1
Thể loại: Xuyên qua, sủng văn, nam chủ cường đại, nữ chủ thông minh
Nhân vật: Tô Tái Tình (Dạ Nguyệt Sắc), Tiêu Lăng Thiên
Tình trạng: Hoàn chính văn (88 chương)
Nguồn convert: nothing (tàng thư viện) + lue tỷ (Trường Tồn)
Editor: Sâu
Nguồn: Thanh Dao Các
*Văn án:
Trọn một đời, đường nhỏ tương phùng cuối cùng lại không thể buông tay.
Xuyên qua thời gian và không gian, nàng tới bên cạnh hắn, tại đất nước sùng bái Phong Thần này, cùng nhau diễn một màn truyền kỳ nữ đế và nhiếp chính vương.
═══════ ೋღ☃ღೋ ════════
Tiết tử:
Nghe nói đó là thật lâu trước đây, nghe nói đó là một quốc gia sùng bái Phong Thần, nghe nói nơi đó có một vị nữ đế cùng một vị nhiếp chính vương, nghe nói...
═══════ ೋღ☃ღೋ ════════
◊ Truyện này tuy xuyên qua nhưng không có những tình huống mang đậm chất xuyên qua, nữ chủ tuy thông minh nhưng không có những khả năng thần kì hay người gặp người yêu. Nam chủ cường đại và siêu BT. Hai người này vì yêu có thể bỏ qua thù hận nhưng cũng có thể vì quyền lực, quốc gia mà làm người kia nóng máu. Bạn cảm thấy truyện này BT từ nam chính cho tới tác giả (tác giả có những ý tưởng BT có thể gọi là un-đỡ-able)
◊ Không phải truyện ngược nhé
◊ Trong truyện có những đoạn H có thể làm mất máu rất nhiều sắc nữ, những chương như vậy sẽ phải set pass để tránh đầu độc trẻ nhỏ. Nhưng yên tâm pass sẽ cực kỳ dễ vì bạn sợ đặt pass xong rùi nhớ không nổi. Hơ hơ
Đệ nhất chương
Tô Tái Tình dùng ba ngày để tiếp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên qua , vốn tưởng rằng nghênh đón nàng chính là cái chết nhưng mở mắt ra lại đi tới một nơi cổ kính với những đường nét đầy tinh xảo hoa mĩ, một thế giới xa lạ hoàn toàn khác với xã hội hiện đại mà nàng sinh sống suốt hai mươi năm
Nàng đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, dày và nặng, được mài dũa hoa văn rồng mây nước vô cùng tinh xảo, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá chính mình
Trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô bé, khoảng mười ba mười bốn tuổi, hoàng bào màu trắng bao quanh thân hình bé nhỏ.
Có mắt hạnh lung linh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi hình dáng tuyệt đẹp lại không có chút huyết sắc, gương mặt trái xoan quá mức tái nhợt. Nàng hẳn là còn chưa cập kê, mái tóc mây đen vẫn chưa vấn lên mà dùng dây bạch ngọc phân ra hai nhánh rủ trước ngực, tóc còn lại thả tự nhiên phía sau. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng nếu nói đến gương mặt, chỉ sợ sau khi lớn lên vẫn còn cách khuynh quốc khuynh thành một khoảng. Nhưng chính ánh sáng thanh thanh đạm đạm trong đôi mắt kia, bờ môi dày không hay cười, lại làm cho nàng có một loại quý khí thanh nhã khó nói thành lời.
Nàng mặc trên người chính là loại gấm Vân Hà của Vân Châu, hàng năm không sản xuất quá mười trượng (= 33,33m), chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Dây buộc tóc của nàng là ngọc cổ Thương Sơn, là ngọc chủ trong thiên hạ, nhưng chứa bách độc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Đúng vậy, nàng là nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong, thị nữ hầu hạ nàng từng quỳ trên mặt đất rất chân thành cũng thực cung kính nói với nàng như vậy.
Nữ đế sao? Đấu tranh chính trị sẽ rất phức tạp đi, so với bệnh tim nghiêm trọng thì cái nào tốt hơn đây? Tay theo thói quen xoa ngực, trái tim này đập vô cùng có lực, nàng hiện tại rất khỏe mạnh, những gì kiếp trước khao khát nhất, bây giờ nàng có được rồi sao?
Vậy thì, cứ dùng thân thể khỏe mạnh này, sống một lần thật tốt xem sao!
*** Hệ đo lường cổ Trung Hoa: Chiều dài
* 1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500 m
* 1 dẫn (引, yin) = 10 trượng = 33,33 m
* 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
* 1 bộ (步, bu) = 5 xích = 1,66 m
* 1 xích, 1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm
* 1 thốn (1 tấc) (市寸, cun) = 10 phân = 3,33 cm
* 1 phân (市分, fen) = 10 li = 3,33 mm
* 1 li (市厘, li) = 10 hào = 1/3 mm = 333,3 µm
* 1 hào (毫, hao) = 10 si = 33,3 µm
* 1 ti (丝, si) = 10 hu = 3,3 µm
* 1 hốt (忽, hu) = 1/3 àm = 333,3 nm
Đệ nhị chương
Thân thể của nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong không khỏe cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên trong triều, hàng năm đều có vài lần như vậy.
Khi nữ đế không khỏe luôn luôn không gặp mặt ngoại thần, vì vậy trong buổi triều sớm, các đại thần cũng chỉ nói vài lời khách sáo mong Thánh Thượng bảo trọng long thể rồi thôi. Dù sao trên triều đình tay chỉ vạn dặm giang sơn, tay nắm Càn Khôn thiên hạ là một người khác. Nữ đế sao? Nàng tồn tại chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Trước mắt, người này đứng dưới cây đào trong ngự hoa viên đã đến một khắc (~15 phút), trong một khắc này hắn không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang ngồi ngẩn người bên hồ.
Có cái gì không giống đây? Nữ hài tử kia mặc hoàng bào nhưng lại ngồi dưới đất bên hồ ngự uyển, tất cũng cởi ra, một đôi chân ngọc trắng như tuyết ngâm trong hồ nước. Thân mình dựa vào tàng cây đào bên hồ, giương mắt nhìn trời xanh mà ngẩn người.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua hoa đào nở rộ rơi trên mặt nàng, tạo thành cái bóng sặc sỡ, chiếu lên vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa xa cách của nàng làm cho hắn nhất thời nhìn không rõ. Vị bệ hạ mười ba tuổi này từ lần hôn mê rồi tỉnh lại ấy có điểm không giống với lúc trước, rõ ràng vẫn là hàng mi, đôi mắt ấy nhưng hắn lại không tìm thấy được sự căm giận và nỗi sợ hãi không thể che giấu như lúc trước. Nữ hài tử trước mắt này im lặng và lạnh nhạt, nhưng ở nàng lại tản ra hơi thở lạnh lùng làm người khác cách xa ngàn dặm, giống như bông hoa hiếm có trời sinh lạnh lùng mờ mịt khó nắm bắt, làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn lại vĩnh viễn không thể chạm đến.
Hắn nhớ lại hôm qua thái giám và nữ quan nội thị hồi báo, hoàng đế bệ hạ dường như mất đi trí nhớ trước kia. Sao lại vậy, đây là màn xiếc mới của nàng?
Lững thững đi đến bên cạnh nữ đế, không nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đất bên cạnh, hắn nhìn nàng, mỉm cười.
"Vi thần tham kiến bệ hạ." Hắn không quỳ, thậm chí không khom lưng, chỉ khẽ gật đầu.
Tô Tái Tình từ trong cõi thần tiên trở về quay đầu nhìn hắn, chỉ liếc một cái đôi mắt nàng lập tức rơi vào sâu thẳm lạnh giá. Đôi mắt nam nhân kia phát ra ánh sáng đâm thẳng vào đáy lòng nàng, giống như cũng muốn chiếu sáng lòng nàng. Nhưng màu nền của sắc trời trong cặp mắt kia lại là khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ không thể nói thành lời, trực tiếp làm cho lòng nàng thoáng lạnh.
"Bệ hạ!"Hắn thấy nàng giật mình, mỉm cười lại gọi một tiếng. Mất trí nhớ sao? Hắn không tin. Nhưng ánh mắt của nàng trong suốt lại mơ màng, rất rõ ràng là không nhận ra hắn, lại không giống như đang làm bộ. Đây là có chuyện gì?
Nam tử trước mắt tuấn mỹ như thiên thần, từ khi sinh ra nàng hiếm thấy người như vậy. Ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết lại không có phần âm nhu, tự có một cỗ ưu nhã nam tử anh tuấn tồn tại. Cười rộ lên rõ ràng giống như mặt trời ngày đông, khóe miệng lại sinh ra một chút tà mị, giống như bóng mờ người ta nhìn thấy sau khi nhìn vào ánh mặt trời gay gắt, trong lòng một trận run rẩy.
Nàng cúi đầu không nhìn gương mặt của hắn nữa, lại nhìn thấy hắn đang mặc hoàng bào màu trắng giống như nàng. Nghe nói Ngâm Phong quốc lấy màu trắng vi tôn, ngoại từ hoàng tộc đều không thể dùng màu trắng, nữ đế lại không có thân quyến hoàng tộc nào khác, vậy người trước mắt là vị nào.
Nàng chậm rãi thu chân khỏi hồ nước,ngăn cản nữ quan tới hầu hạ, tự mình đeo tất vào. Đứng dậy vỗ nhẹ lên y phục, âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng bị hắn nhiễu loạn.
"Nhiếp chính vương điện hạ" nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, mỉm cười vân đạm phong thanh.
"Vi thần nghe nói bệ hạ" hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, giống như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp "mất trí nhớ. Sao lại có thể nhớ được vi thần?"
"Điện hạ đang mặc hàng bào vân cẩm màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, lại còn trẻ tuổi anh tuấn uy vũ tuyệt sắc vô trù, nhìn thấy trẫm lại không cần quỳ lễ, chẳng lẽ còn là người khác hay sao?"
"Thì ra là vậy, cũng là vi thần hồ đồ"
Trên mặt hắn cười, trong lòng lại bởi lời nàng nói mà nhanh chóng tỉnh ngộ. Nàng không phải nữ đế Dạ Thị! Bởi vì Dạ Nguyệt Sắc chỉ cần nói chuyện với hắn cũng sẽ khiến nàng run lên. Cho dù nàng quên những bí mật kia, cũng tuyệt đối không có lá gan nhìn vào mắt hắn nói chuyện. Vậy nàng là ai? Một thế thân? Không! Hắn lập tức phủ định giả thiết này. Trong hoàng cung này không có chỗ nào không nằm trong lòng bàn tay hắn, bất kể là ai cũng không có khả năng giấu diếm được tai mắt của hắn để đổi một thế thân vào. Huống chi nếu là thế thân , nàng đóng kịch giả bộ rất không giống
Hứng thú trong mắt hắn chợt lóe lên, nữ đế lúc này trở nên rất thú vị. Từ khi hắn mười bảy tuổi nhiếp chính đến nay, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn nói chuyện. Dạ Nguyệt Sắc này hiện tại lại không sợ hắn?
Vô luận thế nào, coi như là một trò chơi mới, xua đi một chút nhàm chán trong cuộc sống, hắn muốn xem xem nàng có thể chơi ra cái trò gì mới mẻ!
"Tuy giờ đã là cuối xuân nhưng thời tiết vẫn lạnh. Bệ hạ ngồi trên đất hai chân lại dính nước hồ, hẳn là bọn nô tài hầu hạ không chu toàn. Đều chém đi, vi thần lại chọn cho bệ hạ một đám tri kỷ chu đáo khác."
Ngữ khí của hắn ôn nhu, không một chút tức giận, giống như đang nói 'thời tiết hôm nay thật đẹp, ngươi ăn cơm chưa' không bằng. Nhưng bốn mươi năm mươi mạng người sẽ mất đi bởi những lời này của hắn.
Tô Tái Tình liếc mắt nhìn thị nữ, thái giám quỳ trên mặt đất, bọn họ tự biết tính mạng đã khó giữ được, thân hình lạnh run, thậm chí có thị nữ nhỏ giọng khóc nức nở nhưng lại không ai dám cầu xin tha thứ, bản lĩnh của nhiếp chính vương này hiển nhiên rất rõ ràng.
"Điện hạ không phải không biết trẫm tùy hứng, cần gì phải khó xử bọn họ?" Nàng cười nhạt nhìn hắn, đây là muốn hạ mã uy với nàng sao? (ra oai phủ đầu)
"Không thể ngăn cản bệ hạ tùy hứng, đó là chưa hết bổn phận. Nô tài không thể hoàn thành bổn phận giữ lại có ích gì?"
"Giữ lại để trẫm xem điện hạ có thể khoan nhượng trẫm đến mức nào, chẳng phải tốt sao?"
Hắn ngẩn ra, nhìn khóe miệng nàng mang một tia cười trào phúng đồng thời xoay người rời đi. Cung duệ váy dài, nhưng lại mang một tia phong tình lạnh nhạt không phải của nữ tử mười ba tuổi. Đây là cái gì? Khiêu chiến sao?
Lúc này, hắn thật lòng nở nụ cười. Cô bé thông minh, khá giống hắn năm đó, xem ra lần này sẽ là một trò chơi thú vị.
"Còn không đi hầu hạ?" Hắn nhìn thoáng qua mấy người quỳ trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, đến mức nhẹ giọng bật cười.
Bọn thị nữ thái giám nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất bò dậy, âm thầm may mắn nhặt được một mạng trở về, không kịp nghĩ đến nhiếp chính vương hôm nay lại khác thường như thế, vội vàng đuổi theo phía sau nữ đế.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mấy đóa hoa đào phiêu diêu rơi trên vạt áo hắn. Hắn cúi đầu mỉm cười nhặt lên một đóa, sau đó --
Nghiền nát!
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Info chúc các bạn vui vẻ)
Đệ tam chương
Thương Hải nhìn nữ đế đang dựa vào long sàng ngẩn người, trong lòng hoài nghi càng thêm sâu . Hắn có thể khẳng định, nữ tử trước mắt tuyệt đối là nữ đế Dạ Nguyệt Sắc hắn vẫn hầu hạ bấy lâu. Nhưng là vì sao? Trước kia nàng cũng thường hay ngất đi, vì sao lần này tỉnh lại nữ đế dường như biến thành một người hắn chưa từng quen biết? Nàng không chỉ không nhớ được bất cứ chuyện gì về thế giới này, ngay cả thói quen tính cách cũng hoàn toàn thay đổi, còn thường xuyên nhìn bầu trời ngẩn người, thật sự là rất kỳ quái!
Thương Hải là thái giám nội thị bên cạnh nữ đế, vốn họ Lâm, trước kia mọi người đều gọi hắn là Tiểu Lâm Tử. Sau khi trở thành thái giám nội thị của nữ đế, người ngoài đều gọi hắn một tiếng Lâm công công.
Ngay tối hôm qua, khi hắn và nữ quan Minh Hồng hầu hạ nữ đế thay y phục đi ngủ, nữ đế bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn:
"Ngươi tên là gì? Ở cạnh ta đã bao lâu?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài Tiểu Lâm Tử, hầu hạ Hoàng Thượng đã bảy năm."
"Bảy năm a!" Tô Tái Tình nhìn thiếu niên này. Chắc là đứa nhỏ nhà nghèo đi, tuấn tú như thế lại làm công công, thật sự đáng tiếc.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài năm nay mười bảy."
"Ngươi thì sao?" Nàng quay đầu nhìn thị nữ Minh Hồng.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ Minh Hồng, năm nay mười sáu, đã hầu hạ Hoàng Thượng năm năm."
"Vậy sao, đều là lão nhân bên cạnh mà." Tô Tái Tình nhìn nha đầu trước mắt. Nha đầu kia cũng là một mỹ nhân thanh tú, giơ tay nhấc chân đều rất điềm tĩnh, nhìn ra được là người cẩn thận dè dặt.
Ngẩng đầu lên, xuyên qua giấy trắng cực mỏng, song cửa sổ khắc rồng khắc mây, nàng mơ hồ có thể thấy được vầng trăng đang nhô cao bên ngoài khung cửa. Nàng hiểu rõ trong lòng, mấy cung nhân hầu hạ nữ đế từ lâu kia chỉ sợ đều là tai mắt của nhiếp chính vương, nàng không có một người tâm phúc ... Cũng đúng thôi, nàng chỉ là một nữ đế nhỏ tuổi lại không có thực quyền, bên trong không có trưởng bối hoàng tộc chăm sóc, bên ngoài không có đại thần trong triều trợ giúp, cục diện như thế là tất nhiên.
Nhưng nàng Tô Tái Tình cũng chẳng quan tâm. Kiếp trước của nàng chỉ là một cô gái suốt ngày nằm trên giường bệnh chờ chết, loại chính trị tăm tối gì đó này cách nàng quá xa, nàng cũng không thấy là mình có bản lĩnh có thể đấu tranh chính trị mà thắng được vị nhiếp chính vương kia. Hắn hình như cũng đã quản lý quốc gia này không tệ lắm, nếu hắn muốn ngôi vị hoàng đế này, nàng cũng rất sung sướng dùng hai tay dâng cho hắn. Giấc mộng của nàng là đi khắp danh sơn đại xuyên, hiểu rõ sơn thủy chi nhạc, thân phận hoàng đế đối với nàng mà nói chỉ là trói buộc mà thôi. (sông núi nổi tiếng)
Chính là nếu nhiếp chính vương kia thật sự muốn xưng đế, chỉ sợ hắn chưa chắc sẽ bỏ qua cho nàng, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng mới tốt a.
Phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình lại đang ngẩn người, thói quen kiếp trước thật sự là khó đổi. Bên cạnh Tiểu Lâm Tử và Minh Hồng đã quỳ trên đất thật lâu, không có lời của nàng không dám đứng lên.
"Hãy bình thân." Nàng nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta không thích tên các ngươi, bắt đầu từ ngày mai hãy sửa lại đi."
Ánh mắt nàng khẽ động, một câu thơ nổi lên trong đầu.
" 'Thương Hải Nguyệt Minh châu hữu lệ' *, câu thơ này ta rất thích, hôm nay đưa làm tên các ngươi. Tiểu Lâm Tử gọi Thương Hải, Minh Hồng sửa thành Nguyệt Minh đi."
*Câu thơ trong bài thơ'Cầm Sắt' của Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa: Biển xanh, trăng sáng, hạt trân châu rơi lệ
"Nô tài, nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng ban tên." Hắn người lại song song quỳ xuống tạ ơn, nhưng trong lòng lại càng thấy kỳ quái. Hầu hạ Hoanh Thượng đã nhiều năm như vậy, sao nay đột nhiên lại muốn đổi tên? Không khỏi lại một lần nữa cảm thán Hoàng Thượng trở nên rất khác với trước kia. Nhưng, tên này thật sự cũng không tệ.
Hầu hạ Hoàng Thượng nằm ngủ xong, Thương Hải cùng Nguyệt Minh lẳng lặng rời khỏi tẩm cung, cùng mười hai tùy thị chờ chực bên ngoài tẩm cung. Nửa đêm đầu là ca trực đêm của bọn họ, phải ở lại để hầu hạ hoàng đế bất cứ lúc nào.
Lúc này đêm đã sâu, tuy có một vòng Minh Nguyệt treo cao bên trên, trong thâm cung nội viện này vẫn có vẻ u ám khó hiểu.
"Ngươi nói xem bệ hạ thật sự đã quên toàn bộ chuyện trước kia?" Nhịn hồi lâu, Nguyệt Minh rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi Thương Hải.
Chỗ này mình thấy dúng 2 từ nhịn đọc nó không thoáng lắm ^^
Nàng vốn là người cực kì thận trọng, lời không nên hỏi tuyệt đối không hỏi. Nhưng mấy ngày nay nữ đế thật sự quá mức quái dị, nếu nữ đế thật sự có nội tình gì giấu diếm bọn họ, chỉ sợ chủ tử sẽ không tha cho bọn họ.
Thương Hải trầm tư một lát, chậm rãi lắc đầu.
"Ta thật sự không biết, nhìn qua hình như là vậy. Nhưng không có lý nha, chỉ là bất tỉnh thôi, cũng không đụng vào đâu, sao bỗng nhiên có thể quên đi toàn bộ như vậy? Hơn nữa nếu chỉ là quên chuyện trước kia thì không nói, nhưng ngay cả tính tình thói quen của bệ hạ cũng hoàn toàn thay đổi, chuyện này nói thế nào cũng không thông a."
"Nếu chủ thượng hỏi, ta cũng không biết phải nói thế nào." Nguyệt Minh có chút lo lắng.
Thương Hải than nhẹ một tiếng, cảm thấy đầu này ở trên vai sợ là chẳng còn được mấy ngày. Mặc dù đã sớm giao tính mạng cho vị chủ tử kia, nếu thật sự phải chết, vẫn có chút buồn bã, có lẽ Nguyệt Minh cũng vậy đi.
Đêm lẳng lặng đi qua, Tô Tái Tình giả vờ ngủ trên long sàng, trong lòng tinh tế nghĩ tới chuyện cần làm ngày mai, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Đệ tứ chương
Ngày thứ năm sau khi nữ đế bệ hạ tỉnh lại, lần đầu tiên nàng bước vào ngự thư phòng. Nơi đây hẳn là nơi thường ngày nàng xử lý triều chính, dĩ nhiên là trên danh nghĩa.
Ngự thư phòng trang trí hoa mỹ tỏa ánh sáng ngời ngời, không có một chút âm u lạnh lẽo của kiến trúc cổ đại. Trong phòng đốt một loại hương nhàn nhạt không biết tên, hết sức im lặng. Phía trên có một chiếc long ỷ quang hoa nội uẩn khắc từ bạch ngọc, đó hẳn là ngai vàng của hoàng đế.
(quang hoa nội ẩn: ánh sáng từ bên trong, bạch ngọc: ngọc màu trắng, long ỷ: ghế vua, long án: bàn của vua)
Trước long ỷ có một chiếc long án bạch ngọc, một cái ngọc tỷ lẳng lặng đặt bên trên. Tất cả tấu chương phải qua ngọc tỷ này đóng dấu mới có hiệu lực, nó cũng chính là biểu tượng tối cao của hoàng quyền.
Phía dưới ngai vàng hoàng đế đặt một bộ bàn ghế thoạt nhìn giống long ỷ và long án. Chất liệu gỗ chạm trổ, so với ngai vàng của hoàng đế không kém chút nào, đây chính là nơi nhiếp chính vương thường ngày phê duyệt tấu chương, cùng đại thần trong triều nghị sự.
Lúc này đã là xế chiều, sau khi kết thúc buổi triều sớm, nhiếp chính vương đang phê duyệt tấu chương, năm sáu thái giám đứng yên một bên hầu hạ. Nhiếp chính vương đã sớm nghe được tiếng thông báo Hoàng Thượng giá lâm, nhưng cho đến khi nữ đế đi vào mới buông bút son xuống đứng dậy nghênh đón.
"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng." Hắn nhẹ chắp tay xem như hành lễ.
Nhiếp chính vương trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn còn chưa đi tìm nàng, nữ đế này lại đã tự động đưa tới cửa.
Tô Tái Tình nhìn nhìn bày biện trong ngự thư phòng, rồi lại nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng không khỏi bật cười. Nam nhân này thật đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu,người qua đường đều biết* a, lại phạm thượng lộ liễu trắng trợn như thế, không để nữ đế là nàng đây vào mắt. Thật không rõ vì sao hắn không dứt khoát giết nàng, trực tiếp lên ngôi hoàng đế đi.
(*một câu nói trong "Tam quốc chí" ý nói ý đồ đã quá trắng trợn, không ai không biết)
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bỗng nhiên khẽ động. Không đúng! Mình chiếm cứ thân thể này, vậy nữ đế thật sự chạy đi đâu rồi? Xem tình hình hiện tại, chỉ sợ đã chết rồi, hơn nữa, vị nhiếp chính vương này có thể đã xuống tay thật sự là cao đến mức người ta không thể xem thường a!
Nhiếp chính vương thấy nàng nhìn chằm chằm mình rồi ngẩn người, liền ho một tiếng hỏi:
"Bệ hạ, vi thần có gì không đúng sao?"
Chú ý tới ánh mắt nàng đánh giá ngự thư phòng, không phải muốn khởi binh hỏi tội chứ? Nàng sẽ không ngu ngốc xuất chiêu sớm như vậy chứ?
Tô Tái Tình tạm thời vứt bỏ lòng nghi ngờ, chậm rãi lắc đầu, vẫn là làm chính sự trước đi.
"Điện hạ đương nhiên không có gì không đúng." Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
"Vậy bệ hạ tới là vì?" Hắn cũng mỉm cười nhìn nàng, giống như đang nhìn một tiểu cô nương đáng yêu.
Nam nhân này hiện tại nhìn qua thật đúng là vô hại a! Nhìn hắn hành động giấu diếm như thế, đây là loại nam nhân cực kỳ kiêu ngạo và có dã tâm đây.
"Hôm nay trẫm tới là có việc muốn thỉnh giáo điện hạ, mong điện hạ vui lòng chỉ giáo."
"A?" Hắn nghi ngờ trong lòng, "Bệ hạ xin mời nói, thần nhất định tri vô bất ngôn." (ý là có gì nói nấy)
"Như thế rất tốt." Tô Tái Tình trong lòng yên lặng thở dài một hơi, nói chuyện ở cổ đại thật là mệt.
"Các ngươi đi xuống trước đi, trẫm muốn cùng nhiếp chính vương nói chuyện riêng." Nàng thản nhiên phân phó xuống.
Thái giám trong phòng cùng nữ quan theo nàng đến đồng loạt nhìn về phía nhiếp chính vương, thấy nhiếp chính vương gật đầu, lúc này mới cúi chào lui xuống, để lại hai người bọn họ trong thư phòng.
Nữ đế đi đến ngồi lên long ỷ. Long ỷ này mặc dù đẹp đẽ quý giá, cũng trải đệm gấm thật dày, nhưng ngồi lên vẫn có chút cứng rắn, làm cho nàng rất không thoải mái.
"Điện hạ" nàng do dự một chút "Trẫm muốn biết về quốc gia này, về trẫm, về chuyện của điện hạ ngươi."
"Cái này," hắn có chút giật mình, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi việc này, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
"Không biết bệ hạ muốn biết về phương diện nào?"
"Tất cả! Ví dụ như tên trẫm."
"Tên?" Vẻ mặt nhiếp chính vương có chút kỳ quái, "Ngay cả tên mình bệ hạ cũng không nhớ rõ sao?"
"Đúng vậy, mong điện hạ nói cho biết."
"Thật ra bệ hạ có thể hỏi những người khác, vì sao nhất định phải hỏi vi thần?" Hắn đối với vấn đề này càng cảm thấy hứng thú.
"Bởi vì ta chỉ muốn hỏi ngươi! Chỉ muốn nghe ngươi nói với ta!" Nàng không hề tự xưng trẫm, không hề dùng thân phận nữ đế hỏi hắn, mà dùng thân phận Tô Tái Tình tới hỏi hắn. Thời điểm tất cả những người bên cạnh đều không thể tin, nàng tình nguyện nghe lời hắn nói. Nam nhân này quá kiêu ngạo, làm cho nàng cảm thấy hắn thậm chí kiêu ngạo đến mức khinh thường không thèm lừa nàng.
Đôi mắt phượng ẩn sau tóc mai của hắn hơi nheo lại, bỗng nhiên phát hiện mình không cách nào hiểu rõ nữ hài tử này. Chỉ muốn nghe lời hắn nói sao?
"Vương triều Ngâm Phong ta phụng Dạ Thị là quốc chủ, tôn húy của bệ hạ là Nguyệt Sắc, năm nay mười ba tuổi. Ba tuổi lên ngôi, niên hiệu Triêu Húc, ý lấy triêu dương vĩnh húc, năm nay là Triêu Húc thứ mười năm." (ý là 'ánh mặt trời không bao giờ tắt')
"Ba tuổi lên ngôi?" Thật sự là nhỏ, "Phụ thân và mẫu thân trẫm đâu?"
"Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu mười năm trước đã tấn thiên." (~die)
"Cùng nhau?" Có mùi vị âm mưu.
"Không sai."
"Vì sao?" Nàng hỏi tới cùng.
"Tiên hoàng vì bệnh mà băng hà, tiên hoàng hậu bi thương quá độ, cũng cùng đi." Hắn đáp rất trôi chảy, đây cũng là một phần tình hình thực tế a.
"Thật không?" Nàng vẫn chưa tin hoàn toàn, hoàng gia cũng có chân tình sao? Tuyệt đối có âm mưu!
"Quốc chủ trước là nam đế? Vì sao chọn một nữ hài tử ta làm hoàng đế? Ta không có huynh đệ tỷ muội khác sao?"
"Triều ta vẫn chưa có quy định nữ tử không thể làm đế, huống chi bệ hạ là con nối dòng duy nhất của tiên hoàng, đương nhiên là bệ hạ kế vị."
"Trẫm có một chuyện cảm thấy kỳ quái, vì sao trẫm lại không có một người thân? Cho dù con nối dõi của hoàng tộc Dạ Thị ít ỏi, cũng không có lý nào không có một huynh đệ tỷ muội chứ? Tiên hoàng không nạp phi sao?" Dường như rất không có khả năng đi? Chẳng lẽ nơi này là chế độ một vợ một chồng?
"Tiên hoàng anh niên tảo thệ, chưa nạp phi." (còn trẻ mà đã chết)
Anh niên tảo thệ? Sớm thế nào?
"Chẳng lẽ toàn bộ gia tộc Dạ Thị đều anh niên tảo thệ hay sao? Ngay cả Vương thúc, Hoàng cô cô đều không có để lại?" Sẽ không thảm như vậy chứ.
A, hỏi ngay điểm mấu chốt, đứa nhỏ này còn rất sâu sắc. Nói cho nàng cũng không sao, để trò chơi càng thú vị một chút đi.
"Ngâm Phong dựng nước đã hơn hai trăm năm, đã trải qua mười một vị quân vương. Trời ghen ghét Dạ Thị, không để quân vương ta trường thọ."
Trời ghen ghét? Trời ghen ghét hay là người ghen ghét? Hai trăm năm mười một người, vậy chẳng phải chia đều cứ chưa đến hai mươi tuổi đã chết một người? Sao có chuyện trùng hợp như vậy? Chỉ sợ ấu chủ lại càng bị cưỡng ép đây! (ấu chủ ~ vua còn nhỏ tuổi)
Tô Tái Tình áp chế oán thầm trong lòng, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Khi nhìn lại nhiếp chính vương, đúng là một dáng vẻ nữ nhi gia cười khẽ.
"Lại nói tiếp, trẫm còn chưa biết tục danh của nhiếp chính vương đâu."
"Gia tộc Tiêu Thị từ đời quốc quân thứ hai bắt đầu nhiếp chính, thần tiện danh Lăng Thiên."
Lăng Thiên? Xâm phạm trời cao sao? Cái này cũng gọi là tiện danh?
"Tên rất hay, tên rất hay," nàng cười đến bí hiểm, "Điện hạ có tự chứ?"
"Tự?" Là cái gì? Hắn nghi hoặc.
Có vẻ nơi này không quá giống cổ đại mà nàng biết. Văn nhân sĩ tử cổ đại Trung Quốc phần lớn có danh lại có tự, người nơi này xem ra chỉ có danh mà không có tự.
" 'Tự' chính là giải thích của tên, cũng chính là một cái tên khác. Như vậy đi, trẫm đưa cho nhiếp chính vương một cái tự được không?"
"Như vậy, thần tạ chủ long ân," Quy củ kì quái gì đây? Nàng từ nơi nào nghe được?
"Không bằng" con mắt nàng xoay tròn rồi lại xoay tròn, cho hắn một chút ám chỉ đi, "gọi là 'Trục Nguyệt' được không?"
Ám chỉ này đủ rõ ràng chứ, Trục Nguyệt Trục Nguyệt, trục xuất ánh trăng, cũng chính là trục xuất nàng. Cái này chứng tỏ nàng không ngần ngại đem ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn, hắn thông minh như vậy, không thể nào không rõ chứ.
"Trục Nguyệt?" Hắn cười đến mức đầy tà khí, ẩn một tia âm độc bên trong, "Thật sự là tên rất hay, thần thụ sủng nhược kinh."
Hắn đương nhiên hiểu ý tứ của nàng, chỉ là, chỉ cần thoái vị là có thể chấm dứt ân oán hai trăm năm? Nàng đã nghĩ quá đơn giản rồi. Hắn sẽ làm cho nàng ngồi trên ngai vàng này, cho tới khi --
Nàng chết!
"Không cần tạ ơn, hay là điện hạ tiếp tục nói cho trẫm một chút về Ngâm Phong quốc đi."
Nhìn hắn cười, Tô Tái Tình biết sự tình chỉ sợ không chỉ đơn giản là thoái vị như vậy, trong lòng dâng lên một trận ủ rũ nhàn nhạt. Nàng lại không có hứng thú tiến hành đấu tranh chính trị với hắn, vẫn là nghĩ biện pháp chạy ra khỏi hoàng cung đi.
Đệ ngũ chương
Nhật sắc dục tận hoa hàm yên, Nguyệt minh như tố sầu bất miên *, Tô Tái Tình đúng là đang ở đây trong ánh trăng bao la mà trằn trọc khó ngủ.
* Trích 'trường tương tư 2' của Lý Bạch. Tạm dịch:
Ánh dương sắp lặn khói lồng hoa
Nỗi buồn như tỏ dưới trăng ngà
Buổi nói chuyện chiều hôm nay với nhiếp chính vương làm cho nàng lần đầu tiên nhận thức sơ bộ với chỗ ở hiện tại của nàng.
Nàng hiện tại đang sinh sống trên mảnh đất này, nơi bị một dòng sông Lạc Thủy chia cắt từ đông sang tây thành hai đại lục. Ngâm Phong quốc thờ phụng Phong Thần trên đông đại lục ngăn cách với Lâm Thủy quốc thờ phụng Thủy Thần trên tây đại lục bởi dòng Lạc Thủy, phân tranh đã mấy trăm năm.
Thần dân Ngâm Phong quốc tin tưởng rằng Phong Thần cường tráng uy vũ che chở bọn họ chính là chiến thần bách chiến bách thắng. Vì vậy, toàn dân Ngâm Phong quốc thượng võ, dân chúng dũng mãnh. Lâm Thủy quốc thì ham muốn đất đai Ngâm Phong giàu có đông đúc, sản vật phì nhiêu, thường xuyên khởi binh xâm phạm, mấy năm gần đây dường như tình hình hai nước lại căng thẳng hơn.
Tổ tiên nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên là phụ tá đắc lực của hoàng đế khai quốc, từ khi dựng nước tới nay đã quyền cao chức trọng. Khi thánh chủ khai quốc chết, quốc quân đời thứ hai vẫn còn nằm trong tã lót, trước khi chết để lại di chiếu lệnh cho Tiêu Thị nhiếp chính phụ quốc, giúp đỡ ấu chủ. Từ sau đó, Tiêu thị nắm giữ triều chính đến nay đã hơn một trăm bảy mươi năm.
Trước khi Tiêu Lăng Thiên mười bảy tuổi vẫn luôn rèn luyện trong quân đội, khi mười bảy tuổi ông nội là Thượng Nhất Nhâm nhiếp chính vường bệnh chết, hắn lập tức kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương. Tiêu Thị tuy rằng uy chấn triều đình hơn trăm năm, nhưng để cho một thiếu niên mười bảy tuổi nhiếp chính nắm giữ đất nước vẫn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Khi đó ấu chủ nữ đế Triêu Húc lên ngôi mới được ba năm, vừa mới sáu tuổi, đương nhiên không thể nắm triều đình trong tay. Vì thế một số đại thần bắt đầu nảy sinh dị tâm, muốn lật đổ Tiêu Thi, tự mình nếm thử tư vị nhiếp chính. Nhưng không ngờ thiếu niên này tâm cơ sâu như biển, trí tuệ vô cùng, thủ đoạn cao siêu, lại vững vàng nắm giữ quân quyền. Âm thầm sử dụng thủ đoạn sấm chớp, lung lạc quan viên, chém giết kỳ quái, trong một mảnh huyết vũ tinh phong ngồi vững vị trí, tiếp thục thần thoại Tiêu Thị nhiếp chính.
Tiêu Lăng Thiên nhiếp chính đến nay đã bảy năm, bảy năm nay hắn thi hành chính sách mới, tận sức phát triển kinh tế thương mại. Ngâm Phong quốc hiện nay chính trị ổn định, kinh tế phồn vinh, thực lực thịnh vượng, lại trường kỳ ở biên giới diễn binh luyện võ, Lâm Thủy quốc cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Theo tình hình này, Ngâm Phong quốc này mặc dù trên danh nghĩa phụng Dạ Thị là quốc chủ, nhưng trên thực tế sớm đã là thiên hạ của Tiêu Thị.
Thật không biết vận khí của mình là tốt hay xấu, may mắn không chết nhưng lại nhập vào trên người nữ đế ở địa vị khó xử như thế này, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Khẽ thở dài một hơi, Tô Tái Tình ôm quần áo đẩy cái gối đứng dậy. Thật sự là ngủ không được, đi tản bộ thôi.
Chậm rãi đẩy cửa Tử Thần cung mở ra, nữ đế mặc trung y nguyệt sắc đứng ở cửa, Thương Hải Nguyệt Minh đang trực đêm cùng đám người xung quanh vội vàng quỳ xuống.
"Hoàng Thượng! Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó, gọi bọn nô tài đi vào là được."
"Không cần." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Trẫm chỉ muốn tản bộ, Nguyệt Minh đi lấy giúp trẫm áo choàng đến đây đi."
Tản bộ? Bây giờ? Thương Hải Nguyệt Minh hai mắt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt đi tản bộ? Nữ đế rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
"Hoàng Thượng, hiện tại sắc trời đã tối, không bằng ngày mai hãy đi" Thương Hải thật cẩn thận mở miệng lại bị nữ đế ngắt lời.
"Trẫm chỉ muốn nhìn ánh trăng một chút, các ngươi không cần phải sợ nhiếp chính vương trách phạt, ta tự có cách nói với hắn. Nguyệt Minh, còn không mau đi?"
Nguyệt Minh chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy thiếu nữ gần mười ba tuổi này lại tản mát ra uy nghiêm hoàng gia trước giờ chưa từng có, làm cho nàng bất giác cúi đầu. Cảm thấy hơi chần chờ, khẽ lên tiếng rồi lập tức vào trong nội điện tìm y phục. Chủ thượng đã nói nếu không phải chuyện lớn thì cứ theo ý nàng ấy, tản bộ hẳn cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro