Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32- Kết

Buổi tối, sau khi thành viên đội đua đều ra về Way nhìn lại thấy còn mỗi YaYa hơi nghi hoặc hỏi:
"Bạn em đâu?"

YaYa nhún vai không để tâm:
"Về nhà rồi, ba cậu ta dẫn tiểu tam với cả con riêng vào nhà. Thật đáng thương mà, mẹ cậu ta vừa đi thôi."

Way nghe vậy ngập ngừng:
"Cậu bé kia về một mình có ổn không? Em không đi cùng thật à, không lo lắng sao?"

YaYa chớp chớp mắt:
"Anh yên tâm đi, cậu ta đi nhiều người mà. Giờ anh nên lo cho bản thân thì hơn, em lên phòng chơi game đây."

Chưa kịp nói gì đứa trẻ đã chạy vội vã lên lầu khoá cửa, cậu nhìn lại anh đã ngồi trên sofa từ bao giờ ánh mắt chăm chú nhìn mình.

Anh nhìn cậu ra hiệu ngồi xuống:
"Giờ chỉ còn chúng ta, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Hy vọng em sẽ thật lòng nói hết cùng tôi, được không?"

Way gượng gạo mỉm cười ngồi xuống, thật ra cậu có chút chột dạ, hơn cả là cảm xúc kì lạ cậu giành cho anh:
"Anh nói đi, anh tức giận sao?"

Pete lắc đầu:
"Tôi không tức giận tôi chỉ đau lòng, em không tin tôi sao hay là em cảm thấy tôi không bảo vệ được em. Chuyện đã xảy ra tôi chỉ là muốn sau này em không tự mình chịu đựng tự mình gánh hết. Em thừa biết lão Tony tính tình như thế nào rồi phải không, em còn như vậy chịu nguy hiểm. Em có nghĩ nếu nhìn em chết lần nữa tôi sẽ đau lòng như thế nào không? Hay em vốn dĩ chưa từng nghĩ tới tình cảm của tôi."

Nghe lời nói của anh cậu cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt:
"Tôi chỉ là không muốn mọi người lo lắng, nhìn anh đau lòng tôi cũng không phải sắt thép sao có thể vô cảm. Thà anh nghĩ tôi chết rồi còn hơn liều mạng hy sinh vì tôi."

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu:
"Em không cần như vậy được không? Em có quyền được bảo vệ, em không cần cố gắng chịu đựng vì ai cả. Em thử sống vì bản thân mình, thử chia sẻ khó khăn trong lòng. Anh lúc nào cũng sẽ bên cạnh em."

Way hơi ngượng ngùng quay mặt đi:
"Đừng nói mấy lời như vậy. Được rồi, chỉ cần phó chủ tịch không phiền là được."

Như nhớ tới gì đó Way đột ngột nói:
"Phải rồi, còn chuyện Kenta anh tính sao đây? Giờ anh ta vẫn một lòng trung thành với ba. Anh định sau này như thế nào?"

Pete thở dài ánh mắt có chút tiếc nuối:
"Tôi từng nghĩ ít nhất cậu ta còn chút lương tri cuối cùng, không ngờ đều là kế hoạch được dàn xếp từ trước. Có lẽ như em nói, nhiều năm xa cách con người ai cũng đã không còn như xưa. Cậu ta cũng chẳng còn là người bạn tốt thuở nhỏ của tôi nữa rồi."

Way nhìn anh buồn bã không biết phải làm sao:
"Anh cũng không thể quyết định tính cách suy nghĩ của người khác, không phải lỗi của anh. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, trễ rồi, nghỉ ngơi mai anh còn đi làm đó."

Vài tháng sau

Babe vừa sinh một đứa bé trai đáng yêu, Charlie thì đứng cạnh không ngừng khóc liền bị mắng:
"Tao không khóc mày khóc gì hả, không mau đi chăm con. Đúng là trẻ con mới lớn mà."

Charlie lau mắt phản bác:
"Em lớn rồi, con em nè. Ai nói em là trẻ con, tại em vui quá mà."

Mọi người nhìn cảnh đó cũng cười vui vẻ, chỉ có Way là yên lặng nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.

Alan bước tới vỗ vai:
"Sao vậy, dạo này thấy mày cứ như mất hồn mất vía. Không phải ngài Pete đi công tác mấy ngày thôi sao, đừng nói là ghen nha."

Way mỉm cười nhẹ lắc đầu:
"Em lo lắng chuyện ba sẽ lại làm hại Babe và đứa bé mới sinh kia. Dù mọi chuyện bên cảnh sát đã sắp có đủ bằng chứng nhưng em vẫn lo lắm."

Điện thoại đột ngột reo lên, bên kia đầy tiếng ồn ào hoà vào giọng Alia:
"Không xong rồi, lão Tony sắp thiêu hủy đống chứng cứ liên quan tới những kẻ cấp cao mua bán trẻ em. Thêm nữa là không biết lão đắc tội hay chọc ai mà đột ngột bị nhóm người lạ mặt lại phá. Đúng là phiền phức."

Way lo lắng hỏi:
"Vậy cô sao rồi hả? Có làm sao không, cứ trốn đi, giờ tính mạng cô quan hơn tất cả."

Alia bật cười:
"Tôi đang dưới tầng hầm, tùy duyên vậy. Nhưng anh yên tâm, tôi yêu đời lắm, đã báo cảnh sát rồi. Còn phải dự đám cưới của anh nữa đó. Thôi tôi cúp trước."

Alan nhìn cậu lo lắng thì ngăn cản:
"Mày không được đi, nghe lời tao. Rồi cảnh sát sẽ tới lo liệu thôi. Ngài Pete về mà mày xảy ra chuyện táo sao ăn nói được đây."

Way đành thoả hiệp gật đầu:
"Được, em nghe anh không đi."

Điện thoại đưa thông tin mới nhất khách sạn nổi tiếng đột ngột bị khủng bố ghé thăm, khách sợ hãi bỏ chạy tán loạn, nhiều người bị thương, cảnh sát đang cố gắng trấn áp.

Way lén lút viện cớ ra ngoài rồi lên xe chạy tới đó, dù biết không giúp gì được nhưng ít nhất sẽ ăn tâm hơn, cho dù kết quả có là xấu nhất cũng không sao.

Lúc các thành viên đội đua biết cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ, Alan tức giận đập bàn:
"Thật là, rõ là đã hứa với tao vậy mà còn nuốt lời. Không làm người ta bớt lo được mà."

Way dìu Alia bị trật chân ra bên ngoài, may mà đường bí mật nên cả hai đều ăn toàn.

Khi cảnh sát tới hai bên cũng đã thương vong không ít, lúc bị bắt lão Tony điên cuồng la hét, nhìn thấy cậu liền muốn xông tới.

Lão Tony mặt mày dữ tợn, ánh mắt trừng lớn đỏ ngầu, quần áo xộc xệch lớn tiếng gọi tên cậu:
"Way, mày phản bội tao, mày cứ chờ đó, tao sẽ giết chết mày. Mày đừng mong yên ổn."

Trên phiên toà bí mật không có phóng viên hay người xem chỉ có bị cáo cùng nạn nhân.

Mọi chuyện sáng tỏ, lão Tony buôn bán trẻ em, buôn lậu ma túy và cả vũ khí, đút lót cho quan chức cấp cao, kèm thêm nhiều tội khác.

Nhìn đồng phạm quyền cao chức trọng Way tự hỏi họ còn muốn gì nữa chứ, cần gì phải tham lam như vậy, họ đã đứng trên cao vậy mà vẫn không hài lòng hay sao.

Bản án tử được ban ra, lão Tony la hét nguyền rủa, những quan chức cấp cao thì im lặng cúi đầu, rốt cuộc họ hối hận vì làm sai hay vì bị phát hiện đây.

Phiên toà kết thúc, bằng chứng đã rõ vốn chẳng có gì chối cãi, sau cùng kẻ ác vẫn phải trả giá thôi.

Way vì có công giúp đỡ nên chỉ bị án treo 5 năm, cậu đã rất hài lòng rồi.

Ra bên ngoài Way cảm thấy dễ chịu hẳn, từ xa xa bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cậu ngạc nhiên tới đơ người mặc kệ anh đã chạy tới ôm chầm lấy mình:
"Xin lỗi, anh về muộn rồi."

Way vỗ nhẹ lưng anh dịu dàng:
"Anh không về muộn, đều qua rồi. Em không sao hết."

Bỗng giọng nói trêu ghẹo sau lưng làm cả hai giật mình:
"Ngọt ngào quá rồi nha, đang chỗ công cộng mà hai người làm tôi ngại đó nha."

Pete quay đầu mặt hiện lên ngạc nhiên, khi nãy anh chỉ chú tâm vào Way nên không nhận ra sự có mặt của cô nên anh thật sự có chút không tin được:
"Ploi, sao lại là..."

Cô mỉm cười:
"Bất ngờ không? Thật ra em muốn báo thù cho ba mẹ thôi chứ không phải giúp anh đâu. Thôi thì chúc hai người hạnh phúc nha, em phải đi rồi."

Way nhìn bóng lưng cô rồi nhìn anh:
"Đó là con gái nuôi chủ tịch tập đoàn sao?"

Anh gật đầu ánh mắt ngọt ngào nhìn cậu:
"Ừm, nhưng không quan trọng nữa. Cô ấy có cuộc sống của cô ấy. Chúng ta cũng có hạnh phúc của mình, không cần quá để ý đâu."

Các thành viên đội đua sau khi bước ra đều vui vẻ, Babe không quên chọc ghẹo Alan:
"Hazz, ông chú à, có phải là không được không? Tới giờ ai kia bụng vẫn phẳng lì thế kia à."

Way cũng góp vui:
"Mày nói vậy là không đúng, ảnh già rồi mày làm vậy ảnh tổn thương đó."

Alan hừ một tiếng không thèm quan tâm:
"Way, khi nào mày kết hôn đây?"

Way xoa bụng cười khiêu khích:
"Tất nhiên là nhanh rồi, không thì giống anh chú đây mất."

Alan nghi ngờ nhìn nhìn:
"Mày đừng nói mày cũng có rồi?"

Nhìn cậu gật đầu anh Alan chạy về phía bé con khóc lóc:
"Em coi kìa, chúng nó khinh bỉ anh, em không thương anh nữa rồi."

Không lâu sau lễ cưới Pete cùng Way diễn ra.

Ban đầu Way muốn làm hôn lễ nhỏ ấm cúng nhưng lại bị mọi người với nguyên nhân đang mang thai lôi đi nghỉ ngơi.

Thế là có màn cầu hôn với 999 hoa hồng trắng dưới ánh nến, sau đó là lễ cưới xa hoa.

Ploi cũng có mặt hết lời khen ngợi:
"Thế này mới đúng nè, anh Way, nghe em, một đời có một lần, khiêm tốn là không tốt. Qua đây chụp ảnh nào mọi người."

______________________________________
😇Sau thời gian không vào được app, hỏng máy tính, thì giờ mk đã vào đc.
Tới đây là end truyện rồi nha, ngoại truyện thì hên xu nha.
Cảm ơn các bạn iu đã ủng hộ.
Đợi app đỡ lỗi hơn chắc là mk sẽ viết tiếp bộ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro