Ngải Độc
Ngải độc
Phần 1:oan hồn người chết trẻ
Tác giả:Thiên Hạc Vũ
Trên cái thế giới, rộng lớn mênh mông này ,có rất nhiều loài thực vật,cây cỏ ,ngoài những loài mà con người đã tìm hiểu và sử dụng với nhiều mục đích khác nhau,thì có những loài cực kỳ quý hiếm có nhiều đặc tính lạ mà đến tận bây giờ khoa học vẫn chưa có thể giải thích được ,nó rất phổ biến ở Vùng Đông Nam Á chúng ta,đặc biệt là ở Việt Nam và Thái Lan ,Ở Việt Nam chúng ta mọi người thường gọi nó chung chung là “Ngải',bản thân “Ngải nó ko xấu tùy vào mục đích và tâm tính người sử dụng ,chúng là những loài cây mà con người tin rằng ở trong đó có linh hồn trú ngụ,có thể làm được những việc nằm ngoài sự giải thích của khoa học,và câu chuyện tôi sắp kể cho mọi người dưới đây có liên quan đến ngải ,một thứ ngải cực độc, một lời nguyền cực kỳ đáng sợ mà những người già trẻ lớn bé,trai,gái,ở nơi tôi sống đều run sợ và ám ảnh khi nhắc tới.
Quê của tôi nằm ở tỉnh Lạng Sơn một tỉnh ở đỉnh đầu của Tổ Quốc, giáp với Trung Quốc, sau chiến thắng Điện Biên Phủ 1954,đất nước tạm thời đã hòa bình trở lại,nhân dân cũng được phần nào yên ổn, nhưng cũng không thể nào tránh được sự nghèo đói.Làng tôi lúc đó cũng ít người lắm ,cả làng mà cũng chỉ có vài chục nhân khẩu,có nhà thì nằm san sát nhau ,còn có nhà thì cách rất xa tách biệt hẳn khu dân cư.Đa phần mọi người đều làm ruộng ,người thì đi làm xa buôn bán mấy năm trời mới thấy về quê một lần,có kẻ thì liều mạng vượt biên sang Trung Quốc mà làm thuê,vì sang kia làm sẽ được nhiều tiền hơn ,nhưng chưa chắc đi đã về được,có người đã phải bỏ mạng ở bên đó, nhưng vì miếng cơm manh áo,vợ con gia đình nên họ bắt buộc phải ra đi bất chấp nguy hiểm ,mỗi buổi sáng sớm tinh mơ, gà chưa kịp gáy có người đã cơm nắm mà đi làm,đến chiều tối họ mới lật đật đi về,sau khi Mặt Trời đã đạp xe xuống núi,trả lại bóng tối cho con người, thì cái cảnh yên tĩnh lại xuất hiện,nhà ai nhà đấy,đều cài then đóng cửa vì lúc ấy đã có điện đâu,tối đến cứ im thin thít chỉ có tiếng ếch nhái vs cả mấy loại côn trùng ,ăn cơm xong, thì nhà ai nhà đấy cũng tắt đèn mà nghỉ ngơi ,có kẻ thì lấy đèn pin đi mà soi ếch,có lúc ếch chả thấy đâu mà ma cỏ thì thấy nhiều, chủ yếu là những vong linh của chiến sĩ Cách Mạng đã hi sinh, nhưng họ cũng chả sợ,vì ở đây gặp ma như cơm bữa vậy,cuộc sống ngày qua ngày trôi qua cực khổ như thế,cái nghèo đói nó vẫn cứ đeo bám họ ,bữa no bữa đói,những đứa trẻ thơ bị suy dinh dưỡng nặng nề gầy nheo nhóc trông rất là tội nghiệp.
Lúc ấy ở trong làng có một cô gái trẻ tên là Đào,năm ấy cô ấy mới tròn 18 tuổi ,cái tuổi đẹp nhất của một người con gái,Đào rất là xinh đẹp cô có một làn da hồng hào,khuôn mặt trái xoan,tóc đen như mun,môi đỏ thắm,mắt cô là mắt một mí cộng với cả lông mày đen mượt nên trông rất là quyến rũ ,đặc biệt cô có một thân hình rất là gợi cảm và đều đặn,vì vậy nên được rất nhiều chàng trai trong làng để ý. Chính cô đã đánh cắp trái tim rất nhiều chàng trai,nhưng Đào đã có người tình, người yêu cô ấy tên là Đại,một chàng trai cùng làng,Đại cũng rất là khôi ngô tuấn tú .Nhưng cũng thương cảm cho cặp tình nhân trẻ này là cả hai đều đã mất cha mất mẹ vì chiến tranh. Cứ đêm đến ,hai đứa lại dắt nhau ra bờ Suối mà hẹn hò, họ vừa tâm sự ,vừa ngắm ánh trăng sáng vằng vặc cùng với những ngôi sao bé nhỏ lấp ló trên bầu trời.
“lửa gần rơm lâu ngày cúng bén”,hai người yêu nhau được hai năm thì họ tổ chức một đám cưới bé nhỏ ,những tràn đầy tình yêu thương mặn nồng, ai ai cũng khen cô dâu chú rể là" cặp trời cho ,trai tài gái sắc,rất là đẹp đôi" sau khi họ cưới xong,hai vợ chồng tu trí lao đầu vào mà làm ăn,cuộc sống tuy ko giàu sang nhưng họ chung sống với nhau rất là hạnh phúc ,nói chung cuộc sống cũng khấm khá lên chút ít,đủ ăn đủ mặc, tuy ko giàu có nhưng tinh tình yêu của họ trao cho nhau nó bao la lắm.Vài năm sau thì Đào có thai ,biết tin Đào có thai Đại vui mừng lắm, anh cứ quýnh lên mà nhảy tưng tưng:
--vợ ! Vợ tôi có em bé rồi, tôi sắp sắp được làm bố rồi bà con ơi .
Anh vui lắm, vui như nhặt được vàng vậy, làng trên xóm dưới ,khi nghe được tiếng hét của anh,ai cũng mắc cười, vừa cười,họ vừa mừng thay cho anh ,cũng đúng thôi ai mà chả vậy, khi biết tin mình có con cái cũng mừng lắm ,rồi anh một mình lao đầu vào làm ăn để vợ ở nhà nghỉ nghơi.Anh làm không biết mệt mỏi là gì ,anh chỉ nghĩ cho tương lai con cái mình sau này,vợ con chính là động lực thôi thúc anh làm việc . Khi vợ có thai nhà anh lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp ,chủ yếu là các anh em ,làng xóm đến thăm hỏi sức khỏe của hai mẹ con.Rồi cái ngày đó cũng đến, được 9 tháng 10 ngày thì Đào đã hạ sinh đứa bé,đó là một cô con gái ,khi nghe tiếng khóc của cô bé trào đời ,người mẹ đã rơi nước mắt vì hạnh phúc, anh Đại anh cũng vui lắm, anh hôm ấy bế con mà khóc, nhưng đó là nước mắt của sự sung sướng,giọt nước mắt của anh cứ rơi lã chã má đứa con bé bỏng của mình ,đó là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất của cuộc đời anh,Đào nói với cái giọng thều thào mệt mỏi :
--anh ơi đưa con cho em bế!
Cô cố gắng gượng dậy tựa vào thành giường, trông cô mệt mỏi lắm, vì cô đã phải vật vã hàng giờ đồng hồ tưởng chừng như chết đi sống lại vậy ,cô bế đứa con vào lòng mà mỉm cười, rồi Đại vuốt tóc Đào rồi nói:
- nó xinh gái như em vậy đó
Đào cũng chỉ mỉm cười, vì cô đã quá mệt mỏi, cô thương con mình lắm, mọi người ở đấy ai ai cũng thấy ấm lòng chúc mừng hai vợ chồng trẻ ,rồi lần lượt ra về ,đứa bé được bố mẹ nó đặt tên là Trần Bảo Hân,cô bé càng lớn xinh xắn giống mẹ nó, rất là kháu khỉnh và dễ thương, nó có đôi má hồng hào như mẹ nó vậy.
VÀO một buổi trưa hè nắng nóng, khi anh Đại đang vui đùa với đứa con gái của mình ,thì ông trưởng thôn tên Tân đạp xe đến sân nhà anh,ông ấy gọi với cái giọng khàn đặc
-Anh Đại ơi! Anh Đại!anh có nhà ko đấy?
Đại đặt con cẩn thận xuống chiếc võng ,rồi anh hớt ha hớt hải chạy ra ngoài sân ,thấy bác trưởng thôn anh mừng rỡ đáp:
--cơn gió nào, hôm nay đưa bác đến nhà em chơi vậy ,bác vào nhà đi ở ngoài này nắng nóng tí đổ bệnh ra mệt lắm.
Ông Tân rắt chiếc xe đạp vào chỗ râm ,rồi từ từ bước vào nhà, lưng ông gù gù,tóc cũng đã có sợi bạc,da nhăn nheo,anh Đại rót cho ông chén nước chè rồi anh nói:
--Bác hôm nay đến chơi nhà cháu à,hay có việc gì mà trông bác nghiêm trọng thế.
Ông uống chén nước chè xong nhăn mặt lại vì đắng ngắt,xong ông rút một tờ giấy ra từ túi quần của ông, ông nghiêm giọng nói:
--tình hình chính trị bây giờ giữa Mỹ và Việt Nam ngày càng căng thẳng, chiến tranh sắp nổ ra rồi,nên đất nước kêu gọi tất cả các thanh niên cả nước phải nhập ngũ, sẵn sàng cầm súng chiến đấu,bảo vệ Tổ Quốc.
Ông đưa tờ giấy cho anh Đại,anh từ từ giở tờ giấy ra lẩm nhẩm đọc,đập vào mắt anh là dòng chữ in đậm "Lệnh,đơn xin gọi nhập ngũ" rồi thấy tên anh"Trần Văn Đại" viết trên tờ giấy, anh lắp bắp:
--Bác ơi, có có, nhầm lẫn gì không vậy ,vợ em nó mới sinh con được hai tháng ,mà sao em nỡ bỏ vợ con ở nhà mà đi được.
Ông Tân thở dài,mặt đầy những nếp nhăn,ông vắt hay tay ra phía sau,mặt buồn rầu đáp:
--cái này tôi ko rõ,nhưng đây là lệnh từ cấp trên ,anh ko làm trái được, tôi cũng chỉ là kẻ đưa thư thôi,sáng mai đúng 7h sáng anh tập trung ở đầu làng sẽ có xe đến đón,tôi phải đi đây,còn phải chuyển giấy cho người khác nữa,làng mình đợt này chắc có nhiều thanh niên đi lắm đây.
Ông đứng dậy ,lưng gù gù,bước từng bước nặng nhọc ra ngoài cửa,Đại gọi lại:
-Bác ơi, hay bác ở lại ăn cơm với vợ chồng cháu cho vui cửa vui nhà ạ,nhà cháu đang nấu cơm dưới bếp rồi,chứ bây giờ nắng nóng thế này đi lại khổ lắm bác ạ ,bác cũng có tuổi rồi.
Ông trưởng thôn lau mồ hôi trên trán rồi lắc đầu nói:
--tôi cảm ơn, nhưng chuyện này gấp lắm ,tôi phải đi ngay đây, nó liên quan đến cả nhà nước, tôi ko không chậm chễ được đâu,anh sáng mai nhớ đến tập trung đúng giờ nhá.
Ông trưởng thôn bước lên xe đạp từng bước ra ngoài đường,bóng của ông khuất sau hàng bờ rào, ,anh ngồi bệt xuống ghế nhìn đứa con gái đang ngủ mà khóc, những giọt nước mắt rơi xuống lã chã đến nỗi ướt cả tờ giấy anh đang cầm trên tay, đúng lúc ấy, Đào bê mâm cơm từ dưới bếp đi lên ,Đại luống cuống vò chặt tờ giấy cất nhanh vào túi ,rồi anh lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má của anh như chưa có chuyện gì xảy ra vậy,Đào đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói:
-lúc nãy ai đến nhà mình chơi vậy anh,em ở dưới bếp, đang nấu cơm,nên ko tiện lên
đại trả lời:
--bác trưởng thôn đến chơi nhà mình ấy mà, có chuyện gì đâu,em cho con uống sữa đi rồi mình ăn cơm.
Đào gật đầu rồi từ từ bế con lên ,cô ngồi ở võng ,đứa bé vừa uống vừa nghịch bầu sữa căng tròn của mẹ nó ,vừa cho con uống ,cô vừa chêu đứa bé,Đại thấy hình ảnh đó anh ko biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc bây giờ nữa,anh ko ngờ rằng ,anh sắp phải chia lìa vợ con,anh cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang cố tuôn trào ra khỏi đôi mắt của anh ,suýt nữa anh còn bật khóc.tại sao? tại sao? lại có chiến tranh chứ ,nó đã ko biết giết đi bao nhiêu con người ,cướp đi hạnh phúc bao gia đình.bữa cơm trưa hôm đó anh ăn nhiều lắm ,anh ăn nhồm nhoàm đến nỗi cơm vs cả thức ăn vãi ra tung tóe,dính đầy mồm. anh ăn cứ như là con hổ sắp chết đói vậy, vì anh nghĩ rằng đó cũng có thể là bữa cơm cuối cùng của vợ mình nấu cho anh, tại vì chiến tranh khi ra quân chưa chắc có thể giữ được mạng sống mà về được, vừa ăn, anh vừa tâm đắc khen:
-Vợ anh, hôm nay sao mà nấu cơm ngon thế, anh thật may mắn khi lấy được em mà.
Đào thấy chồng mình như thế cô cũng vui lắm, cô cũng chỉ tủm tỉm cười:
--thôi đi ông tướng ,ăn đi chiều còn chăm con đấy, em đi làm.
Cô đâu có biết rằng trong lòng chồng mình bây giờ buồn lắm,anh ấy ko muốn cho vợ mình biết sợ cô ấy lo lắng, chiều hôm ấy anh chăm con như người mất hồn vậy, đến nỗi con anh vệ sinh bậy ra lúc nào anh còn ko biết,đến khi đào về ,cô ấy càu nhàu anh mới lấy lại được hồn mà đưa con đi tắm,tối hôm ấy hai vợ chồng nằm ngủ bình thường,anh quyết định nói cho vợ mình biết,anh ôm sang eo cô ấy rồi thủ thỉ vào tai nói:
-nếu một ngày nào đó anh mà chết đi,hóa thành ma em có sợ ko
Đào thắc mắc:
--anh ko có chuyện để nói nữa à,sống sờ sờ thế này ma cỏ cái gì ở đây
--Anh nói thật mà,em trả lời thật lòng em đi.
Đào trầm ngâm một lúc rồi cô ấy đáp với cái giọng ngây ngô:
--ma khác em sợ, chứ ma anh ,em ko sợ, em còn bắt anh hầu mẹ con em ấy chứ.
Anh im lặng một hồi,rồi lấy cái tờ giấy đã bị nhàu nát từ trong túi quần ra,Đào thắc mắc:
--cái gì đấy?đưa cho em xem nào.
Đào giật tờ giấy từ trong tay chồng ra,cô ấy đọc nhỏ từng chữ trên tờ giấy,cô không giám đọc to vì sợ con thức, đọc xong cô gần như chết lặng ,cô ôm trầm chồng mình thật chặt, rồi đấm bùm bụp vào ngực anh ấy, mà khóc sụt sùi nói:
--không ,anh không được đi đâu hết,em đi rồi mẹ con em sống sao,em không cho anh đi đâu đâu.
Anh quay sang lau những giọt nước mắt trên má của Đào,anh gượng cười nhẹ rồi trả lời:
--em ngốc lắm,đất nước lâm nguy rồi, Tổ Quốc đã gọi anh rồi,anh ko thể bỏ mặc được,đất nước đang rất cần những con người như anh,anh xin lỗi!
Cô Đào cũng ko trả lời nữa,cô khóc mếu máo, đêm hôm ấy cô khóc nhiều lắm,cô khóc đến nỗi ướt hết cả gối và chiếc áo mình đang mặc,còn anh Đại tối hôm ấy anh ko thể nào nhắm mắt nổi,anh cứ nhìn vợ con nằm,rồi bần thần đưa ánh mắt vô hồn của mình ra ngoài cửa sổ, ngắm ánh trăng le lói.
Sáng hôm sau,Mặt Trời vừa treo trên đỉnh núi,cỏ vẫn còn đọng lại những hơi sương,anh Đại đã chuẩn bị hành lý,khăn gói lên đường,hai vợ chồng dắt tay nhau lủi thủi đi ra đầu làng,hôm ấy ở đầu làng đông lắm ,trai có ,gái có,già có,trẻ có,họ tiễn đưa nhau lên đường,không khí u sầu bao trùm cả cái xóm nghèo,mặt ai cũng buồn rầu mà rớm nước mắt.
Những tiếng khóc,tiếng nấc cứ vang lên từng hồi,chiếc xe ôtô từ từ dừng lại,Đào bế đứa con mình mà bíu môi khóc,những giọt nước mắt tuôn ra ,Đại mặc quân phục ôm vợ mình vào lòng, mà nghẹn ngào nói:
-Hai mẹ con ở nhà nhớ chăm lo sức khỏe cho tốt vào nhá,anh hứa với hai mẹ con anh sẽ cố gắng trở về.
Anh Đại cười mỉm lau nhẹ nhàng những giọt nước mắt trên má của Đào anh ấy nói:
-em đừng khóc nữa ,em khóc nhìn xấu lắm đó,anh hứa là anh sẽ về mà.
Cô Đào lúc này không còn kìm nén nổi cái cảm xúc của mình nữa,cô bật khóc lên thành tiếng,cô khóc to lắm, rồi cô lấy từ trong túi quần của mình ra một lá bùa cô nghẹn ngào nói:
-đây là bùa bình an,em lấy từ trên chùa xuống,anh đi ra chiến trường nhớ mang theo bên mình,nó sẽ bảo vệ anh đấy.
Anh đút lá bùa vào túi rồi anh ấy nói:
--em đưa con cho anh bế xíu nào?
Anh vừa bế con, hôn hít con liên tục,đứa bé vẫn chưa biết gì,vẫn nhìn anh với vẻ mặt ngây ngô mà cười toe toét:
--bố đi rồi,Bảo Hân ở nhà ,nhớ nghe lời mẹ Đào nhá,ko được khóc nhè đâu đấy!bố thương, bố thương!
mọi người lên xe lúc nào anh ko biết nữa, bác tài ông ấy mới quát với cái giọng khó chịu:
-- anh kia ,lẹ cái chân lên hộ tôi cái,ko có nhiều thời gian đâu,lề mà lề mề thế hả.
Anh im lặng đưa con lại cho Đào ,anh hôn vợ lần cuối ,rồi từ từ bước lên chiếc xe bắt đầu lăn bánh,anh Đại thò đầu hẳn ra ngoài cửa sổ anh hét to
-Đừng lo cho anh nhá,anh chắc chắn sẽ về mà,anh yêu em!
Rồi anh cứ nhìn hai vợ con trìu mến mà buồn rầu,cứ như thế cho đến khi vợ con anh khuất khỏi tầm mắt, anh mới rụt đầu vào,anh ôm balo mà khóc nức nở không thành tiếng.Anh đâu có biết rằng đó là lần cuối cùng anh được gặp vợ con mình nữa.Đào thấy chiếc xe mất hút chỉ để lại một làn bụi mù mịt nhưng cô chưa về ngay ,cô vẫn trông ngóng cứ như chiếc xe sắp quay trở lại vậy, hai mắt cô đỏ hoe,trên đường về nhà cô như người mất hồn vậy, ai hỏi cô cũng ko thưa,cô về đến nhà,ngồi bệt xuống ghế,sao cảm giác nhà hôm nay nó trống vắng vậy , nặng nề vậy,nó im lặng đến lạ thường, hàng ngày ngôi nhà trình tường nhỏ này vẫn rộn rã những tiếng cười khúc khích của hai bố con,cô cứ ngồi như thế mà suy nghĩ mông lung.rồi ngày qua ngày trôi qua ,cô vẫn sống như thế, hàng ngày vẫn dán mắt mũi với đồng ruộng, cô cõng cả con mình theo sau ,vừa làm cô vừa cất những tiếng ru thật là ngọt ngào mà thê lương:
"Con ơi con ngủ cho ngoan
Để mẹ xúc nốt, để mẹ xúc nốt bồ than cho đầy
Ngủ đi con nhé con ơi
Mai sau con lớn, mai sau con lớn thành người trò ngoan"
Khi công việc đồng áng xong,vào mỗi buổi chiều tà,cô lại bế đứa con thơ dại của mình ra gốc đa đầu làng nơi mà hai người đã chia tay, cô vẫn mong ngóng chồng về từng ngay,từng giờ,ngày nào cũng vậy, đến tối mịt hai mẹ con lại đi về, tối ru con ngủ xong ,nàng chưa ngủ ngay,nàng ra ngoài hiên ngước mặt lên nhìn ánh trăng mờ nhạt,cái hình bóng của anh Đại nó cứ hiện ra trước mắt cô.
Còn anh Đại khi đến căn cứ, anh nhớ vợ con mình nhiều lắm, trước khi đi ngủ anh đều mang tấm ảnh đen trắng của gia đình mình ra mà ngắm, anh ngắm trìu mến đến buồn rầu, Vào một buổi chiều khi tiểu đội của anh đang hành quân, thì bắt gặp một con voi rừng đi lạc , lúc đầu mọi người tính thả nó đi,nhưng hiện giờ tại căn cứ đang thiếu thốn lương thực, nên chỉ huy quyết định của ra lệnh bắn con voi để cung cấp lương thực cho anh em.Anh chỉ huy ra lệnh cho mọi người im lặng, anh ta từ từ giương cây súng AK lên ,hướng thẳng về con voi,mọi người im lặng nín thở theo dõi từng cử chỉ của anh ấy ,rồi "đoàng"một cái, tiếng súng vang vọng cả núi rừng bạt ngàn,chim chóc bay nháo nhác vì giật mình,con voi khổng lồ nó rú lên trong đau đớn ,anh chỉ huy tiếp tục bắn phát thứ hai,viên bạn bay ra khỏi nòng súng,cắm thẳng vào giữa chán con voi,nó loạng choạng rồi gục xuống trong vũng máu loang lổ, anh chỉ huy nhếch mép rồi dùng áo của mình rau đầu súng, xong anh ra lệnh cho mọi người đến xẻo thịt con voi mang về căn cứ, anh Đại nhanh tay nên lấy được chiếc ngà , anh chạy về căn cứ, mặt anh hớn hở như đứa trẻ được tặng quà vậy.
Sau đó anh lấy vỏ đạn hai mươi ly của Mỹ, đập mỏng làm thành một cây cưa nhỏ, cưa khúc ngà thành từng miếng nhỏ.Những lúc rỗi, anh cưa từng chiếc răng lược, thận trọng, tỷ mỉ và cố công như người thợ bạc vậy .cảm thấy vui vui khi thấy bụi ngà rơi mỗi lúc một nhiều. Một ngày, anh cưa được một vài răng. Không bao lâu sau, cây lược được hoàn thành. Cây lược dài độ hơn một tấc, bề ngang độ ba phân rưỡi, cây lược anh tính mang về cho làm quà cho vợ minh, mỗi lúc rảnh,anh đều mang cây lược ra ngắm và mài cho nó bóng thêm.
Nhưng chuyện ko may đã xảy ra, trong một cuộc phục kích của lính mỹ-Ngụy anh đã anh dũng hi sinh,anh bị một viên đạn cắm thẳng vào lồng ngực anh ấy.Anh gục xuống đau đớn, dòng máu ở vết thương chảy tuôn ra xối xả,anh nhìn xuống ngực mình, còn thấy cả trái tim của mình, đang đập từng nhịp yếu ớt,biết mình ko qua khỏi.Tay anh run rẩy móc trong túi áo của minh ra chiếc lược mà anh đã làm,anh ngắm nó mà hai hàng nước mắt cứ chảy ra .Rồi anh nghĩ tới những kỉ niệm đẹp bên vợ con mình, anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi từ từ nhắm mắt ra đi,kết thúc một kiếp người bạc mệnh, tay của anh vẫn nắm chặt chiếc lược,xung quanh tiếng súng, tiếng la hét,tiếng pháo,vẫn vang rền,từng người, từng người nằm xuống, mùi khói đạn mù mịt bao phủ cả một vùng trời,bao phủ cả những con người cao cả đã anh dũng hi sinh. Còn cô Đào khi nhận được giấy báo tử của chồng mình ,cứ như sét đánh ngang tai vậy,cô không tin nổi những điều đang xảy ra nữa, mặt cô bần thần chân tay run rẩy , ngả ngửa ra sau,khóc lên thành tiếng rồi ngất lịm,một cú sốc quá lớn nó đau như hàng ngàn,hàng vạn con dao đâm vào tim cô vậy. Chiều hôm ấy, xác anh Đại cũng được đưa về với gia đình, cô Đào vừa thấy chồng mình cô lao tới ôm chầm cái xác lạnh ngắt,mà khóc òa những giọt nước mắt cứ tuôn trào ra rơi lạch tạch xuống khuôn mặt trắng bệch của anh Đại:
--Anh ơi, anh dậy đi,anh hứa với em rằng sẽ về với mẹ con em mà,sao anh nỡ bỏ mẹ con em ra đi.
Chương 2:OÁN NGHIỆT NHÂN GIAN
Cô khóc nhiều lắm, khóc như sắp xé toạc cổ họng của cô ra vậy,đám tang của anh Đại diễn ra vào ngay ngày hôm sau,tối hôm ấy mọi người đến chia buồn cũng đông lắm ,làng xóm mỗi người giúp một việc để đám tang nó diễn ra suôn sẻ.Còn cô Đào cô bế con mà khóc nức nở, đứa bé ở trong lòng mẹ nó cũng khóc oe oe theo,mọi người ở đấy ai ai cũng thấy đau xót và thương cảm cho số phận nhọc nhằn của cô Đào”vợ mất chồng, con mất bố”đưa bé thậm chí còn chưa biết mặt mũi bố nó là làm sao.Cái không khí tang thương nó bao trùm cả ngôi nhà,những tiếng khóc,tiếng nấc,với cả những làn khói của nén hương bay lởn vởn ,nhưng hơi sương đêm lạnh buốt lùa vào thẳng vào cửa sổ cộng với cả những ánh nến trắng lập loe mờ nhạt, càng làm cho ngôi nhà nhỏ trở nên nặng nề, u buồn hơn. bỗng có gió một lạnh lùa thẳng vào nhà khiến ai ở đấy cũng phải khẽ rùng minh vì lạnh,cơn gió cuốn theo cả bụi mù,và những tán lá cây,dập tắt những ngọn nến những ngọn nến đang cháy bập bùng,đám tang trở nên hỗn độn, chỉ còn lại những ánh trăng mờ ảo in những vệt sáng trên nền nhà.Cái di ảnh đen trắng của anh Đại đặt trước quan tài tự nhiên nó lật úp xuống, bát hương ở gần đó tự dưng cháy bùng lên như ngọn lửa sáng trong đêm vậy rồi nó vụt tắt ngay lập tức,mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thị họ giật thót tim một con mèo đen kêu ngao ngao ngồi ngay gần cửa sổ, nó đưa mắt của mình vào trong,mắt của nó sáng quắc như mắt cú vọ vậy, rồi nó thét lên “méo méo...” những âm thanh thật là kinh dị vừa thét nó dùng cái móng chân sắc nhọn cào ken két vào cửa sổ, hành động cua con mèo khiến ai cũng khiếp sợ, rồi nó lao vụt đi biến mất trong bóng đêm ,cô Đào còn chưa hiểu gì vẫn đưa cái ánh mắt ướt lệ của mình ra cửa sổ.Bỗng cô giật thót tim cô thấy một hình bóng trông quen lắm ,cô nhìn kĩ đó không ai khác chính là anh Đại, chính là anh ấy, anh Đại hiện ra mờ ảo trong ánh trăng, mặc một bộ quân phục bộ đội,mặt be bét máu dính đầy bùn đất, quần áo rách rưới, anh ta nhìn cô mà mỉm cười nhẹ nhàng.Cô Đào run lẩy bẩy đặt con xuống, chỉ tay ra cửa sổ,miệng lắp bắp ko nói nên lời,mọi người đưa mắt nhìn theo nhưng họ chỉ thấy một bóng đêm và hơi sương dày đặc đen kìn kịt bao phủ cả cửa sổ:
-Cô,Cô Đào ,cô nhìn cái gì vậy, chung tôi có thấy cái gì đâu?
Đào không thưa không rằng ,cô lao vụt ra cửa chính ,chạy ra chỗ lúc nãy anh Đại đứng, kì lạ thay,cô chả thấy gì,cô ngó ngàng xung quanh nhưng cô có thấy hình bóng ai đâu,rồi cô chay ra giữa sân, mắt nhìn ngang nhìn dọc,miệng vẫn lắp bắp :
-Anh ,anh, Đại, anh đâu rồi.Không,không, anh chưa chết.Anh ra đây với em đi.Anh Đạiiiiii.
Cô ngã khuỵu xuống, hai hàng nước mắt rơi từng giọt xuống đất, tay cô đấm bùm bụp xuống đất, đất cát bay lên tứ tung, cô khóc nghẹn ngào, mọi người lúc này phải ra đỡ cô vào nhà để tránh bị cảm, cô vào nhà ,cô gào lên:
-ko ,ko anh Đại chưa chết, mọi người, mọi người mau thả anh ấy ra ,không được nhốt anh ấy ở trong kia nữa,nhanh nhanh.
Ko đợi mọi người trả lời, cô ta lao đến quan tài,dùng bàn tay bé nhỏ của mình, cố căng sức mà cậy nắp ra ,cô cố cậy đến nỗi bật cả móng tay,nhưng vô vọng vì quan tài đã được cố định bằng những chiếc đinh sắt chắc nịch,rồi mọi người cố kéo cô ra mãi mới được, cô lăn ra sàn khóc đến khản cả cổ rồi ngất lịm ,cụ già ở đấy lắc đầu nói:
-chắc nó mệt nó nhớ thằng chồng nó,tụi bay đưa nó vào buồng nghỉ đi.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, vào đêm hôm đó khoảng 12h tự dung có một quạ đen nó bay vào trong nhà ,lượn một vòng rồi bay ra ngoài mất hút trong màn sương đen tối.
Buổi chiều hôm sau ,anh Đại được mang đi chôn cất, hôm ấy mây đen kéo đến ùn ùn, những giọt mưa rơi xuống càng nặng hạt, mưa như chút nước xuống ầm ầm, mọi người phải mang cả áo mưa đi theo,những dòng nước cuốn theo cả bùn đất,cây cỏ cây xuống lỗ huyệt,mọi người phải dùng xô tát nước mãi mới vơi gần hết nước , cả 8 thanh niên khỏe mạnh cố căng sức, nghiến răng ken két,cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, nhưng ko thể nào nâng nổi chiếc quan tài.Rồi bỗng có một con quạ đen ướt nhèm nhep nó ko biết từ đâu tới đậu trên quan tài, 8 thanh niên như chút thêm gánh nặng vậy, họ ngã khuỵu xuống mặt tỏ ra đau đớn, ông thầy then gần đó biết có chuyện chẳng lành ông rút ra một tấm bùa màu đỏ dán thẳng lên quan tài ,lá bùa tự dưng bùng cháy trong cơn mưa,rồi ông thổi phù vào con quạ,nó kêu quang quác tỏ ra đau đớn rồi bay hút trong cơn mưa,chiếc quan tài nhẹ bỗng,từng xẻng đất bầy nhầy được đắp lên mộ của anh,Đào ôm con thẫn thờ ngơ ngác, cô không còn nước mắt để mà khóc nữa,sau khi chôn cất anh Đại xong mọi người động viên cô rồi ai về nhà đấy, cuối cùng chỉ còn lại mình cô với cả ngôi mộ anh Đại,cô buồn rầu nhìn tấm ảnh đen trắng trước ngôi mộ, chồng cô vẫn đang mỉm cười với mình nhưng anh ấy đã không còn nữa, được hồi lâu thì cô quay lưng đi về, gió nhè nhẹ, mưa vẫn ngày càng nặng hạt như khóc than cho số phận của hai vợ chồng trẻ vậy. Cô về nhà vài ngày mới định thần lại được trong cô đáng thui lắm , tiều tụy lắm, hai mắt sưng húp,da xanh xao, cả ngày cô chả chịu ăn uống gì cả,bà cụ cô Đào phải đến chăm sóc, động viên cô mới chịu ăn:
--thui bay đừng có khóc nữa, khóc nó cũng chả sống lại được đâu,bay khóc nhiều nó đau lòng sợ ko siêu thoát được ấy,bay cố mà ăn đi,tao thấy bay gầy nhiều lắm đó,còn có con ,có cái cố mà sống ,nó mồ côi cha rồi, cố mà nuôi dưỡng nó ,mày ko ăn ko có sữa mà chăm nó đâu đấy.
Lúc ấy Đào mới chịu ăn,bà cụ thấy vậy bà cũng thương lắm hôm nào bà cũng sang chăm sóc hai mẹ con,tối bà ngủ ở kia luôn,anh Đại mất được một thời gian ,thì chuyện lạ cũng bắt đầu xảy ở xung quanh nhà cô Đào.
Vào một đêm tối, ông trưởng thôn có chuyện đi ngang qua nhà Đào,lúc ấy cũng khuya lắm rồi.Ông đi xe đạp, treo một chiếc đèn pin bạc ở đầu xe,chiếc xe cứ kêu lộc cộc vì đường xá sóc,bỗng ông có cảm giác như có ai sau lưng thổi một hơi lạnh vào người ông vậy, ông khẽ rùng mình, chiếc đèn pin bỗng vụt tắt, chiếc xe khựng lại đột ngột như có ai kéo lại vậy, ông ngã nhào xuống đất,chiếc mũ cỗi trên đầu ông rơi xuống lăn long lóc,ông xoa xoa mông vì đau nhức sau cú ngã,chưa kịp đứng dậy, thì có một con quạ đen nó bay tới, mổ liên tục vào đầu ông, ông bực mình cầm cái mũ cối cứ thế mà phang nó, nhưng con quạ nó đâu có ngu nó bay mẹ đi đâu không biết nữa,ông đứng dậy lẩm bẩm chửi rủa, phủi đít rắt xe ra về,ông bước đi thoan thoát, trong lòng có phần sợ hãi .”lạch cạch,lạch cạch “ ông có cảm giác có ai bước theo sau mình vậy, ông quay lại nhìn nhưng chả thấy bóng hình ai,rồi ông lại tặc lưỡi bước đi,tiếng bước chân lại vang lên, ông đi nhanh nó cũng đi nhanh,đi chậm nó cũng đi chậm, cứ như cái bóng mình vậy, ông cũng bắt đầu run sợ, mồ hôi ông túa ra như tắm,ông đợt này lấy hết can đảm quay phắt lại,ông tá hỏa ngã nhào ra đằng sau,quăng luôn cả chiếc xe đạp, cái cảnh tượng của ông vừa thấy là một người bộ đội người be bét máu,mất cả lồng ngực và một phần nửa đầu.Ông sợ quá đái cả ra quần, vừa về đến nhà ông đấm cửa thình thịch,ầm ĩ, khiến bà vợ ông tỉnh giấc .
- Bà nó ơi, mở cửa, mở cửa cho tôi nhanh lên.
Bà vk càu nhàu,uể oải đứng dậy, tay dụi dụi mắt lọc cọc đi ra ngoài ,vừa mở chốt cửa, ông ta đã đạp cửa thật mạnh,khiến bà vợ ngã nhào xuống đất, ông ta ko quan tâm,chạy thẳng lên giường chùm chăn kín mít,quên luôn cả bỏ dép ,bà vợ dậy xoa xoa mông ,bực tức bước vào phòng :
-mẹ cha thằng già này ,ông bị điên à,chạy sầm sập như ma đuổi ,ông tin tôi lôi ra khỏi giường không hả.
Ông Tân thò đầu ra khỏi chăn,miệng lắp bắp:
-Ma,ma,bà ơi, tôi đi về vừa thấy nó xong.
Ông run lẩy bẩy ,mồ hôi vã ra như tắm, bà vợ thấy vậy cũng nghĩ chồng mình đi làm về khuya mệt nên bị ảo giác:
-Thôi,ông dậy thay quần áo xong ngủ đi , chắc ông mệt nên ảo tưởng thôi ,tôi từ lúc nãy tới giờ mệt mỏi với ông lắm rồi,mai tôi mua cho ông uống.
-Bà phải tin tôi chứ,tôi già nhưng chưa lú,rõ ràng tôi thấy nó thật mà,nó mặc quần áo xanh toát,còn nhìn tôi cười khè khè nữa
Bà vợ lôi ông ra khỏi giường,rồi gắt lên:
-ông thay quần áo,ngủ ngay cho tôi, tôi sắp chết với ông rồi đấy, cái thằng già lắm chuyện này.
Bà vợ xong lên giường, đắp chăn ngủ luôn, ông lúi húi chân tay run lẩy bẩy thay vội bộ quần áo, rồi leo giường ngủ luôn:
-Bà nó ơi, dậy đóng cái cửa sổ hộ tôi cái được không.
Bà ưỡn người dậy, đóng phập cái cửa sổ lại,mặt bực tức lắm, rồi bà ra ngoài thắp đèn dầu lên mang vừa phòng, để ngay cái bàn gần đó:
- Ông mà còn nói nữa, tôi lôi ra ngoài đường cho ngủ với chó đấy.
-ừ,ừ thế được rồi, bà bà ngủ đi.
Ông từ từ nhắm mắt, đang mơ màng, thì cái đèn dầu tự dưng vụt tắt, chỉ để lại một cái mùi dầu đặc trưng, bên ngoài cửa sổ bỗng phát ra tiếng kin kít cứ như có ai đó dùng móng tay cào vào cửa sổ vậy , ông Tân sợ lắm, tim ông đập thình thịch như đánh trống , ông lay lay bà vợ dậy :
-Bà Bà ơi, có ai cào vào cửa sổ nhà mình kìa, bà nghe thấy không.
Bà vợ ngóng tai lên nghe,nhưng lạ thay cái âm thanh đó biến mất.
- tôi có nghe cái đếch gì đâu mà,tôi lạy ông cho tôi ngủ yên đi,bực mình thế nhờ ,đêm hôm cho người ta ngủ với chứ.
Ông Tân ko trả lời, vẫn tiếp tục ngóng tay lên lắng nghe, nhưng đợt này ông lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên mái nhà,ông ngước lên, chỉ là một vùng tối đen xì,rồi ông lại nghe tiếng bước cột xoài chân ngoài hiên nhà,ông không giữ được bình tĩnh nữa,ông quay sang nhìn bà vợ.Ông tá hỏa, con tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực vậy,đó không phải là người vợ già của mình nữa, mà là một con ma bộ đội mặc đồ xanh toát đang nhoẻn miệng cười nhìn mình, mắt nó sáng đỏ rực trông thật là ghê rợn, lưỡi nó đỏ thè lè bốc mùi tanh tưởi liếm vào mặt ông, người đó không ai khác chính là anh Đại người anh tỏa ra một luồng hơi lạnh ngắt,nhưng rõ ràng anh ta đã chết rồi mà,ông sợ quá đứng dậy, dùng hết sức bình sinh chay ra ngoài cửa chính,cố gắng mở cửa, nhưng giường như có cái gì đó giữ chặt cánh cửa lại vậy.Cái con ma đang dần dần từng bước tiến lại gần ông:
-hứ hứ,trả lại mạng cho tao thằng già,chính mày ,chính mày,đã khiến tao phải chết, tao phải giết mày haha.
Ông Tân run rẩy ,sợ hãi đến tụt cùng, chân tay ông như cứng đờ lại vậy, ông quỳ gối xuống đất vái lạy lia lịa:
-tôi xin lỗi cậu, nhưng tôi không cố ý,xin cậu hãy tha cái mạng già này cho tôi, tôi xin cậu.
Rồi ông nhìn xung quanh nhanh tay quơ lấy chiếc ghế băng , ông vùng dậy cầm cái ghế giơ lên cao,giáng mạnh xuống đầu nó một nhát,hai nhát,ba nhát:
-mẹ mày ,thằng chó này, bố giết mày.
Ông đang trong cơn bực tức ,nên cứ giáng xuống đầu con ma thật mạnh ,những giọt máu bắn be bét lên cả người ông .bỗng có cái gì đó bay vào mắt, ông dụi dụi mắt , khi mở mắt ra ,ông giật mình thở hổn hển,há hốc mồm, người nằm trên sàn không phải là con ma nào cả,mà chính là bà vợ già của mình ,bà nằm sấp trên sàn trong vũng máu ,đầu nát bét lòi cả óc trắng ra,ông quỳ xuống ôm xác vợ mình gào thét thảm thiết, rồi ông đứng dậy, đạp mạnh vào cánh cửa khiến nó bật tung ra,tay ông cầm theo một con dao đã rỉ,chay thẳng ra ngoài sân ,ông hét lên:
-mẹ cha thằng chó Đại ,tao không sợ mày nữa đâu, có giỏi mày lòi mặt ra đây,bố chém chết con mẹ mày.
Đáp lại chỉ là một tiếng cười ghê rợn, sảng khoái, vang vọng,lúc xa lúc gần cứ như nó một ở thế giới khác vọng lại vậy , ông ngó ngàng xung quanh nhưng chả thấy gì,ngoài những tán lá cây rậm rạp mờ ảo dưới ánh trăng đêm.Bỗng có mặt cánh tay lạnh ngắt như cục đá vậ,nó nắm chặt vào chân ông, rồi kéo mạnh một cái,ông ngã xuống sân đầu đập thẳng xuống nền gạch bất động chết không kịp ngáp. Hàng xóm thấy nhà ông ồn ào, nghi có truyện chẳng lành,nên chạy sang xem có chuyện gì không, vừa đến sân họ bàng hoàng khi thấy ông trưởng thôn nằm bất động trong vũng máu, tay vẫn cầm chắc con dao,mắt mở chừng,mồm há to những dòng máu cứ chảy ra khỏi miệng ông ấy trong thật kinh tởm.Một người phụ nữ hét toáng lên:
-Trời,trời ơi trong nhà còn xác người kìa.
Họ chạy xồng xộc vào trong nhà ,thấy xác bà vợ, họ ôm bụng nôn thốc ,nôn tháo.Ngay hôm sau đám tang của hai vợ chồng già được diễn ra,ai ai cũng cảm thấy tiếc nuối, vì từ trước tới giờ hai vợ chồng chưa cãi vã hoặc thù oán với ai cả, người dân họ rất là búc xúc, và căm phẫn kẻ máu lạnh đã gây ra chuyện này, cái chết đó cũng có thể là người hoặc một thế lực siêu nhiên bí ẩn nào đó.
Vào những đêm sau còn có nhiều người bị trêu nghẹo bởi bóng ma anh Đại,có người đi soi ếch thì thấy một ánh sáng lập lòe bay từ mộ anh Đại tới thẳng nhà anh ấy. Hoặc có lúc ai đi ngang qua nhà Anh Đại,thì thấy anh ấy bước đi trước một mình, lúc ẩn ,lúc hiện trong màn sương mù, rồi anh ta quay phắt mặt lại cười toe toét điên dại.Cũng có lúc, có người chỉ thấy anh ấy ngồi một mình khóc, những tiếng khóc rất là thảm thiết đau nhói cả lòng người, anh ta khóc một mình giữa đêm khuya,thanh vắng và lạnh lẽo.
Cái tin đồn nhà cô Đào có ma nhanh chóng được đồn thổi khắp nơi, nhưng cũng chả ai dám nói thẳng với cô ,vì sợ cô lại nghĩ họ trù ẻo cô mà bị chửi, tin đồn đó rồi cũng thấp thoáng lan đến tai của cô,cô cũng nửa tin nửa nghờ.vì từ khi anh Đại mất nhà cô cũng có nhiều truyện lạ lắm, đêm nào ngủ ,cô luôn luôn mơ thấy chồng mình hiện về ,đứng ở cửa sổ, nhìn thẳng vào cô rồi từ từ biến mất trong màn sương, chuyện gì đến rồi cũng đến.
* Vào một đêm trăng sáng vằng vặc, khoảng 11-12 giờ đêm gì ấy Đào với bà cụ và đứa con của mình đang ngủ, thì bất chợt,có một cơn gió mạnh đến nỗi làm bật tung cả cửa sổ ra ,khiến Đào tỉnh giấc,cơn gió lạnh lắm nó cuốn theo cả hơi sương đêm và bụi mù tràn vào phòng của cô,đứa trẻ bắt đầu nó cất tiếng khóc.Những con chó làng trên xóm dưới ko hiểu sao chúng nó sủa ing ỏi rồi tru lên từng hồi,khiến ai nghe cũng phải rợn tóc gáy,không khí lúc ấy ngột ngạt, nặng nề lắm. Tiếng chó vẫn tru lên từng hồi.Bỗng Đào giật thót tim,cô thấy có một bóng người đàn ông trông dáng quen lắm, nó đứng ở cửa sổ hai tay nó bám chặt vào song cửa,nó nhìn chằm chằm vào chiếc giường của cô đang nằm,cô sợ quá đến nỗi ko giám cả thở,tim của cô đậpthình thịch như đánh trống vậy,mặt cắt ko còn một giọt máu, mồ hôi úa ra như tắm,một lúc sau thì các âm thanh đó biến mất,trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm,đứa con của cô cũng ngừng khóc,cô quay sang nhìn con xem có bị sao ko ,rồi quay sang lay lay bà cụ dậy,bà cụ thức giấc bà càu nhàu nói:
- nửa đêm,nửa hôm không ngủ ,mày gọi tao làm cái gì đấy,ko cho cái thân già này nghỉ ngơi hả.
Đào lắp bắp nói với cái giong run lẩy bẩy:
- Bà bà ơi,lúc nãy cháu đang ngủ,thì tự nhiên gió lạnh nó ùa vào,mấy con chó nó cứ tru lên, cháu,cháu còn thấy bóng người ngoài cửa sổ á.
Bà cụ cố căng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,mắt bà nheo lại,bà dụi dụi mắt mấy lần,rồi bà thở dài đáp:
--chắc mày mệt mỏi quá thôi,tao có thấy ai đâu , để tao lấy nước cho mày uống,xong nghỉ đi.
Bà vừa thò chân xuống giường,thi bỗng có con mèo đen nó từ đâu chạy tới,ngồi ngay ngoài cửa sổ,mắt nó sáng quắc như hai cái đèn pin vậy ,nó nhìn hai bà cháu chăm chăm,bỗng nó thét lên những tiếng thật là kinh dị,hai chân của nó cào mạnh vào những thanh gỗ của cửa sổ,cô Đào sợ quá ôm con,chùm chăn kín mít, ko giám nhìn cảnh tượng đó nữa,Bà cụ sợ quá ngồi chôn chân ở đó luôn, rồi bà lấy hết can đảm bước từ từ ra ngoài cửa sổ,bà nheo mắt nhìn ra ngoài nhưng chả thấy bóng dáng ai cả,vẫn chỉ là màn đêm dày đặc và hơi sương mù của đêm khuya,bà đóng cửa sổ lại cài then chắc chắn,biết có chuyện chẳng lành
Bà bước ra ngoài gian chính rồi thắp ba nén hương trên bàn thờ rồi lẩm bẩm cái gì ấy,bà trở lại chỗ mẹ con Đào đang nằm,thấy hai mẹ con vẫn chùm chăn kín mít,bà giật chăn ra:
--mày định để con mày nó chết ngạt hả,t thắp hương cho các cụ rồi mày đừng lo nữa.
Bà thở phào rồi nói tiếp:
--Chắc thằng Đại nó nhớ mẹ con mày quá ,nên nó về đó, nhưng chắc nó lo mày sợ nó,nên nó ko dám vào nhà ,tội cho nó chết trẻ quá, chết oan uổng nữa ,nên ko siêu thoát được.
Nói đến đây Đào sụt sùi khóc,cô ko dám khóc to vì sợ con thức,bà cụ cũng thấy động lòng,lấy khăn lau nước mắt cho Đào rồi bà từ tốn nói:
-mày đừng khóc nữa,mày khóc chỉ làm nó thêm đau lòng thôi, mai tao lên dẫn mày đi nhờ thầy về làm lễ cầu siêu cho nó.
-con,con bây giờ ra gặp anh ấy được ko bà.
Bà càu nhàu đáp:
--mày bị dở à,mày là người, nó là ma,người với ma ko thể đến với nhau được, ko khéo mày yếu bóng vía bị nhiễm âm khí ảnh hưởng tới sức khỏe đấy,bây giờ thì ngủ đi,đừng suy nghĩ nhiều nữa,mai tao dẫn mày đi gọi thầy về.
Rồi Đào ngủ thiếp đi lúc nào ko biết nữa, cô mơ thấy giấc mơ kì lạ lắm,Đào mơ thấy anh Đại một mình ngồi ngoài sân co ro, lạnh lẽo giữa màn đêm đầy sương giá, anh ấy cứ gọi:
--Đào ơi, mở cửa cho anh,anh lạnh lắm ,em bỏ anh rồi à.Đào ơ...huhuhh
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy,trông Đào cô ấy mệt mỏi lắm,cô nhìn sang bên cạnh thì bà cụ đã đi đâu rồi, thấy con thức dậy nó khóc oe oe đòi bú sữa mẹ,cô vén áo cho nó bú,rồi cô nghĩ lại chuyện tối qua,cô vừa sợ vừa thương chồng của mình,đang suy nghĩ mông lung thì bà cụ bước vào bà bê theo một bát cháo trứng:
--bay ăn đi,xong tí cùng tao đi nhờ thầy về siêu độ cho chồng mày ,tao biết có ông thầy ở làng bên cao tay lắm.
Đào gật đầu nhẹ với ánh mắt đượm buồn:
--Bà đợi cháu xíu ,cháu cho con bé bú xong đã,rồi mình cùng đi.
Cho con bú xong hai bà cháu cùng nhau lên đường,lúc ấy trời còn sớm lắm, những màn sương mới bắt đầu xua tan đi bởi cái ánh nắng Mặt Trời.từ nhà cô đi đến nhà ông thầy cúng cũng khá xa,3-4 cây gì đó,đến nhà ông thầy, hai bà cháu bước vào trong,họ khẽ rùng mình,ngôi nhà đất ông then chật lắm,mùi hương với cả mùi ẩm mốc nó cứ xộc thẳng lên múi,
Thấy có người đến thăm ông thầy then mời hai bà cháu ngồi uống nước,ông rít hơi thuốc lào rồi ông nói:
-Chuyện của hai bà cháu đấy à,các người làm gì mà vong theo đến tận đây vậy.
Đào và bà cụ hai người ngơ ngác nhìn nhau vẫn chưa hiểu chuyện gì:
--Thầy,Thầy ơi vong,vong nào ạ tôi có thấy, thấy cái gì đâu.
Ông thầy then nhếch mép cười nhạt:
--Các người là người bình thường làm ,sao mà thấy được,tôi đã thấy trước khi hai người vào đây rồi,nó đứng ở ngoài cửa kia kìa,nhưng nhà tôi có thần giữ cửa,bố tổ nó cũngko vào được,hai người kể rõ cho ta nghe xem nào.
Đào kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe,ông mo ông ấy thở dài rồi ông ấy khẽ gật đầu nói:
--tôi hiểu rồi, theo luật tự nhiên thì khi một người chết trong vòng 49 ngày , đây được coi là quãng thời gian đau khổ nhất ,họ vẫn quyến luyến với trần gian,trong khoảng thời gian này, những vong linh vẫn vất vưởng trong nhà,nên có lúc họ hiện về là chuyện bình thường,sau 49 ngày thì vong sẽ được siêu thoát đầu thai chuyển kiếp.nhưng ở đây chồng của cô chết đã được hơn hai tháng nó vẫn hiện về, có nghĩa là vong vẫn chưa được siêu thoát. Tôi nghĩ chắc trong lòng cậu ấy vẫn còn nặng chữ tình,vẫn yêu thương cô nên ko siêu thoát,nghe thì bình thường, nhưng đó là chuyện lớn đấy ,nếu vong tồn tại trên nhân gian quá lâu oán khí tích tụ thêm sẽ hóa thành quỷ đấy ,lúc đó ta e rằng ko ổn tí nào đâu.
Cô Đào lúc này cô quay sang ôm thân hình gầy gò của bà cụ mà khóc nức nở:
--Thầy ơi,dù anh ấy là ma hay là quỷ đi nữa thì anh ấy vẫn là chồng của con,con xin thầy, xin thầy ạ !hãy giúp anh ấy siêu thoát,đừng để anh ấy đau khổ nữa,con thương anh ấy lắm.
Bà cụ vuốt vuốt lưng cô Đào rồi bà an ủi Đào:
--Bay đừng khóc nữa bây giờ nghe thầy nói,khóc lóc ko giải quyết được cái gì đâu,chỉ làm đau lòng thêm hai đứa mà thôi,nghe thầy nói cái gì cũng có cách giải quyết của nó.
--Đúng rồi,cô đừng khóc nữa,ta sẽ cố gắng giúp cô,nó vẫn là vong thôi chưa hóa quỷ đâu mà lo,bây giờ cô về chuẩn bị sắm lễ,để ta chọn ngày tốt,sẽ qua giúp cô.
Rồi ông mo bấm bấm tay lẩm bẩm gì ấy, xong ông nghiêm giọng nó:
--Ngày kia đúng là ngày tốt,đúng 12h đêm, khi "Cửa Môn Quan " mở cửa ,ta sẽ giúp cô,nhưng cô nên nhớ rằng, hôm ấy cô không được mang con cô theo,nó còn nhỏ ,dương khí còn yếu, nên dễ bị nhiễm âm khí.
Xong ông vào trong buồng nhà ông ấy,mang ra mấy tấm bùa rồi ông nói:
-cô mang mấy lá bùa này về ,dán trên cửa sổ và cửa chính,tối nhớ đóng cửa lại,hạn chế ra ngoài vào ban đêm khi không có việc gì cần thiết,cô nhớ những lời ta dặn đó.
-Dạ con đội ơn thầy ạ
Hai bà cháu vừa bước ra đến cổng thì tiếng ông then từ trong nhà vọng ra,ông chạy đến gần hai bà cháu rồi nói:
--khổ thân già cả rồi nên lú lẫn hay quên,cô lấy dây chuyền này đeo vào cho đứa bé,nó sẽ bảo vệ con cô đó.
Cô khẽ gật đầu cảm ơn,rồi hai bà cháu lủi thủi ra về.Về đến nhà,Đào làm theo như ông thầy then dặn,dán hết các lá bùa trên các cửa sổ,quả thật hai đêm đó cô ko thấy chồng mình hiện về nữa.cái ngày đó rồi cũng tới .Hôm ấy ông then bảo cô Đào bày mâm cúng ra sân luôn,trên mâm cúng,có ba bát gạo ,một quả trứng ,mỗi bát có cắm ba nén hương rồi có cả thịt gà,thịt heo bánh kẹo các kiểu Ông then mặc một bộ quần áo dài thùng thình thêu đầy rồng phượng .Trên đầu,,đội một chiếc mũ nồi đã phai mầu,đêm hôm đó người dân hiếu kì họ cũng đến đông lắm,trước khi làm lễ ông vẽ một vòng tròn trên mặt đất ,rồi chăng mộtsợi chỉ đỏ xung quanh,ông nghiêm mặt nói:
--các người bước vào đây hết cho tôi,trừ cô Đào,khi tôi làm lễ dù có chuyện gì đi nữa ,cũng ko được bước ra ngoài dù là nửa bước, ta phải dùng thuật che mắt vong hồn để nó không thấy các người,nếu ko nó thấy nhiều dương khí nó ko dám hiện ra đâu.
Tất cả mọi người ở đó ai cũng nghe ông then,họ từ từ bước vào vòng tròn, ông bắt đầu làm lễ gọi hồn,ông ngồi xuống đất như ngồi thiền vậy,rồi ông rút ra một lá bùa châm lửa mà đốt, lá bùa bỗng cháy bùng lên sáng cả một góc sân như ai vừa thổi hơi xăng vào vậy , ông then bắt đầu cầu chú, vừa cầu chú ,ông vừa ngân nga cất lên những tiếng hát then,tay ông rung nhè nhẹ chùm sóc nhạc ,những âm thanh hòa quyện vào với nhau nghe dễ chịu lắm,những làn khói hương và vàng mã bốc lên ngùn ngụt hòa quyện vào hơi sương đêm làm mù cả bầu trời,nó tạo ra một cái mùi khét lèn lẹt khiến ơi ở đó cũng khó chịu.Những người có mặt ở đó họ im phăng phắc mà nhìn, đến nỗi nghe từng nhịp thở ,nhịp tim đập của nhau,không khí lúc đó trông mờ ảo và có phần ma mị.Bỗng có một cơn gió lạnh,từ đâu thổi ào ào tới, cuốn theo cả bụi mù và những tàn tro của vàng mã sót lại,rồi tự nhiên ba bát hương cháy lên bùng bùng,những hát gạo phát ra những tiếng lép bép như bỏng ngô vậy,ông thầy then dừng lại ông nói:
--Nó đến rồi đấy.
Rồi từ từ có một bóng hình hiện mờ ảo ra trước mắt mọi người,đó không ai khác chính là linh hồn của anh Đại,nhưng bộ dạng của anh ấy khiến ai nhìn thấy cũng thảng thốt mà bịt miệng vào,nó quá kinh dị,da của ấy bong tróc,lở loét ,dòi bọ lúc nhúc thi nhau rỉa từng miếng thịt thối rữa lộ ra cả xương trắng ra,hai con mắt chỉ còn hai lỗ đen như bị khoét ra vậy ,những chất nước dịch đen nhầy nhụa cứ chảy lênh láng ra mồm anh ấy,trên ngực có một lỗ to tướng đầy máu tươ,chảy ra dòng dòng, rộ lõ cả trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực ,ai ở đấy cũng sợ tím xanh cả mặt mày mà há hốc mồm nôn thốc nôn tháo,chắc từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra họ cũng chưa thấy cái cảnh nào mà nó kinh tởm như thế này,đến cả mơ cũng chưa nghĩ tới,riêng ông thầy then,ông vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra vậy,cũng đúng thôi cái nghề của ông chứng kiến mấy cái chuyện thế này nó như là cơm bữa vậy,ông đứng phắt dậy nghiêm giọng nói:
--Vong kia,ngươi đã hết nhân duyên với trần gian cớ sao không chịu siêu thoát ,mà còn lảng vảng trên chốn nhân gian này.
Anh Đại bật khóc nức nở, những giọt nước mắt cứ trào ra từ hai hốc mắt đen xì xì của anh ấy trông thảm thương lắm:
--Con thưa thầy,con nhớ vợ con,con muốn hằng ngày chăm sóc vợ con,con muốn thấy con của con khôn lớn từng ngày từng giờ một,trước khi con đi ra chiến trường, con đã hứa với vợ rằng, dù có thế nào đi nữa con sẽ cố gắng mà quay trở về,nhưng ông trời ko có mắt nỡ cướp đi mạng sống của con, con chết oan uổng lắm,con chưa hoàn thành được tâm nguyện trên trần gian nên con chết con ko bằng lòng,nhiều lúc con thấy vợ con đang ngủ, con muốn vào với cô ấy lắm,nhưng con sợ cô ấy kinh tởm con, nên con đau khổ chỉ dám đứng ngoài ở cửa sổ mà nhìn mẹ con nó ngủ,con xin thầy hãy cho con một cơ hội để con ở lại chăm sóc vợ con.
Lúc này ĐÀO ko thể kìm nổi những giọt nước của mình nữa, những giọt nước mắt cứ tuôn trào ra ,lăn trên đôi gò má hồng của cô ấy, cô ấy lao tới ôm chặt chồng mà thút thít nói:
--Anh ngốc lắm,anh nghĩ em kinh tởm anh như thế sao,anh có biết rằng là khi anh ra đi,em đau khổ như thế nào không?em nghĩ rằng anh vẫn còn sống, mỗi buổi chiều tà em vẫn cùng con ra đầu làng mà mong ngóng anh trở về trong sự vô vọng,mỗi lần em vô tình thấy anh hiện về,tim em đau như dao cắt ,vì em mà anh phải chịu sự đau khổ cô độc một mình, nên em ko muốn anh chịu đau khổ nữa đâu.em mất anh là quá đủ rồi, thấy anh đau khổ từng đêm, lòng em lại dằn vặt hơn nữa,Đại hãy nghe em đi,hãy yên nghỉ đi,hãy chờ em ở thiên đường.
--không!không anh sẽ không đi đâu hết, anh muốn ở bên em.
Ông thầy then buồn rầu ông lắc đầu nói:
--không được, con ko thể ở lại được đâu ,ta biết con rất yêu thương vợ con,nhưng con hãy chấp nhận với hiện thực,con là ma, vợ con là người,người và ma ko thể chung sống với nhau được ,duyên âm cách biệt,hai người ở một thế giới khác nhau , nên con hãy ngoan ngoãn nghe ta nói cùng ta lên chùa nghe tụng kinh,tích tâm rồi siêu độ đầu thai chuyển kiếp, ông trời có mắt sẽ ko để ai thiệt thòi đâu,kiếp này hai con yêu nhau đậm sâu,thì chắc chắn kiếp sau hai con sẽ đến được với nhau!con hãy nghe ta nói đi,con sẽ ko bao giờ hối hận đâu
Anh Đại bỗng bật khóc lên thành tiếng,cô Đào lau nước mắt cho anh rồi cô thút thít nói:
-anh phải mạnh mẽ lên chứ ,anh đã từng hứa với em là dù có thế nào đi nữa ,anh cũng không được khóc mà,anh hãy yên nghỉ đi,em ở lại sẽ chăm sóc con thật tốt.
Đại im lặng một lúc,lúc này anh ôm Đào siết chặt hơn:
-Anh sẽ đi,anh xin lỗi ,anh đã không giữ được lời hứa của mình,anh không thể bên em,anh không thể chăm sóc em,ko thể sống với em đến cuối đời được rồi, anh xin lỗi ,anh đúng là thằng chồng vô tâm mà.
(Đào)-em đã từng hứa rằng,đời này,kiếp này chỉ yêu mỗi mình anh,nên kiếp này em quyết chỉ lấy một chồng thôi.
Anh Đại khe khẽ gật đầu,anh buông tay Đào ,rồi anh rút từ túi áo của mình ra một chiếc lược:
- Trước khi anh đi,anh có một món quà muốn tặng em,anh đã làm nó ở chiến trường, anh định trở về sẽ tặng em,nhưng anh đã không có cơ hội để được tặng em,giờ đây anh mới có cái cơ hội đó,em hãy cầm nó đi,nó cũng như linh hồn của anh vậy, anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên em,anh yêu em.
Đào ngước mặt lên trời ,hai tay của cô chắp lại:
- Con xin thần linh hay ban phước cho chồng yêu của con ra đi thanh thản,mong chúng con sẽ luôn luôn được yêu thương nhau có được không? Mong kiếp sau chúng con sẽ đến được với nhau để thành phu thê,ko gian nan,trắc trở như kiếp này nữa.Đại hãy ra đi thanh thản anh nhá!em yêu anh ❤
Bỗng nhiên có một ánh sáng hào quang trông rất đẹp và rực rỡ,nó chiếu thẳng xuống linh hồn của Đại,rồi Đại biển thành con bướm nó bay một vòng xung quanh Đào rồi chui tọt vào chiếc lọ mà thầy then đang cầm trên tay, lúc này mọi người ở đấy ai ai cũng nghẹn ngào mà rơi nước mắt,Đào lúc này cô quỳ xuống đất, cô ôm chiếc lược bé nhỏ vào ngực mình mà khóc nức nở, nước mắt cứ trào ra rơi lã chã xuống mặt đất, bà cụ chạy từ vòng tròn ra,cô Đào ôm chầm lấy bà cụ Dân làng cũng ùa ra,họ đến gần bên Đào họ an ủi Đào rồi ra về trong đêm, bà cụ vừa ôm bế đứa trong tay đứa bé cũng òa khóc như khóc thương cho ba nó vậy, bà cụ an ủi Đào:
-Thôi mày đừng buồn, nữa nó đi rồi,hay để cho nó yên nghỉ đi ,mày khóc nó cũng xot lắm đấy,phải cố sống vì đứa con của mình nữa chứ.
Ông thầy then ông lắc đầu,ông thở dài rồi nói
-Cô gái trẻ,ta đã giúp đã cô hoàn thành tâm nguyện rồi đấy,cậu ấy đã an nghỉ rồi,ko việc gì nữa ta về đây,cô cũng đừng có buồn nữa.
Bà cụ kéo tay áo lại,rồi dúi vào tay ông thầy then một ít tiền lẻ:
- Tôi đội ơn thầy đã giúp hai bà cháu tôi,chúng tôi có chút lòng thành để cảmbơn thầy ạ.
Ông thầy then ông xua tay:
-Bà cầm lấy đi ta không nhận đâu, ta làm giúp bà vì cái tâm của mình,bà có việc gì cứ sang gọi tôi,nếu giúp được gì ta sẽ giúp,bây giờ cũng muộn rồi ta về đây.
(Bà cụ)-Thầy ơi, giờ cũng khuya rồi hay thầy qua đêm ở đây sáng mai về sớm cũng được mà,chứ bây giờ về đường còn xa kẻo thầy bị sao thì chúng tôi lo lắng lắm.
Ông thầy lắc đầu:
-Tôi cảm ơn lòng thành kính của bà,nhưng bây giờ ta về còn có chuyện gấp nữa,còn nhiều người cần ta giúp đỡ lắm.
-Tội đội ơn thầy ạ,thầy đi về cẩn thận ạ.
Ông thầy chỉ mỉm cười rồi đi ra về, bóng của ông khuất dần khuất dần trong bóng đêm,lúc ấy bà cụ mới dìu Đào vào nhà,rồi dọn dẹp lại đồ đạc vung vãi khắp sân.Thời gian cứ trôi đi,ba bà cháu nương tựa vào nhau mà sống,được hai năm sau thì bà cụ mất vì mắc bệnh đậu mùa,cái thời ấy chiến tranh loạn lạc bị mắc đậu mùa thì chỉ có chết,cô Đào cô Đau lòng lắm vì bà cụ coi Đào như con ruột mình vậy, lúc cô ấy buồn thì bà cụ luôn bên cạnh an ủi,lúc ốm thì bà cụ luôn luôn tận tình sóc,cô nghĩ mà thấy xót xa.
CHƯƠNG 3: BI KICH
Chỉ mới vừa ba tuổi Bảo Hân đã mồ côi cha . Kể từ đó , cô bé lớn dần trong vòng tay yêu thương của mẹ Đào . Mẹ Đào luôn dành mọi thứ tốt nhất cho cô , để phần nào vơi đi nỗi mặc cảm không cha.
Vào một buổi sáng đẹp trời,cô Đào đang phơi quần áo ,thì có một chiếc xe ôtô con bọ đi tới nhà cô,nó đỗ ngay ở trước sân. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống xe, Người phụ nữ mặc áo dài chấm gót, tóc mốt phi - dê, mắt đeo kính mát, tay khoác bóp đầm ,mồm nhai chầu chóp chép,nhìn cô ấy cũng trên 50T nhưng nhìn còn quý phái lắm,đằng sau là hai người đàn ông mặc đồ đen xì,đầu trọc lốc,mắt đeo kính đen,người phụ nữ đó ko ai khác chính là Bà Lý,người đàn bà giàu nhất ở cái vùng này, nói qua gia đình bà Lý,nhà bà ấy giàu lắm,lắm tiền nhiều của,đồng ruộng mênh mông,cò bay thẳng cánh. tuy giàu nhưng bà Lý hiền lắm,bà luôn luôn giúp đỡ những người có hoàn cảnh cơ cực trong làng,thân thiện với mọi người,hàng năm bà vẫn tổ chức từ thiện nên bà rất được dân làng yêu quý.
Trái lại tính cách của bà ,chồng bà là Ông Lý đã khét tiếng là hách dịch, ông rất là độc ác,khinh miệt người nghèo,ông ác đến nỗi ăn mày đến trước cổng nhà ông ăn xin,ông chửi rủa,rồi thả hai con chó bích-dê to lù lù ra đuổi cắn,rồi sai người đuổi theo đánh cho bằng được,có kẻ may thì thoát,còn ko nếu mà ông ấy bắt được thì ông ấy đánh cho đến hộc máu mồm mới buông tha, từ đó dù có cho tiền thì ăn mày cũng chả dám léng phéng đến nhà ông,hai vợ chồng ông có 3 người con, hai trai một gái.
Thằng con trai đầu tên là Nhất ông này hiện giờ đã có một vợ một con,tuy nhiên hắn chả chịu làm ăn,mà suốt ngày rượu chè ,cờ bạc đàn đúm, hễ hắn có ma men trong người,thì về nhà hắn cứ lôi vợ con ra mà đánh,hắn uất ức vì vợ hắn không sinh được con trai.Đứa con gái của hắn bị bạc nhược từ nhỏ,nên sinh ra tính lầm lì,cứ im thít, có người tưởng nó bị câm nữa.
Người con thứ Hai tên là Nhị,Nhị tuổi còn rất trẻ chỉ mới 25t thôi, nhưng tính tình của gã rất là hổ báo,hách dịch như bố nó vậy, người hắn xăm trổ đầy mình,mặt của hắn chằng chịt những vết sẹo từ những vụ đâm thuê chém mướn,đặc biệt hắn ta rất là sát gái,nhiều cô gái đã bị hắn ta hại cả đời mình.
Người thứ ba là con gái ,tên là Hồng Nhung ,cô Nhung đang học một trường Đại học ở Hà Nội, cô ít khi về nha lắm, đặc biệt cô rất xinh đẹp và học rất giỏi.
Vừa thấy bà Lý xuống xe cô Đào cúi đầu lịch sự chào bà Lý:
-Dạ,con chào Bà Lý ạ,con mời bà vào nhà cháu ngồi uống nước ạ.
Bà Lý gật đầu nhẹ,khoan thai bước vào, cô Đào lấy ghế cho bà Lý rồi mỉm cười nói:
-Bà uống nước đi ạ, hôm nay bà sang nhà cháu có việc gì vậy.
Bà dùng chiếc khăn lau bã trầu trên miệng mình
Rồi bà nói:
-Thứ nhất tôi sang đây thăm hỏi sức khỏe của hai mẹ con cô,thứ hai tôi có một chuyện muốn nói với cô
Hai người trò chuyện vui vẻ một lúc thì bà Lý lắng giọng xuống :
-Này cô Đào hay cô sang nhà tôi ở đi,chứ hai mẹ con cô sống thế này không ổn đâu ,tôi có ý tốt muốn giúp hai mẹ con cô đấy.
-Nhưng,nhưng mà cháu...cháu
-Cháu cháu cái gì,cô không thấy nhà cô lụp xụp sắp sập đến nơi rồi à,cô đến nhà tôi ở, cô giúp tôi việc nhà là được rồi,xong cuối tháng tôi trả lương cho, tôi sắp xếp chỗ cho hai mẹ con cô hết rồi,vừa có lương vừa có chỗ ở thế là quá tốt rồi.
-Dạ,cháu chỉ sợ Bác nhà...
-Tưởng cái gì tôi hỏi ý kiến ông ấy hết rồi, cô không phải lo,ông ấy tuy tính hơi cục cằn nhưng tôi nói câu là ông ấy nghe ngay mà, cô cũng suy nghĩ cho con cô với chứ ,cho nó sống khổ chật chội thế này nó ảnh hưởng tới sức khỏe ra ấy chứ,cô suy nghĩ kỹ đi,nếu đi thì sáng mai sang nhà tôi,bây giờ tôi về đây,nhớ suy nghĩ cho thật kĩ vào nhá.
Rồi bà cùng hai người đàn ông quay đít ra đi,chiếc xe nổ máy rồi vụt đi để lại một mùi khói xăng dầu.
Tối hôm ấy cô Đào ,không tài nào ngủ được, cô cứ nhìn trằn trọc ra ngoài cửa sổ mà ngắm ánh trăng mờ nhạt, ánh trăng soi le lói qua cửa sổ in những vệt sáng trên nền nhà và khuôn mặt của cô,trong đầu của cô nhiều suy nghĩ bừa bộn,cô quay sang nhìn Bảo Hân đã say giấc từ khi nào.Bỗng nhiên trời tối sầm lại mây đèn ùn ùn kéo đến che kín cả ánh trăng mờ nhạt,những hạt mưa bắt đầu rơi xuống lộp bộp trên mái nhà,gió bắt đầu kéo đến lùa vào cửa sổ hất bay cả chăn màn,cuốn theo cả những hạt mưa lâm thâm hất thẳng vào mặt cô,tiếng sấm ầm ầm bắt đầu vang lên tạo nên những vệt sáng nhùng nhằng trên bầu trời,Bảo Hân nó bị đánh thức bởi tiếng sấm ,nó nói với mẹ nó:
-Mẹ ơi, con lạnh,con sợ ông trời đánh con lắm
-Để mẹ đắp chăn cho con nhá,mẹ ở đây rồi con đừng lo,ngủ ngoan nào con.
Rồi cô Đào nở một nụ cười hiền hậu ,cô xuống giường ,đóng cửa sổ lại ,cơn giông vẫn nổi điên trong đêm ,gió ào ào như sắp thổi bay ngôi nhà bé nhỏ của cô đi vậy, mưa ầm ầm,những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái ngó,rồi dột xuống dưới làm ướt đẫm cả nền nhà ,cô quay trở lại giường, cô vuốt tóc bé Hân rồi ngân nga tiếng hát ru thê lương trong cơn mưa nặng hạt.
Bé Hân nó cảm thấy yên tâm hơn khi có mẹ nó bên cạnh nó lịm dần, lịm dần rồi chìm sâu vào giấc ngủ, thi thoảng nó giật mình bởi tiếng sấm,còn cô Đào trong đầu giờ này nhiều suy nghĩ bộn bề,”đi hay không đi” cô không muốn con gái mình khổ nữa ,nó đã thiệt thòi khi còn quá nhỏ,nó đã chịu phải nhiều thương đau mất mát,quá phải chịu nhiều tổn thương,nghĩ đến đây mắt cô đã ướt lệ nhòa,”không ,không “ cô không muốn đứa con gái của mình chịu khổ nữa, ko muốn thấy nó tổn thương nữa, cô phải đi,phải đi để cho Hân một cuộc sống tốt hơn, êm ấm hơn, nghĩ là làm sáng hôm sau Mặt Trời vừa ló dạng cô đã chuẩn bị đồ đạc, tay xách tay nải cõng con lên đường, con đường đi vẫn còn dư âm đêm qua nên rất là lầy lội, vừa đến nơi thì Đào đã thấy Bà Lý đứng ngoài cổng chờ đợi, vừa thấy Đào bà Lý đã nở một nụ cười hiền hậu,chưa kịp chào thì bà lý đã lên tiếng :
-Tôi biết là thế nào thì hai mẹ con cô cũng đến mà,cô ra giếng nước rửa chân tay đi,trông người cô nhiều bùn đất lắm đó,hành lý thì cứ để ở đây khác có người mang vào cho.
-Da cháu cảm ơn Bà ạ.
Cô đặt con gái mình xuống rồi nói:
-Bảo Hân ngoan, đợi mẹ ở ngoài này nhá,mẹ vào trong kia rồi ra ngay.
-không, con muốn đi theo mẹ cơ
Bà Lý xoa đầu, rồi cầm tay con bé,lúc đầu nó tỏ ra nũng nịu,bà Lý mỉm cười rồi nói:
-con ngoan vào đây với bà rồi bà cho kẹo nhá,mẹ Đào đi xong về ngay mà,ngoan đi theo bà nào.
Nó mới gật đầu ý,cô Đào mỉm cười rồi bước ra giếng sau nhà,vừa bước vào trong cổng cô giật thót tim,hai con chó bích-zê to đùng trong chuồng thấy người lạ nó nhe răng ra gầm gừ rồi thi nhau sủa,cô thở phào nhẹ nhõm, rồi từ từ bước đi mặc xác hai con chó.
Nhà ông Lý đẹp lắm ,xung quanh nhà đều có tường rào,cổng sắt chắc chắn không thể dễ dàng đột nhập vào được, ngay ở cổng đã có hai người canh giữ, trong tay lúc nào lăm lăm cũng gậy gộc,ông Lý là dân trơi cây cảnh,ông dành hẳn một khoảng đất rộng lớn trước sân để trồng các loại cây cảnh cực kỳ đẹp và lạ mắt ,bên phải ông trồng hẳn một vườn phong lan rực rỡ, bên trái là một vườn cây đầy đủ các loại cây ăn quả, lúc nào cũng rộn ràng tiếng chim kêu ,còn lối vào sân ông cho người lát gạch sạch sẽ,còn khoảng sân rộng lớn trước nhà , ông cho người lát gạch nền màu đỏ,và trồng rất nhiều loại cây quý,uốn éo các hình rồng phượng khác trông rất bát mắt ,ở giữa sân,có một hòn non bộ to tướng có ý nghĩa phong thủy khác nhau,đằng sau nhà có một cái giếng cổ phủ đầy rêu xanh mơn mởn ,nhưng quanh năm nước đều trong vắt ,và có cả một vườn rau,một cái ao rộng lớn.
Cô rửa chân tay xong rồi cô rụt rè bước vào nhà ,ngôi nhà của vợ chồng ông Lý phải nói là đẹp,rất đẹp, bên ngoài ông cho lợp ngói đỏ,trát màu vàng cổ kính, bên trong các đồ đều được trạm khắc bằng gỗ quý tỉ mỉ , trông rất sinh động ,bên phải ngôi nhà ông sắm hẳn một cái tủ để đặt những chiếc bình cổ đắt tiền.
Cô vừa vào nhà ,thì ông bà Lý đã ngồi sẵn đợi ở đó:
-Dạ cháu chào ông Lý ạ.
Ông Lý tay cầm tẩu thuốc phì phèo ra cái mùi thuốc thơm phức,ông rót nước mời cô ngồi, rồi nói:
-Cô ngồi uống nước đi,không có gì phải ngại đâu, cô là Đào phải không nhỉ.
-Dạ thưa ông, cháu là Đào ạ.
-Ừm,ta nghe vợ ta nói về cô rồi ,ta muốn nói với cô như thế này này, thứ nhất cô đã bước vào cái nhà này rồi,thì cô nên biết, ở đây ta là luật, cô hiểu chưa, nếu phải nghe theo lời của ta,ta bảo j cô phải nghe ,phải làm, nếu cô làm trái ấy thì cô biết hậu quả rồi đấy.
Cô Đào mặt có phần lo sợ khi nghe ông Lý nói :
-Dạ ,dạ cháu hiểu rồi,cháu sẽ cố gắng ạ.
Bà Lý nghe vậy, bà bực tức vỗ đùi ông Lý một cái,bà nói với giọng khó chiu:
- Cái ông này, buồn cười nhờ, người ta vừa đến, đã sồn sồn lên thứ rồi, phải bảo người ta từ từ chứ.
Ông Lý nói :
-Cái bà già này,bà buồn cười nhỉ,tôi nói thế để cô ấy hiểu mà thực hiện chứ,tôi có ý gì đâu.
Cô Đào chen ngang:
-Dạ thưa ông bà, cháu sẽ cố gắng làm thật tốt ạ,ông bà ko cần phải lo đâu ạ.
Bà Lý chép miệng:
-Haizz,cái ông già này lắm chuyện, cô đừng bận tâm nhá,bây giờ hai mẹ con đi xuống dưới cái phòng ,cạnh bếp ta nghỉ đi nha,ta sắp xếp hết rồi ,nghỉ ngơi đi ,xong tí dậy đi làm.
Cô Đào gật đầu lịch sự xin phép ông bà Ly,cô dắt tay con bé xuống căn phòng cô ở.Rồi những ngày tiếp theo cô làm việc cho ông bà Lý, nói chung cô chỉ phụ giúp việc trong nhà như, quét dọn,nấu cơm,rửa bát...công việc cũng chả nặng nhọc mấy ở nhà cô làm suốt.Còn cô bé Hân cả ngày nó cũng chỉ quanh quẩn bên mẹ nó,hoặc ru rú, trong phòng.
Nhưng cô cảm thấy khó chịu vì thằng Nhị mỗi khi nó thấy cô cứ như mèo thấy mỡ vậy, nó nhìn cô với ánh mắt thèm muốn,, nuốt nước bọt ừng ực có lúc nhỏ cả nhãi ra,như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, cô cảm thấy bực mình và lo sợ, trông hắn kinh tởm lắm.Vào một buổi sáng cô Đào đang lau nhà, thì không biết thằng Nhị hắn ta đi đâu nhậu say về, hắn thấy cô cúi xuống lau nhà đang chổng bờ mông tròn chịa về phía minh,hắn ta nổi máu dâm ,rồi tiến về phía cô,gã dùng tay mình vỗ lép mông cô một cái,cô giật mình quay đầu lại,thì hắn đã lao tới ôm chặt cô,hay tay hắn ta lần mò bóp chặt bộ ngực tròn trịa của Đào rồi thủ thỉ vào tai,miệng hắn ta đầy mùi men rượu khiến ai cũng phải phát ớn :
- Nếu em chiều anh,thì em sẽ có tất cả hé hé.
- Cậu chủ thả tay tôi ra ,nếu ko tôi hét lên đây.
- Em cứ hét lên đi,ở đây anh ko sợ ai đâu hé hé.
Cô Đào cô uất ức, ko chịu nổi ,cô giật hai tay hắn ra ,quay người lại tát cho hắn một cái rõ mạnh ,hắn ta tức giận giơ nắm đấm lên định đánh cô,nhưng lúc ấy bà Lý xuất hiện, hắn ta hạ tay xuống như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn giận dỗi bỏ đi tay vẫn sờ sờ bên má đỏ ửng vì đau,bà Lý tiến lại gần :
- Này Đào lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy,sao tôi thấy ồn ào vậy, thằng Nhị chửi cô à.
Cô Đào lắp bắp :
-ko có chuyện gì đâu bà ạ,cháu đang lau nhà,thì cậu ấy trượt ngã nên chửi cháu thôi.
-Mẹ sư bố cái thằng nát rượu chó chết, sau nó không ngã chết mẹ đi cho xong.
-Dạ,cháu ko sao đâu ạ.
- Này, ta với ông Lý có việc phải đi lên huyện rồi, chắc khoảng một hai tuần nữa mới về, cô ở nhà nhớ chăm sóc thằng Nhị cho tốt nha,cô vào dọn dẹp quần áo cho tôi nhanh,tôi phải đi gấp rồi.
Cô gật đầu,vào dọn dẹp, rồi đưa hành lý ra xe cho bà Lý, bà Lý lên xe chưa kịp nói gì thì chiếc xe lao vụt đi,chỉ để lại một làn khói mùi xăng dầu.
Chiếc xe dần dần biến mất sau lớp bụi mù mịt, cô bước vào nha,giờ đây trong nhà chỉ có mỗi cô và Bảo Hân,nhưng cô không thể nào tránh khỏi sự dâm dục của thằng Nhị,hắn ta luôn tìm cách lại gần cô để sàm sỡ, mặc cho cô luôn lảng tránh ,hắn ta có lúc còn rình trộm cô tắm,cô cũng biết nhưng vì thân phận là kiếp cu li, nên cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Cái gì đến nó cũng sẽ đến ,vào một buổi tối định mệnh.Thằng Nhị gã đi nhậu say về, ko hiểu sao trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ tà dâm,biết ko có ai ở nhà,hắn ta rón rén mở cửa, bước từ từ vào phòng ,thấy cô Đào đang nằm ngủ trên giường, hắn ta nuốt nước bọt ừng ực, vén cửa màn ra ,cô Đào vẫn ngủ say sưa,ngực phập phồng theo từng nhịp thở, da trắng muốt, hắn ngồi nhẹ nhàng trên người cô,tay từ từ mở từng chiếc cúc áo ,chẳng mấy chốc, cái bầu sữa căng tròn hiện ra trước mắt hắn ta, cô Đào lúc này cũng tỉnh dậy, thấy hắn ngồi trên người cô ,cô hét lên, hắn dùng tay của mình, bịt miệng cô lại,cô rên ư ử xin tha.nhưng hắn như tên điên vậy, hắn xé nát cả quần áo,liếm láp từng ngõ ngách thân thể của cô, người hắn đầy mùi rượu, miệng gã chảy cả nước rãi ra, trông thật bẩn thỉu,cô Đào dùng hai bàn tay của mình cchống cự. cào cấu vào thân thể của gã,đến nỗi xước cả da thịt, rỉ cả máu,những giọt nước mắt răn dài trên gò má của cô,cô khóc trong sự uất ức, cố uất ức đến nỗi nghiến răng bật cả máu.Lúc này cô bé Hân tỉnh giấc, thấy mẹ mình như vậy nó tức giận há miệng đớp phát vào cánh tay của gã,gã nổi lên cơn điên dại,đấm mạnh vào mặt bé Hân một cái.cô Đào khóc rống lên ,cô đẩy hắn ta ngả ngửa đằng sau,hắn ta vùng dậy,chạy ra ngoài bếp cầm một cây rựa rồi lại chạy vào trong ,vừa thấy Bản Hân lúi húi đứng dậy, hắn ta nỡ tay vung cây rựa lên chém thẳng vào cổ đứa bé ,chiếc đầu rụng xuống lăn long lóc ngay trước mắt mẹ nó, một dòng màu đỏ phun trào lên ướt hết cả căn hòng, cô Đào vùng dậy quát:
-Mày đéo phải con người ,dám giết con tao,tao giết mày.
Chưa kịp phản ứng hắn ta đã chém thẳng một nhát mặt cô,máu chảy ra loang lổ ,cô ôm mặt trong đau đớn, rồi hắn ta quăng cây rựa, dùng hai tay săn chắc của mình bóp mạnh vào cổ của cô,cô giãy đành đạch như bị lợn trọc tiết vậy,rồi lịm dần trong đau đớn,hắn ta lúc này tỉnh rượu hẳn, người hắn ta run lẩy bẩy, hai ta giơ hai tay mình lên, thấy tay mình toàn là máu,người hắn ta mềm nhũn ,chân tay hắn ta như rời rạc ra vậy, hắn ngã khuỵu xuống đất, vò đầu bứt tai,hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đứa bé Hân bé đã chết, cô Đào thì nằm bất động trên giường, mồm sủi đầy bọt mép, hắn ta run lẩy bẩy vì sợ hãi,rồi hắn ta chạy hắn ta chạy ra ngoài cửa không thấy au,hắn ta chạy vào trong,dùng chiếu cuốn xác hai mẹ con lại,rồi khiêng ra ngoài con sông gần đó,hắn ta quẳng xác hai mẹ con xuống sông, cái xác cứ trập trùng ,trập trùng theo từng đợt sóng, rồi chảy theo dòng chảy của con sông biến mất.Trời bắt đầu đổ cơn mưa, sét đánh ầm ầm như ông trời tức giận trước cái hành động phi nhân tính của hắn vậy, cái hành động mà quỷ cũng phải sợ ,ma cũng phải hờn,nhưng hắn ta đâu có biết cái nhân quả mà hắn gánh chịu sau này, nó còn đau đớn gấp bội lần.
{CÒN TIẾP}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro