Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Giai thoại

"Một ngày nào đó, ở một thời đại xa xôi nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một thế kỷ khác, dưới một bầu trời khác."
  

-  -  -
  
  

Haerin chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, nhịp thở của Danielle đều đặn bên tai như giai điệu nhẹ nhàng ru em vào những giấc mơ.

Nhưng đêm nay, lần đầu tiên ngủ lại nhà Danielle, tâm trí Haerin dường như lạc lối vào một vùng ký ức xa xăm. Đã rất lâu rồi Haerin không mơ thấy điều gì kỳ lạ, thế mà hình ảnh mơ hồ ấy lại quay về.

Em thấy mình đứng giữa một khoảng không vô tận, bóng tối bủa vây. Một luồng sáng yếu ớt lóe lên từ đằng xa, như ngọn lửa nhỏ nhoi cố gắng xuyên qua màn đêm đen kịt.

Haerin bước tới, cảm giác như mỗi bước đi đều nặng nề, như thể em đang bị kéo ghì bởi những xiềng xích vô hình.

Trước mặt em, viên ngọc đỏ rực cháy âm ỉ, ánh sáng của nó tỏa ra hơi ấm dịu dàng mà cũng đầy uy lực, ngọn lửa kêu lách tách vẩn quanh vành tai em.

Haerin cúi xuống, bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào viên ngọc. Lập tức, một cảm giác nóng bỏng như lửa đốt lan tỏa khắp cơ thể. Em rụt tay lại, nhưng không thể dời mắt khỏi nó.

'Ngọc dưới lửa'

"Lâu rồi mới mơ thấy nó..."

Đột ngột, ánh sáng từ viên ngọc bừng lên, sáng đến mức khiến Haerin phải nhắm tịt mắt lại.

Khi em mở mắt ra lần nữa, viên ngọc không còn là một viên đá vô tri vô giác. Từng tia sáng tụ lại, uốn lượn và xoay tròn, rồi dần dần hình thành nên một dáng người. Haerin kinh ngạc nhận ra — đó là Danielle.

“Da... Dani?” Haerin lắp bắp, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

Trước mắt em là hình bóng của cô bạn, nhưng không phải là Danielle mà em biết. Đôi mắt ấy sáng rực, sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ, nụ cười vừa dịu dàng vừa buồn bã như cơn gió thoảng qua một buổi chiều tà.

"Hae..." Hình bóng ấy cất tiếng gọi, âm thanh vang vọng tựa tiếng chuông ngân trong thánh đường vắng lặng.

"Tôi tìm em rất lâu rồi..."

Những lời nói ấy như nhát cắt khứa vào trái tim Haerin. Em bước lùi lại, cảm giác như mặt đất dưới chân đang rung chuyển.

“Cô là ai? Tại sao lại là Dani... ?” Haerin hỏi, giọng khản đặc, lòng ngổn ngang vô số câu hỏi không lời đáp.

Danielle trong mơ không trả lời. Nàng chỉ đứng đó, đôi mắt tràn ngập yêu thương nhưng cũng đầy u uẩn. Đôi tay nàng vươn ra, như muốn nắm lấy tay Haerin.

Haerin nhìn vào đôi mắt ấy, lòng cô chợt trào dâng một cảm giác kỳ lạ, vừa thân thuộc vừa xa lạ. Em muốn đưa tay ra, muốn chạm vào bàn tay ấy, nhưng nỗi sợ hãi nào đó đã kìm hãm em lại.

Khi Haerin còn đang lưỡng lự, hình bóng Danielle dần dần mờ nhạt, từng tia sáng tan biến vào không khí. Ngọn lửa từ viên ngọc cháy bùng lên một lần cuối, rực rỡ đến mức chói mắt rồi tắt ngấm.

Không còn gì ngoài bóng tối.

"Danielle!" Haerin hét lên, em lao về phía trước, nhưng chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.

---

Haerin bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, hơi thở gấp gáp.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Em quay sang bên cạnh, Danielle vẫn đang say ngủ, khuôn mặt nàng bình yên như một đứa trẻ. Hơi thở nhẹ nhàng của nàng mang theo chút mùi hương gỗ trầm, thân quen và an ủi.

Haerin thở phào, đưa tay lên vén những lọn tóc lòa xòa trên trán Danielle.

Em cảm nhận được nhịp tim mình đang đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác lo âu, hoang mang vẫn còn vương vấn.

“Ngọc dưới lửa”, Haerin thì thầm, tên của thứ ấy cứ vang vọng trong đầu em.

Là một giấc mơ thôi, em tự nhủ, nhưng không thể phủ nhận rằng giấc mơ ấy quá chân thực, quá rõ ràng, như thể một phần trong Haerin đang cố gắng nói với em, điều gì đó mà lý trí em chưa thể hiểu nổi.

Haerin ngồi đó, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt của người con gái mình thầm thương ngủ say.

---

Giai thoại về 'Ngọc dưới lửa' được ghi lại trong những trang sách cổ của các gia đình phù thủy, nhưng hiếm ai có thể hiểu hết được nỗi đau đằng sau câu chuyện ấy.

Vào những năm 50 của thế kỷ 14, khi châu Âu chìm trong khói lửa của những cuộc chiến tranh giành quyền lực và đất đai, gia tộc phù thủy Kang nổi lên như một gia đình danh giá và đầy quyền lực tại vùng đất phía Đông.

Gia chủ của gia tộc lúc bấy giờ là Kang Haein, một phù thủy trẻ tuổi, thông minh, tài giỏi và đầy khát vọng. Nhưng cuộc đời không chỉ có những trận chiến hay quyền lực, bởi trong trái tim hắn luôn tồn tại một điều gì đó sâu sắc hơn — tình yêu.

Haein đang trong mối tình hạnh phúc với một phù thủy đến từ vùng đất xa xôi tận bên kia bán cầu, nước Úc. Người đó là Demitree, một phù thủy tinh mịn, dịu dàng và vô cùng thanh tú.

Tình yêu của họ là một điều kỳ diệu, hai linh hồn đồng điệu từ hai nửa thế giới gặp nhau giữa dòng đời bão tố.

Những buổi chiều tà trên cánh đồng bạt ngàn hoa, những lần cả hai cùng nắm tay nhau dưới bầu trời đầy sao, tiếng cười vang vọng khắp không gian lắp đầy van tim nửa kia như quyện hòa cả hai linh hồn ôm lấy nhau.

Họ là định mệnh của đối phương.

Thế nhưng, tình yêu ấy không kéo dài lâu. Chiến tranh giữa các phù thủy nổ ra, cả hai bị cuốn vào vòng xoáy khốc liệt của quyền lực.

Ngày ấy, trận chiến lớn nhất đã diễn ra tại vùng đất hoang vu của làng phù thủy cổ. Kang Haein, với lòng can đảm và tài phép vượt trội, đã đứng ở tiền tuyến, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng định mệnh nghiệt ngã, hắn đã ngã xuống giữa chiến trường, đôi mắt mở to vô hồn, như tiếc rẻ, như hối hận khi chưa kịp nói lời từ biệt với nửa linh hồn kia của hắn.

Demitree, người yêu của Haein, chứng kiến khoảnh khắc đó. Trái tim anh vỡ vụn, nỗi đau lan tỏa khắp từng thớ thịt, từng mạch máu.

Demitree biết rằng mình không còn nhiều lựa chọn, thời gian của anh sắp hết, nhưng nếu anh chết, linh hồn Haein sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong lưới phép của những kẻ thù tàn độc. Trong khoảnh khắc sinh tử, Demitree đã quyết định làm điều mà không một ai dám nghĩ tới. Anh tự nguyện dâng hiến sinh mệnh của mình để cứu lấy người mình yêu.

Với toàn bộ sức mạnh cuối cùng, Demitree niệm một thần chú cổ xưa, một lời nguyền mạnh mẽ.

Ngọn lửa bùng cháy, cuốn lấy thân thể anh, biến thành ánh sáng rực rỡ. Giữa cơn bão lửa, thân hình Demitree tan biến, chỉ còn lại một viên ngọc sáng rực màu đỏ, nằm lặng lẽ trên mặt đất.

Haein sống lại, nhưng hắn không còn cảm nhận được hơi ấm của người mình yêu. Hắn cúi xuống nhặt lấy viên ngọc, ôm chặt vào lòng, đôi tay run rẩy. Trong viên ngọc ấy, hắn nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của Demitree:

"Stephen... khi em lìa đời, hãy đập nát viên ngọc này và chôn cùng em. Một ngày nào đó, ở một thời đại xa xôi nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một thế kỷ khác, dưới một bầu trời khác."

Haein bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má.

Hắn không bao giờ ngờ rằng lời chia tay cuối cùng của họ lại là một lời hẹn ước cho tương lai xa xôi, một lời hứa mà hắn không bao giờ có thể chắc chắn rằng sẽ thực hiện được.

Haein mang viên ngọc về nhà, cất giữ nó trong một chiếc hộp gỗ, khóa kín bằng câu thần chú mạnh mẽ nhất của mình.

Ngày qua ngày, mỗi khi nhìn thấy nó, nỗi nhớ nhung Demitree lại quặn thắt trong lòng. Hắn biết rằng mình không thể sống mãi để chờ đợi lời hứa kia thành hiện thực. Nhưng hắn tin tưởng vào lời nhắn nhủ cuối cùng của Demitree, rằng ở một nơi nào đó, trong một kiếp sống khác, họ sẽ được đoàn tụ.

Cuối đời, khi Haein nằm trên giường bệnh, ông nắm chặt viên ngọc ấy, đưa lên môi, khẽ thì thầm lời tạm biệt.

Ông để lại di nguyện rằng hãy đập nát viên ngọc và chôn nó cùng ông. Ngọc đỏ vỡ tan, những mảnh ngọc hòa lẫn với tro tàn, theo ông về với lòng đất. Đó là kết thúc của một câu chuyện tình yêu đầy bi thương và mất mát, nhưng cũng là một niềm hy vọng cho một cuộc đoàn tụ ở kiếp sau.

Không ai biết liệu lời hứa ấy có trở thành sự thật hay không, nhưng câu chuyện về 'Ngọc dưới lửa' đã trở thành một huyền thoại, một biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu và sự hy sinh cao cả.

Thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, truyền tai nhau câu chuyện ấy như một minh chứng rằng tình yêu chân thành sẽ vượt qua mọi khoảng cách, vượt qua cả không gian và thời gian.

---

Danielle gấp quyển sách lại, đôi mắt nàng ánh lên sự hoài niệm.

"Đây là câu chuyện mà lúc nhỏ cha luôn kể cho mình nghe," nàng nói, giọng nhẹ nhàng như thể vẫn còn đang say đắm trong những lời văn cũ kỹ, tựa như một phần tuổi thơ của nàng được gói ghém trong câu chuyện ấy.

Nhưng Haerin, người ngồi cạnh, không đáp lại lời nào.

Ánh mắt em trở nên mơ màng, nhìn xa xăm như đang trôi về một nơi xa lạ. Câu chuyện mà Danielle vừa đọc không chỉ đơn thuần là một giai thoại cổ xưa, mà dường như nó đã chạm tới một tầng sâu thẳm trong linh hồn em.

Từng lời kể, từng chi tiết về Kang Haein và viên ngọc đỏ khiến em ngờ ngợ, cảm giác ấy không giống như một câu chuyện mới lạ nghe lần đầu.

Kang Haein... Kang Haein ư? Cái tên ấy nghe quá đỗi quen thuộc, giống như một tiếng vọng từ ký ức xa xăm nào đó. Một làn gió nhẹ từ cửa sổ khẽ lùa vào phòng, làm lay động những sợi tóc của Haerin.

Em khẽ rùng mình, lòng băn khoăn về một giả thuyết mà chính em cũng không dám tin.

Những hình ảnh trong giấc mơ về viên ngọc cháy âm ỉ, về ngọn lửa hừng hực bốc cháy, giờ đây như được ghép nối với câu chuyện cổ tích này. Và cái tên ấy, Kang Haein, tựa hồ như một chiếc chìa khóa đang mở ra một cánh cửa bí mật trong tâm hồn em.

Haerin khẽ liếc sang Danielle. Cô bạn đang chăm chú nhìn em, vẻ lo lắng hiện rõ trong đôi mắt xanh lơ lấp lánh. Danielle đã nhận ra sự bất an của Haerin nhưng không dám hỏi, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, cố gắng trấn an bằng một nụ cười dịu dàng.

"Haerin, bồ ổn chứ?" Danielle hỏi, giọng lo lắng. "Bồ có vẻ trầm tư quá. Câu chuyện này... khiến bồ nhớ đến điều gì sao?"

Haerin giật mình, ánh mắt thoáng lúng túng, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, cố che giấu cảm xúc rối bời trong lòng.

Em không thể nói với Danielle về những suy nghĩ điên rồ đang lẩn khuất trong tâm trí. Nói ra những điều này vào lúc này, khi mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ, chỉ làm tăng thêm lo lắng cho cả hai mà thôi. Và hơn hết, em sợ rằng nếu nói ra, em sẽ phải đối mặt với sự thật đáng sợ nào đó mà bản thân chưa sẵn sàng chấp nhận.

"Không có gì đâu," Haerin thì thầm, cố gắng nở một nụ cười nhẹ. "Chỉ là mình thấy câu chuyện này rất thú vị, và... có chút quen thuộc. Có lẽ mình đã từng nghe qua ở đâu đó."

Danielle nhíu mày, cảm nhận rõ sự gượng gạo trong câu trả lời của Haerin, nhưng nàng không hỏi thêm. Nàng biết có những điều Haerin chưa sẵn sàng chia sẻ, và nàng tôn trọng sự im lặng ấy.

Thay vào đó, Danielle nắm chặt lấy tay Haerin, truyền cho em sự ấm áp và an ủi. "Dù sao thì mình cũng sẽ luôn ở bên cạnh bồ, Haerin. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, mình sẽ ở đây để giúp bồ."

Haerin ngước nhìn Danielle, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn và cảm kích. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận được một sợi dây vô hình kết nối giữa cả hai, một sự liên kết vượt qua những gì lời nói có thể diễn tả.

Danielle nhìn Haerin một lúc, dường như vẫn chưa yên tâm với câu trả lời lấp lửng của em. Nhưng rồi nàng nở một nụ cười hiền hòa, cố gắng làm dịu đi bầu không khí.

"Haerin, bồ có muốn nghe thêm không?" nàng hỏi, giọng êm ái và nhẹ nhàng.

Haerin thoáng do dự nhưng rồi em khẽ gật đầu.

"Mình muốn nghe," em thì thầm, ánh mắt nhìn sâu vào quyển sách cũ kỹ trên tay Danielle.

Những giai thoại này dường như đang đánh thức một phần ký ức mà em chưa bao giờ biết đến, như một cánh cửa đang từ từ mở ra trước mắt em.

Danielle mở lại quyển sách, lật đến một trang mới. "Đây là một giai thoại khác, cũng liên quan đến cuộc chiến của gia tộc Kang."

nàng bắt đầu kể, giọng kể như trầm lắng hơn, mang theo sự sâu lắng của một câu chuyện cổ xưa đầy bi thương nhưng cũng không kém phần ngọt ngào.

"Vào những năm cuối của thế kỷ 14," Danielle tiếp tục, "cuộc chiến giữa gia tộc Kang và gia tộc Kim đã đi đến hồi khốc liệt nhất. Gia chủ nhà họ Kim, Kim Minjae, một phù thủy tài năng và đầy tham vọng, đã dẫn dắt đội quân của mình tiến vào lãnh thổ của nhà Kang.

Dù phải đối đầu với sức mạnh của gia tộc Kang, cuối cùng Minjae cũng đã giành được phân nửa lãnh thổ mà hắn mong muốn. Tuy nhiên, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Minjae trở về trong tình trạng kiệt sức, cơ thể mang đầy thương tích sau những trận chiến tàn khốc."

Haerin lắng nghe chăm chú.

"Khi Minjae trở về, hắn không chỉ phải đối diện với những vết thương trên cơ thể mà còn phải chấn hưng lại gia tộc sau những tổn thất nặng nề. Và đó là lúc Harry xuất hiện."

Danielle nói, giọng nàng nhẹ nhàng hơn, như thể đang dẫn dắt câu chuyện vào một ngã rẽ mới. "Harry không phải là một phù thủy danh giá hay quyền lực. Thực ra, anh chỉ là một nam sủng mà Minjae vô tình gặp gỡ trong những chuyến đi xa. Nhưng điều đặc biệt là, Harry mang đến cho Minjae sự bình yên mà hắn chưa từng cảm nhận được trong cuộc đời đầy tranh đấu của mình."

Danielle khẽ cười, mắt nàng ánh lên vẻ mơ màng. "Trong lúc Minjae bị thương và không thể điều hành gia tộc, Harry đã đứng lên thay hắn, giúp chấn chỉnh lại mọi thứ, khôi phục niềm tin cho những người dân và phù thủy dưới trướng nhà Kim. Hành động của anh không chỉ giúp gia tộc Kim vượt qua khủng hoảng mà còn khiến Minjae nhận ra một điều: tình yêu và lòng trung thành của Harry là thứ quý giá hơn bất kỳ quyền lực hay lãnh thổ nào."

Haerin ngồi yên, ánh mắt em như đăm chiêu hơn bao giờ hết. Em cảm nhận được sự dâng trào cảm xúc khi nghe câu chuyện này.

Không phải cảm động, mà có chút phẫn nộ?

"Cuối cùng," Danielle tiếp tục, "Minjae đã ngỏ lời cầu hôn Harry, một quyết định khiến nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là những phù thủy theo phe cánh bảo thủ.

Nhưng Minjae không bận tâm. Hắn đã nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi này, nếu không thể ở bên người mà mình yêu thương, thì mọi chiến thắng đều trở nên vô nghĩa. Họ kết hôn và sống một đời viên mãn. Sau này, khi Minjae qua đời, gia tộc Kim đã dựng tượng cả hai người bên nhau, như một biểu tượng của tình yêu và lòng trung thành."

Danielle ngừng lại, ngước lên nhìn Haerin với một nụ cười nhẹ. "Đó là một trong những câu chuyện yêu thích của mình. Cha mình kể rằng tình yêu của họ là nguồn cảm hứng cho nhiều phù thủy trẻ thời đó, và đến bây giờ vẫn là một trong những truyền thuyết đẹp nhất về gia tộc Kim."

"Khi nào có dịp chúng ta đến thăm nhà Minji rồi tìm xem thử bức tượng đó đi!" Danielle hào hứng nói.

Haerin chỉ lặng lẽ ngồi nghe, trái tim em đập thình thịch. Có điều gì đó trong câu chuyện này đã chạm đến em, một cảm giác mà em không thể lý giải được. Em ngập ngừng, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Danielle nhận ra sự im lặng của Haerin, nàng khẽ nắm lấy tay em, ánh mắt dịu dàng như muốn truyền đi một sự an ủi vô hình.

"Haerin, nếu bồ có điều gì muốn chia sẻ, mình luôn sẵn sàng lắng nghe," nàng nói, giọng nàng nhẹ nhàng, không hối thúc.

Haerin khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Không có gì đâu. Chỉ là... mình thấy câu chuyện này thật đẹp. Nó khiến mình suy nghĩ rất nhiều."

em đáp, giọng khẽ khàng như tiếng thì thầm.

Haerin lặng thinh ngồi bên cạnh Danielle, trong lòng em dâng lên một cảm giác khó tả. Đôi mắt em nhìn chăm chăm vào chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng nhưng không thể xua đi những suy nghĩ rối bời trong tâm trí em.

Câu chuyện lại để lại một vết hằn sâu trong tâm trí. Những câu chữ về  giai thoại của Kang Haein và Demitree, vẫn như đang hiển hiện trước mắt em.

Haerin cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không chỉ vì câu chuyện mà còn vì cảm giác bất công lặng lẽ nảy sinh.

Em quay sang nhìn Danielle, nàng vẫn đang mỉm cười nhẹ nhàng, nét mặt thoáng chút mơ màng như thể còn đắm chìm trong câu chuyện hạnh phúc của Kim Minjae và Harry. Haerin khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng để không bật ra những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.

"Sao lại như thế được chứ?" Haerin tự hỏi.

Kang Haein đã phải đánh đổi tình yêu của mình, trải qua bao đau khổ khi mất đi người mình yêu thương nhất.

Demitree đã phải hy sinh cả sinh mệnh để cứu sống Haein, để rồi cuối cùng, Haein sống lại chỉ để chịu đựng nỗi cô độc kéo dài hàng thế kỷ.

Ấy thế mà Kim Minjae, kẻ từng xâm lược, phá hoại gia tộc Kang, lại có thể kết thúc cuộc đời một cách viên mãn, sống hạnh phúc bên người mình yêu?

"Công bằng ở đâu?" Haerin nghĩ thầm, cảm giác cay đắng dâng lên nơi cuống họng.

Một phần trong em muốn lên tiếng, muốn hỏi Danielle rằng tại sao lại tồn tại một sự bất công rõ ràng đến như vậy, nhưng em không thể.

Haerin không muốn phá vỡ bầu không khí an yên này, không muốn khiến Danielle buồn lòng khi thấy em phải trăn trở về những câu chuyện xưa cũ mà chẳng ai có thể thay đổi được.

Haerin lặng lẽ nắm chặt bàn tay mình, cố kìm nén những cảm xúc hỗn loạn. Em nhớ lại khoảnh khắc khi mơ thấy 'Ngọc dưới lửa', viên ngọc ấy cháy âm ỉ rồi biến thành hình dáng của một người — chính là Danielle. Và câu nói ấy, câu nói mà 'Danielle' trong giấc mơ đã thốt ra: "Tôi tìm em rất lâu rồi."

Dường như có một mối liên kết vô hình giữa em và câu chuyện về Kang Haein, giữa em và Danielle, như thể cả hai người đang đóng vai trò trong một câu chuyện chưa được kể hết, một câu chuyện kéo dài qua nhiều thế kỷ.

Nhưng Haerin không dám chắc, và em cũng không thể hiểu rõ tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Những suy nghĩ này chỉ khiến em thêm rối bời.

Danielle quay lại nhìn Haerin, nhận thấy sự im lặng kéo dài của cô bạn. "Haerin, bồ có sao không?" nàng khẽ hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Haerin giật mình, thoáng chút bối rối khi nhận ra Danielle đang nhìn mình. "Mình không sao đâu, chỉ đang suy nghĩ một chút," em đáp, cố gắng nở một nụ cười để trấn an nàng.

Danielle nhẹ nhàng nắm lấy tay Haerin, lòng bàn tay nàng ấm áp và dịu dàng. "Mình hiểu mà. Những câu chuyện này đôi khi mang đến cảm xúc rất mạnh mẽ. Mình cũng từng cảm thấy như vậy mỗi khi cha kể cho nghe."

Haerin gật đầu, nhìn vào đôi mắt ấm áp của Danielle.

Em không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay nàng chặt hơn, như muốn tìm kiếm một chút an ủi giữa dòng cảm xúc hỗn độn.

Những lời băn khoăn, những câu hỏi không có lời đáp vẫn còn đó, lẩn khuất đâu đó trong tâm trí em, nhưng Haerin biết rằng hiện tại, em chưa sẵn sàng để chia sẻ những suy nghĩ ấy với bất kỳ ai, kể cả Danielle.

Hai người ngồi bên nhau trong im lặng, cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay đan chặt vào nhau.

Có lẽ thời gian sẽ giúp Haerin tìm ra câu trả lời cho những thắc mắc của mình, hoặc có lẽ một ngày nào đó, em sẽ đủ dũng cảm để đối diện với những cảm xúc khó tả ấy. Nhưng lúc này đây, chỉ cần ở bên Danielle, Haerin đã cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào.

Và sâu thẳm trong lòng, em không thể phủ nhận một điều rằng: Việc gặp gỡ Danielle đã khiến cuộc đời em rẽ sang một hướng khác.

 
   

- Hết chương 13 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro