Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Way mơ màng tỉnh dậy, thấy có vài bác sĩ đang nói gì đó với nhau rồi một người vội chạy ra ngoài.

Lát sau có người đi vào, cậu trố mắt khi nhìn thấy người đó là ba nuôi Tony, vậy mà ông ta còn sống, theo sau là gương mặt lạnh lùng thường ngày của Kenta.

Lúc cậu đang ngơ ngác thì ba nuôi tiến tới vỗ vai:
"Con ngoan của ta, lúc đó sao con lại ngu ngốc hy sinh như vậy. May mà ta còn con át chủ bài, người có năng lực chữa trị."

Cậu cố gắng trấn tĩnh:
"Cám ơn ba, con ổn nhiều rồi ạ."

Tony nghe vậy vui vẻ:
"Vậy con nghỉ ngơi đi, đã hôn mê một tuần rồi. Hai ngày nữa ba sẽ dẫn con đến một nơi. Kenta sẽ ở đây cùng con, mong là con không làm ba thất vọng lần nào nữa."

Cậu gật đầu, trong lòng đầy suy nghĩ ngổn ngang, cái gì mà hôn mê một tuần, vậy tất cả những chuyện đã xảy ra là như thế nào, chẳng lẽ đều là do cậu tưởng tượng sao.

Tony rời đi, Kenta ngồi xuống cạnh cậu hỏi:
"Sao vậy, cần gọi bác sĩ không?"

Cậu lắc đầu xong lại gật đầu:
"Anh gọi đi, tôi hơi đau đầu."

Kenta gật đầu rời đi, bác sĩ cũng nhanh chóng đến, Way cảm thấy có chút quen thuộc, có lẽ là đã từng gặp ở chỗ ba.

Sau khi khám sơ quá bác sĩ liền ghi ghi chép chép gì đó, nhíu mày nói:
"Cậu bị bắn trúng vị trí trọng yếu, chỉ chậm chút nữa là mất mạng. Hơn cả là lúc trước cậu đã có chấn thương cũ thêm cả sử dụng thuốc quá liều lượng dẫn tới đôi khi nảy sinh ảo giác. Nếu không phải cậu có năng lực đặc biệt có lẽ sẽ mãi mãi không tỉnh lại."

Cậu im lặng không biết nói gì, ảo giác sao, chẳng biết nữa, dù sao bây giờ cậu thật sự rất rối bời, bây giờ cái gì là thật cái gì là giả cậu sắp không phân biệt được rồi.

Bác sĩ rời đi, Kenta cũng quay đầu chuẩn bị ra ngoài nhưng bị cậu kéo lại:
"Tôi muốn hỏi một chuyện. Tại sao ba lại cứu tôi, tôi không nghĩ mình có giá trị gì khiến ba phải làm như vậy."

Kenta quay lại ánh mắt lạnh lùng cười giễu:
"Xem ra cậu có vài chuyện không nhớ nhỉ, đây từ đầu là kế hoạch của ba mà. Có lẽ như bác sĩ nói, cậu tự tạo ảo giác cho bản thân nhỉ. Có điều cũng thật buồn cười, cậu chết vì người ta nhưng họ vẫn vui vẻ đấy thôi. Hy sinh của cậu chẳng là gì cả, không phải sao."

Cậu giương mắt nhìn Kenta:
"Anh tự mắng luôn bản thân? Pete không phải cũng dốc lòng cứu anh xong lại bị anh lừa gạt sao? Anh thì tốt lành lắm sao?"

Kenta lắc đầu:
"Từ đầu tôi đã nói sẽ không phản bội ba. Là ba nuôi dưỡng tôi từ nhỏ, tôi tuyệt đối không phản bội ông ấy. Tôi chẳng nhờ vã ai cứu mình, cũng như không cần ai thương hại. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây. À mà khắp phòng đều được lắp camera nên cậu không cần ngu xuẩn mà bỏ trốn làm gì."

Cậu gật đầu nằm xuống, vậy là xác định được là kí ức lúc Pete hẹn gặp Kenta là thật.

Cậu nhắm mắt bỗng nghe giọng nói dịu dàng bên tai:
"Dậy đi Way, mau dậy."

Cậu giật mình mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai, cậu thở dài, chắc là nằm mơ thôi.

Chợt cảm nhận trên tay như đang nắm gì đó, định mở ra xem thì nhớ ở đây có camera, cậu chạy vội vào nhà vệ sinh đứng nép mình xem.

Tờ giấy đầy những chữ nguệch ngoạc, bên trong là một viên thuốc nhỏ màu trắng, cậu khá bất ngờ vì không nghĩ rằng có người lại có thể trong tình trạng như vậy mà lại muốn giúp cậu.

Nhìn nét chữ có lẽ là cố ý viết xấu thành ra như vậy, dù có vài chỗ không nhìn ra là chữ gì nhưng tóm lại là người viết thư muốn giúp cậu, uống xong viên thuốc kia cậu sẽ hiểu rõ tất cả.

Nắm chặt viên thuốc trên tay cậu chẳng rõ bản thân nên uống hay không nữa, có lẽ đúng như ba nói, cậu là một Enigma vô dụng đến đáng thương.

Có tiếng gõ cửa, y tá đi vào đặt quần áo trên giường rồi nói:
"Anh thay quần áo đi rồi lát tôi quay lại lấy quần áo đi giặt."

Cậu gật đầu đi thay quần áo rồi để viên thuốc vào túi áo, có lẽ cậu vẫn chưa can đảm đến mức tin tưởng một kẻ xa lạ.

Way mở tivi lên xem, tin tức là về việt hàng chục tỉ phú lần chính trị gia bị khởi tố do buôn bán người bất hợp pháp, nhận hối lộ.

Dù họ đã nhận trừng phạt nhưng không ít người dân vẫn phẫn nộ, họ ném trứng ném cả đá vào những người kia.

Đội đua X-Hunter cũng thu được không ít fan sau sự kiện này, không ít nhà đầu tư ngỏ lời nhưng lại bị Alan từ chối, cho nên hiện tại nhà đầu tư duy nhất vẫn là Pete.

Nhắc tới Pete cậu lại nhớ trong ảo giác kia cả hai đã xém có được một đứa con, đáng tiếc đều là giấc mộng thôi, tỉnh dậy cái gì cũng chẳng có.

Cậu tự hỏi anh có tình cảm gì với cậu không, có lẽ chỉ trong mơ cậu mới dám đặt câu hỏi thôi.

Xoá xoa bụng cậu bật cười, không ngờ trong mơ cậu lại mang thai cơ, nếu là thật thì cũng không tệ đúng không.

Sau ngày hôm đó cả ba nuôi lẫn Kenta đều không xuất hiện chỉ có cô y tá đem đồ ăn, quần áo, vật dụng cá nhân đến chỗ cậu thôi.

Nghĩ nghĩ cậu vẫn quyết định uống viên thuốc kia, mọi chuyện đã tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa chứ, không phải sao.

Uống xong viên thuốc không bao lâu thì cả người cậu đau đớn nhất là phần đầu, đau đến mức cậu đập đầu vào tường, không lâu sau máu từ trán chảy ra ướt cả gương mặt Way.

Cô y tá đến thấy liền ấn nút khẩn cấp, bác sĩ gần như đến ngay lập tức, sau đó là Kenta và Tony.

Nhìn dáng vẻ đau đớn giãy dụa của cậu Tony tức giận:
"Đúng là vô dụng, có năng lực đặc biệt lại là Enigma vậy mà lại ngu xuẩn như vậy."

Kenta im lặng nhìn cảnh trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đang đau đớn đến mức không tỉnh táo.

Không bao lâu sau có cô gái bước vào, vẻ mặt bực dọc:
"Thật là, phiền chết đi được."

Nhìn bác sĩ cô ta liền hét lên:
"Cút hết ra ngoài, để tôi làm. Đúng là một lũ vô dụng, trả tiền để các người ăn hại như thế này à?"

Way lờ mờ nhìn thấy cô ta, nhìn có vẻ cực kì quen thuộc, tiếc là không nhìn rõ được mặt.

Cậu nghe loáng thoáng giọng điệu không kiên nhẫn:
"Thật là khiến người ta lo lắng mà, phiền chết được."

Tỉnh dậy lần nữa cậu lại được đổi phòng bệnh khác, người khác có lẽ không nhận ra sự bất thường nhưng cậu nhớ rất rõ bên cửa sổ có một chậu phong lan nhỏ, nhưng ở đây thì không, hơn nữa cảm giác cũng khác đi rất nhiều.

Cậu sau khi tỉnh táo lại đã nhớ ra rất nhiều chuyện, thì ra hôm đó chẳng có đứa bé nào tên Yaya xuất hiện cả, mà cậu thì đã đỡ viên đạn kia cho Babe.

Mọi chuyện giờ có lẽ đã rõ, từ tận đáy lòng có lẽ cậu mong muốn một phép màu xảy đến nên đã tự thôi miên chính mình.

Còn lại tất cả chỉ là kế hoạch của ba, từ việc Kenta đồng ý giúp đỡ cho tới đoạn video kia, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước, mọi người trong mắt ông ta chỉ là con cờ không hơn không kém.

Không biết ngài Pete khi biết người mà mình dốc lòng giúp đỡ thật ra lại là kẻ phản bội mình không biết sẽ như thế nào, là đau lòng hay phẫn nộ.

Sáng hôm sau, Way thay bộ vest đen đi cùng Tony đến một khu đất, cậu bất ngờ nhìn thấy các thành viên trong gara, Pete và cả mộ phần của mình nữa.

Nhìn họ vui vẻ ôm nhau, cậu cười giễu, có lẽ cậu thật sự chết đi mới là sự vui mừng lớn nhất với họ, dù sao thì trong lòng họ cậu có lẽ cũng không quan trọng lắm nhỉ.

Cậu với họ cách xa không đến mười mét nhưng sao lại cảm thấy xa vời như vậy.

Nhìn lại Pete giống như sống ở một không gian khác, anh im lặng ánh mắt đau buồn nhìn ảnh cậu trên bia mộ, đáy mắt chứa đầy xót xa.

Tim cậu hẫng đi một nhịp, có lẽ anh ta thích mình nhỉ, tiếc là cả hai chắc không có duyên rồi, xin lỗi, làm anh đau buồn rồi.

____________________________________________________________________________
🥰 Hi, mình đã trở lại sau thời gian lười biếng.
Ai nhớ mình điểm danh cái nào, iu iu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro