Mudita
Mudita (n): Niềm vui khi thấy ai đó hạnh phúc.
------------------------------------------
Hình như tôi đã nghe tiếng gió
Trong đêm tối dường như tiếng em cười
Sáng nay ánh dương ấm áp
Nhưng lại chẳng sánh được bằng khoé môi em.
Em hỡi...
Chiến trường tôi luôn vương tiếng súng
Hạt bụi mờ lấp tối cả bầu trời
Thức ăn trong vạt chẳng còn ấm
Giọt mồ hôi chất chứa vị cay nồng
Vị Trung Úy già hỏi tôi muốn ăn gì
Tôi nhìn ông, đuôi mắt mịt mờ
Tôi bảo ước gì ở đây có một cốc sữa ấm và lát bánh mì nướng giòn
Phía trên phết một lớp bơ mịn như màu bánh quy...
Trung Úy nhìn tôi, nở nụ cười dưới bộ ria mép cáu bẩn
Nói đùa rằng có lẽ phải giết một nửa số địch để đem hai món đó về đây
Tôi mỉm cười, ánh đèn tù mù yếu ớt.
Những viên thuốc Dexedrine nằm ngoài tầm với
Người lính trẻ nằm trên băng-ca
Tiếng nghẹn ngào mang theo mùi khói
Ánh mắt vẫn chứa ánh lửa, mặc thân thể chẳng còn vẹn toàn
Tôi ra khỏi lều trại, mới hôm qua cậu ta còn gọi tôi noona
Mà nay lạ thật đấy...
Tôi nghe tiếng Trung Úy từ sau
Trên tay cầm lát bánh mì nướng giòn phết bơ
Tay kia cầm chiếc cốc sắt hoen gỉ sóng sánh sữa
Tôi ngước mắt nhìn ông
Không nói về sự đánh đổi, ông chỉ đơn giản thuật lại:
"Lấy hai món này cho quân y ngày kia ra tiền tuyến"
Haerin... Tôi hạnh phúc vì hiện tại em chỉ ăn những bữa cháo đạm rau bạc.
Lúc viết những dòng này, tay tôi vì lo lắng mà cứng đờ
Nhưng thật may khi tim tôi vẫn đập và ấm nóng
Và tất cả, đều dành trọn cho em.
Dành trọn cho em những lời cầu chúc tốt đẹp nhất
Dành trọn cho em mùa xuân hoa Sơn Thù Du nở rộ
Dành trọn cho em những cơn mưa rào bất chợt khi hạ đến
Dành trọn cho em sự trầm tĩnh dịu dàng của mùa thu
...Và dành trọn cho em những cái ôm thật chặt của những người anh em Nam Triều ngày chiến thắng
Thay tôi ủ ấm em lúc đông về.
Hãy cứ nhớ tôi nhưng xin đừng mong mỏi
Rằng trong đêm tối tôi sẽ về bên em
Trao em nụ hôn vội và cái ôm ấm
Vì có thể nó sẽ chẳng xảy ra đâu.
Đừng tiếc nuối vì sự chia xa
Hãy tiếc nuối vì tôi chưa được thấy em hạnh phúc
Em của tôi, em phải hạnh phúc
Dù một mình hay bên cạnh một ai
Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang đau khổ
Xin hãy chỉ vụn vỡ vào duy nhất một ngày
Ngày biết đôi ta chẳng còn thể gặp nhau
Tôi là cánh bướm đậu trên vai em, là cánh chuồn lướt qua mái tóc
Tôi ở mọi nơi, miễn em còn nhớ.
Busan, ngày 2 tháng 7 năm 1950
Hôn em, Kim Minji gửi Kang Haerin
Tái bút: Ôm em thật nhiều.
==================================================
Lớn hết rồi... Tự giác vote với comment fic thoaiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro