Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13: BỊ PHỤC KÍCH (H)


Thiên Châu thừ người ra nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng không khỏi có chút phấn khởi.

"Chà, thật là đẹp đó nha! Cao, thon, vòng nào ra vòng nấy, mặt xinh, có khí chất. Nếu thời đại của mình thì có thể là hoa hậu. Thật là xinh đẹp nga!"

Cậu đang ngây ngất thì bỗng thấy cổ tay mình bị ai đó nắm đến đau điếng kéo lên, xoay lại liền thấy Chính Du không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu, sắc mặt hắn rất khó nhìn, Thiên Châu có thể cảm thấy một điều ẩn nhẫn khó nói từ gương mặt đó.

"Anh theo tôi làm gì?"

"Tôi đến đón em!"

"Anh về trước, tôi muốn đi dạo một chút!"

Thiên Châu vừa nói vừa liếc mắt nhìn nữ nhân kia. Nàng ta chỉ nhìn Thiên Châu rồi cười mỉm một cái. Cậu bất giác cười đáp trả. Định bụng sẽ hỏi vài câu, chưa kịp đã bị ai đó lôi đi. Quay đầu lại thì đã cách xa nữ nhân kia một đoạn khá xa, thân hình mỏng manh, mái tóc nàng ta nhè nhẹ bay trong gió. Bỗng Thiên Châu có một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim, nhưng không hiểu đó là gì.

Chính Du cứ thế lôi cậu về phòng rồi đóng cửa lại. Hắn cầm tách trà lên uống, nhưng có vẻ không chú trọng mấy đến hương vị trà, chính là mượn việc để che giấu cảm xúc đang làm loạn trong lòng. Thiên Châu có thể nhìn thấy bàn tay hắn khẽ run run.

Cậu cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có phần căng thẳng nên cũng an phận ngồi yên trên giường. Một lúc sau vẫn không thấy hắn nói gì, cậu chính là nhịn không được mà lên tiếng trước.

"Tôi...tôi chỉ đi ra ngoài hóng gió một lúc..."

Vẫn không một câu trả lời.

"Không phải bao nhiêu đó đã giận rồi chứ?"

Thiên Châu ngẫm nghĩ Chính Du làm việc gì cũng là lo lắng cho cậu, ngoài tính hình có hơi gia trưởng ra thì việc gì hắn cũng ân cần chu đáo.

"Tôi đi ra ngoài mà không nói với anh, là tôi có lỗi..."

Đáp lại vẫn là sự yên lặng từ người kia, Thiên Châu bắt đầu sốt ruột. Cậu từ từ rời khỏi giường, đằng sau vai hắn nhè nhẹ ôm đến, đầu gục vào hõm vai hắn.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa, có được không? Đừng giận tôi!"

Lời nói ngọt ngào này cùng hơi ấm phả nhè nhẹ vào cổ của cậu khiến lòng hắn như tan chảy. Chính Du không hề giận, hắn cái gì cũng không giận. Cậu muốn đi đâu cũng được, hắn sẽ từ phía sau mà bảo vệ, mà trông chừng cậu. Dù bất kỳ nơi nào, mãi mãi không thay đổi.

Nhưng vừa rồi, cái người mà hắn cho là Tiểu Dao kia đã xuất hiện, lại là xuất hiện ngay trước mặt cậu. Từ ánh mắt Thiên Châu nhìn nàng ta, Chính Du nhìn ra được có một thứ tình cảm khó nói. Giây phút đó, hắn chính là cảm giác Thiên Châu lần nữa sắp vuột khỏi tay mình.

Trước đây, khi chỉ có Thiên Châu và hắn, hắn hoàn toàn tự tin mình có thể làm cậu yêu hắn. Nhưng sau đêm nay, thậm chí một chút tự tin cũng không còn. Nỗi ám ảnh mang tên Tiểu Dao thực sự quá sức chịu đựng với hắn. Liệu vị ái nhân này sẽ rời bỏ hắn lần nữa chứ?

Chính Du giơ tay lên định nắm lấy bàn tay Thiên Châu nhưng hắn chợt dừng lại ở khoảng không, bất giác cảm thấy vô cùng lạc lõng. Có phải vì hắn yêu nhiều đến nỗi dễ cảm thấy tổn thương? Là người ngay bên cạnh nhưng vẫn không tài nào nắm bắt?

Sự yên lặng của hắn khiến cậu khó chịu, cậu chính là cảm thấy chuyện không có gì hắn lại làm thành lớn chuyện. Nên cuối cùng buông hắn ra mà đến bên giường nằm xuống. Trước khi nhắm mắt lại còn tùy tiện buông một câu.

"Tôi ngủ trước, khi nào ngủ anh thổi đèn, có ánh sáng tôi liền khó ngủ."

Chính Du vẫn ngồi đó. Bóng hắn in hình lên vách, thật sự quá cô đơn. Thiên Châu trở mình, lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được. Uống xong tách trà, hắn cũng cởi bỏ áo khoác, lẳng lặng nằm xuống giường. Nhưng là nằm nhích sang một bên, xoay lưng lại với Thiên Châu. Cậu cũng xoay lưng về hướng hắn, nghe tiếng động liền biết người đã lên giường nhưng lại hờ hững với cậu. Thiên Châu trong lòng lúc này một trận chém giết.

"Mẹ nó, xuống nước đến vậy mà còn cứng miệng. Được lắm, xem anh còn cứng miệng đến mức nào. Muốn đấu với Hứa Thiên Châu? Còn khuya!"

Vừa dứt suy nghĩ Thiên Châu đấm tay vào vách nhà một cái thật mạnh, rồi bật ngồi dậy ôm đầu la oai oái.

"Ui da, đau chết tôi rồi!"

Chính Du nghe tiếng la mà vùng dậy choàng lấy vai Thiên Châu kéo qua.

"Châu Châu, em bị làm sao?"

"Tôi va đầu vào vách, đụng vết thương lúc chiều, đau chết tôi rồi, ui da...."

Thiên Châu cố tình làm cho tiếng rên thêm phần thảm thiết. Chính Du vội vã leo xuống giường, cậu liền kéo tay giật lại.

"Khuya rồi, anh còn đi đâu?"

"Anh thắp đèn để xem vết thương của em!"

"Ơ...tôi không sao, giờ thấy hết đau rồi!"

"Em chờ anh một lúc thôi!"

Chính Du nhanh chân xuống giường thắp nến lên, xong đến gần Thiên Châu ngồi xuống, kéo cằm cậu qua nhìn nhìn. Vết bầm buổi chiều còn sưng nhẹ, vết máu cũng đã khô mài. Hắn nhìn gương mặt tranh sáng tranh tối của Thiên Châu mà lòng xót xa như chính bản thân mình bị thương. Hắn kéo cậu giam chặt trong ngực.

"Xin lỗi...tại tôi mà em bị đau. Cũng là tại tôi!"

Thiên Châu thu được thành quả ngoài mong đợi nên thấy vui vẻ trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn liền có cảm giác mình làm hơi quá, nên nhẹ giọng.

"Thật ra cũng không đau nhiều, bây giờ là hết đau rồi!"

Bỗng cậu cảm giác thân thể Chính Du run rẩy, lòng không khỏi nhói lên một cái.

"Anh...khóc sao?"

Chính Du trong ấn tượng Thiên Châu là một người đàn ông nam tính, dữ dội nhất mà cậu từng gặp. Hôm nay, bỗng vì một vết thương trên trán cậu mà khóc? Thiên Châu lúc này cảm thấy có lỗi vô cùng, bản thân vì muốn hắn quan tâm mình thêm một chút không ngờ lại thành ra như vậy.

"Cố Trường Hải..."

"Hãy yên lặng...một lúc thôi! Anh muốn ôm em thế này!"

"Cố Trường Hải à, thật ra...thật ra khi nãy tôi chỉ giả vờ đụng trúng vách thôi, tôi không có sao đâu. Tôi..."

Chư kịp dứt lời đã cảm giác cổ mình đau rát. Là Chính Du cắn cậu! Hắn dùng lực khá mạnh nhưng Thiên Châu vẫn cắn răng chịu đựng. Sau khi buông ra, hắn di chuyển miệng đến tai cậu liếm lấy vành tai rồi thủ thỉ một câu.

"Sau này nếu em dám rời xa tôi, nhất định tôi sẽ giết em!"

"Tôi...sẽ không..."

Lời nói chưa dứt đã bị Chính Du nuốt sạch vào bụng. Hắn áp sát cậu vào tường, hôn ngấu nghiến như thể muốn hòa cùng cậu làm một. Hắn ngoạm lấy miệng cậu, vừa cắn vừa mút đôi môi cậu không buông ra, rồi quấn lấy lưỡi cậu nuốt tận gốc. Thiên Châu cảm thấy mùi vị của nụ hôn đó chín phần là chiếm đoạt, cả cơ thể to lớn của hắn bao trọn lấy cơ thể mảnh khảnh của Thiên Châu, như muốn dùng sức mà quấn lấy cậu cả đời. Thiên Châu từ từ ngã người xuống giường, cả hai người nhích dần về đầu giường rồi nằm xuống. Hắn đè toàn bộ cơ thể to lớn lên người cậu, một tay luồn dưới gối nâng gáy cậu lên, cùng cậu môi lưỡi hòa hợp, nuốt sâu môi mình vào môi cậu.

Thiên Châu cảm thấy cơ thể nóng hừng hực không còn chút sức lực, nương vào giường mà chống đỡ nụ hôn sâu của hắn. Nó quá mãnh liệt, quá mạnh mẽ, quá kích thích! Nhưng cũng chợt phát hiện ra rằng cậu muốn, ngày càng muốn có hắn. Càng muốn Chính Du thân cận, càng muốn hắn yêu chìu mà đối xử với cậu. Những đụng chạm cơ thể, những lần hắn mơn trớn, cậu đều cảm thấy thích thú. Nhưng vì cái gọi là thể diện, đành tỏ ra bộ mặt lạnh lùng.

Thiên Châu ôm lấy lưng hắn mà siết chặt. Tay hắn mơn trớn vùng eo của cậu làm cậu một trận mê mẩn. Miệng hôn quá cuồng nhiệt đến nỗi Thiên Châu không khống chế được, nước miếng chảy ra ở khóe miệng, cậu khẽ rên lên những âm thanh nho nhỏ càng làm Chính Du phấn khích mà hôn sâu hơn nữa. Một lúc sau, hắn từ từ rời khỏi môi cậu, nhìn vào gương mặt phiếm hồng đang nhắm mắt lại đầy mê muội kia mà chuyên tâm hỏi.

"Em có yêu tôi không? Hay chỉ cần tôi?"

Thiên Châu hé mở mắt, thật sự lúc này hắn hỏi cái gì cậu đều nghe không hiểu, đầu óc sớm đã không còn minh mẫn. Nhưng cậu sẽ trả lời theo cảm giác của chính mình.

"Yêu...yêu anh!"

Thiên Châu vừa dứt lời ánh mắt Chính Du liền rạng rỡ, hắn khom đầu xuống lần nữa chiếm lấy bờ môi đang sưng lên, qua ánh sáng lờ mờ của ngọn nến càng thêm hồng hồng. Hắn di chuyển lưỡi xuống liếm sạch phiến tình dâm mỹ đọng ở khóe môi cậu. Tay bắt đầu gấp gáp mở thắt lưng cậu. Trong một lúc đã nhanh chóng lột sạch quần áo trên cơ thể cậu, hắn cũng không chừa một mảnh vải trên người.

Cuối cùng Chính Du đặt một chân vào giữa hai chân cậu, người hơi nghiêng một chút, mút lấy môi cậu quần thảo. Tay không ngừng vuốt ve lên xuống, sờ soạng bắp đùi trong giữa hai chân Thiên Châu. Cậu lập tức co một chân lên, chân kia vẫn bị Chính Du đè đến không di chuyển được. Cậu cảm thấy trong bụng nóng hổi, ruột có chút náo loạn.

Lúc này, Thiên Châu chính là cả trên dưới đều không yên. Môi bị hắn cắn đến tê dại, cũng muốn phản ứng lại nhưng vì Chính Du quá mãnh liệt đến nỗi không cho cậu có cơ hội phản công. Hắn rời khỏi môi cậu di chuyển xuống, ngoạm lấy, dùng những chiếc răng hổ nhẹ nhẹ cắn lấy cằm cậu. Rồi lần xuống cổ, đặt môi lên từng khoảng da trắng ngần mềm mại, mút từng mảng nhỏ, dùng lưỡi miết mạnh một cái liền để lại dấu ngân ửng đỏ.

Chính Du tay phải sờ nắn đùi Thiên Châu, bỗng dưng hắn nắm lấy vật dưới thân đang cứng rắn của cậu vuốt ve lên xuống. Thiên Châu liền run rẩy thở dốc, miệng rên lên từng tiếng khó nhọc, cằm hơi nâng cao, mắt nhắm nghiền, tròng mắt di chuyển liên tục, tay vòng qua lưng Chính Du mơn trớn. Hắn lập tức kéo Thiên Châu nghiêng vào mình, đối diện cùng cậu, đầu hắn trượt xuống gặm lấy đầu ngực cậu mút mạnh.

Thiên Châu cảm giác quá sức giới hạn liền mở mắt ra, đôi mắt lờ đờ như bị thôi miên. Sức lực bị những cú mút mát của hắn làm cho toàn thân buông lõng. Lúc này, cậu chỉ thấy thân thể gấp gáp, mong muốn được nhiều hơn, mong muốn động tác của hắn mạnh và nhanh hơn nữa.

Phần dưới đau rát đến khó chịu, rất muốn một lần mà đạt cao trào của khoái cảm. Cậu bỗng ưỡn người lên, áp sát người vào hắn, chân đang tự do liền đưa lên quấn lấy eo hắn trượt lên trượt xuống, chà xát vào cánh mông của hắn. Chính Du biết hành động này nghĩa là gì, hắn mỉm cười khoái trá. Đôi mắt rực sáng, rời khỏi ngực cậu ngẩng đầu lên.

"Em có cần tôi không?"

"A...hả?"

Thiên Châu không nghe rõ hắn nói gì, giọng nói của cậu giờ đã khàn khàn khác thường.

"Em yêu tôi, vậy em có cần tôi không?"

"...Cần..."

"Hãy nói rõ, có cần không?"

"Cần...cần anh!"

"Vậy tôi sẽ làm em được thoải mái!"

Dứt lời, Chính Du bỗng thoát khỏi người Thiên Châu, hắn nằm ngửa sâu xuống, lật cậu quỳ úp trên người hắn. Vừa vặn ngậm lấy phân thân của cậu, hai tay nắm lấy thắt lưng cậu ve vuốt. Thiên Châu quỳ hơi nhổm người một chút, tránh để bụng đè lên đầu hắn, chống hai khuỷu tay lên giường, miệng ngậm lấy gối mà rên rỉ.

Bên dưới, hắn vẫn đều đặn nuốt nhả, lưỡi mềm mại quấn lấy vật dưới thân cậu mà cưng chìu. Cậu bắt đầu đưa đẩy thắt lưng để đưa vào sâu hơn nữa trong khoang miệng ấm áp của hắn. Cả hai bên phối hợp nhịp nhàng, đồng bộ. Kỹ thuật dùng miệng của hắn quả làm cậu sướng đến phát điên.

Sau lần đầu tiên của hai người, cậu không thể nào quên khoảnh khắc đó. Giây phút hắn đi sâu vào, lắp đầy cơ thể cậu luôn làm cậu cảm thấy khoái cảm. Bỗng hắn mút mạnh, Thiên Châu rên lên một tiếng, mắt mở to ra rồi bắn một toàn bộ bạch trọc vào miệng hắn.

Sau khi nuốt hết những tinh hoa từ cơ thể cậu, hắn bỗng dùng hai tay nâng đỡ toàn bộ cơ thể Thiên Châu lên không, rồi từ từ ngồi dậy, xong lật ngửa cậu nằm xuống. Hắn lại ngậm lấy tính khí của cậu, tiếp tục mút mát.

Thứ vừa mềm xuống trong miệng hắn lần nữa lại ngẩng cao đầu. Lần này không to lớn như lúc nãy nhưng cũng dọa dẫm người khác. Thiên Châu luồn tay vào mái tóc đen của hắn, móng tay cào nhẹ vào da đầu làm Chính Du tê dại. Thân thể hắn cũng đã khó chịu lắm rồi nhưng vẫn muốn cậu đạt cao trào thêm lần nữa, bù đắp lại cảm giác đau đớn mà lát nữa cậu sẽ phải trải qua.

Thiên Châu có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, hắn vừa mút, một tay vẫn xoa xoa cánh mông của cậu, tay kia nắn bóp ngực cậu khiến cậu lần nữa đạt cao trào mà phóng thích lần nữa. Xong, không còn sức lực cơ thể mềm oặt xuống. Mồ hôi đầm đìa trên cơ thể non mềm.

Nhưng hắn nào để cậu yên, lúc này mới chân chính là lúc hắn muốn cậu bù đắp cho hắn, xoa dịu những lo lắng của hắn suốt từ chiều đến giờ. Chính Du nâng người lên, kéo lưng cậu ôm sát vào. Hắn nằm nghiêng, cơ thể cậu theo đó cũng nghiêng dọc theo hắn. Lưng cậu áp sát vào lồng ngực săn chắc nóng bỏng của hắn.

Hắn ôm cậu sát rạt, tay trước vòng qua ngực cậu ôm siết. Cuối cùng nâng chân phải của cậu bẻ quặt về phía sau trụ vào thắt lưng của hắn. Hắn vòng tay lên cơ thể cậu, lấy một ít bạch trọc trơn nhớt còn sót lại sau hai lần bắn của Thiên Châu mà thấm vào tay.

Xong hắn trực tiếp lần theo hai cánh mông cậu tìm kiếm khe hở, bôi trơn lối vào. Vật dưới thân hắn đã bứt bối đến khó chịu, hoàn toàn cứng rắn như khối côn thịt giật giật, nổi gân xanh tím, đầu cũng rỉ một chút dịch. Chính Du hơi nhăn mặt, hắn cảm giác không còn nhịn thêm nữa, bỏ qua bước dùng tay, hắn trực tiếp đưa toàn bộ phân thân tiến vào trong.

"Anh vào đây! Em chịu đau một chút!"

Dứt lời, hắn đâm thẳng vào trong, không dạo đầu, không khai mở, chỉ một lần chọc thẳng vào. Thiên Châu giật mình hét lên một tiếng, miệng ngoạm lấy bắp tay Chính Du cắn mạnh. Máu đã chảy ra từ cánh tay hắn rơi xuống giường. Cậu đau như thể ai xé mình ra làm hai. Khi hắn chạm vào tận cùng thân thể cậu, cậu cảm nhận như có một thanh sắt tròn nung nóng đã đâm xuyên vào thành ruột, đau đến không tưởng. Thiên Châu nhăn mặt, nước mắt chảy xuống.

"Đau quá, đau quá. Đi ra!"

Hắn liền hôn vào gáy cậu, rồi gậm lấy tai cậu an ủi.

"Sẽ nhanh thôi, em cố thêm một chút!"

Hắn nằm yên bên trong để cậu quen dần với sự có mặt của hắn. Mật động của cậu thật quá ấm áp. Lần trước, hắn đã biết là nó quá khít, nhưng không thể ngờ lại chặt đến như vậy. Làm vật dưới thân hắn một trận co bóp, ma sát liên tục, sớm đạt kích thích đến cực đại. Hắn vòng tay ra phía trước chăm sóc vật dưới thân của Thiên Châu để cậu cùng đạt khoái cảm như hắn.

Chính Du bắt đầu động thắt lưng, từng chút từng chút một nhích nhích trong cơ thể cậu. Khi cậu bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, hắn nhanh chóng rút ra rồi đâm vào liên tục. Nhanh, chuẩn và mạnh! Từng cú hích vào người cậu làm Thiên Châu thở dốc. Cuối cùng cả hai hừ lên một tiếng cùng phóng thích. Chất lỏng trơn nhớt chảy ra từ mông cậu có pha lẫn một chút máu khiến nó có màu hồng nhạt. Cuối cùng hắn rút ra khỏi cơ thể cậu, kéo đầu cậu xoay ngang rồi hôn sâu lên đôi môi cậu lần nữa. Thiên Châu sau ba lần phóng thích thì không còn chút sức lực, mềm nhũn trong lòng hắn.

"Sớm muộn gì tôi cũng tinh tẫn nhân vong a..."

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Chính Du bế cậu vào bồn tắm ngâm nước ấm. Tắm rửa sạch sẽ ngâm mình thêm một lúc, hắn lại bế cậu lên giường. Chiều nay, Chính Du đã cẩn thận dặn người chuẩn bị sẵn một tấm lót giường mới để tiện bề hành sự. Quả nhiên sự chu đáo này của hắn không hề dư thừa. Cứ vậy, hắn mãn nguyện ôm cậu ngủ một giấc đến trưa hôm sau.

Sau một đêm hành lạc, cơ thể Thiên Châu hoàn toàn mệt mỏi. Cậu lờ mờ mở mắt liền cảm thấy như đang nằm trên thứ gì đó ấm áp và mềm mại, lại còn chuyển động rung rinh, thật êm dịu. Suy nghĩ một lúc, cậu à lên một tiếng.

"Cố Trường Hải. Đúng rồi, chính là hắn!"

"Em thức rồi hả?"

Thiên Châu cũng vừa phát hiện ra giọng nói và hơi thở đang đều đều phả vào tóc mình. Hơi ngẩng mặt lên một chút, giương đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu nhìn hắn.

"Tôi mệt quá! Không có sướng như lời anh nói nga!"

Chính Du phì cười một cái liền véo lấy má cậu.

"Người nào đêm qua thở dốc, còn không ngừng bảo tôi mạnh hơn nữa vậy kìa?"

"Kẻ nào vậy?"

Thiên Châu trơ mặt hỏi.

"Em còn hỏi là kẻ nào? Chính là cái kẻ đang hỏi đó!"

"Là tôi sao? Sao lại không nhớ vậy kìa?"

"Được rồi, thức dậy, chúng ta ăn một ít rồi đi quan sát hiện trường muối lậu!"

Nói xong hắn ngồi dậy rồi kéo Thiên Châu ngồi dậy cùng.

"Ui da đau quá, thắt lưng tôi gãy rồi!"

Dứt lời, Thiên Châu ngã người tựa vào vai hắn, mặt nhăn mày nhó. Chính Du nhìn thấy liền đau lòng, xoay người ôm siết cậu mà ôn nhu.

"Hay em cứ ở nhà, một mình anh đi là được!"

"Vậy đâu có được, tôi cũng muốn làm việc, rảnh rỗi đến buồn chán rồi!"

"Nhưng..."

"Không cần lo cho tôi, anh chỉ cần đỡ tôi một chút là được!"

"Vậy có được không?"

"Tất nhiên!"

Sau khi ăn sáng xong thì họ cùng nhau ra ngoài. Hai người lên ngựa từ từ tiến về khu vực bến tàu, nơi thuyền bè vận chuyển hàng hóa neo đậu. Theo chân họ là hai người nữa, một mặc y phục đen, có trùm một chiếc mũ rộng vành che đi gương mặt. Người còn lại chính là nữ nhân cải nam trang hôm qua Thiên Châu đã nhìn thấy.

"Bích Dao, ngươi chắc là có thể xuống tay chứ? Cho dù người đó có là Hứa Thiên Châu?"

"...Ta chắc chắn, sư tỉ cứ an tâm!"

"Được, vậy giao cho ngươi! Trên đây đã tẩm một loại độc dược của Tây Vực mà sư phụ từng nói với chúng ta. Ngươi nhớ, nhất định phải thành công. Lần này nếu thất bại, chủ nhân sẽ không tha cho chúng ta nữa đâu."

Người áo đen chuyển mũi tên vào tay Bích Dao, nàng ta nhanh chóng phi thân mai phục vào một bụi rậm gần bến tàu. Một lúc sau, Hoàng Chính Du và Hứa Thiên Châu cũng đến nơi. Bích Dao chọn lựa vị trí thích hợp, bắt đầu giương tên. Ánh mắt thoắt hiện tia nhìn đau xót, nhưng nhanh chóng chuyển thành lạnh lẽo.

"Tiểu Dao xin lỗi, Thiên Châu!"

Dứt lời, mũi tên lao vút vào không khí, hướng thẳng ngực Thiên Châu đâm đến.

---------------------

HẾTCHƯƠNG 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro