Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những cơn mơ ấy mà

Những cơn mơ ấy mà, Phan tự nhủ, một lúc nào đó sẽ qua đi mà thôi. Xét cho cùng có điều gì trên mặt đất này tồn tại mãi được đâu. Triệu năm sau, hẳn là không còn gì nữa, kể cả những cơn mơ.

Nghĩ thế, nên bỏ mặc những cơn mơ, mỗi ngày Phan vẫn cứ cắm cúi làm việc. Xuân vừa đi, thời gian nghỉ ngơi vừa hết. Đối với một vương tử, mùa hè là thời gian bận rộn quá chừng. Phan đã ban hành rất nhiều sắc lệnh và tự tay thực hiện chúng đâu cho ra đấy. Anh trồng thêm liễu ven hồ, dựng hàng rào quanh đồi cho cừu đừng đi lạc, đắp đê ngăn dòng chảy của dòng suối từ núi xa chảy xuống để lấy chỗ cho bầy cá đẻ con và lấy nước cho ruộng đồng tươi tốt. Anh cũng ghi vào lịch công việc để nhớ sửa soạn vùng đầm lầy cho bầy sếu đỏ. Chúng sẽ về vào cuối mùa hè.

Nhưng bọn mơ mộng quả thực có sức mạnh lớn lao. Rốt cuộc thì chúng cứ phăng phăng ập đến trong những đêm trắng, xộc vào cung điện rộng mênh mông, không thèm thẹn thùng bẽn lẽn hay gõ cửa như một phép lịch sự tối thiểu. Chúng dồn dập, thẳng băng vào giấc ngủ của Phan và lôi tuột anh đi.

Phan sợ cảm giác bị lôi đi. Giống như bị giật thốn ở bụng ngay lúc không thể phòng ngự - một thứ cảm giác khó chịu. Nhưng anh cũng tò mò. Nói chung toàn thể nhân loại đều tò mò với những cơn mơ dù tốt hay xấu, dù mộng lành hay ác mộng. Người ta đã bỏ hàng thế kỷ đoán mò về ý nghĩa của giấc mơ. Phan lại càng tò mò, vì anh cứ mơ mãi những cơn mơ giống nhau.

Đầu tiên anh bị lôi tuột đi khỏi phòng ngủ của mình. Trong mơ, mái vòm của lâu đài có màu trắng xanh như xương đốt. Những hanh lang trong lâu đài có vẻ u sầu kỳ cục.

Trong mơ, thời gian dừng lại ở cuối xuân đầu hạ. Cú đang ngủ. Liễu đang rũ lá. Nước trong đầm nằm im trong hơi lạnh của đêm. Không một cư dân nào của vương quốc chứng kiến việc anh bị ép buộc phải bay ra khỏi lâu đài.

Anh bị lôi ra khỏi vương quốc bé nhỏ. Thế rồi, kia là những nẻo đường xa. Cỏ cháy trên đồng, ngựa phi hoảng loạn. Rồi thì sa mạc cát đỏ mênh mông. Anh trôi vào trong cát ấm, thẳng tuột xuống vực sâu, rơi qua ghềnh thác, trôi giữa đám rễ đước rễ bần, chìm vào hố nước trôi vào trong biển. Đại dương mênh mông đầy nước chứa đây những dòng chảy màu bích ngọc, thổi bọt trắng trên đỉnh những đợt sóng nhỏ to.

Rồi tất cả dừng lại.

Phan thấy mình bị giấc mơ bỏ rơi giữa một vùng trắng loá. Khi ấy, vương tử ngước nhìn lên thinh không chói sáng. Cầu vồng hằn dấu trên trời, những cánh hoa trắng nhỏ bay lên và đám lông vũ lả tả rơi xuống như tế bào chết.

-

Mơ mộng rất nguy hiểm, nhất là cho những người nhạy cảm quá mức, trách nhiệm quá mức, hay có đức tin quá mức. Vì họ sẵn sàng lao theo thứ định mệnh được vẽ ra trong mơ mà chẳng thèm dùng các phương pháp thực chứng định lượng định tính để xác minh đó có phải đúng là số phận được an bài cho mình.

Thực sự không dễ dàng gì để ứng phó với những cơn mơ mang tính điềm triệu, mà còn lại là điềm triệu xấu. Giống như sét đánh ngang trời, rồi đấng tối cao gửi xuống một thông điệp rằng bạn là người được chọn cho một loại nhiệm vụ thiêng liêng. Ai mà cưỡng lại được sức hút của những phép màu và những điều linh thiêng cơ chứ? Nhưng đồng thời cũng phiền phức biết mấy, lắm khi lại còn phải trả giá bằng cả sinh mệnh mình.

Phan nghe bố mẹ kể, hồi anh còn nhỏ, những huyền thoại của những vị thánh và những nhà tiên tri vâng theo mặc khải hay mơ mộng viễn vông mà bị đóng đinh giữa chợ, bị hoả thiêu trên giàn, bị trầm mình trong sông lớn. Vậy nên, Phan nghĩ rằng bầu trời chói sáng ấy, đám hoa bay chao chát và lông vũ lả tả rơi rụng ấy, cùng với tính chất vồn vã lôi kéo của hành trình lạ lùng trong mơ, thì thôi, xin đấy, đừng nên là điềm triệu. Đừng là một tiếng gọi lớn lao, một lý tưởng viển vông, rồi kéo anh đi mãi mãi.

Thực lòng thực dạ mà nói, Phan chỉ muốn sống yên ổn trong vương quốc nhỏ bé của mình, giữ gìn mọi thứ còn lại sau khi bố mẹ anh mất, và làm những việc anh nên làm hằng ngày mà thôi.

-

Nhưng mà những cơn mơ không dừng lại.

Chúng cứ tiếp tục, tiếp tục, hết đêm này sang đêm khác. Chui tọt vào phòng ngủ giữa lâu đài. Kéo Phan tuột ra khỏi giường, lôi anh đi suốt xa xôi ngàn dặm, để đến một nơi nằm chênh vênh giữa đại dương có một bầu trời chói chang và những chiếc lông vũ rơi xuống như điềm báo cho điều gì đó mà nếu anh không nắm lấy là mất đi mãi mãi.

Giống như là, một lời nguyền nào đó bắt Phan phải chứng kiến sự lụi tàn của nó.

Thật phiền phức.

Vương tử giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Đầu óc hãy còn vướng vít, mồ hôi thì túa ra đầm đìa.

Những cơn mơ ấy mà, anh tự nhủ một cách hoang mang, rồi cũng sẽ qua mà thôi.

Nhưng giống như vẻ dập dờn của đám rêu mọc bên bờ nước, những cơn mơ cứ mãi cồn cào dâng lên trong lòng Phan như một loại thủy triều tràn dâng bởi sức hút của một mặt trăng không bao giờ lặn. Cả mùa hè đó, Phan mơ và nghĩ mãi về những cơn mơ của mình. Mặc dù cố không kết luận đó là một loại điềm triệu và rằng mình không phải kẻ ăn không ngồi rồi đến mức phải sống trong mơ, nhưng Phan thừa nhận một điều.

Chao ơi, mình đã bị ám mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro