Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngàn Ký Ức Trong Thu


Bầu trời tháng Tám khoác lên sắc vàng ươm, dịu dàng mà cũng có chút ngây thơ. Những chiếc lá bắt đầu ngả sang màu cam rực, rung rinh trong làn gió nhẹ, như đang nhảy múa trên nền nhạc mùa thu.

Augine ngồi tựa lưng vào thân cây phong già trong khu vườn nhỏ sau nhà, đôi mắt lơ đãng nhìn xa xăm. Trên tay em là cuốn sách cũ, bìa đã sờn nhưng những dòng chữ bên trong vẫn giữ nguyên sức hút. Nhưng hôm nay, em không tập trung đọc.

"Thu lại đến rồi," em thì thầm, giọng nhẹ như gió.

Mùa thu đối với Augine không chỉ là một mùa, mà là một bảo tàng ký ức. Từng chiếc lá rơi như một trang sách, kể lại những câu chuyện đã qua. Thu năm nào em còn bé xíu, tay nắm chặt tay mẹ, chạy đuổi theo những chiếc lá bay trên phố. Thu năm ấy, em ngồi làm bài tập bên khung cửa sổ, nhìn trời mưa mà mơ về những cuộc phiêu lưu không có hồi kết.

Nhưng thu của năm nay, khi em 17 tuổi, mang đến cảm giác khác lạ. Một nỗi niềm khắc khoải đan xen sự hào hứng.

Augine cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nhỏ cất sâu trong ngăn bàn. Bên trong là những món đồ kỷ niệm bé xíu: một chiếc lá ép trong sách, một tấm thiệp sinh nhật với lời chúc viết tay của bạn cũ, và một chiếc kẹp tóc màu vàng ánh, thứ mà em được tặng vào một ngày thu cách đây không lâu.

Mỗi món đồ đều mang theo câu chuyện của riêng nó. Augine lật từng món lên, mắt lấp lánh như nhìn thấy cả một bộ phim quay chậm.

Khi ánh nắng chiều bắt đầu nhạt dần, em đứng dậy, bước chậm rãi ra khu vườn. Những kỷ niệm trong em như được đánh thức, từng mảng ký ức hiện về rõ nét.

"Thu này sẽ là một trang ký ức mới," em tự nhủ. Ánh mắt em sáng lên, vừa hoài niệm vừa đầy hy vọng.

Em nhắm mắt lại, cảm nhận gió thu chạm nhẹ vào làn da, mang theo hơi thở của thiên nhiên, của thời gian. Ngàn ký ức trong thu không chỉ là những gì đã qua, mà còn là những giấc mơ em vẽ nên trong mỗi mùa lá rơi.

Lá phong lại rơi, gió cuốn nhẹ qua, để lại một cảm giác dịu dàng. Và Augine, giữa mùa thu thơ mộng, bước tiếp hành trình của riêng mình, lưu giữ những khoảnh khắc, những sắc thái của tuổi trẻ.

Em luôn biết ơn mùa thu ấy.

Mùa thu đã trao em món quà quý giá nhất, là những ngày tháng không bao giờ lặp lại, những cảm giác ngọt ngào mà chỉ cần nhắm mắt cũng thấy được. Trong cái se lạnh của gió, em từng cảm nhận hơi ấm từ những bàn tay siết chặt, những ánh mắt lấp lánh như sao đêm. Thu ấy trao em kỷ niệm, những điều giản đơn mà mãi sau này em mới hiểu được chúng đẹp đến thế nào.

Những ngày nắng nhạt, lá phong rơi vàng rực một góc trời, em và những người thân yêu ngồi cùng nhau dưới gốc cây. Tiếng cười vang vọng giữa khung cảnh mơ màng, như thể cả thế giới ngừng lại, chỉ để chờ đợi chúng em khắc ghi khoảnh khắc ấy vào tim.

Những con đường phủ đầy lá khô, bước chân ai lặng lẽ nhưng đầy ý nhị. Em nhớ những buổi chiều ngồi trên ban công, lặng ngắm mặt trời khuất dần sau dãy núi xa. Khi ấy, em không hề biết, những phút giây tưởng chừng bình dị đó sẽ là thứ mà em tìm kiếm mãi về sau.

Giờ đây, tất cả chỉ còn gói gọn lại bằng hai từ: "ký ức."

Có những đêm, trong sự tĩnh lặng của màn đêm, em lại ngồi nhớ về mùa thu ấy. Một nỗi nhớ chẳng rõ ràng, chỉ biết nó tràn đầy hơi thở của hoài niệm. Nó như làn khói mỏng, như hơi sương đầu ngày, đẹp mà không thể chạm tới. Nhưng em vẫn mỉm cười.

Bởi mùa thu không chỉ để lại ký ức, mà còn để lại trong em một phần con người. Một phần đã học cách biết ơn, dù cho thời gian có tàn nhẫn mang tất cả đi.

Em biết ơn mùa thu, vì đã trao em những điều đáng nhớ nhất trong đời. Trao em hơi ấm giữa tiết trời lạnh, trao em những người em yêu mến, trao em một trái tim biết yêu thương.

Dù giờ đây, những điều ấy đã hóa thành quá khứ, em vẫn trân trọng từng mảnh ghép mà thu để lại. Từng chiếc lá vàng, từng cơn gió lạnh, từng tia nắng cuối ngày.

Chúng vẫn ở đó, như lời thì thầm dịu dàng, nhắc nhở em rằng mùa thu sẽ luôn là một phần không thể tách rời, một phần đã định hình nên em của hôm nay.

Dù sao thì Augine vẫn ở lại cùng mùa thu.

Có những điều, khi đã đi qua, chỉ để lại phía sau cảm giác trống vắng. Như những chiếc lá lìa cành, như ánh nắng chiều rời xa bầu trời, ký ức ấy cũng lặng lẽ tan biến trong dòng chảy không ngừng của thời gian. Nhưng những gì mùa thu trao cho em, dù chỉ còn là những mảnh ghép không hoàn chỉnh, vẫn khắc sâu trong tâm hồn.

Những kỷ niệm ấy, đôi lúc khiến em nuối tiếc đến nghẹt thở. Nuối tiếc vì không thể giữ chặt, không thể sống lại một lần nữa những ngày tháng ấy. Em đơn độc khi nhận ra rằng, không ai khác ngoài em còn ôm ấp mùa thu xưa. Người đã đi, nụ cười đã tắt, chỉ còn em đứng lại giữa mùa thu, nhìn về nơi mà quá khứ đã khép lại.

Nhưng Augine vẫn không hối hận.

Bởi nếu không có những ký ức ấy, em sẽ không biết mùa thu có thể đẹp đến thế nào, cũng như không nhận ra rằng, giữa muôn vàn điều trôi qua trong đời, vẫn có những thứ xứng đáng được giữ mãi trong tim.

Em sẽ không bao giờ quên, sẽ không bao giờ ngừng nhung nhớ mùa thu. Em giữ lại những mảnh ký ức ấy, dù có đôi lúc chúng làm em đau, làm em rơi nước mắt. Vì em hiểu rằng, nỗi đau ấy cũng là một phần của yêu thương, một phần của những gì từng thuộc về em.

Augine vẫn ở lại cùng mùa thu, như một người canh giữ những điều đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ. Những ngày thu sẽ lại đến, gió sẽ lại thổi qua những hàng cây, và lá sẽ lại rơi đầy lối. Nhưng thu ấy – mùa thu đã trao em món quà của ký ức – sẽ mãi là duy nhất.


-nhật kí mùa thu-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro