Chương 26
Đã hơn 1 tháng Babe bị nhốt ở đây dù la hét đập phá đồ đạc gì cũng làm qua nhưng lão Tony vẫn không xuất hiện, Babe cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Way ngồi yên ở góc tường nhìn ra cửa sổ, trời đang mưa, tiếng nước mưa va vào cửa sổ, cả bầu trời tối đen, sấm chớp không ngừng nghỉ như đang gào thét, cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua bức tường hoà vào xương tủy làm cậu không ngăn được run lên.
Way nhìn bạn thân ngồi trên giường quay lưng về phía mình:
"Babe mày nhớ năm lớp 12 không, lúc đó trời cũng mưa như thế này nhưng chúng ta lại ham chơi cùng nhau tắm mưa. Sau đó tao bị rắn cắn. Lúc đó tao từng nghĩ có lẽ bản thân sẽ chết đi."
Babe không quay đầu lại:
"Tao vẫn mong là mày bị ép buộc, mày biết chỉ cần mày nói tao nhất định sẽ tin mà, phải không?"
Cậu gật đầu:
"Ừm, tao biết. Nhưng tao sợ, mày hiểu không? Tao cũng từng nghĩ chỉ cần cố thêm chút nữa thì có thể chống lại ba, bảo vệ mọi người. Nhưng mà, à mà thôi sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ cứu mày thôi, không cần lo lắng."
"Way, mày thật sự xem bọn tao là người nhà sao? Người nhà sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn chứ không phải im lặng chịu đựng. Mày vẫn sợ sao?"
Babe bước tới đứng từ trên cao nhìn xuống nói.
Way ngẩng đầu mỉm cười:
"Mày thay đổi rồi, lúc trước sẽ không có cái chuyện mày nói chuyện với tao kiểu này mà là trực tiếp đánh tao rồi."
Cửa đột ngột bị mở ra, Alia bước vào:
"Way, sao lại ngồi dưới đất thế kia, anh bị bệnh là tôi phiền lắm đó. Còn anh nữa, tên gì nhỉ, à Babe, anh không biết gọi bạn mình đứng dậy à. Phải rồi, không ai ăn cơm à, định tuyệt thực hay gì. Đúng là không khiến người ta bớt lo lắng mà."
Way đứng dậy hỏi:
"Ba kêu cô tới đây?"
Alia gật đầu:
"Đi kiểm tra xíu thôi, đi theo tôi. Hôm nay chúng ta kiểm tra tổng quát. Đi thôi."
Nhìn kết quả trên tay Alia sai người đưa cả hai người về phòng rồi vội vàng chạy ra ngoài, miệng lẩm bẩm:
"Phiền ơi là phiền, sao cứ phải là lúc này chứ. Trời ép mình mà, sao tôi khổ vậy nè, muốn về ôm người yêu cơ."
Pete đang lo lắng thì điện thoại reo lên, đầu dây bên kia giọng tràn ngập gấp gáp:
"Chuyện lớn rồi, tôi đưa địa chỉ chỗ lão Tony, còn lại các người tự mà tính toán. Cúp đây."
Tuy không hiểu cô gái này có mục đích gì nhưng Pete cứ cảm thấy giọng nói này có vẻ rất quen, nhưng mãi không nhớ ra.
Lắc đầu, anh vẫn quyết định tới gara bàn bạc với mọi người trước, lúc đến nơi chỉ có Jeff ở đó.
Không lâu sau mọi người trở về, Charile chạy vội vào, giọng khàn đi thấy rõ:
"Có tin tức của anh Babe rồi ạ? Anh ấy đang ở đâu?"
Pete gật đầu:
"Có người gửi cho tôi địa chỉ chỗ lão Tony, Alan anh nghĩ sao?"
Alan chống cằm:
"Chuyện này thật sự rất kì lạ, sao đối phương phải giúp đỡ chúng ta? Liệu có phải đây là cái bẫy lão Tony giăng ra để tóm gọn chúng ta? Nếu tất cả bị bắt hết coi như xong."
Sonic kêu lên:
"Tìm thấy địa chỉ rồi, anh mau xem đi."
Sonic chỉ trên máy tính:
"Ở đây, chính là chỗ này, cách vị trí chúng ta tìm được điện thoại anh Babe gần 10km. Nơi này cực kì nổi tiếng là khu du lịch thu hút khách nhất nước ta, nếu lão Tony ở đó thì có khả năng đây là tài sản bí mật của lão."
Mọi người nhìn nhau, Jeff thở dài:
"Nếu thật là vậy thì lần này thật sự rất khó cho chúng ta, giờ là mùa du lịch, thì không biết bao nhiêu người sẽ bị liên lụy nữa."
Tiếng điện thoại Pete lại reo lên, anh vội nhấc máy:
"Cô là ai, tại sao lại muốn giúp đỡ chúng tôi."
Cô gái kia bật cười:
"Không quan trọng, Babe có thai rồi. Các người nghĩ nếu lão Tony biết sẽ như thế nào không? Một đứa bé do alpha đặc biệt sinh ra? Tôi sẽ giúp các người."
Charlie vội nói:
"Anh Babe vẫn ổn chứ, có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy không, xin cô."
"Không được, tôi còn đang lén lút đây này. Anh Babe của cậu đang bị nhốt, tôi còn muốn sống đó có được không. Nhưng tôi có ảnh, lát nữa gửi cho cậu."
Ngừng chút cô gái kia lại nói tiếp:
"Nếu như Way còn sống thì sao?"
Mọi người nhìn nhau Pete hít sâu hỏi:
"Ý cô là sao? Tôi không hiểu, nếu Way còn sống không phải là điều tốt sao?"
Có tiếng gõ cửa, cô gái kia liền cúp máy:
"Đợi chút tôi gọi lại, đừng gọi cho tôi, đợi tôi gọi lại. Nhớ đó."
North ngồi trên sofa than thở:
"Nói chuyện kiểu này đau tim chết được, úp úp mở mở tạo tò mò xong rồi lại cúp máy. Anh Alan chúng ta tin cô ta được không?"
Alan gật đầu:
"Còn cách khác sao, chỉ còn cách liều thôi. Ngài Pete, anh nghĩ sao?"
Pete day day trán nhíu mày:
"Tôi đã thuê người điều tra địa chỉ kia nhưng chỗ có thể nhốt người thật sự quá nhiều. Khách sạn ở đó đều cách ân, cửa sổ thì là loại kính chống đạn không thể mở từ bên trong. Còn khu trò chơi, kế đó là trường học, quán ăn, siêu thị."
Cô gái kia gọi lại, giọng hơi khàn:
"Tôi đã gửi bản đồ sang, ảnh cũng đã gửi. Trong vòng 2 ngày nữa nếu không thể cứu người thì bọn họ sẽ bị chuyển sang chỗ mới. Bàn bạc cho kĩ, việc Babe có thai lão Tony biết là sớm muộn thôi."
Nói xong liền tắt điện thoại, North lộ lắng:
"Làm sao đây, làm sao đây, lão Tony có đạn thật súng thật đấy. Còn đám vệ sĩ đã được huấn luyện đi theo lão ta nữa."
Charlie xiết tay gằn giọng:
"Nhất định em phải cứu anh Babe, nếu có chuyện em sẽ hối hận một đời. Đã 1 tháng trôi qua rồi, em thật sự sắp không chịu nổi nữa."
Jeff vỗ vai anh trai:
"Anh Babe sẽ không sao, anh bình tĩnh chút đi. Lo lắng, tự trách đều không giải quyết được vấn đề. Chúng ta xem bản đồ chi tiết khách sạn này trước đi."
Jeff chỉ tay vào bản đồ:
"Mọi người nhìn đi, khách sạn có 4 tầng, camera ở vị trí này nhưng thường sẽ bị tắt đi. Chúng ta giả làm khách đi vào, hai người dò xét một tầng."
Tony vui mừng nhìn tờ kết quả trên tay, vỗ vai Way:
"Con ngoan, đúng là không làm ta thất vọng. Sau này không cần ngốc ở trong phòng nữa, ra ngoài làm việc chung với Alia đi."
Alia cười cười:
"Chúc mừng ba nha, đi thôi Way. Tạm biệt ba nha, tối vui vẻ."
Lúc cả hai ra ngoài thì gặp Kenta đi vào, Alia đóng cửa lại xong bĩu môi:
"Thật nhàm chán, đi thôi, tới chỗ làm việc của tôi."
Đi qua vài hành lang thì cũng tới căn phòng làm việc, Alia đóng cửa lại ngồi lên sofa than thở:
"Nếu ba mẹ tôi còn sống tôi đâu phải cực nhọc đi làm như thế này. Làm tốt thì thôi, làm sai lại bị phạt, đúng là số khổ."
Way nhìn vậy mỉm cười:
"Ít nhất cô từng có ba mẹ thương yêu, tôi còn chẳng rõ ba mẹ ruột là ai nữa kìa."
Alia lắc đầu:
"Ba mẹ tôi mất lâu rồi, lúc tôi còn nhỏ xíu cơ. Chỉ là cảm thán chút thôi, lát nữa có lô thuốc mới chúng ta sắp xếp chút là được."
Way có chút ngập ngừng hỏi:
"Babe thật sự có thai sao?"
Alia nghiêng đầu:
"Tất nhiên, anh không tin tôi à? Đây là kết quả 100% chính xác đấy. Tôi chỉ nói dối thời gian xíu thôi, nếu không ảnh nghĩ ba sẽ tha cho anh à?"
Buổi tối sau khi sắp xếp hết đống thuốc thêm cả đống thùng không rõ Way mồ hôi nhễ nhại nói:
"Đây là một ít thuốc mà cô nói, cô chắc không?"
Alia lau mồ hôi:
"Anh nghĩ tôi muốn à, đây là mùa du lịch đấy, khách đầy cả ra không chuẩn bị thuốc là chết người thật đó. Anh đừng nhìn chỉ là thuốc cảm sốt bình thường, mỗi năm có cả khối người chết vì sốc nhiệt đó."
Nhìn đồng hồ cô dừng tay lấy đưa cậu chìa khóa phòng:
"Này là phòng mới của anh, này là chìa khóa phòng tôi, còn đây là chìa khóa phụ cầu thang thoát hiểm. Đi ăn cơm thôi, đói chết tôi rồi."
____________________________________________________________________________
😺Tuần này với tuần sau mình thi cuối kì nên ra truyện hơi trễ, sorry các tình yêu nha.
Nhớ vote với cmt nha, 😍😍😍❤️❤️❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro