
Chương 102 : Nguỵ...Anh... thật sự không nhận ra tôi sao...?
"Diệp Tu Chân, cô nghĩ cô là cái thá gì mà muốn cướp người đó từ tay tôi. HẢ?"
Diệp Tu Chân toàn thân run sợ, hai mắt ướt đẫm chực trào nước mắt. Thứ áp bức từ đâu đến, không những làm sống lưng cô ra lạnh toát, đến chân cũng bủn rủn rụng rời.
Nhưng mà... Nhưng mà...
"Cô cũng cướp người đó từ tay tôi còn gì? Lục Hiểu Dư, Ngụy là vị hôn phu của tôi..."
"Diệp tiểu thư có ăn có học mà thói đời lại thích đi làm tiểu tam nhỉ? Đã có ai trong Tống gia chấp nhận cô làm con dâu chưa?"
Tống phu nhân ngồi xem kịch đã đủ, ảm đạm nhìn đứa trẻ kia: "Tu Chân, chơi đùa nhiêu đó đủ rồi. Đừng đi quá giới hạn, ta không thích người ngoài nhìn vào nói ta ức hiếp hậu bối."
"Bác gái. nhưng mà..."
"Tống gia không cần liên hôn gia tộc, cũng không cần con dâu học rộng tài cao. Nhà ta thừa tiền, không cần con dâu kiếm thêm thu nhập." Bà khoanh tay trước ngực, lạnh giọng ra lệnh: "Một là con ăn mặc đàng hoàng rời khỏi ðây, hai là ta đôi con ra ngoài mà không một mảnh vải."
Cô ta mím môi, ấm ức mặc đồ vào người. Nhìn người đàn ông mình yêu nằm trên giường cực khổ chịu đựng cơn kích thích, thật tâm có chút không cam lòng. Chỉ còn một xíu nữa... là có thể gạo nấu thành cơm...
Diệp Tu Chân chỉnh trang áo quần, không nói không rằng rời khỏi phòng khách sạn. Nào có ngờ được vừa lái xe rời khỏi hầm, đã thấy cảnh không hay.
Tên diễn viên họ Giang cùng ả nhân tình của anh ta. Mẹ nó, thật chướng mắt!
"Oắt con, Ngụy Ngụy nhà ta giao cho con, nhớ dặn nó đừng làm quá mạnh..." Tống phu nhân nhỏ giọng, trong lòng không khỏi áy náy: "Đừng để chỗ đó bị thương..."
Lục Hiểu Dư khó hiểu, chỗ đó bị thương?
"ý Tống phu nhân..."
"Mẹ! Gọi ta là mẹ." Bà ái ngại, nhẹ giọng hỏi thăm: "Con thật sự... không thể mang thai được?"
... Ra là quan ngại chuyện này sao?
Cô cười trừ, trọng tâm vấn đề : "Không phải không thể, nhưng hầu như đà không thể mang thai được.
Nếu Tống phu nhân muốn có cháu, con thật sự..."
"Ta ôm con được không?" Nhận được cái gật đầu của cô, bà lập tức ôm chầm lấy đứa trẻ tội nghiệp: "Oắt con, ta xin lỗi... để con chịu khổ đủ đường..." Nếu không vì bà năm đó nôn nóng, mọi sự đã không thành ra thế này.
"Tống phu nhân?" Cô nhíu mày, thật tâm không hiểu chuyện gì. Bà ấy xin lỗi cô làm gì? Người cần xin lỗi ở đây là cô mới phải chứ?
"Nhóc con, về sau gọi ta là mẹ." Tống phu nhân buông tay, nhìn đứa con trai chật vật trên giường. Nhẹ giọng gửi gắm: "Bây giờ ta phải về rồi. Ngụy Nguy giao lại cho con, đứa trẻ này có bản lĩnh kiềm chế rất cao. Chỉ cần là con nói, nó chắc chắn sẽ nghe."
"Tin ta đi. Nam nhân Tống gia bao ðời rất yêu thương vợ."
Lục Hiểu Dư nhìn cánh cửa phòng đóng hắn, lúc này mới chạy lại chỗ hắn. Nhìn người đàn ông tay chân đều bị dây thừng trói chặt, kìm không được mà giàn giụa nước mắt. Diệp Tu Chân chết tiệt, dám động chạm đến đồ của cô, còn dám trói tay trói chân hắn.
Mẹ nó!...
Cô nhanh chóng cởi trói, chỉ vừa được một tay đã bị hắn dứt khoát đẩy ra.
"Đừng động vào tôi."
"..." Bị hắn đẩy ra một góc, Lục Hiểu Dư nhất thời có chút sợ. Nhẹ giọng nhìn hắn: "Tống... Tống Ngụy... là tôi mà? Anh sao vậy?"
Người ðàn ông hai mắt ðỏ rực, lãnh đạm cảnh cáo lần nữa: "Diệp Tu Chân, cho dù ðêm nay cô có cùng tôi quan hệ, thì người mà Tống Nguy tôi chịu trách nhiệm... cả ðời chỉ có thể ýà Lục Hiểu Dư..."
Lục Hiểu Dư bị hắn đàm cho cảm ðộng ðễn nhói fòng, hỗc mắt càng ?úc càng ðỏ. Cô chằm chậm tiếp cận hắn đần nữa, kiên nhẫn dỗ ngọt: "Ngụy à, fà tôi Lục Hiểu Dư, không phải Diệp Tu Chân.".-
"Phải rồi... Dư Dư... Dư Dư ðang ở nhà chờ tôi..." Lửa dục trong người bùng nổ, cổ họng khô khốc như thiêu như ðốt. Hẵn nhớ cô gái nhỏ, nhớ muốn phát ðiên rồi./
Về nhà... hắn muốn về nhà ngay đập tức..."
Lục Hiểu Dư thành công tháo bỏ dây trói hai chân hắn, chỉ còn fại phần tay trái, "à không thể cởi bỏ ðược.|
Cô ném tắm chăn sang bên cạnh, khung cảnh người ðàn ông quần áo sốc sếch không chỉnh tễ, ðễn cả phần thân cưới cũng tông ngồng độ ra. Diệp Tu Chân, con mẹ nóI!.~
Cô chạm vào hạ bộ hắn, fại thấy hắn run (ên bần bật. Kiềm chễ nước mắt, nghẹn ngào: "Ngụy à...". _
" Đừng động vào tôi... Làm ơn... đừng động vào tôi..." Người đàn ông trong miệng không ngừng lẩm bẩm, dưới sức ép dồn dập từ người kia, hắn giống hệt như con chó nhỏ. Mặc sức để đối phương trêu đùa.
Nhưng thân thể hắn sinh ra vốn chỉ dành cho cô gái nhỏ, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác động vào. Dưới cơn bức bách, tình dục hóa thành nỗi đau. Không kiềm chế nỗi nữa, thật sự không thể kiềm chế nỗi mình nữa.
"ỨC!!!" Lục Hiểu Dư nhăn mặt, tay đặt ở nam căn vội chuyển sang giữ chặt lấy tay hắn. Nặng nhọc cất giọng: "Tống... Ngụy... anh... sao vậy?"
"Tôi nói cô buông tôi ra. Cô một chữ cũng không nghe rõ à?"
"Không... không phải Diệp Tu Chân... Tôi... không phải... Diệp Tu Chân mà..." Lực tay hắn siết ngày một chặt, tựa hồ như muốn bẻ gãy cần cổ cô.
Lục Hiểu Dư hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, bên tai cũng dần trở nên lùng bùng không rõ.
Trước mặt cô bây giờ không phải là đôi mắt ôn nhu thường thấy nữa, hắn bây giờ không khác gì con sói xám hung dữ, đang chực chờ xé xác con mồi.
Hắn... vì thủ thân cho cô mà thành ra nông nỗi này.
Tệ quá! Cô không muốn hắn như vậy mà...
"... Ngụy... Ngụy à... là tôi... Anh không nhận ra tôi hả? Rõ ràng là tôi mà? Anh... thật sự không nhận ra tôi sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro