Chương 5
Trên đường đi cả hai đều không nói gì, Way có chút nhàm chán lấy điện thoại ra, cậu có chút giật mình có hơn chục cuộc gọi nhỡ của Alan, cậu gọi lại không biết có chuyện gì không nữa.
Alan vừa nghe máy liền nói:
"Tao nghe Babe nói mày bị bệnh, cũng nghỉ mấy hôm rồi đã khỏe chưa, mai mày đến gara đi, có chuyện cần bàn bạc."
Way không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý:
"Được rồi anh, em ổn hơn nhiều rồi, mai em sẽ tới. Anh yên tâm."
Alan thở dài:
"Ừ, mày nghĩ ngơi đi. Thật là, hết Babe gặp sự cố rồi mày bị bệnh, mà thôi tao cúp trước."
Way im lặng nhìn điện thoại, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ ngổn ngang, không biết liệu tương lai cậu có giữ được bình yên cho nơi được xem là gia đình này không nữa.
Pete nhìn cậu mở lời an ủi:
"Đừng quá lo lắng, là nhà tài trợ duy nhất của đội đua, tôi tất nhiên sẽ dốc lòng hỗ trợ ở mức độ có thể."
Way thì thầm:
"Vậy không phải sẽ rất phiền anh sao?"
Pete không nghe rõ hỏi lại:
"Sao, cậu nói gì, tôi không nghe rõ."
Cậu lắc đầu, không nên để anh nghe vẫn tốt hơn.
Thấy cậu không muốn nói anh cũng không ép buộc.
Về đến nhà, Way bước xuống xe rồi quay lại hỏi:
"Ừm, cái kia, anh muốn đi vào uống chút nước không?"
Pete lắc nhẹ đầu:
"Không phiền cậu nữa, trễ rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong không đợi cậu đáp lời liền quay xe rời đi, Way nhìn theo bĩu môi, hừ, ma đuổi à, tức chết cậu rồi.
Cậu thấy tay trống trống, hình như đã quên gì đó thì phải.
Bước vào nhà, cảm giác trống rỗng ập đến, căn nhà này trong mắt cậu bỗng trở lạnh lẽo đến thấu tim.
Cậu quyết định chọn đại một chai rượu trên quầy để uống, dự là chỉ uống một ít nhưng lại không kìm chế được uống gần hết cả chai.
Mơ màng trong cơn say cậu nghe tiếng chuông cửa, lờ mờ cậu mở cửa, dụi mắt nhìn người trước mặt, ra là Pete.
Cậu ngiêng đầu hỏi:
"Có chuyện gì, sao anh quay lại rồi."
Pete nhìn người vừa hứa không uống rượu lại say sỉn thở dài:
"Cậu để quên điện thoại trên xe tôi mang trở lại cho cậu, sao lại uống rượu nữa rồi."
Cậu vẫn mơ màng cuời cười:
"Ồ, hèn gì tôi cứ, thấy thiếu gì đó, cảm ơn anh."
Anh vươn tay dìu cậu vào nhà, thật biết làm người khác lo lắng mà.
Để cậu ngồi trên sô pha ạnh đi pha một ly sữa nóng, vừa lúc đó anh lấy khăn sạch nhúng nước ấm lau mặt cho cậu.
Cậu thơ thẫn cầm ly sữa, yên lặng nhìn anh lau mặt cho mình.
"Tôi không phải không giữ lời, tôi chỉ định uống một ít thôi, tôi chỉ là cảm thấy trống rỗng lạnh lẽo. Anh sẽ không tức giận chứ."
Anh nhìn chai rượu độ không thấp trên bàn chỉ còn chút rượu dưới đáy rồi nhìn gương mặt không chút tỉnh táo của cậu thở dài:
"Cậu tự xem đi, một chút của cậu là gần hết cả chai rồi, thật là."
Cậu nhìn anh, giận rồi sao, cậu vươn người ghé sát mặt anh hôn nhẹ lên khóe môi rồi vươn tay ôm lấy anh, đầu dụi dụi vào ngực anh nói:
"Đừng tức giận, tôi sẽ nghe lời mà, đừng giận ha. Ưm, ôm một lát nha, người anh ấm ghê."
Pete nhìn xuống người đã say rượu đang làm loạn trong ngực mình, anh không kìm lòng được ôm lấy cậu, anh thật sự không phải tức giận chỉ là lo lắng cho cậu.
Anh vỗ vỗ lưng cậu xong kéo dậy:
"Tôi không tức giận nữa, ngoan, nên đi ngủ. Tôi cũng nên trở về."
Nói xong anh định đứng dậy thì bị cậu kéo ngược lại:
"Pete tôi lạnh, anh ôm tôi được không, đừng đi mà."
Anh nhìn người không biết tỉnh táo được bao nhiêu phần tiếp tục dỗ dành:
"Ngoan, cậu say rồi, bây giờ phải đi nghỉ ngơi, tôi dìu cậu về phòng, được không?"
Cậu nghe vậy giận dỗi ra mặt:
"Anh coi tôi là trẻ con mà dỗ à, tôi 26 tuổi rồi, không phải con nít. Hơn nữa cũng không phải lần đầu, anh một bộ giữ thân như ngọc này cho ai xem."
Anh thở dài định nói gì đó thì bị cậu chặn lại:
"Hôm nay anh đi rồi thì sau này đừng có tới nữa. Anh tự mình nghĩ đi."
Cậu ngước mắt lên nhìn anh ra quyết định, cậu thừa nhận hiện tại bản thân không được tỉnh táo cho lắm, cũng không rõ là ngày mai có hối hận không, nhưng hiện tại ít nhất cậu không quản được nhiều như vậy.
Lát sau thấy đối phương vẫn im lặng nhìn cậu, Way tức giận đè anh xuống.
"Không chọn được thì tôi chọn giúp anh."
Anh đột ngột bị kéo nằm trên sô pha, đầu óc trống rỗng nhìn cậu mở từng chiếc cúc trên áo sơmi của mình.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nằm im của anh cậu ghé sát xuống thì thầm:
"Anh thật là ngoan mà, từ đầu nên như vậy, không phải sao."
Tay Way sờ nhẹ từ mắt tới mũi rồi đôi môi sau đó dời tay dần xuống cổ ngực tới bụng thì bị Pete dùng tay ngăn lại:
"Way, đừng có chọc tôi, tôi đã rất kìm chế rồi. Đừng như vậy, cậu say rồi. Tôi không muốn lợi dụng cậu."
Cậu rút tay ra tự cởi áo cho mình nhìn anh bật cười khúc khích:
"Anh kìm chế làm gì chứ, tôi thấy rất tốt mà. Nghĩ nhiều vậy làm gì chứ."
Không đợi câu trả lời cậu đã cúi người xuống hôn anh, tiếp đó cậu dời xuống cổ, kế đến là gặm cắn hạt đậu nhỏ trên ngực anh.
Pete ngửa đầu thở dốc, anh cảm nhận được mình sắp bị cậu cuốn theo rồi.
Way nhìn anh nhắm mắt thở dốc không nhịn được nắm lấy tay anh sờ lên người mình:
"Không nhịn được thì đừng nhịn, thích tôi không. Hửm, ngài Phó chủ tịch, Pete."
Anh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẩm ẩn dấu mùi vị của dục vọng, nương theo tay cậu anh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn không kìm lòng được thốt lên:
"Tôi thích em, à không, tôi yêu em."
Way bất ngờ trước câu nói của Pete, cậu ngây ra nhìn anh.
Pete đè cậu xuống nắm quyền chủ đạo, cậu hé môi định nói gì đó nhưng bị anh dùng nụ hôn lấp lại.
Lưỡi cậu bị mút lấy, vị rượu cay ngọt lan tỏa trong miệng cả hai, khiến hai người dường như lại càng say hơn.
Tỉnh táo lại đôi chút cậu phát hiện bản thân đã trần như nhộng từ bao giờ.
Anh đi lấy chai gel bôi trơn, đổ lên tay sau đó dùng tay đâm vào. Cậu giật mình bật tiếng rên:
"Hưm, lạnh."
Anh hôn nhẹ lên trán an ủi:
"Sẽ ổn thôi."
Cậu vùi mặt vào cổ anh, cắn môi cố gắng không bật tiếng.
Anh vẫn đang mở rộng cho cậu, đến khi vừa bốn ngón tay anh liền rút ra thay thế bằng cự vật của mình.
Dù không phải lần đầu nhưng Way vẫn là không nhịn được cảm giác đau đớn, của anh thật sự là quá lớn hơn nữa cậu vốn là Enigma không phải Omega.
Anh nhìn cậu cắn môi thì dỗ dành:
"Đau thì cứ cắn tôi đi, không sao đâu."
Cậu nhắm mắt cắn mạnh vào vai anh, so với lần đầu khá khó khăn thì lần này đã dễ hơn đôi chút, sau một lúc khó khăn thì anh đã đâm cả cây vào huyệt nhỏ của cậu.
Anh có chút sợ cậu đau nên đâm rút nhẹ nhàng, cậu vẫn đang cắn lấy vai anh, không đau lắm.
Lát sau, thật sự không kìm chế được nữa anh đẩy nhanh tốc độ đâm rút.
Cả người Way theo động tác người ở trên lay động liên tục, cậu không nhịn được ngửa đầu ra sau rên rỉ:
"Ha,... Chậm một chút,... Nhanh quá rồi,... Ưm,... Ha,..."
Pete như không nghe thấy vẫn không chậm lại mà tốc độ còn ngày càng nhanh hơn.
Cậu cảm thấy bên dưới bị lấp đầy, trong bụng có chút trướng, nhưng cũng có chút sướng.
Bỗng cậu mở to mắt, nước mắt sinh lý không kìm được rơi xuống, cả người co giật nhẹ, hai tay vòng qua cổ anh rên rỉ:
"Đâm vào đâu rồi,... Ưm,... Ha,... Lạ quá,... Nhanh một chút,... Sướng ah,.. Mạnh chút nữa,... Pete."
Anh nghe vậy liền theo vị trí ban nãy tích cực đâm rút, môi cậu liên tục bật ra tiếng rên rỉ mê người làm anh càng khó nhịn.
Móng tay cậu cào từng đường từng đường trên lưng anh đỏ đến sắp rỉ máu nhưng anh chẳng quan tâm mấy.
Anh cuốn lấy môi cậu ngăn tiếng rên rỉ bật ra rồi dời xuống mút lấy cổ cậu, sau đó mút lấy hạt đậu nhỏ trên ngực cậu, một tay không quên xoa nắn bên còn lại, tay còn lại giúp cậu sờ vào vật đang ngẩng đầu bên dưới của cậu.
Way nhắm mắt thở dốc, tiếng rên rỉ như hòa vào nhịp điệu đâm rút của anh.
"Đừng mút nữa, không có sữa đâu,... Ưm,... Ah,... Ha,... Nhẹ một chút,... Tôi,... Sắp,... Sắp bắn rồi,... Chậm lại Pete."
Tiếng "bạch, bạch, bạch" vang lên kèm tiếng rên rỉ giữa màn đêm tĩnh lặng càng làm rõ sự điên cuồng của cả hai.
Way không nhịn nổi bắn ra, tinh dịch trắng đục dính lên người cả hai.
Pete vẫn không giảm tốc độ, lát sau khi đã đâm rút thêm gần trăm lần anh cũng đã bắn vào trong cậu.
Cậu mệt mỏi thở dốc, mặt nghiên sang một bên. Anh gục xuống ôm lấy cậu thì thầm:
"Tôi yêu em."
Cậu không nghe rõ lắm nhưng vẫn đáp lời:
"Ừ."
Cậu xoay người định đi tắm thì bị kéo lại anh kề cằm lên vai cậu nói:
"Làm lần nữa, được không?"
Nói xong liền đâm lại vào trong cậu, Way có chút tức giận:
"Anh đáng ghét,... Ưm,.. Lại đâm vào rồi,... còn hỏi làm gì."
Anh vừa đâm rút vừa gặm cắn gáy cậu:
"Xin lỗi em, chỉ là tôi có chút không nhịn được."
Way nhìn thứ to lớn vẫn to lớn vẫn đang đâm rút trong người mình khinh bỉ:
"Hừ, tôi làm sao dám so sánh với mấy tình nhân nhỏ là Omega của anh chứ,... Ưm,... Nhẹ một chút, anh điên à?"
Anh mỉm cười nhìn cậu xù lông:
"Không có tình nhân, lúc trước không có, sau này cũng chỉ có em thôi. Em là người đầu tiên của tôi. Đừng giận dỗi."
Cậu bĩu môi không tin, anh tiếc nuối gặm cắn gáy của cậu:
"Tiếc là tôi không thể đánh dấu em. Nếu có thể đánh dấu thì thật tốt."
Cậu nhịn tiếng rên rỉ lạnh giọng đáp:
"Anh xem tôi là Omega à,... Ha,... Đừng có cắn nữa,... Đáng ghét,... "
Anh vừa đâm rút vừa ôm lấy cậu từ phía sau, càng ngày anh càng thấy cậu đáng yêu.
Không biết qua bao lâu, cậu cả người mềm nhũn mệt lả mặt kệ anh đưa mình vào phòng tắm.
Cậu nhắm mắt ngủ mặc kệ anh dọn dẹp bãi chiến trường.
Sau khi dọn dẹp trở lại anh thấy cậu đã ngủ say liền chui vào chăn ôm lấy cậu ngủ, tay đan lấy tay cậu.
Way cảm nhận được ấm áp liền vô thức dán sát vào.
______________________________________
🙃 Phó chủ tịch trong phim đúng là cờ xanh biết đi, chờ anh nên trong phim cmn nắm tay được tới tận 3 lần cơ đấy. Thật là xúc động mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro