Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một vẻ đẹp


Karlin thưởng thức bữa ăn của mình một cách trọn vẹn, sau đó đứng dậy để tạm biệt những người bạn cùng lớp lúc này vẫn đang ngồi trò chuyện với nhau. Thấy được việc Karlin đứng dậy và chuẩn bị rời đi, họ cũng chào tạm biệt anh bằng cái vảy tay đơn giản và tiếng 'Hẹn gặp lại' đầy trìu mến.

Bước chân dọc theo hành lang tầng 2, hiện tại anh còn tận 1 tiếng để nghỉ ngơi cho đến khi tiết học buổi chiều bắt đầu. Trường học rộng lớn với vô số những khu vực khác nhau, từ những khu vực học chính thì trường còn có khu âm nhạc, khu sân khấu, quảng trường, và tất nhiên rồi sao mà thiếu được khu giải trí, nhưng đáng tiếc vào lúc này thứ Karlin cần hiện giờ không phải là những trò chơi điện tử mà thứ anh cần nhất chính là một giấc ngủ thoải mái, yên bình để chuẩn bị tinh thần cho buổi học chiều mệt mỏi.

'Có vẻ như sân trường là nơi hợp lí nhất' , sau khi xác định mục tiêu của mình là sân trường rộng lớn và yên tĩnh, anh bắt đầu tăng tốc bước chân của mình lên để tiến ra sân trường nhanh chóng, những luồng sáng len qua những khung cửa sổ dài được đặt ở hàng lang, chúng vẽ lên sàn những vệt sáng ấm áp kéo dài. Tiếng giày của anh vang lên nhè nhẹ trên sàn gỗ, hòa vào những âm thanh xa xăm từ sân trường bên dưới: tiếng lá cây xào xạc, tiếng vun vút của những làn gió nhẹ thổi qua những khe hở của cửa sổ .

Anh độ nhiên dừng lại bên lan can, phóng tầm mắt xuống khoảng sân rộng thoáng mát, nơi những hàng cây xanh rì đang khe khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Ánh sáng mềm mại phản chiếu trên các tán lá, tạo nên một khung cảnh yên bình đẹp đẽ như tranh vẽ. Một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi, anh chậm rãi bước xuống cầu thang dẫn ra sân, tiến lại gần một chiếc ghế dưới bóng cây mát rượi và nằm xuống

Nhưng vào lúc đó trước, khi anh ta chưa kịp nằm xuống thì ánh mắt của anh đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Một cô gái với mái tóc xanh dương, dáng người mảnh mai, cô hiện tại đang đứng dưới một góc cây và có vẻ như đang cố vươn hai tay của mình lên phía trên những nhánh cây để làm gì đấy.

'đó không phải Sora sao? Cậu ấy đang làm gì thế nhỉ '

Dù thân thể đã có phần mệt mỏi và chính tâm trí cậu cũng đang gào thét vì muốn một giấc ngủ ngon lành...Trong vài phút vật lộn thì sự tò mò đã chiến thắng sự mệt mỏi, Karlin thở dài rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, tiến lại gần quý cô Sora

Tiến lại phía cô nàng Sora, người mà hiện giờ vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của anh mà chỉ chăm chú quan sát cái cây to lớn trước mắt...anh im lặng thở dài một hơi rồi cuối cùng cũng phải mở miệng hỏi

"Này...Sora ? Cậu đang làm gì..đó ?"

Nghe được một âm thanh đằng sau lưng của mình, cô nàng đột nhiên giật mình và theo bản năng quay về phía sau để quan sát nơi âm thanh thoát ra, và ở nơi đó lúc này chính là...một chàng trai

Sở hữu mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, dù không trực tiếp chạm vào nó nhưng cô có thể cảm giác rằng mái tóc ấy thật bồng bềnh và mềm mại , từng lọn tóc như được ánh sáng của mặt trời phía trên cao tô điểm, khiến chúng tỏa ra một vẻ rực rỡ, nổi bật.

Khi anh ta đứng dưới nắng, mái tóc của anh như đang bừng sáng, nó lung linh như một ngọn lửa nhỏ đẹp đẽ. Những sợi tóc của anh ta hơi lòa xòa, nó hiện giờ đang rủ xuống trán che đi gần hết nửa khuông mặt của anh,một phần nào đó làm tăng thêm vẻ phóng khoáng, tự nhiên. Đôi mắt anh có màu xám như làn sương mù lạnh lẽo , khiến người đối diện như bị cuốn hút vào nó và không thể rời ánh mắt, và ở phía bên trong đôi mắt xám sâu thẳm này dường như đang ẩn chứa cả một bầu trời mộng mơ và những câu chuyện chưa kể.


Làn da anh sáng, mịn màng, tạo nên sự tương phản dịu dàng với sắc vàng của mái tóc. Dáng người anh ta cao ráo, bước đi có phần tự tin, anh chàng này toát lên vẻ thanh thoát nhưng mạnh mẽ, anh như một hình ảnh đẹp đẽ bước ra từ những bức tranh cổ điển. Và vào lúc này anh đang  nở một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng chút tinh nghịch, điều này càng làm nổi bật vẻ đẹp đầy sức sống, tạo cho không gian xung quanh thân thể của anh một vẻ đẹp ẩn hiện của sự ấm áp.


"Karlin? cậu...làm gì ở đây...thế? "

"Tớ chỉ đi dạo một chút ấy mà"

Karlin liếc nhìn sơ qua về cô nàng trước mắt, rồi đột nhiên dừng lại ở phần bàn tay cô ấy nơi mà ở đó một chú chim non nhỏ bé đang nằm lăn lốc trên bàn tay của cô.

"Một chú chim ? "

"Ừa...đúng...v..ậy, nó vừa ngã từ trên cây xuống lúc nãy"

Sora nói với giọng nói nhỏ nhẹ, rồi liếc nhìn lên cái cây cao gần đó với vẻ buồn bã, nhưng trong khoảng khắc ngay sau đó một luồng áng sáng nhỏ hiện lên trong đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Sora đột ngột xoay sang Karlin rồi nhìn anh ta chằm chằm một lúc rồi mới lên tiếng....

"Karlin à..cậu có thể..giúp tớ...đem chú chim nhỏ này...về tổ không?"

Đôi mắt xanh biếc như mặt hồ lặng, ánh lên vẻ lo lắng xen lẫn khẩn cầu. Trên tay cô, một chú chim nhỏ yếu đuối với bộ lông nâu xù xì khẽ run rẩy, đôi cánh của nó yếu ớt không thể tự vỗ bay. Cô gái sau đó ngước nhìn lên tổ chim trên cành cao, đôi mắt ánh lên sự tha thiết.

"Tớ không biết..leo cây" giọng cô nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió, Cảnh vật xung quanh lúc này như lặng đi, chỉ còn tiếng lá xào xạc và nhịp đập yếu ớt của chú chim nhỏ trong tay cô.

Karlin đứng hình trong chốc lát trước hình ảnh đẹp đẽ của cô gái tóc xanh

"Đ..ược thôi " lấy lại sự tỉnh táo nhanh chóng, anh tiến lên phía trước giơ bàn tay trái của mình ra với mong muốn nhận lấy chú chim non

 Cô nàng Sora nhìn chú chim nhỏ lúc này vẫn đang yên vị ở trong lòng bàn tay cô, cô thì thầm với chú chim nhỏ như để an uổi nó "sẽ ổn thôi, em sắp được về nhà rồi", cô ấy ngay sau đó bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt chú chim nhỏ từ bàn tay mình sang tay của Karlin.

Chàng trai bám chắc vào thân cây bằng tay phải, từng bước một leo lên với sự khéo léo và cẩn trọng. Lòng bàn tay của anh bấu chặt vào vỏ cây thô ráp, cố gắng để tạo điểm tựa vững vàng để nhích từng chút một lên cao. Trên tay trái anh khẽ ôm chú chim non yếu ớt, hơi thở của nó nhè nhẹ phả lên làn da anh như một lời thúc giục âm thầm.

Và ngay lúc đó anh có thể thấy được tổ chim hiện ra lấp ló trên cành cây rậm rạp phía trên. Nhận thấy được đích đên của mình, anh di chuyển lên phía trên nhanh chóng, những tiếng lá cây xào xạc vang vào nhau mỗi lần anh đụng phải chúng, âm thanh tiếng lá này không làm cho anh khó chịu, mà những tiếng này hiện hữu như cổ vũ.

 Và ngay lúc đó, những tia ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh. Anh đã thành công chạm đến tổ của chú chim nhỏ, Tổ chim nằm vắt vẻo trên một cành cây cao, ẩn mình trong tán lá rậm rạp. Nó được đan khéo léo từ những cọng rơm, cỏ khô và các sợi dây leo nhỏ. Nhìn gần, tổ trông như một chiếc bát nhỏ, phần bên trong lót bằng lông vũ mềm mại, tạo nên lớp đệm ấm áp và an toàn cho chim non. Những sợi rơm lởm chởm chìa ra từ mép tổ như minh chứng cho sự vội vàng. Gió thổi qua, tổ chim khẽ đung đưa, nhưng vẫn bám chắc vào cành cây, như thể nó là một phần không thể tách rời của cái cây này.

***

"cảm ơn cậu vì đã giúp tớ, tớ tặng cậu cái này" cô nàng Sora gia tay phải của mình ra, xuất hiện trong lòng bàn tay nhỏ này là một viên kẹo nho nhỏ có màu tím, Karlin giơ tay ra nhận lấy nó

"Đó là việc nên làm, cậu không cần cảm ơn đâu" Karlin mỉm cười nhẹ, tay xé cục kẹo nhỏ ấy rồi cho nó vao miệng mình

'vị nho...đúng vị yêu thích của mình'




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro