39+40+41
Giữa tháng sáu, vụ án của Chương Hướng Minh được phán tội cố ý giết người. Vì khi xảy ra vụ án Chương Hướng Minh đã thành niên, cộng thêm phạm tội với tính chất ác liệt, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho xã hội, bị phán tử hình, tướt quyền lợi chính trị suốt đời. Cha của gã cũng bị tuyên bảy năm tù vì tội đưa hối lộ.
Ngày xét xử, Tần Ý đưa Kỷ Sơ Hạ đến nghe phán quyết. Cậu vô cùng bình tĩnh, lúc bản án được tuyên, cha con Chương Hướng Minh trước vành móng ngựa mặt xám như tro tàn. Cậu có cảm giác như rút được gánh nặng, đã mười lăm năm, cuối cùng cơn ác mộng này cũng kết thúc.
Ra khỏi tòa án, ánh mặt trời trên đầu làm Kỷ Sơ Hạ nhịn không được nheo mắt lại, Tần Ý cầm tay cậu nói: “Dù bọn họ chống án cũng không thay đổi được kết quả, em cứ yên tâm.”
Kỷ Sơ Hạ quay đầu cười nhẹ với hắn: “Cám ơn anh.”
Cậu biết chuyện này có thể thuận lợi như vậy, thậm chí kết quả cuối cùng còn vượt qua mong đợi của cậu, tất cả là nhờ vào Tần Ý. Dù là thỏa thuận với nhà họ Từ, kích động dư luận tạo áp lực cho chính phủ, hay là vận dụng quan hệ làm ảnh hưởng kết quả phán quyết, tất cả đều dựa vào Tần Ý.
“Nhấc tay chi lao mà thôi.”
Tần Ý nói nhẹ nhàng bâng quơ, không nói cho Kỷ Sơ Hạ biết, thật ra vì thuyết phục ông Từ không nhúng tay vào việc này, hắn đã nhường một nửa hạng mục trị giá trăm tỷ mà Tần thị vốn có thể độc chiếm cho Từ gia. Nếu không làm vậy hắn cũng có thể làm chết hai cha con Chương Hướng Minh, nhưng sẽ phải xé rách mặt với nhà họ Từ, tuyệt đối không dễ dàng như vậy mà đạt thành mục đích.
Đưa Kỷ Sơ Hạ đi ăn tối xong, Tần Ý lại đưa cậu về phim trường ở ngoại thành. Bộ phim võ hiệp này phải quay hơn ba tháng, khoảng thời gian này cậu luôn ở phim trường, sáng nay xin nghỉ mới ra ngoài được.
Trước khi xuống xe, Tần Ý nói với Kỷ Sơ Hạ: “Buổi tối anh đến đón em.”
Vẻ mặt cậu lập tức trở nên vi diệu, sau đó lại bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Vì phải quay phim, gần như cậu và Tần Ý chỉ gặp nhau một tuần một lần, mỗi lần đều là hắn đến tìm cậu. Lần nào cũng là đi ăn tối rồi ra ngoài hóng gió, cuối cùng hắn đưa cậu về khách sạn ở phim trường, nhiều nhất chỉ hôn một cái lúc xuống xe.
Tần Ý muốn chơi trò ngây thơ yêu đương lãng mạn, Kỷ Sơ Hạ sẽ phối hợp với hắn. Trong suy nghĩ của cậu, dù hiện tại Tần Ý thật sự thích cậu, một ngày nào đó cũng sẽ tiêu hao hết hứng thú và kiên nhẫn, cậu không ngại từ từ chờ. Đương nhiên cậu càng hy vọng Tần Ý có thể trực tiếp một chút, dù sao chỉ ngủ với kim chủ cũng thoải mái hơn phải trả giá chân tình.
Tần Ý không biết, hắn thông cảm Kỷ Sơ Hạ mỗi ngày quay phim vất vả cực khổ lại bị cậu hiểu lầm như vậy, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không làm chính nhân quân tử.
Sau khi quay lại phim trường, Kỷ Sơ Hạ lập tức đi thay trang phục trong phim, quay phim cổ trang sẽ tốn hơn hai tiếng búi tóc mỗi ngày, cậu là nhân vật chính lại càng không thể qua loa. Hai ba nhân viên trang điểm vội trước vội sau trang điểm, làm tóc, thay quần áo cho cậu.
Hôm nay có người mới gia nhập đoàn làm phim, là Lý Khâu Cần, người quen cũ của Kỷ Sơ Hạ, hắn đóng vai nam số 3, phân đoạn không nhiều nhưng cũng hơi quan trọng. Diễn viên trước đây đóng vai này đã quay một tháng, đột nhiên bị đá ra, nhân vật tạm thời rơi xuống Lý Khâu Cần.
Lúc Lý Khâu Cần xuất hiện, Kỷ Sơ Hạ đã hóa trang gần xong. Sáng nay hắn đã tới đây nhưng quay ở một tổ khác, lúc này biết Kỷ Sơ Hạ trở lại, lập tức đến chào hỏi.
Lý Khâu Cần bày vẻ mặt vui vẻ khi gặp bạn cũ, thân thiện trò chuyện với cậu. Vẻ mặt Kỷ Sơ Hạ lạnh nhạt nhưng cũng không làm lơ hắn. Cậu không thể nào có thiện cảm với Lý Khâu Cần, nhưng cũng không đặc biệt ác cảm. Hắn đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của cậu, nhưng mặc kệ lần đó hắn có mục đích gì mà dẫn cậu đi hầu rượu, có thể gặp được Tần Ý, còn moi được một ít tiền cũng nhờ đi tham gia buổi tiệc rượu đó. Theo một nghĩa nào đó, quả thật Lý Khâu Cần đã giúp cậu, vì thế cậu cũng không định làm khó hắn.
“Cậu rất có năng lực nha, không ngờ thật sự vào được Đông Hoàng, còn đóng vai chính bộ phim được đầu tư lớn này.”
Không có người ngoài nên Lý Khâu Cần nói chuyện không kiêng dè gì, nói không được vài câu liền bắt đầu bốc dấm chua, Kỷ Sơ Hạ buồn cười trong lòng: “Đều nhờ phúc của cậu.”
“Tôi thì liên quan gì. Chẳng lẽ cậu thật sự đi theo ông chủ Tần? Không phải là lần đó được hắn coi trọng chứ?”
Kỷ Sơ Hạ cười cười, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy.”
Lý Khâu Cần nghe vậy gương mặt liền trở nên vặn vẹo. Ngày đó nhìn thấy Kỷ Sơ Hạ bị chê cười hắn còn âm thầm sảng khoái một lúc lâu, lúc ấy ông chủ Tần phất tay áo rời đi, rõ ràng là do Kỷ Sơ Hạ chọc giận hắn, tại sao lại thành coi trọng Kỷ Sơ Hạ? Sớm biết như vậy hắn tuyệt đối sẽ không dẫn Kỷ Sơ Hạ đến đó. Hắn chỉ muốn kéo Kỷ Sơ Hạ cùng sa vào vũng bùn, nhưng đối tượng tuyệt đối không phải là cực phẩm chủ tịch Tần. Kỷ Sơ Hạ đáp lên được người như vậy càng làm hắn thêm điên cuồng ghen ghét.
Kỷ Sơ Hạ đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Khâu Cần rồi xoay người bước đi.
Lý Khâu Cần thế vai cho Dư Hi Hâm, diễn viên mới vừa bị loại khỏi đoàn làm phim ba ngày trước, chỉ vì Tần Ý rảnh rỗi đến phim trường đợi Kỷ Sơ Hạ cả buổi chiều, người mới kia tự cho bản thân không kém Kỷ Sơ Hạ, không sợ chết mà chạy đến trước mặt Tần Ý nịnh nọt. Nếu vậy thì cũng thôi đi, hắn còn cố tình trước mặt Tần Ý ám chỉ Kỷ Sơ Hạ cấu kết với nhà sản xuất phim. Lúc ấy Tần Ý không nói một câu, tối đó tổng đạo diễn loại trừ Dư Hi Hâm ra khỏi đoàn làm phim trước mặt mọi người.
Dư Hi Hâm kêu gào hắn không làm gì sai, tại sao vô duyên vô cớ khai trừ hắn. Đạo diễn lười nhiều lời, là người đại diện của Dư Hi Hâm kéo hắn trở về, đồng thời liên tục xin lỗi đạo diễn và Kỷ Sơ Hạ. Việc này toàn bộ đoàn làm phim đều nhìn thấy, vốn có nhiều tâm tư, trải qua chuyện này cũng yên tĩnh lại, thái độ với Kỷ Sơ Hạ càng không giống người thường.
Kỷ Sơ Hạ biết có rất nhiều người giống Lý Khâu Cần và Dư Hi Hâm. Khoảng thời gian này, dù là ở phim trường hay công ty, cậu đều gặp qua đủ loại ánh mắt khen ngợi, ghen tỵ và khinh thường. Tất cả mọi người đều biết, vì Tần Ý cậu mới có cơ hội này, rất nhiều người vừa hâm mộ vừa không cam lòng, dựa vào cái gì là Kỷ Sơ Hạ mà không phải là bọn họ. Bản thân Kỷ Sơ Hạ cũng thường nghĩ, tại sao lại là cậu, rốt cuộc Tần Ý thích cậu ở điểm nào.
Đây đúng là một câu hỏi khó trả lời.
Cho dù bảo Tần Ý trả lời, chính hắn cũng không rõ. Lúc còn hiểu lầm Kỷ Sơ Hạ, hắn đã không tự giác bị cậu hấp dẫn, cho dù không phải là vừa gặp đã yêu nhưng thật ra cũng tương tự. Đại khái Kỷ Sơ Hạ trời sinh đã có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn.
Lý Khâu Cần chưa từ bỏ ý định, chạy theo hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Hiện tại cậu theo hắn, còn khoe khoang như vậy, không lo lắng sau này hắn chơi chán sẽ đá cậu sao, cậu xuống đài sẽ còn thê thảm hơn những người khác?”
Kỷ Sơ Hạ cười lạnh một tiếng, cũng không giả vờ nữa: “Là cậu muốn nhìn tôi xuống đài như vậy đúng không?”
“Tôi cũng vì tốt cho cậu…”
“Nói thật dễ nghe, ghen tỵ thì cứ nói thẳng đi.”
Lý Khâu Cần trầm mặt xuống: “Hiện tại cậu đắc ý như vậy, cậu cho là có thể đắc ý cả đời sao? Bây giờ ông chủ Tần cưng chiều cậu, không chừng hai ngày nữa liền trở mặt.”
Kỷ Sơ Hạ thờ ơ nhún vai: “Cậu biết bây giờ hắn đang cưng chiều tôi là được rồi. Cậu không nghe nói người diễn nhân vật của cậu trước kia bị đá ra khỏi đoàn làm phim như thế nào sao? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng trêu chọc tôi, tính tình tôi không tốt đâu, chọc tôi bực mình tôi bảo ông chủ Tần đá cậu ra…”
“Cậu hù dọa ai đó?” Lý Khâu Cần không tin, hắn thật sự không cho là Kỷ Sơ Hạ có thể diện lớn như vậy trước mặt Tần Ý.
Kỷ Sơ Hạ cầm điện thoại bấm số của Tần Ý, mới vừa reo một tiếng bên kia đã bắt điện thoại. Cậu nhìn Lý Khâu Cần cười cười, ấn loa ngoài.
“Có việc à?”
“A Ý, lại có một tên không có mắt chọc em mất hứng ở trường quay?”
Tần Ý nhướng mày, đây là lần đầu tiên Kỷ Sơ Hạ gọi tên hắn, hơn nữa còn dùng giọng nói nũng nịu như vậy. Biết rõ cậu làm thế cho người khác xem, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn cao hứng rồi. Tần Ý vui vẻ phối hợp: “Đừng nóng giận, anh gọi người xử lý, em ngoan ngoãn tập trung đóng phim đi, tối nay anh đến đón em.”
Kỷ Sơ Hạ cúp điện thoại, vẫn mỉm cười như trước nhìn Lý Khâu Cần, đối phương đã hoàn toàn thay đổi vẻ mặt: “Cậu thật sự ác như vậy?”
“Cậu đừng đến trước mặt tôi nói mấy câu quái gở chọc tôi bực mình là được.”
“Xin lỗi.” Lý Khâu Cần khẽ cắn môi nói lời xin lỗi, không dám tiếp tục chọc giận Kỷ Sơ Hạ, xám xịt rời đi.
Cậu bĩu môi, do dự một lúc rồi quyết định tối nay gặp mặt giải thích với Tần Ý.
/
Gần tối, Kỷ Sơ Hạ gọi điện thoại cho Tần Ý, nói đêm nay cậu phải quay phim, buổi sáng đã xin nghỉ nửa ngày, thật sự ngại bỏ bê công việc, đêm mai sẽ ăn cơm với hắn.
“Em đừng ăn cơm hộp, lát nữa anh đến dẫn em đi ăn cơm.”
Thái độ Tần Ý rất cứng rắn, Kỷ Sơ Hạ không thể từ chối liền đồng ý. Một tiếng sau, Tần Ý xuất hiện ở phim trường, hai trợ lý sinh hoạt của hắn cũng đi cùng, xách theo hai hộp thức ăn thật lớn, trực tiếp đi vào phòng nghỉ của Kỷ Sơ Hạ.
Cậu chỉ có thời gian hai mươi phút để ăn cơm, một mâm thức ăn tinh xảo được bày trước mặt, cậu cũng không có lòng mà từ từ thưởng thức, ăn như gió cuốn mây trôi giải quyết cho xong bữa tối: “Chủ tịch Tần từ từ ăn, em đi quay phim trước. Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi, phỏng chừng đêm nay em quay rất trễ.”
Tần Ý gật gật đầu nhưng vẫn không rời đi, ở lại xem cậu đóng phim. Vì đây không phải là lần đầu hắn đến, mọi người trong đoàn làm phim dường như đã quen, nhiều nhất cũng cảm thán một câu Kỷ Sơ Hạ thật lợi hại trong lòng. Dù sao trong cái vòng lẩn quẩn này, không ít người tìm kim chủ, nhưng có thể làm kim chủ nhiều lần tham ban lúc đóng phim lại không có mấy người, hơn nữa còn khoe khoang như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.
Chín giờ rưỡi tối, cuối cùng buổi quay phim kết thúc. Có ông chủ Tần đứng sờ sờ ở đó, dù hắn không nói gì cũng có thể dọa người khác bị áp lực muốn tè ra quần, đạo diễn cho mọi người nghỉ sớm một chút. Kỷ Sơ Hạ thay quần áo đi ra, thấy Tần Ý vẫn còn ở đây, hơi áy náy hỏi: “Anh chưa đi à?”
“Muốn ăn khuya không?”
“Thôi, tối nay ăn quá no, giờ ăn không vô.”
“Vậy em về nghỉ đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Gần như mỗi ngày chưa đến sáu giờ sáng Kỷ Sơ Hạ sẽ rời giường đi hóa trang, quay bộ phim này thật vất vả. Nếu không phải thấy cậu thật sự quá thích, Tần Ý còn muốn thay công việc khác thoải mái hơn cho cậu.
Hắn đưa cậu quay về khách sạn, lúc xuống xe, Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đi lên uống tách trà không?”
Hai mắt Tần Ý tối lại, nhìn cậu nói: “Em chắc chắn?”
“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần uống tách trà mà thôi.” Nếu không phải thấy Tần Ý đợi cậu cả buổi tối ở phim trường, hai người nói chuyện không được mấy câu, cậu cũng không đề nghị như vậy.
Tần Ý cong khóe miệng, cùng cậu xuống xe.
Đoàn làm phim sắp xếp cho Kỷ Sơ Hạ một căn phòng lớn có phòng ngủ nhỏ phía trong, chỉ có nam chính và nữ chính mới có đãi ngộ như vậy. Trong phòng hơi lộn xộn, Kỷ Sơ Hạ vừa vào phòng liền thu dọn đồ đạc trên sô pha, sau đó mới mời Tần Ý ngồi xuống rồi đi pha trà.
“Cuộc điện thoại hôm nay, thật xin lỗi…” Kỷ Sơ Hạ ấp úng xin lỗi Tần Ý, hơi khó mở miệng: “Trước kia người đó cùng em theo một người đại diện, chúng em không hòa hợp lắm, hôm nay hắn cũng vào đoàn làm phim, ồn ào không thoải mái… Em muốn đuổi hắn đi nên mới…”
Tần Ý vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Kỷ Sơ Hạ ngồi lại gần. Cậu do dự dịch qua, hắn nắm tay nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Tại sao phải xin lỗi anh?”
“Vì em lợi dụng anh, có lẽ sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến anh…”
“Em có biết hành vi này của em gọi là gì không?”
Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ, không chắc chắn lắm trả lời: “Được sủng mà kiêu?”
Hai mắt Tần Ý ánh lên ý cười: “Vậy nên anh vui lòng cưng chiều em, ở bên ngoài em ngang ngược một chút cũng không sao, cần gì phải xin lỗi anh?”
Kỷ Sơ Hạ bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào hắn, dời tầm mắt đi, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh như vậy là phạm quy.”
“Hửm?”
Cậu ngậm miệng không nói nữa.
Tần Ý ôm cậu vào lòng, giơ tay xoa xoa đầu cậu nói: “Sơ Hạ, sau này gọi tên anh giống như trong điện thoại nha.”
“Không tốt lắm đâu…”
“Không sao.”
“Được rồi, anh vui là được.”
“Anh cũng muốn làm em vui.” Hắn cúi đầu hôn lên mi tâm Kỷ Sơ Hạ: “Có phải anh đến tìm em, làm em bị nhiều người bình luận thị phi, hôm nay gây ồn ào với người ta cũng vì nghe được mấy lời không thoải mái?”
“Cũng không tính là phê bình gì, người ta nói cũng đúng mà, quan hệ của em và anh vốn là như vậy.”
“Như vậy là cái gì?”
Kỷ Sơ Hạ cười khẽ một tiếng: “Anh lại giả ngu à?”
Tần Ý thật bất đắc dĩ: “Người luôn giả ngu là em mới đúng, em biết anh muốn cái gì, tại sao lại không chịu tin?”
Kỷ Sơ Hạ rời khỏi lồng ngực hắn, ngồi thẳng người: “Nói thật, ngay từ đầu em rất ghét anh, kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, không hiểu tình người. Sau đó anh lại chơi trò thâm tình làm người khác rất không tự nhiên. Nhưng anh đã giúp em, em rất cảm kích…”
“Ngoại trừ cảm kích còn gì khác?”
“Em không biết… Anh có thể không muốn nhiều như vậy không? Anh muốn em, em giao dịch, cứ hưởng thụ không được sao? Tại sao nhất định phải muốn trái tim? Em không muốn sau này có chuyện phiền lòng.”
“Có gì mà phiền?”
“Ví dụ như yêu đương rồi lại bị anh vứt bỏ, nghĩ thôi đã thấy rất thảm rồi.”
Kỷ Sơ Hạ nói xong lại bật cười. Lý Khâu Cần từng hỏi cậu có lo lắng thảm cảnh sau khi bị vứt bỏ không, cậu cũng từng nghĩ qua, bây giờ khoe khoang như vậy, đợi đến khi Tần Ý chán ngấy, những người không cam lòng và ghen tỵ hiện tại không làm gì được cậu sẽ tìm cơ hội đạp cậu một cú. Chuyện đó cũng đương nhiên thôi, nhưng nếu trước khi bị Tần Ý đá, cậu leo lên được vị trí cao nhất trong giới giải trí, thì cho dù bị đá, những người khác chưa chắc đá chết được cậu. Vì thế cậu không quá lo lắng, điều duy nhất lo sợ chính là cậu thật sự sa vào lưới tình.
Tần Ý không phải người bình thường, chênh lệch giữa bọn họ thật sự quá lớn, cậu rất sợ sau khi thật lòng yêu hắn, không biết lượng sức “trèo cao”, cuối cùng có một ngày ngã xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
“Tại sao em chắc chắn anh sẽ thay lòng đổi dạ? Chỉ bởi vì anh giàu có? Cho dù em tìm một người có bối cảnh tương tự em, cũng không thể cam đoan nhất định sẽ thiên trường địa cửu mà?”
“Vậy mới nói yêu đương rất phiền phức, nếu có thể, em căn bản không muốn yêu đương.”
“Trước kia em kiên trì không bán mình, hiện tại lại đồng ý trả cho anh, hẳn là không phải chỉ vì anh đã giúp em. Em có thiện cảm với anh, chẳng qua chính em không thừa nhận mà thôi.”
Ngón tay Tần Ý chạm lên vị trí trái tim Kỷ Sơ Hạ: “Nhưng phần thiện cảm này lại không nhiều, ít nhất không đủ để em liều lĩnh không quan tâm đến lợi và hại mà ở bên anh.”
Bị chọt trúng tâm sự, Kỷ Sơ Hạ hơi ngượng: “Anh đã biết rõ, tại sao còn ép em?”
“Nếu như anh không thúc đẩy, đến lúc nào em mới để anh vào lòng? Anh biết em băn khoăn điều gì, nếu em không có cảm giác an toàn, vậy chúng ta kết hôn đi. Có lẽ quan hệ vợ chồng được pháp luật đảm bảo sẽ làm em an lòng hơn một chút.”
Kỷ Sơ Hạ sửng sốt: “Anh điên rồi.”
“Em xem, đây là lần thứ ba em mắng anh bệnh thần kinh, anh muốn kết hôn với người anh thích, sao lại bị điên?”
Kỷ Sơ Hạ cau mày, muốn nhìn ra dù là một tia đùa giỡn trong mắt Tần Ý, nhưng chỉ thấy sự nghiêm túc 100%.
Cậu cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Thôi, là anh không nên ép em.”
Không hiểu sao Kỷ Sơ Hạ lại áy náy trong lòng, thế nhưng muốn cậu vì sự áy náy và chút tình cảm phức tạp mà ngay cả cậu cũng không rõ liền kết hôn với hắn, dù trong mắt người khác là cậu quá lời, nhưng trong mắt cậu, trừ phi cậu bị điên mới làm như vậy.
Im lặng qua đi, Kỷ Sơ Hạ vươn tay cởi quần Tần Ý: “Chúng ta làm đi, không đề cập đến những chuyện khác, anh muốn thế nào em cũng phối hợp theo anh.”
Tần Ý giữ tay cậu lại: “Sơ Hạ, anh đã nói không muốn em dùng cách này trả nợ. Anh rất nghiêm túc, anh không muốn quan hệ của chúng ta trở nên như vậy, anh rất nghiêm túc với tình cảm này, em có hiểu không?”
Kỷ Sơ Hạ từ từ đỏ mắt: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cậu biết ván này cậu vẫn thua, Tần Ý quá mức thân sĩ thẳng thắn, so sánh với hắn, cậu quả thật rất xấu hổ. Chỉ là cậu không muốn yêu đương với hắn, lại giống như gây tội ác tày trời, làm cậu thậm chí không mặt mũi đối diện với Tần Ý.
Hắn vuốt ve gương mặt của cậu: “Em đừng tự gây áp lực lên bản thân. Trước kia là anh sai, còn hiện tại, trước khi em dùng trái tim tiếp nhận anh, đừng buông thả bản thân làm những chuyện này, sau này cũng không, anh tôn trọng em, em chỉ cần biết, anh nghiêm túc theo đuổi em với mục đích kết hôn, vậy là đủ rồi.”
/
Bộ phim chiếu mạng Con ma ấy đã được lên lịch chiếu độc quyền trên trang web của Ưu Kỳ vào đầu tháng bảy. Công tác tuyên truyền đã chính thức khởi động, mặc dù là phim chiếu mạng, nhưng vì có Tần nhị thiếu đầu tư, Đông Hoàng tiếp nhận phần tuyên truyền hậu kỳ, không chỉ ùn ùn ném bom trên internet, mà bên ngoài cũng tiến hành hừng hực khí thế, đường lớn, trạm xe bus đều được dán đầy poster. Một bộ phim chiếu mạng đầu tư ít mà tuyên truyền khí thế như vậy thật làm mọi người ghé mắt nhìn.
Chu Vĩ làm vậy không chỉ đơn giản là nịnh nọt Tần nhị thiếu. Thật ra tuy bộ phim này được đầu tư không nhiều, nhưng nội dung cổ trang huyền huyễn, phát vào mùa hè cũng coi như là một dòng nước mát, cho dù nó chỉ là một bộ phim chiếu mạng. Đông Hoàng có chút xem trọng bộ phim này mới bỏ nhiều sức lực tuyên truyền như vậy, vừa làm ông chủ vui lòng, vừa có thể kiếm tiền.
Trong trailer tuyên truyền trên internet, Kỷ Sơ Hạ đóng vai thiếu niên thiên sư vô cùng sinh động đầy sức sống, cứ như nhân vật trong nguyên tác bước ra. Chẳng những nhóm fan kinh ngạc thốt lên tiến hóa ngược, mà ngay cả người qua đường cũng hiếu kỳ, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ chăm sóc nhan sắc thế nào mà hai mươi ba tuổi vẫn không khác gì thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Trailer ngắn ngủi vài phút đồng hồ, rất nhiều diễn viên mới dù diễn không thật sự xuất sắc nhưng cũng không tồi, nội dung bộ phim chặt chẽ, sắp đặt các phân đoạn hồi hợp rất hợp lý. Hiệu ứng kỹ xảo hậu kỳ cũng trên tiêu chuẩn, nếu quay thành phim điện ảnh mà vẫn giữ trình độ này, dù không thể cực hot nhưng cũng có thể tạo được chút tiếng tăm, thật đáng giá mong chờ.
Khoảng thời gian này, Kỷ Sơ Hạ luôn quay phim ở phim trường, có sự tuyên truyền của Con ma ấy, độ hot của cậu trên internet cũng không thấp, chân chính đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió. Vào một buổi sáng sớm, một Weibo hơn trăm vạn fan vô cùng sinh động bạo liêu cậu.
“Tiểu thịt tươi họ J nhờ quan hệ tiến vào đoàn làm phim, trong phim trường đùa giỡn đại bài, bắt nạt nghệ nhân mới, thế lực sau lưng rất lớn, bộ phim đã quay gần nửa tháng bỗng đá một người mới vô tội ra khỏi đoàn.”
*Chữ Kỷ 纪 đọc là [jǐ]
Phía dưới Weibo là hình ảnh, giải thích tỉ mỉ tiểu thịt tươi họ J ỷ thế hiếp người, đùa giỡn đại bài như thế nào. Cũng vì diễn xuất của người mới này còn tốt hơn hắn, thế nên hắn nhìn không vừa mắt, chỉ trích người mới cướp đất diễn, cưỡng ép đạo diễn đuổi người.
Bạo liêu này vừa đăng lên, mấy diễn đàn bát quái khác theo sát mà đăng lại. Vì nói quá rõ ràng, người trong cuộc nhanh chóng tập trung về phía Kỷ Sơ Hạ và Dư Hi Hâm một tuần trước vừa bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim Khê Hoa Ngạn.
Dư Hi Hâm là tham gia một cuộc thi chọn diễn viên cấp tỉnh, lấy được giải quán quân debut, cũng là nghệ nhân của Diệu Tinh. Tuy là người mới nhưng có không ít fan trung thành, nghe nói sau lưng có người nâng đỡ, lúc trước đoạt giải quán quân chính là do sắp xếp nội bộ. Lúc này bị đoàn làm phim không chút lưu tình đá ra, tin tức bị truyền đi, trên mạng đều ồ lên.
Nghe đồn đêm bị đá ra khỏi đoàn, nửa đêm Dư Hi Hâm đăng lên Weibo một dòng Chicken soup for the soul, câu này cũng bị quần chúng bát quái lật lại rồi điên cuồng share: “Gặp chuyện tàn khốc mới có thể trưởng thành, không oán trời không trách người, tôi phải càng cố gắng mới có thể đứng trên cao, cố lên.”
Fan của Dư Hi Hâm đau lòng vô cùng, gào khóc thảm thiết khắp nơi, tranh thủ sự đồng tình. Fan của Kỷ Sơ Hạ thì sốt ruột chỉ trích Weibo này không có chứng cứ đã bạo liêu, cố ý bôi đen người khác, quá vô sỉ. Nhưng Weibo kia lại không chỉ tên nói họ, nhóm fan hò hét bị lừa vào tròng, bỗng dưng làm Weibo này hot thêm.
Bài này ám chỉ Kỷ Sơ Hạ và kim chủ sau lưng có quan hệ ái muội, quan hệ giữa Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý không tránh khỏi bị người khác nhảy ra chỉ trỏ. Lần này vì có người dẫn đường cố ý hắc cậu, có rất nhiều lời khó nghe.
“Không biết câu ‘Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân’ sao? Tiểu thịt tươi họ J từng bị đóng băng, hiện tại trở mình lại bắt đầu khi dễ người khác, không sợ bị quả báo hả?”
* 己所不欲勿施于人: Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân là một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là cái mà bản thân không muốn, không thích thì đừng áp cho người khác. hay nói khác hơn, mình muốn gì thì cho người khác cái đó. Nhân là yêu người, yêu người khác như yêu bản thân mình.
“Một tên dựa vào bán mông lấy tài nguyên thượng vị, fan còn mỗi ngày khoe khoang tình yêu chân chính, cười chết.”
“Ai mà không biết tiểu thịt tươi họ J là loại hàng gì, trước kia dựa vào bán hủ ôm đùi mà nổi tiếng, sau đó lại chạy đi dụ dỗ thiên kim đại tiểu thư bị đánh mặt, quay đầu liền bò lên giường anh trai đại tiểu thư. Thật buồn nôn. Ông chủ Tần cũng bị mù rồi, không phân biệt được thơm hay thối, uổng công trước kia tôi còn nghĩ anh ta cao phú soái, thanh cao lắm.”
“Từ khi theo đại kim chủ, tiểu thịt tươi họ J liên tiếp tham gia hai bộ phim được đầu tư lớn là Vì hắn và Khê Hoa Ngạn, lấy địa vị và diễn xuất của hắn, hắn có đức hạnh và năng lực gì, đúng là sỉ nhục, sớm muộn gì cũng gặp quả báo.”
Ngôn ngữ ô uế ngày càng nhiều, từ khi Kỷ Sơ Hạ ký với Đông Hoàng, tài nguyên ngày càng tốt, mấy tiểu thịt tươi cùng cấp bậc với cậu hơn phân nữa vừa ghen tỵ vừa căm hận. Lúc này bề ngoài là thông cảm Dư Hi Hâm, thực tế chính là mượn cơ hội nói cho hả giận, không có bất kỳ bằng chứng chính xác nào, chỉ bằng một bài bạo liêu liền kết luận Kỷ Sơ Hạ là một tên ác ôn, ai cũng hận không thể một cú đá chết cậu.
Kỷ Sơ Hạ sẽ lướt Weibo lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay phim, nghe trợ lý bên cạnh tức giận bất bình nói: “Dư Hi Hâm này cũng hơi quá đáng, ai mà không biết tại sao hắn bị đá ra khỏi đoàn, đúng là không biết xấu hổ.”
Kỷ Sơ Hạ cười nói: “Cư dân mạng không biết nha, chỉ cần da mặt đủ dày là có thể bán thảm.”
Thật ra toàn bộ đoàn làm phim đều biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã có không ít người hoặc thật hoặc giả đến an ủi cậu. Trái lại bản thân Kỷ Sơ Hạ không có cảm giác gì, nhìn những lời thóa mạ hướng về cậu trên mạng chỉ thấy buồn cười.
Thật ra đạo diễn và nhà sản xuất đã sớm muốn đá Dư Hi Hâm ra khỏi đoàn, mặc dù thằng nhãi này chỉ là người mới nhưng lại tự cao tự đại, không những cướp đất diễn mà còn thường xuyên không nói một tiếng đã bỏ bê công việc chạy đi làm chương trình khác. Quay phim hơn một tháng, thời gian hắn ở đoàn làm phim còn chưa tới nửa tháng, kéo dài tiến độ quay phim nghiêm trọng. Nếu không phải vì hắn có nhiều mối quan hệ thì đã sớm bị đá ra, kết quả hắn lại tự tìm đường chết chạy đi trêu chọc ông chủ Tần, quả nhiên bị đuổi cũng không oan uổng chút nào. Thế mà hắn còn có mặt mũi cắn ngược lại, ác nhân cáo trạng trước.
“Hắn cũng rất can đảm, không sợ đắc tội ông chủ Tần…”
Kỷ Sơ Hạ lắc lắc đầu, thật ra tâm tư của Dư Hi Hâm rất dễ đoán, dù sao cũng đã đắc tội Tần Ý, dứt khoát đắc tội còn kiếm được chút lời, phỏng chừng còn một con đường sống. Hắn lợi dụng công chúng hất bát nước bẩn vào Kỷ Sơ Hạ, nếu hắn thật sự đạt được mục đích, dù Tần Ý giúp cậu làm gì hắn, hắn càng có thể ở trước mặt quần chúng bán thảm. Lần trước Tần Ý đóng băng cậu, Diệu Tinh hoàn toàn không để ý, nhưng tổng tài Diệu Tinh là cậu của Dư Hi Hâm, Diệu Tinh không thể nào bỏ mặc hắn, thế nên Dư Hi Hâm không hề kiêng dè gì.
Đang lướt Weibo thì Tần Ý gọi đến, Kỷ Sơ Hạ đứng dậy đi đến chỗ vắng người mới nhấn nút nghe máy.
“Tần… A Ý, có chuyện gì sao?” Kỷ Sơ Hạ không được tự nhiên liếm môi, gọi tên Tần Ý cứ làm cậu không được tự nhiên.
“Em có thấy mấy tin tức trên mạng không?”
“Có, anh cũng thấy hả?”
“Muốn anh giúp em xử lý không?”
“Không cần đâu, vừa rồi anh Lương đã gọi điện thoại cho em, nói chuyện này trước tiên cứ để nguội, nếu đối phương không có chiêu sau thì không cần để ý, anh Lương sẽ tìm người khống chế hướng dư luận, bảo em không cần lên tiếng. Em nghĩ anh ấy có thể xử lý tốt.”
“Thật sự không thành vấn đề.”
“Không có gì đâu, anh phải tin tưởng nhân viên của anh không phải là kẻ lấy tiền ăn cơm khô, chút chuyện này còn làm không được thì phải lăn lộn làm việc thế nào?”
Giọng điệu Kỷ Sơ Hạ rất nhẹ nhàng, Tần Ý cũng yên tâm. Chuyện hắn lo lắng nhất chính là tâm trạng cậu bị ảnh hưởng.
Đơn giản nói vài câu, Kỷ Sơ Hạ phải quay tiếp liền cúp điện thoại. Tần Ý gọi nữ trợ lý đến, bảo cô nặc danh gửi cho Kỷ Sơ Hạ thức ăn cho mèo: “Mua thêm chút thức ăn vặt mà cậu ấy thích, lát nữa tôi sẽ liệt kê danh sách cho cô.”
Tần Ý chỉ muốn làm Kỷ Sơ Hạ vui vẻ, nữ trợ lý muốn nhắc nhở ông chủ, theo đuổi người ta như vậy là không được, nào có ai cứ yên lặng làm chuyện tốt mà không để tên, người ta căn bản không nhận ra tình yêu tràn đầy của anh biết không!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro