Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hoàng Thượng

Mọi thứ trong tự nhiên đã được sắp đặt bởi bàn tay tạo hoá...

Lục Oanh lần thứ hai tỉnh lại. Không như lần đầu, lần này trong phòng nàng náo nhiệt hơn hẳn. Nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đi đi lại lại, ra ra vào vào. Nàng chợt khẽ mở mắt. Con mắt nheo lại để thích nghi với ánh sáng.

"Hoàng thượng, công chúa tỉnh rồi" Có tiếng người phụ nữ thốt lên. Rồi lại có một giọng nói nữa, âm trầm "Tô Yến, con tỉnh rồi sao?"

Lục Oanh mở to đôi mắt, nhìn mọi vật xung quanh. Khung cảnh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Chỉ là ánh sáng kia không phải là từ ánh mặt trời mà là những ánh nền màu vàng đậm, hình như trời đã về đêm.

"Tô Yến, con có sao không?" Người trước mặt ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Lục Oanh nhìn rõ y phục của người trước mặt. Đó là...hoàng bào. Lục Oanh hoảng hốt. Người đó là Hoàng thượng sao? Nếu nhưng người đó biết nàng không phải Tô Yến, liệu có lấy cái mạng nhỏ của nàng không nhỉ?

Hoàng thượng nắm lấy tay nàng, vô thức nàng thụt tay lại. Ai ngờ nàng mất điểm tựa suýt ngã xuống giường.

"Tô Yến, cẩn thận" Hoàng thượng đỡ lấy nàng. Nàng cảm nhận được hết sức rõ ràng sự yêu thương của Hoàng thượng dành cho Tô Yến. Trong thế giới tranh giành vương quyền này, phần tình cảm đó thật sự đáng làm cho người ta ghen tị. Lục Oanh ngây ngốc nhìn Hoàng thượng. Người có nét uy nghiêm của bậc quân vương, lại có nét hiền hoà của người cha. Không giống như cha nàng, Người rất trẻ. Chắc chỉ khoảng tứ tuần.

"Tô Yến, con sao vậy?" Thấy Lục Oanh chỉ nhìn mà không nói, lòng Hoàng thượng có chút bất an. Đứa con này quả thực làm cho lòng Hoàng thượng không được an tâm. Nó đã thiếu thốn tình cảm của mẹ từ nhỏ, dù Người cố gắng bù đắp như thế nào cũng khó lòng mà bù đắp được. Mạnh phi, nàng ấy nhìn thấy liệu có đau lòng quá mức không? Tô Yến trong một thời gian ngắn mà gặp phải quá nhiều chuyện. Trong lòng Hoàng thượng luôn bất an, sợ nàng nghĩ không thông mà làm chuyện dại dột. Hoàng thượng đã sai Tiêu Diệp dám sát đồng thời cũng bảo vệ nàng. Cuối cùng nàng vẫn làm chuyện tổn hại đến bản thân.

"Tô Yến, con có nhớ ta là ai không?" Nghe Tiêu Diệp bẩm báo lại là sau khi ngã xuống hồ sen, Tô Yến khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ được những chuyện trước đây nữa. Hoàng thượng vốn nghĩ đây âu cũng là một chuyên tốt. Nhưng giờ thấy khuôn mặt ngây ngốc của Tô Yến, cứ như ngay cả Người, nàng cũng không nhớ là ai nữa, Người thật sự rất đau lòng.

Lục Oanh khẽ lắc đầu, đôi mắt đầy vẻ ái ngại. Nàng biết Người là Hoàng thượng nhưng nàng không thể nói là nàng biết Người được. Cứ cho là nàng là Tô Yến đi, và Tô Yến này đã mất trí nhớ. Có lẽ đó là điều đúng đắn mà nàng cần làm lúc này.

"Thái y, thái y" Hoàng thượng vội vàng gọi thái y "Nhanh khám cho công chúa"

"Vâng thưa Hoàng thượng" Vị thái y lần này không phải là vị thái y hôm trước. Người này bắt mạch cho Lục Oanh một lúc, rồi quay lại bẩm với phía Hoàng thượng, quỳ rụp xuống.

"Thần bất tài, quả thực không biết công chúa đang mắc bệnh gì?"

Đương nhiên là không có bệnh gì rồi, Lục Oanh từ trước đến nay vẫn mạnh khoẻ, đến cảm cúm cũng không có. Nếu ông ta bắt mạch mà ra được bệnh thì chính ông ta mới là người có bệnh.

"Vô dụng" Hoàng thượng tức giận, hét to. Vị thái y kia sợ sệt vội lui ra ngoài. "Truyền hết thái y vào đây cho trẫm"

Rồi lần lượt có hơn hai mươi vị thái y, từ già đến trẻ đều được truyền tới chuẩn mạch cho công chúa. Lục Oanh nhìn các vị kia tự mãn đi vào rồi lại sợ sệt đi ra. Thật rất đáng thương. Tất cả thái y đều được truyền đến, nhưng không ai biết bệnh do công chúa mắc là gì. Có người còn gan lớn, mạo muội cho đây là tâm bệnh, phải tâm thuốc khắc chế tâm bệnh, mà tâm thuốc này chỉ có tự công chúa chế ra cho mình được thôi. Rất giỏi, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng đẩy gánh nặng lên công chúa, để công chúa tự sinh tự diệt.

"Vô dụng, toàn một lũ vô dụng" Hoàng thượng tức giận, đuổi hết thai y ra ngoài. Vị nương nương bên cạnh vội vàng đến khuyên can Hoàng thượng

"Hoàng thượng người bớt giận, Người như vậy thật không tốt đến long thể"

"An phi, nàng nói ta phải làm sao đây?" Hoàng thượng run run chỉ vào Lục Oanh. Thật ra Lục Oanh cũng muốn nói rõ với Hoàng thượng rằng mình hoàn toàn không có bệnh, và mình cũng hoàn toàn không phải Tô Yến. Nhưng biết làm thế nào đây, nàng không có cách nào nói ra được. Nàng không phải là người của thế này nhưng nàng cũng hiểu rõ, cạnh Vua nhưng cạnh hổ, không thể nói những gì mà chưa suy nghĩ kỹ càng.

"Hoàng thượng" Lục Oanh lên tiếng. Hoàng thượng mừng rỡ, vội vàng tới bên Lục Oanh "Tô Yến, con hết bệnh rồi sao?"

Lục Oanh đành lắc đầu. Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng thượng một lần nữa lại phủ lên lớp sương mù.

"Hoàng thượng, tuy giờ con không nhớ những chuyện trước đây. Nhưng đó chỉ là quá khứ của mười mấy năm trước. Người đừng đau lòng, con vẫn bên Người mấy chục năm sau cơ mà." Lục Oanh an ủi Người. Nếu số phận đã buộc nàng biến thành Tô Yến, vậy nàng cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình là thay Tô Yến hiếu thuận với Hoàng thượng. Vì câu nói kia của Lục Oanh, khuôn mặt của Hoàng thượng thanh thản hơn rất nhiều.

"Con cũng không thể nói sẽ ở bên ta mãi được. Con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất. Đợi sức khoẻ con ổn định, ta sẽ tìm một phò mã tốt cho con."

"Xin Người đừng vì con mà quá phiền lòng" Ban hôn? Nếu điều này quả thực được Hoàng thượng để tâm thì xem ra đây mới chính là rắc rối với nhất của nàng khi tới đây rồi.

"Con còn nói thế được sao? Không phải con vì tên tiểu tử khi mà đau buồn tới như vậy, ta có cần vì con mà phiền lòng không?" Hoàng thượng lại bắt đầu nổi giận.

"Xin Hoàng thượng bớt giận" An phi nói "dù sao sức khoẻ của công chúa vẫn chưa bình phục hoàn toàn, chúng ta cứ chờ cho công chúa khoẻ lại rồi hẵng bàn chuyện này, có được không?"

"Thưa phụ hoàng" Tiêu Diệp đứng bên cạnh từ lúc nãy, bây giờ mới lên tiếng "Tô Yến muội giờ đã hoàn toàn quên Khâu Nhiệm là ai rồi, cũng sẽ không vì y mà đau lòng nữa. Xin phụ hoàng yên tâm. Con sẽ thay Người giám sát muội ấy, để muội ấy không làm những việc hồ đồ nữa"

Có vẻ những câu nói kia của Tiêu Diệp nói đúng lòng Hoàng thượng. Người cũng chấp nhận gác việc tìm phò mã cho công chúa sang một bên để công chúa có thời gian tĩnh dưỡng.

"Lúc mất Mạnh phi đã mong ta chăm sóc tốt cho con" Hoàng thượng ngồi bên cạnh Lục Oanh, trò chuyện "Nhưng quả thực ta không dành được nhiều thời gian dành cho con. Kẻ làm cha nhưng ta cũng đã quá thất bại rồi"

"Phụ hoàng, xin Người đừng nói như vậy. Người phải lo nhiều việc trọng đại, con làm Người phiền lòng, là lỗi của con. Xin Người đừng trách mình"

"Haizz, Con hiểu chuyện là tốt rồi. Sau này ngoan ngoãn một chút. Đừng để ta phiền lòng"

"Vâng"

"Vậy con nghỉ đi, ta có việc phải đi"

"Tạm biệt Hoàng thượng" Tạm biệt? Vừa cảm thấy Hoàng thượng thật sự rất gần gũi, Lục Oanh liền quên mất cả việc chú ý đến ngôn ngữ của mình. Thật may, Hoàng thượng không chấp nhất mấy lời này của Lục Oanh. Mỉm cười rồi quay sang nói với Tiêu Diệp:

"Ta giao nó cho con, nếu nó lại gây ra chuyện gì thì ta sẽ thỉnh tội con"

"Phụ hoàng, Người yên tâm đi ạ. Thập bát muội là muội muội mà con yêu thương nhất, con cũng không muốn muội ấy gặp chuyện gì bất trắc đâu ạ."

"Ừ, được rồi. Ta phải đi đây"

"Cung tiễn Phụ hoàng. Cung tiễn An phi nương nương"

"Cung tiễn Hoàng thượng. Cung tiễn An phi nương nương"

Hoàng thượng đi rồi, Lục Oanh mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Diệp cho người lui đi hết rồi mới ngồi bên cạnh nàng hỏi chuyện.

"Tô Yến, muội ổn rồi chứ?"

"Không sao nữa đâu"

"Tô Yến, ta muốn hỏi muội?" Khuôn mặt Tiêu Diệp bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường "Muội nói mình không phải Tô Yến mà là Lục Oanh nghĩa là sao? Rốt cuộc muội là ai?"

Lục Oanh bị câu hỏi kia của Tiêu Diệp làm cho ngây người. Hình như trước lúc ngất đi nàng đã nói những lời đó thì phải. Vậy phải làm sao đây, có nên nói sự thật cho Tiêu Diệp biết không? Mà liệu nói rồi thì huynh ấy có tin nàng không? Những điều này ngay cả nàng cũng không tin nổi làm sao khiến cho người khác tin được. Trong lòng Lục Oanh đầy bối rối.

����9G���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: