Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Sơ kiến (1)

16 năm sau

Con cháu tiên môn bách gia đều lũ luợt kéo đến Lam gia nghe học. Lam lão tiên sinh Lam Khải Nhân nổi tiếng là: Cổ hủ, cố chấp, nghiêm sư xuất cao đồ. Con cháu thế gia được lão giáo dưỡng một hai năm, dù lúc đi vào vô dụng như phân chó, khi đi ra cũng có thể ra dáng lắm, chí ít điệu bộ lễ độ vượt xa hồi trước, bao nhiêu bậc phụ mẫu đón con về đều kích động đến lão lệ tung hoành.

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng cũng tới Lam gia cầu học , Ngụy Vô Tiện nhanh chóng kết giao cùng một đám thiếu niên tám chuyện từ trên trời xuống dưới đất.

Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngụy huynh! Ngươi và ta vừa gặp mà ngỡ như đã quen, nghe ta chân thành khuyên nhủ một câu, Vân Thâm Bất Tri Xứ không như Liên Hoa Ổ, ngươi đến Cô Tô rồi, hãy nhớ có một người ngươi không nên trêu chọc."

Ngụy Vô Tiện: "Ai? Lam Khải Nhân?"

Nhiếp Hoài Tang: "Không phải lão đầu đó. Ngươi nên cẩn thận chính là môn sinh lão đắc ý nhất, tên là Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện: "Cái tên Lam Trạm trong Lam thị song bích? Lam Vong Cơ?"

Danh tiếng của Lam thị song bích nổi trội trong đám tiểu bối, mà Lam Trạm hơn mười bốn tuổi đã được trưởng bối các nhà coi như tấm gương để con em nhà mình so tới so lui, người bên ngoài nghe mà như sấm bên tai. Nhiếp Hoài Tang nói: "Còn Lam Trạm nào nữa, chính là tên đó đấy. Nếu so với thúc phụ y, thì chỉ có hơn chứ tuyệt không kém. Vừa cứng nhắc vừa nghiêm khắc."


Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng sờ cằm hỏi:" Theo ta nhớ không lầm thì Lam gia không phải có tận ba vị công tử sao, chỉ có song bích thôi vậy"

Nhiếp Hoài Tang nghe được câu này của hắn măt tức khắc trắng bệch, nhanh chóng kéo bọn họ lại nhỏ giọng nói:" Ngụy huynh lời này của huynh tuyệt đừng để người nào khác nghe thấy"

"Sao vậy? "


"Lam gia không phải có ba vị công tử nhưng chỉ có song bích ,ta nghe nói bởi vì tam công tử không thể kết được kim đan. Khả năng là còn yếu hơn cả ta. Và lại có lời đồn y dung mạo đáng sợ. Tới ta học ở đây liền ba năm còn chưa nhìn thấy lần nào"

"Ấy Nhiếp huynh, huynh chưa nhìn thấy lần nào lại nói như huynh thấy rồi không chừng"Ngụy Vô Tiện nói

Giang Trừng không nghe được tát đầu Ngụy Vô Tiện :" Ngươi rảnh lo chuyện bao đồng thật , để Lam lão tiên sinh nghe thấy ta cứu ngươi không nổi. "

Ngụy Vô Tiện không để ý lời Giang Trừng nói:"Không phải nói Cô Tô Lam thị là nơi sản xuất mỹ nam hay sao,vị Lam gia tam công tử này nói không chừng không phải xấu mà là quá tuấn tú , nên không muốn lộ mặt đi"

Lúc cả đám người đi ngang qua một ô cửa sổ không gián dấy, liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trong Lan thất, tóc dài cột gọn và trán buột dây, khí tràng quanh thân như có băng sương bao phủ, lạnh lẽo lườm bọn họ.

Mười mấy cái miệng lập tức hệt như bị thi hành thuật cấm nói, im lặng bước vào Lan thất, ai nấy im lặng chọn vị trí ngồi của mình xong, ăn ý để trống một khoảng thư án quanh Lam Vong Cơ.

Giang Trừng vỗ vỗ vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Để ý ngươi rồi đấy. Tự cầu phúc đi thôi."

Ngụy Vô Tiện quay đầu là vừa khéo có thể nhìn thấy gò má của Lam Vong Cơ, cực kỳ tuấn tú thanh nhã, khi ngồi người cũng hết sức đoan chính, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hắn có ý muốn mở miệng tiếp lời, Lam Khải Nhân lại đúng lúc này bước vào Lan thất.

Lam Khải Nhân vừa cao vừa gầy, sống lưng thẳng tắp. Tuy mặt đầy rau dê đen thùi, nhưng trông già làm sao ấy. Cô Tô Lam thị sản xuất mỹ nam, nên cũng chẳng thể gọi là xấu, nhưng quanh thân lão lại có một luồng khí già dặn, cổ hủ cứng nhắc, kêu lão một tiếng lão đầu cũng không quá chút nào. Lão bước vào trong với một quyển trục cầm trong tay, lăn mở quyển trục, lão vậy mà - cầm quyển trục lên bắt đầu giảng gia quy Lam gia.

Mấy thiếu niên đang ngồi ai nấy nghe thấy đều xanh cả mặt. Ngụy Vô Tiện buồn chán trong lòng, ánh mắt bay loạn, bay đến một bên gò má của Lam Vong Cơ, thấy nét mặt chăm chú và nghiêm túc của y tuyệt đối chẳng phải giả vờ, không khỏi kinh hãi: "Cái thứ tẻ nhạt thế này vậy mà y cũng có thể chăm chú nghe cho được!"

Bỗng nhiên, Lam Khải Nhân đằng trước ném quyển trục đi, cười lạnh nói: "Khắc vào vách đá, không ai xem. Vì lẽ đó nên ta mới thuật lại từng cái từng cái một, để coi còn ai mượn cớ không biết mà vi phạm lệnh cấm hay không. Nếu như vậy mà vẫn còn người mất tập trung. Được thôi, ta sẽ giảng mấy thứ khác."

Tuy câu nói này có thể gom hết tất cả người trong Lan thất lại, nhưng Ngụy Vô Tiện lại có trực giác, đây là đang cảnh cáo hắn. Quả nhiên, Lam Khải Nhân nói: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có."

"Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không phải."

"Tại sao không phải? Phân biệt thế nào?"

"Yêu giả là do vật còn sống biến thành chứ không phải người; Ma giả là người còn sống; Quỷ giả là kẻ đã chết; Quái giả là vật chết chứ không phải người."

"Nghề của tổ tiên Thanh Hà Nhiếp thị là gì?"

"Đồ tể."

"Gia huy của Lan Lăng Kim thị là bạch Mẫu Đơn, là loại bạch Mẫu Đơn nhất phẩm nào?"

"Kim Tinh Tuyết Lãng."

"Kẻ trong tu chân giới khiến gia tộc hưng thịnh nhưng môn phái lại suy tàn là ai?"

"Tổ tiên Kỳ sơn Ôn thị, Ôn Mão."

Hắn bên này đối đáp trôi chảy, đám con cháu khác ngồi nghe mà trái tim nhấp nhô lên xuống, lòng cảm thấy may mắn và đồng thời cầu khẩn hắn đừng có lúng túng, phải đối đáp một lèo, tuyệt đối đừng có để Lam Khải Nhân có cơ hội điểm tên những người khác.

Lam Khải Nhân lại nói: "Thân là con cháu Vân Mộng Giang thị, những thứ này đã nghe từ lâu nên sớm thuộc nằm lòng, trả lời được cũng chẳng có gì đắc ý. Ta lại hỏi ngươi, đao phủ Kim Hữu Nhất có cha mẹ vợ con đầy đủ, khi còn sống chém đầu hơn trăm người. Lại đột tử tại chợ, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, quấy phá hành hung. Làm sao đây? "

Không ngoài sự kỳ vọng của Lam Lão tiên sinh Ngụy Vô Tiện đáp một câu liền bị ném một quyển trục đuổi ra ngoài.Đợi tới khi buổi học xong Giang Trừng mới lốc cốc chạy đi tìm hắn.

Giang Trừng đột ngột dừng bước chân lại, bên trong rừng trúc truyền ra âm đàn vang vọng. Hắn men theo lối mòn đi tới, bạch y nhân ngồi trên tảng đá đội mũ mạng trắng. Tay cầm đàn không hầu, nắng mai rọi lên một thân áo trắng như chim hạc.

Tiếng đàn như âm thanh vang vọng từ bầu trời, Giang Trừng im lặng đứng nhìn thân ảnh kia cho tới khi tiếng nhạc kết thúc. Bạch y nhân quay đầu về phía hắn, cất giọng nói:"Công tử không cần lén lút như vậy."

Giang Trừng bị phát hiện có chút ngượng ngùng bước ra chấp tay nói.

"Tại hạ thất lễ, làm phiền đến công tử rồi. "

Lúc Giang Trừng ngước lên, mạng che mặt của người đó đồng thời bị gió thổi bay lộ ra một góc khuôn mặt. Thiếu niên nhướn mắt nhìn hắn, ánh mắt có kính quang lấp lánh, sáng ngời.

Giang Trừng không kịp đề phòng bị ánh mắt của y hớp một phát , đơ người. Đợi hắn định thần lại người kia đã quay người đi mất.

Giang Trừng ngơ ngác nhìn dáo dác xunh quanh, mới phát hiện cả cái góc áo cũng chẳng có.

Vài ngày sau

Ngụy Vô Tiện hết đuổi mèo chọc chó , đắc tội một lượt Lam Khải Nhân lẫn Lam Vong Cơ.

Vào đêm gió êm sóng lặng, Nhiếp Hoài Tang hết sức vui mừng đến tìm hắn: "Ngụy huynh, huynh thiệt là số đỏ phủ đầu nha, lão đầu tử kia tối qua đã đi Thanh Hà dự hội Thanh Đàm của nhà ta rồi. Mấy hôm này chẳng cần nghe học, cũng khỏi phải thụ giáo!"

Bớt đi lão kia, còn thừa lại nhỏ, này không khó đối phó! Ngụy Vô Tiện trở mình bò dậy, vừa mang ủng vừa mừng rỡ: "Thiệt là số đỏ phủ đầu, mây lành che đỉnh, trời cũng giúp ta mà."

Giang Trừng ở bên chuyên tâm lau kiếm, giội nước lạnh: "Chờ lão về, ngươi cũng vẫn chạy không thoát trận phạt đó."

Ngụy Vô Tiện nói: "Lúc còn sống ai lại đi quan tâm tới mấy cái chuyện này, phóng túng được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Đi, ta không tin trên ngọn núi của nhà họ Lam này không tìm được con gà rừng hay thú hoang nào."

Ba người vai kề vai, đi ngang qua nhã thất tiếp khách của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, dừng chân lại, ngạc nhiên nói: " Lam Trạm!"

Có vài người bước ra khỏi nhã thất trước mặt, dẫn đầu là hai thiếu niên, tướng mạo như băng điêu ngọc mài, trang phục cùng một màu trắng như tuyết, đến cả tua rua của thanh kiếm sau lưng cũng đong đưa theo gió y hệt nhau, chỉ riêng có khí chất và vẻ mặt là khác nhiều mà thôi. Ngụy Vô Tiện nhận ra ngay, tên nghiêm mặt là Lam Vong Cơ, còn kẻ ôn hòa, tất nhiên là một vị khác trong Lam thị song bích - Trạch Vu Quân - Lam Hi Thần. .

Lam Vong Cơ trông thấy Ngụy Vô Tiện, nhíu mày, gần như là "hung tợn" lườm hắn một cái, rồi dường như sợ nhìn thêm một khắc sẽ bị dây bẩn, dời mắt, nhìn về phương xa. Lam Hi Thần thì lại cười nói: "Hai vị là?"

Giang Trừng tỏ lễ, nói: "Vân Mộng Giang Vãn Ngâm."

Ngụy Vô Tiện cũng lễ: "Vân Mộng Ngụy Vô Tiện."

Lam Hi Thần đáp lễ, Nhiếp Hoài Tang giọng như muỗi kêu: "Hi Thần ca ca."

Lam Hi Thần nói: "Hoài Tang, trước đó không lâu ta đến Thanh Hà, đại ca ngươi còn hỏi ngươi học tập ra sao. Thế nào? Năm nay có thể qua không?"

Nhiếp Hoài Tang nói: "Đại để là có thể..." Gã như dưa héo được sương, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cầu viện. Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Trạch Vu Quân, các ngươi định làm gì bây giờ thế?"

Lam Hi Thần nói: "Trừ thuỷ tuý. Không đủ nhân lực, trở về tìm đệ đệ."

Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt: "Huynh trưởng hà tất nhiều lời, việc này không nên chậm trễ, lên đường ngay từ bây giờ đi."

Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Từ từ từ. Bắt thuỷ quỷ, ta biết nha, Trạch Vu Quân dẫn tụi này theo được không?"

Lam Hi Thần cười không nói, Lam Vong Cơ: "Không hợp quy củ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có gì mà không hợp quy củ chứ? Chúng tôi ở Vân Mộng thường hay bắt quỷ thuỷ lắm. Hơn nữa mấy ngày này lại đâu cần nghe học."

Không cần. Cô Tô Lam thị cũng..." Lam Vong Cơ còn chưa dứt lời, Lam Hi Thần đã cười nói: "Cũng được, vậy cám ơn. Chuẩn bị chút rồi lên đường thôi. Hoài Tang có thể đi cùng chứ?"

Nhiếp Hoài Tang tuy muốn đi theo tham gia trò vui, nhưng đụng phải ánh mắt của Lam Hi Thần liền nhớ tới đại ca của mình, lòng hoảng sợ, không dám ham chơi, nói: "Ta không đi đâu, ta trở về ôn tập..."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì kéo Giang Trừng đi nhưng phát hiện hắn cứng đờ ra. Ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng. Nương theo tầm mắt Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện ngó đông tây nhưng chẳng thấy được gì.

Muốn mở miệng hỏi thì một đống vải tang đã nhanh chống lướt qua mặt hắn. Hắn quay lại thấy Giang Trừng vẫn đang ngơ ra, Ngụy Vô Tiện tốt bụng cho hắn một cái tát khiến hắn tỉnh lại.

"Đi thôi sư muội, nếu không...."

"Sư muội tổ cha nhà ngươi!" Quả nhiên cách xưng hô này đủ kéo Giang Trừng về thực tại kèm theo âm thanh bay tóc mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro