Ngắm Cảnh
Ngẩng cao đầu,trời xanh,mây ngăn nắp
Nhắm đôi mắt đen như đêm đã về
Mỗi cảnh mỗi vẻ,chẳng cười chê
Thu đang về,trong cơn mê nắng hạ đổ
Từ ngõ hẻm,trong khu đến góc phố
Dương đôi mắt thách đố cả nhân gian
Nuốt ánh sáng,cho con ngươi căng tràn
Lại càng làm lòng ta thêm phảng phất
Lỡ mai biến mất,chẳng thấy cảnh và hoa
Ta đáng ra cũng chẳng nên tồn tại
Hoa,lá,nắng,mưa,luôn còn mãi
Phổi căng tràn,khí trời chờ ngày sau
Đợi thật mau bức tranh màu cảnh mới
Ta chơi vơi tay với lấy mặt trời
trăng cũng sáng,ta chẳng mời cũng đến
đêm thân mến,ta cũng chờ cả ngươi
Sông tươi cười,mưa chợt khóc
Khóc xong rồi,mang đến cả dòng sông
Dòng sông buồn phản chiếu lên đôi mắt
Đôi mắt buồn,mất màu cả thế gian
Ta đang mang đôi mắt đầy cảm xúc
Chỉ muốn yên bình,đôi lúc phải mông lung
Hãy đi cùng,hỡi người bạn mang tên cảnh
Hãy cùng tôi,thanh cảnh cả cuộc đời
Tất cả hoà chung,tất cả đều được mời
Kể cả nỗi buồn,hay là tức giận
Để rồi đến khi tôi đi mất
Đôi mắt lúc đó chẳng còn tươi
Ở tuổi đôi mươi chắc cũng có
Thể làm gì đó cho mai sau
Cảnh ơi cảnh à,hãy tới mau
Cho ta vài giây,tận hưởng lấy
Một chút dư vị,ta cần thấy
Vài nơi xinh đẹp,ta cần tìm
cần nhìn,cần nắm,cần cả nếm
cần bao nhiêu điều,đếm chẳng xong
giọt sương sáng trong,cây hưởng nắng
Cảnh vật im lặng,lúc thì vui
Hoan hô vỗ tay,tôi nắm xuống
Ngửi mùi không khí,và mùi đời
Dù chơi vơi,dù chới với
Vẫn sẽ hướng tới,lí tưởng riêng
Dù ta có điên,ta có chết
Đôi ta vẫn,cần nhiều thêm
Cần một chút đêm,thêm chút sáng
Ta mang sự vật,tới với hư vô
Mai thành nấm mộ,ngươi hãy khắc
"Ở một nơi khác,cảnh có chờ ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro