
Ngẫm ĐỜI
Năm tròn 23, với tấm bằng đại học trên tay..... 1 tương lai sáng phía trước....... Tôi vui vẻ hạnh phúc với những thứ ông trời ban tặng......
Người tôi yêu, và yêu tôi lớn hơn tôi 1 tuổi. Là một anh chàng bảnh trai..... Lịch lãm.... Do ham chơi nên anh nghĩ học sớm là tại 1 công ty quảng cáo.... Suốt ngày nay đây mai đó. Tôi gặp anh và ẩn tượng do 1 lần anh đến trước trường đăng quảng cáo. Và ui xe đạp t cáng phải đinh của anh và xệp vỏ..... Anh đẩy xe tôi đi gần 2 cây số để sửa.... Hk liên lạc qua lại ui yêu nhau. Cho đến nay đã 4 năm rồi. Đúng 4 năm tôi theo học ngành thiết kế.
Một ngày đẹp trời..... Và kĩ niệm thật đẹp trong đời tôi. Anh chở tôi đến 1 công ty xin việc.... Và được nhận tại chỗ. Vui qá 2 đứa kéo nhau đi ăn tiệt. Trong giây phút hân hoan vui vẻ và qua đêm. Tôi biết mình đã sai.
- Anh à! Hình như e có ba bi!
- Đùa anh hả?
- Không đùa! Trễ 2 tuần ui!
- Kiểm tra chưa?
- Rồi 2 vạch!
- Mai cùng anh đi bác sĩ?!
- Ừ!
Vẽ mặt anh lúc ấy, nó không vui như 1 thằng đàn ông nghe tin đc lm cha! Và khiênn tôi có suy nghĩ...... "Phải chăng anh kaf 1 gã tồi".
Ngày hôm sau: 2 đứa cùng đến biện viện.
Trong căn phòng im lặng mình tôi và bác sĩ:
- Bác Sĩ tôi có thai không ạ?!
- Theo xét nghiệm là có. Nhưng mà.....
- Mà sao ạ???
- Chị có biết mình bị bệnh tim bẩn sinh không, và thêm bịnh máu khó đông.....!!!
- Tôi..... T...ô...i...
- Vâng với bệnh tình như z.... Chị không nên giữ bé....chị hiểu chứ!!
-......
Chưa kịp vui mừng khi có em bé..... Thì trời đất như xụp xuống..... Tôi hay mệt, hay xĩu.... Cứ nghĩ là do thiếu canxi và không hề đi khám!!! Và giờ là bệnh tim..... Máu khó đông..... Sẽ ra sao!!! Và e bé... Nghĩ đến đây.... Nước mắt cứ ứ ra....
- Em nè! Có ba bi thật hả!
- .....
Bên tai không còn nge được gì nữa!!!!
Bỗng anh bước tới trước mặt tôi và quì xuống!!!
- Nếu vậy! Đã là pa đứa nhỏ!!! Anh sẽ chăm sóc mẹ con em cả đời này.... Làm vơj anh nha!
Bàng hoàng..... Cảm xúc cứ rối cả lên...... Bao nhiêu ánh mắt nhìn xuông quang.....
- Đứng lên đi! Bịnh viện mà! Anh
- Em đồng ý đi!!!
Tôi cười rồi bật khóc..... Nếu tay anh đưng dậy!
- Vâng e đồng í! Anh dậy đi!
Từ bệnh viện về nhà anh cõng tôi trên lưng...... Hát cả đoạn đường bài "một nhà".... Tôi chỉ biết im lặng kiền nén cả xúc.
Về đến phòng khi tiễn anh ở cửa..... Tôi ôm lấy chiếc gói và vỡ oà..... Nức nỡ.... Có phải ông trời đang đùa giỡn..... Cho tôi hạnh phúc và cướp đi từ tôi cái tư cách có nó..... Phải làm sao!!!! Tôi và con tôi..... Phải sống thế nào... Mở điện thoại.... Tìm hiểu về binhn tình....
"Khẩu thuật tim.... 400 triệu...."
Bằng hoàng nước mắt đã khi nào không còn rơi được nữa.... Số tiền quá lớn.... "Những ngừoi mang bệnh không nên có ba bi ..... Tính mạng sẽ bị đe doạ..." Nhịp thỡ càng ngày càng chậm dần..... Choáng.....
- Thảo Anh!!! Mở cửa!
Bên tai không nge rõ.... Mắt mờ dần... Mở được cánh cửa và ngã quỵ xuống ....
Và tôi nhập viện..... Cấp cứu.....
Gia định cũng biết chuyện..... Cả bệnh và đứa bé.... Không ai la tôi lời nào nữa...... Im lạng.... Không gian nặng nề...... Ba mẹ lặng lẽ lúi cúi ở góc phòng..... Mắt mẹ sưng.... Đỏ khoe..... Chắc do khóc nhiều.... Mái tóc cha nay như trắng xoá..... Nước mắt tôi rơi .... Quay vội đi không để ai thấy. Tiếng bước chân... Gấp rút.... Tiếng thỡ hì hụt... Là anh đến... Cha bước ra cản anh ở cửa phòng..... Ui 2 chiếc bóng ngồi cạnh cửa phòng... Nghĩ cũng biết họ nói gì với nhau. Tôi cũng im lặng..... Cho đến khi cha mở cửa bước vào... Và tiếng anh còn vọng..."dù có như thế nào! Con vẫn cưới Thảo Anh thưa bác..."
Câu nói ấy.... Vẫn còn vang khi đám cưới 2 đứa diễn ra.... Ngày mà tôi ngỡ đó là bắt đầu của những hạnh phúc. Nhưng nó đã không hạnh phúc như vậy. Đám cứ diễn ra lúc sức khoẻ tôi không tốt và số phận nghiệt ngã đã cướp đi con tôi..... Do kiệt sức tôi bị xãy thai...... Trong bệnh viện tôi cố cười an ủi.... Không để anh thấy t yếu đuối và bệnh hoạn...... Anh un bên tôi.... Chăm sóc tôi..... 1 tháng sao ngày cứ...... Vợ chồng tôi sống tại 1 ngày trọ hoang tàn.... Do sức khoẻ t không thể đi làm.... Anh vùa chăm sóc tôi... Vua chạy ngược chạy xuôi đi làm kiếm tiền......
Một lần.... Mẹ anh đến thăm vịe chồng tôi...
- Mẹ mới qua!
- Ừ! Vẫn nằm đó... Chưa làm nỗi à!
- Dạ! Con hơi mệt hoài.... Nên... Mà tuần nữa con sẽ đi làm mẹ!
- Nằm thế mãi ai đâu mà nuôi cho nỗi..... Đã bệnh hoạn như vậy mà còn báo thêm con tôi. Cô có thương thì tránh xa nó giùm.... Chứ sống với cô ngư thể.... Ai mà sống nổi. Lúc trước mầm cưới do tôi thương cháu... Giừo cháu không có... Thì đừng bắt con tôi là mọi như z!
Chưa kịp a ư thì mẹ rời phòng bỉ đi. Tôi không khóc..... Thấy cũng đúng..... Mẹ nào không thương con.... Người ta sót con người ta thôi.... Nhưng thật ra tôi cũng thấy sót thương cho anh. Phải vì đứa như tôi và khổ.... Mà tương lai u ám.... Ngồi suy nghĩ 1 hồi thật lâu....
Từ ngày hôm đó.... Ngày nào tôi cũng kiếm chuyện gây cãi với anh.... Thậm chí không uống thuốc...... Lật cả bàn thuc ăn anh mua về. Nhưng anh thì cúi đầu nhặt tường viên thuốc lăn trên đất..... Đặt lại bàn...
- Em không uống thuốc không được âu! Bực tức em cứ chưỡi anh, đánh anh cũng được đừng bỏ ăn..... Đừng bỏ thuốc.... anh mua cái khác em ăn.
Khi anh bước ra khỏi phòng và lúc tôi khóc trong đêm.... Từng tiếng nất nghẹn ở cỗ...... Tay bóp chắc lòng ngực..... Nhói đau và khó thỡ đến thế.... Tôi như muốn chết đi... Thật sự quá voi dụng và là gáng nặng trên vai anh.
1 lần khác..... T kiếm chuyện ghen tuông bóng gió.... Và tát anh 1 cái đuổi ra khỏi nhà giữ đem tối..... Có vài án mấy buồn và mưa lây lất.....bóng anh khuất dần đến cuối hẻm....
Từ ngày đó tôi không liên lạc được với anh....2 tuần trôi qua..... Lần khám bệnh gần nhất cho tôi biết được t có e bé..... 1 tuần mấy.... Lần này tôi đề nghị bác sĩ giữ đứa bé dù thế nào đi nữa.... Và đã kết vào cam kết... Tôi yêu ba nó rất nhiều.... Nên nó sẽ là niềm tự hào của tôi.... Dù bây giờ ba nó đã bỏ tôi đi..... Mỗi ngày t đều kể cho nó nghe về ba nó.... 1 ônng bố đẹp troai...
Và cái ngày định mệnh....
Một cuộc điên thoại lạ....
- Cô là Thảo Anh ạ! Mời cô giữ bình tĩnh và đến sở công an nhận diện hộ chồng mình...
Nghe rồi tôi buông cả điện thoại... Anh làm gì mà phải nhận diện, phải chăng anh phạm tội gì đó!!! Gọi taxi đế sở công anh..... Anh công an dẫn tôi đi trên dãy hành lang u ám..... Lanh ngắt..... Và dừng lại tại căn phòng lạnh như băng.....
- Chị ngồi đây đợi tôi....
- V..â...ng
Và ảnh đẩy lại trước mắt tôi 1 cái băng ca..... Trùn tấm vải trắng..... Có thể tôi hiểu đc gì đó!!!!! Bước đế nhẹ nhàng.... Dùng bàn tay rung gẫy mở chiếc khăn trắng...... .... Một gương mặt xanh xao..... Vô hồn..... Nằm đơ ... Cứng ngắt do lạnh..... Tim tôi không còn đập đc bình thường..... Dùng tay hất mạng chiếc khăn trắng..... Là anh..... Nằm loã thể trên băng ca..... T ngã xuống .....
Nhập viện cấp cưu.... Trong cơn mê t thấy anh .... Anh xoa bụng tôi và bảo...." Không có anh mẹ con em phải sống tốt..... Vợ phải chăm con kĩ nha!!!... Anh mãi yêu 2 mẹ con..." Đến đây t bật dậy.....
- Bác sĩ con tôi thế nào?
- Động thai nhưng mai là bế không sao!?
Một anh công anh:
- Tôi xin lỗi chị tôi không biết chị có bệnh tim và đang mang em bé....!
- ừ! Giờ tôi đã bình tĩnh anh cho tôi biết chồng tôi đã bị gì!
- Vâng. Anh ấy bị 1 tập đoàn buôn bán nội tạng.... Dụ dỗ và cướp hết nội tạng..... Chúng tối không giã cứu kịp... Chỉ có thể mang thi thể của anh...
Thật tàn nhẫn...... Nước mắt cứ ứ... Nghẹn.... Hai tay đặt trước bụng........ Tôi như chết đứng..........
1 tháng sau... Tài khoản ngân hàng tôi có 500 triệu.... Và tôi nhoé lại giấc mơ đêm đó.... Đây là số tiền cuối cùng.... Của anh để lại cho tôi và con..... Cầm chiếc thẻ trong tay nước mắt ướt đẫm..... Tại sao đứa bệnh như tôi lại không chết..... Tại sao cướp ở tôi người chồng .... Cươp của con tôi người cha..... Tại sao anh ta đi tàn nhẫn vậy..... Sao anh không thử ở lại để biết được cảm giác của em..... Mất anh em mất 1 phần thế giới 1 phân sống.... Giờ em chỉ sống cho con..... Con của chúng ta anh ạ!!!!
_____________hết__________
Truyện ngắn: Nik
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro