chút. Chẳng qua, cha mẹ của con, còn có Mộng Nghiên mấy cô ấy, con không còn cách nào khác, con cũng không đành lòng nói ra sự thật!

Dương Minh cười khổ một cái nói:

- Cha cũng biết, cha mẹ con lớn tuổi, Mộng Nghiên mấy cô ấy lại còn quá trẻ, con không đành lòng đả kích họ!

- Vậy thì con đến đả kích cha à?

Lưu Duy Sơn nghe lời của Dương Minh nhất thời có chút dở khóc dở cười!

- Cha nuôi là đại học giả, tất nhiên là biết phân rõ đúng sai, có lẽ cũng không nỡ để con đi, nhưng đại lợi ở trước mặt, cha vẫn có thể làm ra được lựa chọn!

Dương Minh sở dĩ lựa chọn nói thẳng thắn như thế với Lưu Duy Sơn cũng là vì ông là phần tử trí thức cấp cao, tất nhiên là biết phân biệt đúng sai.

- Ha ha, con lại tâng bốc cha lên trên đỉnh đầu rồi!

Lưu Duy Sơn cười lắc đầu:

- Nhưng mà con nói rất đúng, tuy rằng cha rất lo lắng cho con, nhưng con đang ra sức vì nước, cha ủng hộ con. Chỉ cần con cẩn thận một chút là được rồi! Cũng đừng nói những lời ủ rũ kia, tóm lại, chỉ một câu nói, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!

"Tất nhiên là con hiểu!" Dương Minh gật đầu, nói:

- Con sẽ hết sức cẩn thận, không để mọi người phải lo lắng cho con!

- Còn về mấy lời kiểu có thể không đi được không hoặc là thay đổi người khác, cha cũng sẽ không hỏi, bởi vì cha biết, con đi, tự nhiên là có lý do của con! - Lưu Duy Sơn thở dài nói.

- Đúng như thế, nhiệm vụ lần này, không phải con đi thì không được!

Dương Minh gật đầu nói:

- Hơn nữa, chắc chắn phải có người đi, con không đi cũng có người khác đi, đây là việc mà một người đàn ông phải đảm đương!

- Nói rất hay! Cha quả nhiên không nhìn lầm con!

Lưu Duy Sơn vui mừng gật đầu nhìn Dương Minh:

- Biết đảm đương mới là một người đàn ông tốt!

- Ha ha, cha nuôi, cha đừng nhìn con như vậy, con có chút ngại!

Dương Minh gãi gãi da đầu, hơi lúng túng nói:

- Nhưng mà nói thật ra, con cũng không tình nguyện đi, chẳng qua là tại không có cách nào mà thôi…

- Ha ha! Cái này là đương nhiên, nhưng con đã hiểu được nên làm hay không đã rất giỏi rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo.

- Được rồi, cha nuôi, cha cũng đừng khen con… - Dương Minh cười khổ nói.

- Tốt, vậy thì không khen nữa! Đúng rồi, con mang theo ba cô kia tới cũng là bởi vì như vậy mới đến cáo biệt với cha sao? Sợ cha sau này cô đơn, mang mấy đứa đến nhà làm quen à? - Lưu Duy Sơn cười hỏi.

- Vâng, cha nuôi nói không sai, sau này con đi rồi, không biết bao giờ mới có thể trở về, cho nên để cho mấy cô ấy khi nào rảnh rỗi thì đến đây ngồi chơi một chút, chỉ cần cha và mẹ nuôi không thấy phiền là được rồi! - Dương Minh nói.

- Cha phiền cái gì? Trong nhà náo nhiệt, cha cao hứng còn không kịp nữa là! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Cha già rồi, không thích ở trong một ngôi nhà quá vắng vẻ, sau khi Thiên Kỳ mất tích, trong nhà rõ ràng quá lạnh lẽo. Cha lớn tuổi như vậy rồi, phỏng chừng lúc còn sống cũng không còn nhận được tin tức gì của Thiên Kỳ, cho nên các con đến nhà cha nhiều, cha cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ!

- Đúng rồi, cha nuôi, có một chuyện rất quan trọng con muốn nói với cha.

Dương Minh bỗng nhiên nghĩ tới lúc ở nhà Quan Học Dân, Quan Học Dân nói về tin tức của Lưu Thiên Kỳ!

"Hả? Chuyện gì?" Lưu Duy Sơn thấy Dương Minh trịnh trọng thì cũng tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi.

- Cha nuôi, là về anh ấy… tin tức của Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói:

- Con ở chỗ của giáo sư Quan Học Dân nghe được một chút tin tức của anh ấy.

- Cái gì?! Có tin tức của Thiên Kỳ?

Lưu Duy Sơn sau khi nghe xong lời của Dương Minh thì cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy, hơi lo lắng nhìn Dương Minh:

- Dương Minh, con nói thật sao? Thật sự có tin tức của Thiên Kỳ!

- Cha nuôi, cha trước tiên đừng kích động! - Dương Minh vội vàng đứng lên đỡ Lưu Duy Sơn:

- Quan giáo sư cũng chỉ suy đoán mà thôi, không nhất định là sự thật, chẳng qua là có tin tức so với không có tin gì chẳng phải là tốt hơn sao?

Lưu Duy Sơn đã nhiều năm không kích động như thế, giờ phút này rất khó khăn mới có thể bình phục lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi ngồi lại trên ghế salon:

- Dương Minh, con đúng là làm cho cha sợ mà, nếu là suy đoán thì con cứ việc nói thẳng ra, còn cứ làm như thật, chẳng phải là làm cho trái tim của cha không chịu nổi hay sao?

CHƯƠNG 1775 : NHIỆM VỤ BÊN NGOÀI

- Cha nuôi, con cũng không ngờ cha lại kích động như vậy…

Dương Minh nói tới đây nhất thời hơi ngượng ngùng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng khó trách, Lưu Thiên Kỳ là con trai Lưu Duy Sơn, người làm cha, làm sao mà không lo lắng con trai đang ở đâu? Nếu đổi lại là cha mình, chẳng nhẽ lại không như vậy?

Cho dù không phải là Lưu Thiên Kỳ, nếu là mình đi thi hành nhiệm vụ nhiều năm không về, có tin tức cha nuôi chẳng nhẽ không kích động sao?

- Tốt lắm, chúng ta vào phòng sách nói, chuyện này đừng để mẹ nuôi con nghe thấy, cha sợ rằng bà ấy hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, chịu không nổi sự đả kích này! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo đứng lên nói.

"Tốt thôi ạ!" Dương Minh gật đầu:

- Con cũng có ý như thế, bao gồm cả chuyện ba ngày sau con dẫn đội đi thi hành nhiệm vụ, tốt nhất cũng không nói cho mẹ nuôi, chờ sau khi con đi cha từ từ nói cùng mẹ cũng được!

- Cũng tốt, nhưng mà chuyện nhiệm vụ có nguy hiểm, cha cũng không nói cho bà ấy, mẹ nuôi con tố chất trong lòng không tốt như cha, cha sợ bà ấy không chịu được! - Lưu Duy Sơn gật đầu nói:

- Lát nữa con cũng dặn dò ba cô bạn gái một chút, để mấy đứa không nên nói ra.

- Mấy cô ấy không nói đâu, nhưng chuyện này cần con mở miệng mấy cô ấy mới nói cùng con, không chủ động nói cùng mẹ nuôi!

Dương Minh rất yên tâm về ba người Trần Mộng Nghiên, các nàng không phải những cô bé lỗ mãng.

- Vậy thì tốt, chúng ta vào phòng sách!

Lưu Duy Sơn đẩy cửa phòng sách, sau khi để cho Dương Minh vào ông mới nói với hắn:"Đóng kỹ cửa vào!"

"Vâng!" Dương Minh gật đầu đóng kỹ cửa phòng sách.

Lưu Duy Sơn cũng không ngồi ở ghế ông chủ trong phòng sách mà là ngồi ở ghế salon. Sau khi ngồi lên, Lưu Duy Sơn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói với Dương Minh:

- Đại Minh, ngồi đi, hai người chúng ta nói chuyện chính xác một chút.

"Vâng!" Dương Minh cũng ngồi xuống bên cạnh Lưu Duy Sơn:

- Cha nuôi, căn cứ theo lời giáo sư Quan Học Dân, anh Lưu Thiên Kỳ trước kia là chuyên gia phương diện vi trùng học, căn cứ vào suy đoán của giáo sư Quan Học Dân, anh ấy có lẽ đã đi Vân Nam để nghiên cứu cổ độc?

"Đi Vân Nam? Nghiên cứu cổ độc?" Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì mỉm cười ngạc nhiên, sau đó dường như có điều suy nghĩ nói:

- Con vừa nói như thế, bản thân cha thật là có chút ấn tượng, lúc trước Lâm Đông Phương Lâm thần y và con trai cha có quan hệ cá nhân không tệ, bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ để thao luận chuyện tình phương diện y học. Hơn nữa cha cũng nghe qua những chuyện họ nói với nhau, dường như cũng có quan hệ tới cổ thuật, còn nói cổ độc thật ra là một loại vi khuẩn…

- Hả? Nói như vậy, lời nói của Quan Học Dân giáo sư cũng là sự thật! - Dương Minh nói.

- Đúng vậy, nhưng mà nó có thể đi Vân Nam sao?

Lưu Duy Sơn nói tới đây thì có chút nghi ngờ:

- Cho dù nó muốn đi Vân Nam nghiên cứu cổ độc thì hoàn toàn có thể nói cho cha biết, chẳng nhẽ cứ đi mà không nói một tiếng? Nó cho dù nói cho cha thì cha cũng không cản nó đi Vân Nam, nhưng tại sao nó lại không nói cho cha biết chứ?

- Cái này… con cũng không rõ…

Dương Minh cười khổ một cái:

- Có thể lúc đó Lưu đại ca có nỗi khổ tâm gì đó cũng không chừng?

- Nỗi khổ tâm? Cũng có thể, nhưng đây chỉ là một suy đoán, cũng không chắc chắn phải là Vân Nam. Nghiên cứu cổ độc là nghiên cứu cổ độc, nhưng cũng chưa chắc phải đi Vân Nam mới được a! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Chẳng qua là Lâm Đông Phương cũng biến mất không thấy, nếu như hắn cũng nói như thế thì có thể hỏi con hắn một chút về chỗ của hắn!

- Lâm thần y cùng biến mất với Lưu đại ca? - Dương Minh hỏi.

- Hẳn là cũng không cách nhau bao lâu, nhưng cụ thể thì không phải là biến mất cùng nhau, điều này cha cũng không quá chắc chắn! - Lưu Duy Sơn lắc đầu:

- Cho nên chỉ từ phương diện này mà phán đoán Lưu Thiên Kỳ đi Vân Nam thì thực sự có chút miễn cưỡng…

- Cha nuôi, từ những tình huống này phán đoán Lưu đại ca đi Vân Nam quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng mà con còn có một chuyện hết sức quan trọng muốn nói cùng cha! - Dương Minh nói:

- Cha nuôi, cha còn nhớ rõ Lam Lăng không?

- Lam Lăng? Con bé đó tất nhiên là cha nhớ được! - Lưu Duy Sơn cười nói:

- Cha làm sao mà quên nó được? Lúc ban đầu, chẳng phải chính các con mướn phòng ốc của cha sao?

- Đúng thế, vậy cha có nhớ không, thời điểm lần đầu tiên Lam Lăng đến nơi này của cha, ở bên trong gian phòng của anh Lưu Thiên Kỳ chỉ vào vào bức ảnh kết hôn của Lưu đại ca, nói rằng dường như cô ấy đã gặp Lưu đại ca ở nơi nào?

Dương Minh đem lý do chắc chắn trong lòng nói ra.

- Hả? Con vừa nói như thế, bản thân cha cũng nhớ ra, lúc ấy Lam Lăng đúng là đã nói như thế! Cha còn lấy làm kinh hãi!

Lưu Duy Sơn cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

- Đúng thế, ban đầu chúng ta còn tưởng rằng cô ấy nhận lầm người, cũng không coi là gì, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại một chút, Lam Lăng đến từ nơi nào? - Dương Minh nhìn về phía Lưu Duy Sơn hỏi.

- Lam Lăng… Vân Nam Miêu Trại…

Lưu Duy Sơn vỗ vào tay vịn salon, cả người một lần nữa trở nên kích động:

- Chẳng lẽ, Lam Lăng nhìn thấy Thiên Kỳ ở Vân Nam Miêu Trại?

- Đúng thế, đây cũng là điểm mà con nghi ngờ! Nếu như chỉ bằng vào một lời nói như thế của Lam Lăng, hoài nghi anh Thiên Kỳ đi Vân Nam thật hơi miễn cưỡng, nhưng nếu kết hợp với lời của giáo sư Quan Học Dân, như vậy con có năm phần nắm chắc là anh Lưu Thiên Kỳ ở Vân Nam, ít nhất là anh ấy cũng từng xuất hiện ở Vân Nam!

Dương Minh gật đầu nói.

- Nói như thế… con bây giờ nói cho cha tin tức của Lưu Thiên Kỳ, mà con lại muốn đi Vân Nam ba ngày sau… - Lưu Duy Sơn có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh.

- Không sai, địa phương mà con đi lần này chính là phụ cận mấy Miêu trại ở Vân Nam. Nếu như có thể, con nghĩ sẽ tìm tung tích của anh Lưu Thiên Kỳ, con nếu đã là người phụ trách nhiệm vụ lần này, làm tiểu đội trưởng thì cũng có quyền lực này. - Dương Minh cười nói:

- Dĩ nhiên, chuyện này cũng không coi là thiên vị, thật ra thì quan hệ giữa con và cục điều tra thần bí chính là lợi dụng, ban đầu con cũng đã nói rất rõ ràng với bọn họ, hai bên cùng có lợi. Cho nên mặc dù con là vương bài của tổ đặc công cục điều tra thần bí, nhưng cũng có thể coi như là nhân viên trực thuộc.

- Đại Minh, con có phần tâm tư này cha đã rất cao hứng rồi! Có tìm được hay không cũng không sao cả. Đã nhiều năm như vậy, cha cũng đã thông suốt rất nhiều rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo:

- Cha chỉ hi vọng con tất thảy đều lấy an toàn của mình làm trọng, không cần vì chuyện của đại ca con mà làm lỡ chính sự, như thế thì cha sẽ rất bất an!

- Con hiểu, tất nhiên là dưới tình huống không làm ảnh hưởng tới tiến độ nhiệm vụ, con sẽ thử tìm kiếm tung tích anh Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói:

- Hơn nữa con cũng sẽ báo cáo những chuyện đã xảy ra cho cấp trên.

- Thế thì tốt, chẳng qua nếu cấp trên không đồng ý thì cũng bỏ đi.

Lưu Duy Sơn không muốn làm khó cho Dương Minh.

"Sẽ đồng ý" Dương Minh cũng cười cười như không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái