Kết thúc và sự khởi đầu
Mặt trăng dịu dàng ngự trị trên bầu trời đêm, phản chiếu luồng sáng đẹp đẽ của mình qua những đám mây một cách mờ ảo. Trên tuyến đường sạch sẽ của thành phố mà nhân loại coi là thủ đô của mình, những ánh đèn Neon của những cửa hàng được bật lên, báo hiệu cho cuộc sống về đêm đã bắt đầu. Nhưng không phải ai cũng thấy những khu ảnh ấy đẹp đẽ, qua những khu cửa sổ của một số tòa chung cư là những con người với niềm đam mê về một bầu không khí tĩnh lặng, để họ có thể quan sát kỳ quan của vũ trụ bao la bí ẩn, bầu trời đầy sao. Những chàng trai cô gái với chiếc kính viễn vọng của họ đang ngắm nhìn về phía bầu trời, có vẻ đối với những con người này, khung cảnh của bầu trời ban đêm với sự bí ẩn là cái đẹp thật sự....
Bước đi trên con phố nhộn nhịp, Chàng trai trẻ với mái tóc vàng ngước đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng...anh đã từng nghe những câu chuyện về việc ở thời cổ đại thì chỉ cần ngước nhìn lên cao thì sẽ có thấy được các vì sao,... nhưng đáng tiếc thay, vào thời đại mà ô nhiễm ánh sáng được coi là điều bình thường thì những vì sao trên bầu trời rộng lớn kia thật yếu ớt với ánh sáng của chúng.
'Haiz'
Karlin mở cửa nhà rồi bước vào, căn nhà cậu lúc này bị bao chùm bởi bóng tối sâu thằm và một cảm giác cô đơn không rõ ràng.
Vương tay ra, cậu chạm rãi cẩn thận mò vào phía bức tường bên phải để tìm kiếm công tắc, và rồi một tiếng *tic* vang lên.
Trong ngôi nhà nhỏ nơi mà đang bị bao trùm bởi bóng tối nhanh chóng bừng sáng lên nhờ những ánh đèn. Karlin ngồi xuống sàn nhà trước cửa chính và cởi giầy ra, rồi sau đó anh đi nhanh về hướng phòng khách, nơi mà anh thường dùng để giải tỏ sự mệt mỏi của bản thân.
Căn phòng khách được bài trí gọn gàng và không quá cầu kì, một bộ ghế sofa được làm bằng da giả được đặt ở vị trí trung tâm của căn phòng, và ở phía trước nó là một bộ bàn làm từ kính , treo trên bức tường màu trắng là một chiếc TV màu đen thuộc thương hiệu Starcor .
Karlin di chuyển những bước chân tràn đầy sự mệt mỏi của bản thân đến chiếc ghế sofa mềm mại gần đó, rồi cậu ngã mình về phía nó với một tiếng thở dài. Cảm giác mệt mỏi sau một ngày học tập làm anh cảm thấy việc quan trọng nhất trong cuộc đời của anh bây giờ chính là một giấc ngủ dài trên chiếc ghế Sofa mềm mại này.
Đôi mắt màu có màu xám của Karlin từ từ nhắm lại với một gánh nặng ngàn cân và chỉ trong một khoảng khắc ngay sau đó, anh chàng Karlin chiềm vào giấc ngủ
***
Vào một khoảng thời gian không xác định, Karlin bật tỉnh, mở đôi mắt xám xịt như làn xương của cậu được mở ra, vì đầu óc còn trán ván sau giấc ngủ của mình nên Karlin gần như chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu.
Và với một tiếng thở dài
Karlin ngồi bậc dậy, rồi tiến lại gần chiếc TV rồi mở nó lên
"Thông tin mới ! khu định cư nam cực Tifan vừa xảy ra giết người, nạn nhân là Rowan Lindeff, 25 tuổi, một công nhân dầu mỏ, một người chồng, người bố với hai người con..anh được tìm thấy ở khách sạn Karlau sáng nay..."
"Chuyển kênh" anh lên tiếng với giọng địu mệt mỏi
"Xác nhận lại vụ cháy ở thành phố London sáng nay, thông tin về số người bị thương đã được làm rõ"
"Chuyển kênh"
"Chào mừng các bạn đền với chương trình "Trò chuyện lúc 6h" được phát sống vào 6h mỗi ngày, và hôm nay xin hãy chào đón một cách nồng nhiệt vị khách mời đặc biệt của chúng ta, và người đó không ai khác ngoài tiến sĩ, nhà khoa học Hirune Frode của sở nghiên cứu công nghệ của thành phố Berlin, cô còn được biết đến là người đã tạo ra "Thuốc chống lão hóa".
"Cảm ơn anh Jerry, xin chào mọi người như đã được giới thiệu tôi là Hirune Frode của sở nghiên cứu công nghệ của thành phố Berlin...."
Karlin im lặng quan quan sát chương trình trong chóc lát
'Có vẻ cái này là ổn nhất, bây giờ thì chỉ cần tìm gì đó bỏ bụng là được'
Cậu sau đó đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách
Phòng bếp, Karlin bước từng bước nhanh chóng và mở tủ lạnh ra với cái bụng đang cồn cào, nhưng đáng tiếc cho anh, chiếc tủ lạnh anh tin tưởng mỗi ngày lúc này đã trống rỗng
"_"
'chết tiệt, hết đồ ăn rồi, sao mà nhanh thế...chết tiệt ! có vẻ phải từ bỏ việc vừa xem vừa ăn rồi' Karlin lắc đầu mình sau đó thở dài, sau đó quay sang nhìn đồng hồ treo trên tường ở gần đó
'Mới 7h6, vẫn còn khá sớm, chắc đủ để mình làm vài món...nhưng...lười quá...chắc mua đại gì ăn vậy'
Karlin thở dài, cậu tiến vào phòng khách tắt đi chiếc TV của mình và nhanh chóng di chuyển vào phòng ngủ, nơi mà có chứa một chiếc tủ cây nhỏ mà cậu chuyên dùng để chứa quần áo.
Karlin đẩy cánh cửa của phòng tắm. Ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn trần chiếu xuống. Tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen cũ vang lên, đều đặn và dịu dàng như một bản nhạc buồn. Hơi nước ấm của nó bốc lên từ nền nhà, mang theo mùi thơm thoang thoảng của xà phòng còn sót lại từ lần sử dụng trước.
Mái tóc cậu rối bù, những lọn tóc vàng kim phủ xuống trán ẩm mồ hôi, dù sao từ lúc vào nhà rồi chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế Sofa thì cậu cũng không bậc điều hòa trong phòng khách nên thân thể của cậu lúc này dính đầy mô hôi.
Cậu đứng yên một lúc, như để cảm nhận sự yên tĩnh bao quanh mình, đôi tay buông thõng hai bên cơ thể.
Gương trên bức tường của phòng tắm phủ đầy hơi nước, che khuất hình ảnh lờ mờ của chính cậu. Chầm chậm, cậu đưa tay lên lau mặt kính lạnh lẽo, để lộ ra khuôn mặt cảu chính bản thân bên trong. Với một tiếng thở dài cậu bước về phía vòi sen, bật nước và cứ thể để dòng nước ấm cuốn đi mọi mệt nhọc trong ngày của cậu.
.
.
.
"Cảm ơn quý khách ạ" Người nhân viên bán hàng lịch sự nói lời cảm ơn khi cậu thanh niên rời đi
Cậu thanh niên với mái tóc vàng óng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với dáng vẻ bình dị và gần gũi. Trên người cậu là một chiếc áo sơ mi vải linen màu trắng ngà, cổ trụ đơn giản, phần tay tay áo được xắn lên đến khuỷu, để lộ đôi cánh tay rắn rỏi nhưng không quá phô trương. Phần vạt áo được sơ vin vào một chiếc quần vải thô màu nâu nhạt, dáng suông, với vài nếp nhăn tự nhiên như thể đã qua được mặt qua nhiều lần như vậy.
Chiếc thắt lưng da màu đen với mặt khóa bạc mờ nhạt càng làm tăng thêm vẻ cổ điển của anh. Dưới chân của cậu là một đôi giày da nâu mềm, kiểu dáng đơn giản, đế thấp, cho thấy sự chú trọng vào tính thực dụng hơn là cầu kỳ. Phía trên tay trái, cậu đeo một chiếc đồng hồ điện tử với dây nhựa màu đen, đơn giản như đẹp đẽ và dễ dàng sử dụng. Còn tay phải là một chiếc bộc đơn giản đựng phần cơm cuộn mà cậu vừa mua.
Karlin thở dài nhìn xung quanh rồi cất bước tiến lại khu vực công viên gần đó
Trong ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn đường, karlin ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ ở công viên. Nơi mà không gian bao trùm không gian bằng màn sương nhè nhẹ, và gió thổi qua hàng cây xào xạc, mang theo mùi hương của đất ẩm và lá khô.
Xung quanh, công viên hôm nay vắng lặng đến lạ thường. Thứ âm thanh thanh duy nhất còn tồn tại ở nơi này là những tiếng dế kêu phát ra từ bụi cỏ.
Trong tiếng lá cây xào xạc trong làn gió mát. Anh nhấc từng cuộn cơm lên, chậm rãi đưa vào miệng, vị mằn mặn của rong biển hòa cùng sự mềm mại của cơm trắng khiến anh thoáng mỉm cười.
Một rồi đột nhiên, chiếc đũa bổng rớt khỏi tay anh vì sự rung rãy
'Cái..quái..g..ì vậy....Aaaa'
Karlin đột nhiên cuối người ôm lấy đầu của bản thân, lúc này không biết từ đâu ra, anh lại cảm thấy một cơn đau kinh hoàng ập đến, cánh tay anh run rẩy vì cơn đau đớn không thể kiểm soát xuất phát đến từ phần đầu, Những âm thanh kỳ lạ cứ vang vọng trong đầu anh, tựa như những con sóng dữ dội đập liên hồi vào bờ, đến rồi lại đi với tần suất đều đặn.
Khuôn mặt cậu đầy mồ hôi, cảm giác sợ hãi vẫn bao chùm lấy chàng trai tội nghiệp đang ngồi một mình ở công viên lạnh lẽo
'Cái...quái gì vừa xảy ra thế'
'Chết tiệt đầu mình'
Karlin lấy tay ôm lấy đầu để cố gắng trấn tĩnh bản thân, anh hít thở không khí xung quanh một cách nặng nề và cố gắng để bình tĩnh lại
'chuyện quái gì vậy ?!?!'
'Sao mà...'
'Chết tiệt..hay là mình bị bệnh gì rồi ??'
' Nhưng mình vẫn cảm thấy ổn mà ??'
'Chết tiệt, về nhà cái đã sáng mai phải xin nghỉ phép để đi khám mới được, haiz...không hiểu sao đang yên đang lành lại bị bệnh'
.
.
Bước vào cửa một lần nữa, cậu nhanh chóng thay đi bộ đồ hiện tại của bản thân bằng một chiếc áo ngủ đơn giản đã được chuẩn bị trước đặt ở phòng khách
Nằm trên chiếc giường mềm mại với thiết bị Netlink bên tay phải, Karlinh nhanh chóng đăng nhập vào Netchat, ứng dụng nhắn tin lớn nhất hành tinh hiện giờ. Sau một hồi nằm bất động, cậu gửi tin nhắn vào nhóm chat nhỏ của mình, nơi chỉ có bốn thành viên, bao gồm cả cậu."
= Mong chờ đến chủ nhật quá ! = Karlin
= Rồi rồi lo mà học bài đi, vào thứ 4 sẽ có tiết kiểm tra môn toán đấy = Senna
= Tớ biết rồi, để tớ học = Karlin
= Karlin cũng biết học cơ à ???? = Vain
= Ừa ha, tớ quên mất = Senna
= ...... = Karlin
= Các cậu nên ngủ đi , tối rồi = Grant
= Chào buổi tối Grant !!! = Senna
= chào buổi tối Senna = Grant
Ánh mắt của anh mờ ảo trông chóc lát, anh lấy bàn tay phải lóp lấy trán. không hiểu tại sao vào lúc này một cơn buồn ngủ bao trùm lấy anh
Karlin nhíu mày, ngón tay bóp lấy trán anh bỗng dừng lại. Tại sao anh lại buồn ngủ đột ngột như thế ?? là một con người sống về đêm và đã hoàn toàn thích ứng được với giờ giấc tại sao lúc này, lúc mà thời gian chỉ mới chỉ 8h tối, thì một cơn buồn ngủ lại chùm lấy anh? Cơn mệt mỏi lạ lùng này không giống như sự uể oải thông thường chút nào, mà nó có cảm giác giống như một chiếc chăn nặng nề phủ kín tâm trí anh, ép anh vào một trạng thái mơ hồ kỳ lạ. Đôi mắt của Karlin dần trở nên nặng trĩu hơn, và những hàng tin nhắn trên trên màn hình Netchat bắt đầu nhòe đi.
Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể của anh lúc này giống như bị đè lên bởi một lực cản vô hình không rõ ràng. Tim anh dần đập chậm lại, nhịp thở cũng trầm xuống. Và trước khi Karlin kịp làm gì khác, một màn sương dày đặc như phủ kín tâm trí anh, kéo anh vào một giấc ngủ không thể cưỡng lại, sâu thẳm và đầy bí ẩn.
Và rồi sau đó, trong màn bóng tối vĩnh hằng, một giọng nó kì quái lạ lùng nhưng thật quen thuộc vang lên...nó thì thầm vào tai của anh một cách nhẹ nhàng.
[ Người Thử Thách, hãy sẵn sàng cho thử thách đầu tiên của bạn ]
[ Mong Định Mệnh dẫn lối bạn, người thử thách ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro