Chương 1.
Way đã say lắm rồi, Pete thấy vậy không nghĩ nhiều liền đưa cậu về nhà.
Nhưng Way cứ vùng vằn không chịu, khó, khăn lắm mới đưa được vào cửa.
"Không về. Đưa tôi đi làm gì"
Pete vừa đỡ cậu vừa nói giọng dỗ dành:
"Đến nhà rồi."
Way vẫn giãy nãy:
"Đưa tôi đi làm gì."
Pete dịu dàng nhắc lại:
"Đến nhà rồi."
Đỡ Way lên sô pha mà cậu vẫn vùng vằn giận dỗi miệng cứ lầm bầm.
"Tôi muốn uống rượu."
Rõ là Enigma mà sao cứ làm người ta cảm thấy dễ thương đáng yêu thế chứ.
Way cứ giãy giụa liên tục, Pete liên tục đè cậu xuống miệng dỗ dành:
"Đến nhà rồi."
Nhưng Way say rượu như chẳng nghe thấy vẫn cứ đòi uống rượu:
"Mang rượu cho tôi đi. Mang rượu đến đây đi, mang rượu cho tôi."
Pete chỉnh tư thế ngủ cho Way, nhưng cậu chẳng chịu nằm im cứ quơ tay quơ chân lung tung.
"Mang rượu đến đây. Tôi muốn uống rượu."
Pete mặc Way cứ nói, anh nhẹ nhàng đặt chân cậu lên sô pha.
Way vẫn đang lầm bầm:
"Ôi, còn chưa muốn về mà, đưa tôi đến đây làm gì. Hả?"
Nói xong cậu đẩy nhẹ lên vai anh, nó không đau nhưng cứ làm anh liên tưởng chú mèo nhỏ đáng yêu đang dùng móng vuốt mà bản thân cho là đáng sợ cào lên người khác. Đâu ngờ hình ảnh mà người ta thấy là măng cụt đáng yêu cào sâu vào làm đối phương tim đập liên hồi.
Way đột ngột hỏi:
"Thằng Babe đâu rồi. Sao lại đưa về đây chứ."
Pete nhìn Way ánh mắt trong đó là sự dịu dàng khó có thể che dấu được, anh thay cậu cởi giày.
Cậu vẫn hơi giãy giụa miệng cứ gọi tên Babe:
"Babe, Babe,... "
Quay lại Pete thấy Way lạnh nên liền cởi áo khoác đắp cho cậu.
Way ôm lấy áo giọng nhỏ nhẹ, cả người yên tĩnh hẳn:
"Đừng bỏ tao mà Babe. Đừng bỏ tao nhé, Babe."
Nói xong cậu vươn tay níu lấy cánh tay Pete không chịu buông, sau vài lần cố kéo nhưng không thành Pete cũng đành nằm xuống ngay cạnh cậu.
Đáng tiếc Way đã say, cậu chẳng nhìn được dáng vẻ hiện tại của Phó chủ tịch, tay bị cậu ôm chặt, anh yên lặng nằm cạnh cậu ánh mắt tràn ngập tình ý, nếu tỉnh cậu nhìn được cảnh này sẽ nghĩ gì nhỉ.
Pete cứ mặc cậu ôm lấy tay mình, đến khi thấy cậu yên tĩnh hẳn chắc là đã ngủ say, anh liền nhẹ nhàng rút tay ra.
Đột nhiên mắt anh va vào hộp thuốc dưới đất, không ngờ lại là thuốc chống lo âu.
Pete ánh mắt đau lòng nhìn Way, anh biết cậu đau khổ, kẹt giữa ba nuôi và người bạn thân mười năm.
Anh thừa hiểu sự độc ác của lão Tony, gã sẽ lợi dụng những đứa con nuôi đến khi không còn chút giá trị nào.
Pete nhẹ nhàng đặt hộp thuốc lên bàn, anh dự định đi về thì thấy Way đứng dậy đòi tự lấy rượu uống:
"Hừ, không cho thì tôi tự mình lấy rượu, nhà tôi cũng có, đúng vậy, tự đi lấy."
Pete thở dài tới kéo cậu lại:
"Way, mau đi ngủ thôi đã trễ lắm rồi, hơn nữa cậu say thành dạng gì rồi."
Way kéo lấy cổ áo Pete kéo sát mặt anh nói:
"Anh nói gì, tôi, Way mà say hả, anh nói tiếng nữa xem nào."
Pete vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo:
"Được rồi, tôi sai, cậu không say, nhưng tới giờ đi ngủ rồi. Ngoan, mai cậu muốn uống tôi không cản được không?"
Way nhìn Pete rồi đột ngột hỏi một câu chẳng liên quan gì:
"Ngài Phó chủ tịch, bình thường trước trận đấu Babe đều làm vài việc để tâm lý dễ chịu. Anh có biết là gì không?"
Pete không hiểu lắm hỏi lại:
"Làm gì, điều hòa tâm trạng?"
Way ghé vào tai anh nói nhỏ:
"Là làm tình đó, anh hiểu không. Người như anh đáng ra không nên ngây thơ như thế này đi."
Pete biết việc Babe cần điều chỉnh tâm lý trước trận đua nhưng không ngờ lại là như vậy, nhưng Way nói chuyện này cùng anh làm gì.
Way cắt ngang suy nghĩ của anh bằng câu nói:
"Anh có lòng tốt như vậy hay là cũng giúp tôi đi, được không?"
Cậu vươn tay ôm lấy cổ Pete muốn hôn anh, nào ngờ lúc môi sắp chạm nhau anh lại quay đầu đi:
"Cậu tỉnh táo chút đi, đừng tự hạ thấp bản thân, không đáng."
Way bị chọc giận đẩy Pete xuống đất hét lên:
"Đáng hay không tự tôi không rõ hơn anh sao, anh tưởng mình hiểu tôi lắm à."
Nói rồi cậu đột ngột hôn môi Pete, đúng hơn là hết liếm rồi lại gặm cắn, bao năm nay cậu chỉ đơn phương Babe nên chẳng có tí kinh nghiệm.
Còn phía Pete thì lúc môi Way chạm vào não anh gần như ngưng hoạt động, anh cứ mở to mắt nhìn người trước mặt muốn gì cứ lấy.
Môi cậu mềm mại ngập tràn mùi vị ngọt ngào của rượu, hôn xong cậu ngây thơ cười như vừa làm gì vui lắm.
"Anh chưa hôn ai bao giờ à, sao nằm im mãi thế. Hôm nay để tôi giúp ngài Phó chủ tịch vui vẻ nhé."
Cậu vươn tay kéo đứt hết cúc áo của bản thân rồi quăng sang một bên, cậu vươn tay định cởi cả áo của anh thì bị ngăn lại:
"Way, bình tĩnh, cậu say rồi, cậu sẽ hối hận."
Way không rõ tỉnh hay say vẫn cố chấp tay sờ má Pete:
"Hối hận, tôi không bao giờ hối hận. Ngài Pete thật sự không muốn thì tôi tìm người khác. Không chừng kẻ hối hận là anh đấy."
Pete định nói gì đó nhưng Way lại tiến tới hôn tiếp, lần này không hiểu sau anh lại thuận theo ôm lấy cậu làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Khi anh buông ra thì thấy ánh mắt Way mơ màng, Pete chợt tỉnh táo định đẩy thì cậu kéo cổ áo anh xuống liếm nhẹ lên yết hầu, kèm theo là giọng cười khúc khích trêu ghẹo.
Giờ phút này lí trí sót lại ít ỏi của Pete cũng chẳng còn nữa, anh đẩy Way xuống tự cởi áo rồi hôn cậu ngấu nghiến, sau đó dời xuống liếm láp cần cổ nhỏ xinh trắng mịn của cậu.
Way ánh mắt dần mê mang vô tình lộ ra tiếng rên khe khẽ.
Ánh mắt Pete trở nên tối tăm, là cậu chọc anh trước, dù có hối hận thì cũng muộn rồi.
Pete nhìn quanh thì thấy ở kệ sách có chai bôi trơn, anh đem sang hỏi Way:
"Cậu mua thứ này về làm gì? Đã mang bao người về đây rồi?"
Way tựa lên người anh như rắn:
"Sao nào, anh quan tâm tôi như thế thì không phải nên giúp tôi à! Không phải sao, Pete?"
Pete cũng không muốn nhiều lời nữa:
"Được, như cậu mong muốn, sau này đừng hối hận là được."
Nói xong anh giúp cậu cởi sạch quần áo, giờ dù chuyện gì sảy ra cậu cũng không còn đường lui nữa rồi.
Way vẫn đang mơ màng thì cảm thấy có vật gì đó lành lạnh đâm vào, cậu chưa kịp nói gì Pete đã dỗ dành:
"Không sao, sẽ dễ chịu thôi, một chút nữa là đuợc."
Pete đổ chai bôi trơn lên tay dần dần từ 1 ngón 2 ngón rồi 4 ngón, Way vẫn đang ôm chặt anh, Pete cắn răng không ngờ có ngày anh lại mất khống chế như vậy.
Thấy mở rộng đã xong, Pete đổ thêm một ít dịch bôi trơn lên cự vật của mình rồi nhẹ nhàng mở hai chân cậu ra nhẹ nhàng đâm vào.
Way đột ngột giãy dụa đưa tay đẩy anh:
"Đau, không muốn nữa, anh buông ra."
Pete nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng đặt lên trên, bên dưới đồ vật to lớn vẫn đang đâm vào.
Dù đã dùng bôi trơn nhưng Way là Enigma nên việc tiếp nhận vẫn là khó khăn, cậu nhăn mặt uốn éo hòng thoát thân nhưng đều thất bại.
Hơn 30 phút sau cuối cùng cự vật đã vào được hơn 3/4 cậu cũng thả lỏng đôi chút.
Thừa cơ hội anh nhấp nhẹ nhàng từ cú một, vì không có, kinh nghiệm nên anh chỉ biết đâm vào rồi rút ra.
Dần dần Pete càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ ra vào, bên trong Way vừa chặt vừa ấm nóng khiến anh không nhịn được càng làm càng nhanh.
Way bây giờ mặt ửng hồng đầy mồ hôi, đôi mắt thắm đẫm màu sắc của dục vọng, rõ ràng là Enigma nhưng lại câu dẫn người khác đến yêu thương.
Way hiện tại như con thuyền nhỏ lắc lư giữa biển lớn, thân thể lên xuống theo động tác đâm rút của người ở trên.
Tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào từ Way phát ra càng làm cậu quyết rũ hơn:
"Ha,... Ưm,... Nhẹ chút, tôi không chịu nổi, nhẹ chút nữa thôi. Ha,... Nhanh quá rồi, đầy quá,.. "
Pete cúi xuống chặn môi cậu, cả hai hôn nhau thắm thiết, bên dưới anh vẫn chẳng giảm tốc độ mà ngày càng nhanh càng mạnh hơn.
Way hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân không tự chủ cuốn lấy eo anh, hoa cúc nhỏ không ngừng phun ra nuốt vào cự vật to lớn.
Đột nhiên tiếng rên Way thay đổi, nó càng ngọt ngào quyến rũ hơn:
"Ưm,.. Lạ quá, đừng đâm vào đó. Sướng... Ha... Pete ah."
Nghe Way nói sướng, còn gọi tên mình Pete càng ra sức đâm vào điểm mẫn cảm của cậu.
Way sướng tới rơi nước mắt sinh lí, tay cào mạnh vào lưng Pete, giọng nói hòa vào tiếng rên:
"Ha,... Sắp bắn rồi. Chậm một chút."
Pete nhìn người dưới thân rồi hôn nhẹ lên trán cậu:
"Một chút nữa thôi, cùng nhau."
Nói rồi anh vươn tay nắm lấy dương vật nhỏ hơn mình 1 vòng rồi xoa nắn.
Đâm rút thêm vài chục lần anh định rút ra cậu liền nói:
"Sợ gì chứ, tôi không phải Omega, không mang thai đâu. Bắn cho tôi đi, ngài Phó chủ tịch."
Pete không nhịn được nữa liền bắn vào trong cậu, cậu cũng bắn ngay lúc đó, cả người Way co giật mắt mở to không có tiêu cự, cậu liên tục thở dốc.
Anh nhẹ nhàng rút cự vật của mình ra, tinh dịch cứ thế từ hoa cúc cậu tràn ra ngoài.
Pete nhẹ nhàng dùng tay lau những giọt mồ hôi trên trán cậu.
Anh hôn nhẹ lên mắt cậu, rồi dời xuống mũi, tiếp đến là môi, hai người hôn nhau nhẹ nhàng như đôi tình nhân nào đó.
Cậu có đôi chút tỉnh táo nhận ra mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì liền quay đầu định bỏ chạy liền bị kéo tay lại.
Pete đè cậu xuống đất:
"Way, giờ hối hận muộn rồi, cậu biết mà."
Way hốt hoảng giãy ra, định đứng dậy nhưng chân mất sức khụy xuống.
Pete từ phía sau đâm vào sau đó ôm lấy eo cậu tiếp tục đâm rút.
Way dùng tay đẩy Pete nhưng chẳng xê dịch được chút gì.
Phía sau anh đang liếm láp phần gáy của cậu, tiếc thật nếu cậu là Omega thì anh có thể đánh dấu cậu rồi đi.
Way cảm nhận vật đang không ngừng ra vào cơ thể mình, môi cậu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi:
"Đừng mà,.. Sâu quá rồi,.. Dừng lại. Pete, anh nghe thấy không hả."
Pete bật cười, cả người dán sát lưng cậu:
"Sao nào, là cậu bắt đầu mà, hơn nữa tôi nói rồi, hối hận muộn rồi. Với cả Way không phải vừa rên vừa kêu sướng à."
Dứt lời anh thay đổi tư thế cho cậu ngồi lên trên. Ban nãy cự vật chỉ vào được 3/4 thì với tư thế này đã đâm hết cả vào trong cậu.
Way ngơ ngác không tự chủ lại bắn ra, cậu xấu hổ đỏ cả tai, là Enigma mà lại bị người ta làm tới bắn.
Pete đột ngột ôm lấy eo cậu đâm mạnh, Way bật ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào:
"Ưm,... Ha,.. Anh quá đáng,.. "
Pete không đáp lại bằng một vòng đâm rút mới vừa nhanh vừa mạnh chuẩn ngay điểm mẫn cảm của cậu.
Way ngã xuống nằm trên ngực Pete thều thào:
"Mệt quá, chậm một chút, tôi mệt quá. Đừng đâm sâu như vậy, tôi sắp chịu không nổi rồi."
Cậu nghe giọng Pete khàn khàn ngập tràn kìm nén:
"Không sao, là Enigma cậu không nên xem thường bản thân như vậy."
Way nằm trong lòng Pete rên rỉ chịu đựng từng cú thúc như muốn đâm xuyên cả người cậu.
Way dù muốn lừa gạt bản thân cũng không được, Pete mỗi lần đều đâm vào điểm mẫn cảm khiến cậu vừa đau vừa sướng.
Nhìn khuôn mặt Pete cậu không kìm chế được hôn khóe môi đối phương, sau đó cậu và anh đều kinh ngạc nhìn nhau.
Ngày lúc cậu định kéo giãn khoảng cách thì anh liền vươn tay ôm cậu đè cậu xuống hôn ngấu nghiến.
Cậu vừa cào vừa cắn môi anh bật máu nhưng Pete vẫn chẳng quan tâm mà tiếp tục hôn, máu anh hòa lẫn vào nước bọt của cả hai.
Pete dừng hôn môi kề sát tai Way:
"Không phải là Way nói muốn giải tỏa tâm lý sao, cứ tận hưởng đi là được, đừng suy nghĩ chuyện khác."
Way gần như kiệt sức, nhìn thứ hùng hùng hổ hổ của đối phương vẫn đang ra sức ra vào, cậu chẳng phản kháng nữa.
Đúng như Pete nói, cậu đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi.
Way nhắm mắt, vươn tay ôm lấy cổ Pete nói nhỏ:
"Được, ngài Phó chủ tịch, làm chết tôi đi, được không. Không phải nói, giúp, tôi giải tỏa tâm trạng à."
Pete cũng không nhiều lời, càng ra sức đâm rút, Way mặc kệ tất cả hé miệng rên rỉ.
Ngủ với ai đối với Way đã không quan trọng nữa rồi, dù sao cậu cùng Babe đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hai người quấn lấy nhau, thân mật ôm ấp như đôi tình nhân ngọt ngào.
Hai người cứ làm không biết cả hai đã bắn ra bao nhiêu lần, cả người Way ướt sũng mồ hôi.
Cậu ngất đi vì quá mệt, Pete cũng ngưng lại rút ra, xem ra là anh quá trớn rồi.
Nhìn lại đồng hồ cũng hơn 5h sáng, anh quyết định tắm rửa giúp , nấu cháo cho cậu rồi đi làm.
Trước khi đi anh không quên hôn lên trán cậu rồi để một ly sữa cùng tốc giấy note dán trên ly.
Không biết tỉnh dậy biểu cảm của cậu là gì, bất quá anh không hối hận.
Trước kia không rõ nhưng giờ anh sẽ không bao giờ buông tay cậu. Như đã nói cậu bây giờ không thể hối hận được nữa rồi.
Pete mỉm cười nhìn Way ngủ, tiếng điện thoại liên hồi làm anh không thể không đi ngay.
🥰Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Lần đầu viết H có sai sót mọi người đừng chê nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro