Lời thu ca trong gió
Bước ra ngoài, lòng em tràn ngập cảm giác lạ lẫm, như thể mỗi bước đi đều đánh thức những suy nghĩ sâu thẳm bên trong. Trời chiều, ánh sáng nhuộm vàng cả một khoảng không gian, nhưng không khí lại có chút gì đó u ám, như thể mọi thứ đều đang chìm vào một thế giới khác. Em chỉ đi, lạc vào dòng suy nghĩ, như những cơn gió nhẹ thoảng qua.
"Liệu có ai nghe thấy những lời này không?" Em tự hỏi trong lòng, nụ cười khẽ nở trên môi khi nhớ đến câu hát trong bài hát mà mình đã nghe hôm qua. Những lời ấy cứ vang vọng, như thể chúng được sinh ra để em hát cho chính mình. Có lẽ, dù có hát đi nữa, chẳng ai để tâm, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Chỉ riêng việc hát thôi, dù không có người nghe, lại khiến em cảm thấy tự do. Mỗi lời ca như một cách để giải thoát khỏi sự nặng nề trong lòng, là cơ hội để em tìm lại chính mình trong thế giới bận rộn ngoài kia. Em nhận ra, chẳng cần phải có ai hiểu, chỉ cần được sống đúng với cảm xúc của mình.
Ngồi xuống chiếc ghế đá bên lề đường, em nhìn những chiếc lá vàng rơi nhẹ từ tán cây. Mọi thứ thật đơn giản, nhưng lại khiến em cảm thấy bình yên, nhẹ nhõm. Khẽ mỉm cười, em như gửi lời chào đến chính mình, đến những suy nghĩ không thể thổ lộ. Em nhận ra rằng, dù thế giới có ồn ào, em vẫn có thể tìm cho mình một góc riêng, nơi được sống với cảm xúc của riêng mình.
"Chỉ cần hát, là đủ," Em thì thầm, như để vỗ về trái tim mình. Dù có ai nghe hay không, vẫn sẽ hát, vì trong tiếng hát ấy, em tìm thấy tự do và bình yên mà không ai có thể lấy đi.
"Cuộc đời em giống như một bản nhạc không cần hòa âm, chỉ đơn thuần là những nốt nhạc mộc mạc vang lên giữa trời thu."
-nhật kí mùa thu-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro