Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trong vô thức, Ryo đá phải vật gì đó ở dưới chân mình. Vật ấy bị che khuất bởi bóng đêm. Cậu cúi xuống, nhặt nó lên và nhận ra đó chính là huy chương bạc của những năm trung học. Huy chương bạc ấy đã thay đổi khá nhiều; nó méo mó, trầy xước, không còn vẻ sáng bóng như trước.

Ryo nhìn chằm chằm vào huy chương trong tay, những kỷ niệm buồn vui lẫn lộn ùa về. Ánh trăng vẫn chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa u buồn.

Ryo (khẽ miệng nói): Mình đã không thể cười khi chơi cầu lông được nữa rồi.

Những lời nói của Ryo vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, như một lời nhắc nhở về những khó khăn và tổn thương mà cậu đã trải qua.

Ryo chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn sáng lấp lánh trên nền trời đêm tĩnh mịch. Cậu nhớ lại những giây phút hạnh phúc trên sân đấu, những lần cậu chiến thắng và nụ cười rạng rỡ trên môi bạn bè. Nhưng những ký ức đẹp đó giờ đây chỉ còn là quá khứ xa xôi.

Ryo thở dài, lòng trĩu nặng. Cậu biết rằng để vượt qua những đau thương này, cậu cần nhiều hơn những kỷ niệm và huy chương. Điều cậu cần là niềm tin vào bản thân và sự quyết tâm vượt qua mọi khó khăn. Nhưng liệu cậu có thể tìm thấy những điều đó một lần nữa hay không?

Ánh trăng vẫn soi rọi qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh yên bình và đầy suy tư. Ryo biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu sẽ cần phải tự hỏi bản thân mình rằng liệu có đáng để bước tiếp hay không. Và cậu quyết định cho bản thân thêm thời gian để tìm câu trả lời.

Lúc này là 5 giờ sáng, Ryo cũng chẳng thể ngủ được nữa. Cậu quyết định ra ngoài đi dạo, hy vọng không khí buổi sáng sẽ giúp cậu thanh thản hơn.

Ryo (thầm nghĩ): Đã lâu rồi mình không thức dậy vào sáng sớm để chạy bộ nữa...

Ryo bước ra khỏi nhà, hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Cậu đi dạo đến công viên gần đó, nơi mà cậu đã từng rất quen thuộc nhưng nay lại trở nên xa lạ đến lạ nhường nào.

Không khí sáng sớm trong lành, gió hiu hiu tươi mát, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cỏ cây. Những ký ức xưa cũ bất giác ùa về, gợi lên trong Ryo nhiều hình ảnh quen thuộc.

Tại nơi này, hồi tiểu học, cậu đã nỗ lực tập luyện bất kể ngày đêm. Ryo nhớ lại những buổi sáng sớm tinh mơ, khi cả công viên còn chìm trong giấc ngủ, cậu đã một mình đến đây để rèn luyện. Cậu tập đến chân tay rã rời, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng vẫn không ngừng kiên trì và đầy quyết tâm.

Hình ảnh của chính mình với nụ cười rạng rỡ, tận hưởng niềm vui khi chơi cầu lông, hiện lên rõ ràng trong tâm trí Ryo. Cậu nhớ cảm giác hạnh phúc khi mỗi cú đánh cầu đều chính xác, khi mọi nỗ lực được đền đáp bằng những chiến thắng.

Ryo (thầm nghĩ): Mình đã từng yêu thích cầu lông đến vậy, đã từng tận hưởng từng khoảnh khắc chơi nó...

Ryo tiếp tục bước đi, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ và ký ức. Những cây cối xung quanh như hiểu được tâm trạng của cậu, đung đưa nhè nhẹ theo gió, tạo nên một khung cảnh yên bình và lắng đọng.

Cậu dừng lại ở một ghế đá, nơi mà ngày xưa cậu thường ngồi nghỉ sau những buổi tập luyện mệt mỏi. Ryo ngồi xuống, mắt nhìn xa xăm, lòng ngổn ngang những cảm xúc.

Ánh nắng bắt đầu len lỏi qua những tán lá, chiếu xuống công viên, làm bừng sáng cả không gian. Ryo hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự yên bình của buổi sáng.

Ryo (thầm nghĩ): Có lẽ, mình đã đánh mất đi niềm vui khi chơi cầu lông. Nhưng liệu mình có thể tìm lại được nó không?

Ryo ngồi đó, suy tư và trầm ngâm. Những hình ảnh và ký ức từ quá khứ cứ liên tục hiện lên, như muốn nhắc nhở cậu về niềm đam mê mà cậu đã từng có.

Bỗng từ xa, một giọng nói quen thuộc vang lên:

Ai đó: Ryo...-san?

Ryo giật mình, quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm người vừa gọi mình. Trước mặt cậu là Yui, một người bạn cậu biết đã lâu từ CLB cầu lông.

Ryo (bất ngờ): Yui?

Yui bước đến gần, khuôn mặt ánh lên sự ngạc nhiên và niềm vui:

Yui: Cậu làm gì ở đây vào giờ này vậy? Lẽ nào cậu đang tập thể dục? (mong chờ)

Ryo cười nhẹ, lắc đầu:

Ryo: Không đâu, tớ chẳng ngủ được nên đi dạo thôi. Còn cậu chắc đang chạy bộ nhỉ?

Yui gật đầu, cười tươi:

Yui: Vâng! Tớ chạy bộ mỗi sáng để duy trì thể lực. Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy!

Ryo nhìn Yui, cảm nhận sự chân thành và năng lượng tích cực từ cô bạn.

Ryo: Ừ, tớ cũng bất ngờ khi gặp cậu. Tớ tưởng rằng CLB cầu lông chỉ tập luyện vào buổi chiều thôi chứ?

Yui nhún vai, cười nhẹ:

Yui: Đúng là vậy, nhưng tớ muốn duy trì thể lực tốt nhất có thể, nên tớ thường chạy bộ vào buổi sáng. Nó giúp tớ cảm thấy khỏe khoắn và sảng khoái hơn.

Ryo gật gù, ngắm nhìn công viên bắt đầu bừng tỉnh với ánh nắng sớm.

Ryo: Tớ hiểu. Chắc hẳn cậu rất yêu thích cầu lông.

Yui cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm đam mê:

Yui: Đúng vậy! Cầu lông không chỉ là môn thể thao yêu thích mà còn là niềm đam mê lớn của tớ. Nó giúp tớ cảm thấy tự do và sống động.

Ryo im lặng, suy nghĩ về những lời nói của Yui. Cậu nhớ lại cảm giác khi mình cũng đã từng đam mê cầu lông đến vậy.

Yui: À, Ryo... Cậu có bao giờ nghĩ đến việc quay lại chơi cầu lông không? Tớ nhớ cậu từng là một tay vợt rất giỏi.

Ryo ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự:

Ryo: Tớ không biết nữa... Đã lâu rồi tớ không chơi, và có lẽ tớ đã mất đi niềm vui khi đánh cầu lông. Nhưng mà, Yui này, làm sao cậu biết về quá khứ của tớ?

Yui thoáng chốc im lặng, ánh mắt có vẻ khó nói. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Ryo:

Yui: À... thật ra... Tớ đã theo dõi cậu từ hồi tiểu học đến trung học. Tớ luôn ngưỡng mộ tài năng và niềm đam mê của cậu.

Ryo mở to mắt, bất ngờ và xúc động:

Ryo: Thật sao? Tớ không ngờ...

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, khiến Ryo cảm thấy bối rối. Lúc này, Ryo định quay người rời đi. Yui bất chợt chạy đến và nắm lấy tay cậu.

Ryo, ngạc nhiên và hơi ngại ngùng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Yui:

Ryo: Yui?

Yui, ngượng ngùng bỏ tay ra, ánh mắt lấp lánh sự do dự, giọng nói nhỏ nhẹ:

Yui: Mình... mình có chuyện muốn hỏi cậu. Tại sao cậu lại từ bỏ cầu lông? Mỗi lần thấy mọi người chơi cầu lông, tớ thấy cậu trông buồn lắm.

Ryo, lúng túng, cảm thấy tim đập nhanh hơn, không biết phải trả lời thế nào:

Ryo: À... thì... (nhìn xuống đất, cảm thấy khó xử)

Yui nhận ra mình đã đi quá giới hạn, ánh mắt tràn đầy sự hối hận, bước lùi lại một bước:

Yui: Xin lỗi cậu! Tớ không nên hỏi vậy... (ngượng ngùng lùi về sau, �nh mắt tràn đầy lo lắng)

Ryo, trấn tĩnh lại, cố gắng nở một nụ cười để làm dịu không khí:

Ryo: Không sao đâu, Yui. Cậu chỉ quan tâm thôi mà. Nhưng tớ có việc phải đi trước đây. Cậu về cẩn thận nhé!

Ryo quay lưng đi, để lại Yui một mình cô đơn tại công viên. Cô gái trẻ đứng bối rối nhìn theo bóng lưng của Ryo, cảm nhận lòng mình trở nên trống rỗng. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu ló dạng, chiếu rọi lên khuôn mặt đầy suy tư của cô.

Yui, vẫn đứng đó, cảm thấy có điều gì đó chưa được giải quyết. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi gọi với theo:

Yui: Ryo! Đợi đã!

Ryo dừng bước, quay lại nhìn Yui với ánh mắt thắc mắc.

Yui: Tớ... tớ chỉ muốn nói rằng... nếu cậu cần ai đó để tâm sự, tớ luôn ở đây. Cậu không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình.

Ryo cảm thấy lòng mình ấm lên. Cậu gật đầu, cảm ơn Yui bằng một nụ cười:

Ryo: Cảm ơn cậu, Yui. Tớ sẽ nhớ điều đó.

Ryo tiếp tục bước đi, để lại Yui đứng lặng nhìn theo. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn còn lo lắng cho Ryo.

Ryo vừa đi vừa ngại ngùng, trong đầu vẫn còn ám ảnh bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Cậu nghĩ thầm, cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút:

Ryo (thầm nghĩ): Cậu ấy đột nhiên nắm tay mình. Cô ấy thật sự dễ thương quá!

Trời dần sáng, những tia nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt Ryo, làm hiện rõ những biểu cảm phức tạp của cậu. Cậu ngước lên nhìn thẳng vào mặt trời, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp người.

Ryo khẽ thốt lên: Lý do mà mình từ bỏ à...

Những kỷ niệm và suy nghĩ bắt đầu ùa về trong tâm trí Ryo. Cậu nhớ lại những ngày tháng đầy áp lực và sự kỳ vọng từ mọi người, từ huấn luyện viên đến bạn bè và gia đình. Những trận đấu căng thẳng, những chấn thương không ngừng làm cậu mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

Ryo dừng lại dưới gốc cây, ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Cậu cảm nhận sự mát mẻ và yên bình của buổi sáng, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nỗi niềm chưa được giải tỏa.

Ryo (thầm nghĩ): Mình đã từng yêu thích cầu lông đến vậy, nhưng rồi mọi thứ trở nên quá nặng nề. Liệu mình có thể tìm lại niềm đam mê đó một lần nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro