Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : lời hứa xưa cũ (1)

Cả nhóm cuối cùng cũng yên vị nghỉ ngơi, để lại Serena tiếp tục chăm sóc những người khác bằng sự dịu dàng của mình. Bên ngoài, ánh sáng từ các ô cửa kính vẫn rực rỡ, như minh chứng cho một chút hy vọng giữa những sự trắc trở, khó lường của những người dân ở đây .

Cả nhóm ngồi quanh một góc nhà thờ, ánh sáng từ những ngọn nến lung linh hắt lên tường đá tạo nên bầu không khí yên tĩnh nhưng cũng không kém phần bí ẩn. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi để cả Long, Vũ và Serena thực sự nghỉ xả hơi sau hàng loạt biến cố căng thẳng mà họ phải đối mặt từ khi bị dịch chuyển đến thế giới này.

Long chậm rãi mở lời, giọng nói mang chút trầm ngâm:
"Serena, có lẽ cô cũng đã nghe qua giọng nói bí ẩn đó. Chính hắn đã nói rằng sẽ đưa những người từ các tộc khác nhau trong độ tuổi 14-18 đến thế giới này. chính cô cũng nghe điều tương tự đúng không ? ."

Serena gật đầu, ánh mắt ánh lên chút lo lắng. "Đúng vậy. Nhưng kẻ làm được chuyện này không phải là người thường. Dịch chuyển tôi, và cả hai người mà không để lại bất cứ dấu vết nào - điều đó có nghĩa hắn vượt qua được cả những chiến binh mạnh mẽ nhất của thiên thần, những trưởng lão bán thần hay thần cấp trong hội đồng. Thậm chí, nếu tộc trưởng của chúng tôi, người mạnh nhất trong tộc thiên thần, cũng không phát hiện được, thì..."

Serena ngừng lại một chút, như thể sợ chính suy nghĩ của mình. Sau đó, cô khẽ thì thầm, giọng gần như run rẩy:
"Lẽ nào đó là Hoàng đế của Ma Tộc? Tộc trưởng của 'Thiên Ma' từ thế giới bên kia? Nếu hắn thật sự mạnh đến mức vượt qua cấp thần, thì tất cả chúng ta chỉ là những quân cờ trong tay hắn thôi."

Không khí chùng xuống, sự lo âu hiện rõ trên từng gương mặt. Nhưng Long lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ đáng sợ của Serena. Anh nói với giọng điềm tĩnh nhưng đầy chắc chắn:
"Nếu hắn thực sự là kẻ cô nghĩ đến, thì cô bây giờ đã trở thành một món đồ chơi trong tay bọn chúng rồi, chứ không phải đang an toàn ở đây. Hơn nữa, nếu hắn đột phá cấp thần thật, thì những cường giả ở Trái Đất hay thiên đường cũng đã cảm nhận được... Cấp thần vẫn luôn được coi là giới hạn cuối cùng mà con người, thiên thần, ác quỷ, ma tộc hay linh thú có thể đạt được. Nhưng tôi nghe nói, trong vài thế kỷ qua, có những dấu hiệu cho thấy có thể tồn tại cấp vượt trên cả thần. Chỉ là không ai biết làm cách nào để chạm tới nó."

Vũ chen vào, thái độ thường ngày hài hước nay nghiêm túc hiếm thấy:
"Cũng có thể đây không phải là ma tộc hay thần thánh gì cả, mà là một thực thể ngoài hành tinh. Nếu hắn mạnh đến vậy, thì việc tạo ra một thế giới như thế này chẳng khác nào trở bàn tay. Ai biết được, có khi hắn đang quan sát chúng ta và cười thầm vì thấy chúng ta loay hoay tự suy đoán."

Những lời của Vũ khiến bầu không khí càng trở nên nặng nề. Tất cả đều im lặng, mỗi người chìm vào dòng suy nghĩ riêng.

Một lúc sau, Serena bất chợt ngẩng đầu lên. "Chờ đã," cô lên tiếng, vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì. "Giọng nói đó có nhắc đến việc sẽ dịch chuyển những người từ các tộc khác nhau trong độ tuổi 14-18 đến đây, đúng không? Vậy tại sao đến giờ ngoài ba người chúng ta, tôi vẫn chưa gặp ai khác?"

Long trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Chúng ta có vẻ được dịch chuyển ngẫu nhiên. Có lẽ những người khác cũng đã được đưa đến các nơi khác nhau trong thế giới này. Nhưng nghĩ kỹ thì không phải ai cũng mạnh mẽ như chúng ta. Những con quái vật ở đây, dù không đông và nguy hiểm bằng so với các sinh vật mà trái đất đang chiến đấu chống lại, nhưng với những người trẻ tuổi không được chuẩn bị, chúng vẫn là mối đe dọa lớn."

Nghe đến đây, Serena lập tức đứng bật dậy, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. "Dù thế nào đi nữa, chúng ta không thể bỏ mặc họ. Nếu những người khác thực sự đang gặp nguy hiểm, thì tôi sẽ không tha thứ cho chính mình nếu không làm gì cả!"

Long nhìn Serena một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Tôi hiểu. Nhưng trước hết, chúng ta cần một kế hoạch. Mọi chuyện không thể nóng vội được."

Vũ cũng đứng dậy, vỗ tay vào vai Long, cười hề hề để xua tan không khí căng thẳng. "Được rồi, thủ lĩnh. Cậu cứ nghĩ kế hoạch đi, còn tôi và Serena sẽ đảm bảo không ai bị thương thêm lần nữa."

Serena quay sang Vũ, khẽ mỉm cười. Dù vẫn còn lo lắng về những người trẻ tuổi khác, nhưng sự quyết tâm và tình đồng đội của cả nhóm khiến cô cảm thấy vững tin hơn.

Cả nhóm bắt đầu bàn bạc, chuẩn bị cho hành trình mới - một hành trình không chỉ để tìm hiểu sự thật về thế giới này mà còn để tìm kiếm và bảo vệ những người khác đã bị dịch chuyển đến đây.

Long đứng dậy, ánh mắt trầm tư nhìn Serena và Vũ. "Trước khi chúng ta tiếp tục, tôi nghĩ cần làm rõ một chuyện. Chúng ta phải hiểu thực lực của nhau. Đó không chỉ để biết khả năng mà còn để tin tưởng vào nhau trong bất kỳ tình huống nào."

Serena gật đầu đồng tình, trong khi Vũ cười nhẹ, vẫn giữ vẻ điềm nhiên. Long bắt đầu:
"Tôi song tu võ thuật và Hắc Nham . Hiện tại, cấp độ của tôi là Võ Tông cao cấp, khai quang 3 sao."

Lời nói của Long khiến Serena không khỏi ngạc nhiên. Cô tròn mắt, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc:
"Võ Tông cao cấp? Khai quang 3 sao? Tôi biết anh mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó. Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Long đáp một cách điềm tĩnh: "Vừa đủ 18."

Serena bất giác mỉm cười, giọng nói vui vẻ pha chút ngưỡng mộ:
"Trong tộc thiên thần, những người đạt đến cấp độ như anh mà thấp tuổi nhất cũng phải 28 tuổi trở lên. Tôi chỉ biết có một người bằng tuổi anh mà mạnh như thế, đó là chị gái tôi, Victoria."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(Giới thiệu chị của Serena)

Tên: Victoria. Tuổi: 18. Tính cách: Mạnh mẽ, quyết đoán, lãnh đạm hơn Serena. Là ứng cử viên hàng đầu của chức kiếm thánh , được đánh giá là thiên tài chiến đấu vượt trội trong tộc thiên thần. Thực lực: Chuyên về kiếm thuật, sở hữu sức mạnh chiến đấu xuất sắc và khả năng chỉ huy thiên bẩm

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Serena nhìn Long, ánh mắt ánh lên sự tôn trọng. "Anh thật sự rất giỏi! Nếu tộc tôi biết điều này, có lẽ họ sẽ không tin một người ngoài tộc lại mạnh mẽ như vậy."

Tuy nhiên, nụ cười của Serena nhanh chóng tắt đi. Cô khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ lại, pha chút lo âu:
"Nhưng... sau này nếu gặp người trong tộc tôi, anh đừng để họ biết anh thuộc hệ Hắc Nham. Chắc anh cũng hiểu thân phận của mình rồi, phải không?"

Long nhìn Serena, ánh mắt không đổi nhưng sâu thẳm trong đó dường như ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ. Anh trầm giọng đáp:
"Thật ra... từ khi gặp cô, tôi đã phân vân không biết có nên cứu cô hay không."

Lời nói của Long khiến Serena bất ngờ. Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, Long tiếp tục, giọng nói giờ đây đã nhẹ hơn:
"Nhưng sau khi thấy cô liều mình bảo vệ những con người không quen biết ở nơi này,tôi biết cô là người tốt rồi , thật tốt quá , nếu không thì ... "

Long nói đến đoạn này thì dần nghẹt lại không nói tiếp.

Giọng nói của Long chậm dần, nghẹn lại. Dường như có điều gì đó anh không muốn hoặc không thể nói tiếp. Serena cảm nhận được sự nặng nề trong ánh mắt anh, nhưng cô không hỏi thêm. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Long, nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt:
"Anh không cần nói thêm. Dù anh có mang thân phận gì, thì tôi cũng tin tưởng vào con người anh, Long."

Vũ đứng bên cạnh, phá tan không khí trầm lắng bằng một tiếng cười giòn giã:
"Được rồi, hai người cứ tiếp tục bầu không khí đầy kịch tính này đi, nhưng đừng quên là còn tôi ở đây nhé! Còn nữa, tôi cũng muốn khoe chút thực lực của mình. Tôi không mạnh như Long, nhưng cũng không tệ đâu!"

Cả nhóm bật cười, không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Vũ đứng dậy, chỉnh lại áo choàng một cách điệu đà, rồi lên tiếng, phá vỡ không khí nghiêm trọng vừa rồi:
"Tôi chuyên hệ Thổ, phân cấp Thách Đấu 5 sao. Đừng có mà nghĩ tôi yếu nhé!"

Anh chàng nhướng mày đầy tự tin, ánh mắt đảo quanh nhìn Long và Serena như để kiểm tra phản ứng. "Phân cấp không quyết định toàn bộ thực lực đâu. Quan trọng là kỹ năng và cái đầu. Tôi sử dụng dây cước kim loại như một thứ vũ khí đa dụng, có thể làm đủ trò từ khống chế, vây hãm, đặt bẫy, cảnh giới, ám sát, tra khảo... Nói chung là phong cách chiến đấu của tôi hoàn toàn trái ngược với Long."

Vũ nói đến đây thì liếc sang Long, nhếch môi cười đầy ý tứ:
"Long thì rất đơn giản, kiểu ai đến thì đón, ai đụng thì đấm. Sức mạnh tuyệt đối là phong cách của cậu ấy. Còn tôi thì dựa vào kỹ năng thượng thừa. Thử tưởng tượng nhé, nếu tôi và Long cùng cấp, tôi đảm bảo mình sẽ là người thắng."

Câu nói của Vũ khiến Serena bật cười khúc khích, nhưng Long chỉ nhếch mép cười nhạt, từ tốn đáp lại, giọng trầm và lạnh:
"Chưa biết ai là gà, ai là thóc đâu. tôi chấp cậu 1 tay , dùng sức bằng đại võ sư thì mấy cái dây cước mà đụng vào tôi, thì sợ là tôi sẽ vặn đứt sạch trước khi cậu kịp giở trò."

Vũ không nhượng bộ, chỉ tay về phía Long, vẻ mặt đầy kịch tính:
"Thách không? Đừng tưởng mạnh là thắng được tôi đâu nhé !"

Serena mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên ra hiệu cho hai ông tướng ngừng lời khi thấy họ dường như sắp biến màn đấu khẩu thành một cuộc đấu thực sự. Cô bước tới, ánh mắt dịu dàng nhưng cứng rắn, khiến cả Long lẫn Vũ đều phải im lặng.

"Tới lượt tôi giới thiệu rồi," Serena lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo phong thái tự tin của một thiên thần thực thụ. "Tôi chuyên về phép thuật ánh sáng, một hệ rất phổ biến trong tộc thiên thần."

Cô ngừng lại, nhìn thoáng qua ánh mắt tò mò của Vũ và vẻ mặt điềm tĩnh của Long, rồi tiếp tục:
"Nhưng ánh sáng của tôi không chỉ là ánh sáng thông thường. Là dòng trực hệ của tộc trưởng thiên thần, tôi được ông nội ban phước. Chính nhờ điều này, ánh sáng của tôi có thêm các đặc tính đặc biệt: khả năng thanh tẩy, hồi phục, chúc phúc, tăng cường sức mạnh, và cải thiện dung lượng mana."

Cô giơ cây trượng nhỏ lên, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, làm không khí quanh họ như ấm áp hơn. Serena tiếp tục:
"Các chỉ số cơ bản của tôi-từ sức hồi, dung lượng mana, đến khả năng chịu đựng-đều vượt xa loài người cùng cấp. Dù tôi chỉ mới ở cấp Cao Thủ 5 sao, nhưng thực lực có thể so sánh với các chiến binh cấp Thách Đấu của loài người."

Long nhìn Serena, ánh mắt nghiêm túc: "Tại sao khi nãy cô không phản kháng lại bọn chúng? Với sức mạnh của cô, chúng hoàn toàn không phải đối thủ."

Serena khẽ cúi đầu, cây trượng trong tay phát ra ánh sáng dịu dàng, phản chiếu sự trăn trở trong đôi mắt cô. "Tôi... không học những phép thuật gây sát thương của tộc thiên thần. Không phải vì tôi không thể, mà vì một chuyện đã xảy ra rất lâu rồi."

Long nhướn mày, vẻ mặt thoáng chút tò mò, nhưng anh giữ im lặng, chờ Serena tiếp tục.

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói phảng phất sự nặng nề của quá khứ: "Khi còn nhỏ, tôi và chị mình từng cải trang lén rời khỏi nơi bảo vệ của gia tộc để xuống nhân gian tìm hiểu về loài người. Lần ấy, chúng tôi gặp hai người anh em loài người. Họ rất tốt bụng, nhưng lúc đó... đã có những chuyện xảy ra thay đổi tất cả bọn tôi."

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng một ký ức không thể nào quên. "Chính sau chuyện đó, tôi và chị đã không còn chung quan điểm nữa. Tôi tin rằng cách duy nhất để bảo vệ hòa bình là ngừng xung đột, không dùng sức mạnh để hủy diệt mà phải dùng nó để chữa lành và giúp đỡ người khác."

Cô ngừng một lúc, rồi nói thêm, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng: "Còn chị tôi thì không như vậy. Chị tin rằng hòa bình chỉ có thể đạt được bằng cách tiêu diệt những kẻ phá hoại nó. Kể từ ngày đó, chị ấy đã dốc toàn sức để luyện tập, trở thành chiến binh mạnh mẽ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, sẵn sàng bảo vệ tộc thiên thần bằng bất cứ giá nào."

Serena khẽ thở dài, giọng cô mang chút buồn bã: "Cùng một sự việc, nhưng hai chúng tôi lại đi hai con đường khác nhau. Và kể từ đó, khoảng cách giữa tôi và chị ngày càng xa."

Không khí rơi vào trầm lặng. Long nhìn Serena chăm chú, giọng anh trầm ấm nhưng đầy thẳng thắn: "Những gì cô tin tưởng nghe thật đẹp đẽ. Nhưng liệu hòa bình có thể đạt được nếu không ai đứng lên để chiến đấu bảo vệ nó?"

Serena quay sang nhìn Long, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: "Tôi hiểu điều đó. Nhưng mỗi người có một cách riêng để bảo vệ hòa bình. Và tôi sẽ giữ vững cách của mình, dù con đường ấy có khó khăn đến đâu."

Serena ngừng lại một lúc, như để gom góp lại những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng. Sau đó, cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc: "Và còn vì một lời hứa..."

Cô đặt tay lên ngực mình, lấy ra mặt của sợi dây chuyền mà cô đeo trên cổ . Trên đó là một mặt dây khắc hình nửa trái tim, ánh sáng từ ngọn lửa gần đó phản chiếu lên bề mặt, tạo ra những tia sáng mờ nhạt.

Long nhìn thấy sợi dây chuyền thì ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong tích tắc, anh nhanh chóng che giấu cảm xúc, trở lại với vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

Serena nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền, đôi mắt cô trở nên mơ màng , hai đôi má hồng nhẹ , như đang chìm trong những ký ức thơ mộng. "Đây là kỷ vật của tôi. Bây giờ... tôi không biết hai người họ đang ở đâu nữa. Trong cơn hỗn loạn năm ấy, họ đã biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào"

Cô hít vào thật sâu rồi tiếp tục, giọng nói tràn đầy sự kiên định: "Nhưng tôi luôn hy vọng, luôn cầu nguyện rằng họ vẫn còn sống, vẫn bình an ở một nơi nào đó."

Bầu không khí như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng lửa tí tách cháy. Long vẫn im lặng, ánh mắt khó đoán, nhưng trong lòng anh dường như đang cuộn lên những suy nghĩ không thể nói ra. Anh khẽ liếc nhìn mặt dây chuyền lần nữa, rồi lại hướng mắt ra xa, để ánh sáng từ ngọn lửa che đi sự phức tạp trong ánh nhìn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro