Chương 42 : Hắn ta tiếp cận cô nhằm mục đích gì?
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó đã đến lúc gia nhập đoàn quay phim.
Lục Hiểu Dư nhanh chóng lên xe đi đến hội trường khai máy bộ phim mới. Bộ phim lần này cô may mắn đóng chính, nhưng may mắn này lại không phải do cô tạo. Người đàn ông đó, chính hắn đã tạo ra thay cô.
"Hai kiếp yêu hận" là một tác phẩm lớn, được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên. Không chỉ nổi tiếng về mặt truyện chữ, mà khi được chuyển thể thành phim, cũng rầm rộ không kém. Làm sao mà không nổi tiếng cho được? Bởi bộ phim này quy tụ nhiều diễn viên có tiếng, còn có cả nam thần Giang Tưng mới vừa thắng giải ảnh đế. Chỉ là không ai nghĩ, một bộ phim có tầm ảnh hưởng lại để cho một nữ diễn viên mới bước vào nghề như cô ầm nữ chính.
Giải trí đi liền với thị phi, đương nhiên là khi cô đảm nhận vai diễn này, ít nhiều cũng đoán được kết quả. Cô lập tức trở thành người sở hữu lượng anti đông đảo. Thậm chí còn nhiều hơn gấp mấy lần tượng người hâm mộ mà cô có.
Có điều cô là người không bận tâm mấy đến những chuyện chốn thị phi. Chỉ cần cô cố gắng, chắc chắn sẽ gặt được trái ngọt.
Bởi người đó cũng từng nói với cô, hắn cho cô cơ hội, không phải để cô hứng chịu áp lực của dư luận. Hắn cho cô cơ hội, chính là để cho cô tỏa sáng.
Lại nhắc đến người đó, tâm tình Lục Hiểu Dư liền trở nên hỗn loạn. Kể từ ngày hôm đó, về sau cô hoàn toàn không bắt gặp hắn thêm lần nữa. Hắn thật sự không bắt cô về, nhưng thứ ánh mắt của hắn, khiến lòng cô nóng ran.
Lễ khai máy kết thúc, những cảnh phim đầu tiên được chuẩn bị kỹ càng. Lục Hiểu Dư ở trong phòng phục trang, sau chỉnh chu lại lớp trang điểm rồi mới bước ra ngoài.
Giang Vũ đứng ở ngoài đọc sơ lược kịch bản, vừa vặn nhìn thấy cô bước ra, khuôn miệng anh bất giác cong lên. Con người anh vốn không phải kẻ hèn mọn, nhưng vì muốn cùng cô trải nghiệm cảm giác yêu đương, chỉ đành hèn mọn nấp sau mấy truyện nhân vật hư ảo.
Anh muốn ôm hôn cô, không chỉ ở trong màn ảnh.
"Phục trang có nặng lắm không?"
Lục Hiểu Dư nhìn anh, thuận miệng đáp: "Cũng không đến nỗi nào. Anh đang đọc kịch bản à?"
Giang Vũ "ừ" một tiếng, định bụng cũng cô ðọc chung kịch bản, lại nghe tiếng quản lý gọi.
"A Kỳ gọi anh kìa." Còn nhắc nhở: "Về sau nhớ hạn chế thân mật với em lại, để người khác nhìn vào sẽ không hay."
"Em ngại tiếp xúc với anh sao?"
"Em không ngại, người hâm mộ của anh ngại." Cô nhìn anh, thẳng thắn bộc bạch: "Giang Vũ, không phải anh không biết cộng đồng mạng hiện tại đang chĩa mũi vào ai. Dính vào em chỉ khiến cho sự nghiệp của anh chậm phát triển..."
"Dư Dư à, anh muốn quan tâm ai, cũng cần phải dựa dẫm vào người ngoài?" Âm giọng anh trầm xuống, nhàn nhạt mà bi ai: "Thêm nữa tiền bối nâng đỡ hậu bối. Đây vốn là chuyện nên làm, em không cần phải kiêng dè né tránh."
Lục Hiểu Dư không nói, lẳng lặng dõi theo bóng dáng anh. Cô không giống như anh, không có niềm đam mê với hào quang người nổi tiếng. Sang năm cũng không còn hạn hợp đồng, cùng lắm là trở thành một diễn viên người mẫu tự do, hoặc là vĩnh vĩnh không quay về chốn xô bồ đó nữa.
Nhưng với anh thì khác, Giang Vũ coi trọng sự nghiệp, phải nói diễn xuất chính là ước nguyện lớn lao nhất của anh. Nếu chẳng may anh vì cô mà đắc tội với nhiều người hâm mộ, sự nghiệp sẽ lao đao tụt dốc.
Cô một hơi thở dài, định bụng tìm nơi đọc đại kịch bản. Ánh mắt bất chợt lướt qua một thân ảnh, thân ảnh này khiến sống lưng cô cứng ngắc. Đến hô hấp cũng khó khăn.
Hắn... đến đây làm gì?
Tống Ngụy đứng dưới tán cây, ảm đạm dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần trong tầm mắt. Bạc môi cong lên, cười như có như không. Chạy cũng nhanh thật.
"Tống tổng, đã đến giờ diễn ra hội nghị." Hạ Đồng nhìn vào đồng hồ, nhẹ giọng: "Chúng ta mau đến đó thôi."
"Cậu thấy cô ấy mặc cổ phục đẹp chứ?"
"Rất đẹp." Anh tạm bợ đáp lại. Vừa rồi anh còn chưa kịp nhìn. Có điều nếu hắn đã nói như vậy, thì chắc hẳn rất đẹp.
Người đàn ông không nói, đáy mắt độ ra tia thâm tình. Lục Hiểu Dư mang trên người bộ cổ phục hoàng thất, chẳng khác gì mấy mỹ nữ khuynh sắc thời xưa. Kiêu sa diễm lệ, liễu yếu đào tơ. Chả trách tên ảnh đế kia cứ ra sức cám dỗ.
Có điều phàm là người của hắn, có chết cũng chẳng thể giành.
Quay trở về sau khi kết thúc buổi ghi hình đầu tiên. Buổi tối còn có tiệc ra mắt phim, đa số là người trong đoàn cùng nhà sản xuất lần nhà tài trợ đến dự. Thân là người đảm nhiệm tuyến nhân vật trọng điểm, cô không tới không được.
Lục Hiểu Dư rời khỏi phòng tắm, mặc lên người chiếc đầm cúp ngực xẻ tà mà công ty chuẩn bị. Cô ngồi vào bàn trang điểm, kỹ lưỡng từng bước make up. Địa vị của cô ở Hoa Đại không cao, đến cả ekip hay quản lý đại diện cũng không có. Chỉ một mình một cõi, trơ trọi trong một môi trường lạnh lẽo khắc nghiệt.
Chuẩn bị xong xuôi tất thảy, cô mang giày rời khỏi nhà. Khu trọ cô ở không phải nơi cao cấp, nhưng hệ thống an ninh ở đây rất được, thậm chí mọi người ở đây đều không vì cô làm nghề diễn viên mà phỉ báng, rất nhiệt tình chỉ bảo.
Cô bắt xe đi đến hội trường buổi tiệc. Nằm trong một tòa khách sạn 5 sao cao cấp, vừa nhìn cũng biết không phải là một bữa tiệc tầm thường.
Lục Hiểu Dư sải bước vào trong, dù cô có là người đảm nhiệm vai diễn chính, cũng không thể nào lấn lướt được mọi người. Tự biết mình mờ nhạt, cô tìm đại một góc để ngồi. Thế giới này vốn không thuộc về cô, cô không nên cố chấp chen vào.
Giang Vũ bị vây quanh bởi một đám người, sốt sắn kiếm tìm cô trong đám đông. Anh biết cô không thích tiệc tùng, cũng không thích những nơi dưới hình thức thương mại thế này.
Có điều đến khi anh nhìn thấy cô, đã thấy bên cạnh cô có thêm một người nữa. Mà người ðàn ông này, lại không ai khác chính là chủ nhân của tòa dinh thự Bạch Viện - Tống Ngụy.
Mẹ kiếp! Hắn ta tiếp cận cô nhằm mục đích gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro