Chương 6
Ryo cảm thấy như đang chìm dần vào bóng tối, mỗi bước đi đều nặng nề và đau đớn. Những lời chế giễu và tiếng cười khinh miệt không ngừng vang lên trong đầu cậu, khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng và mất phương hướng.
Kenji bỗng kéo Ryo lại, đôi mắt đầy sự tức giận và thất vọng. Cậu không thể chấp nhận cách Ryo đang bỏ cuộc.
Kenji: Mày có cần làm quá lên thế không?
Ryo cúi đầu, giọng nói buồn sầu và mệt mỏi:
Ryo: Thôi, về đi.
Kenji không kìm được tức giận, quát lên, giọng nói vang lên đầy sự phẫn nộ và bất mãn:
Kenji: Mày dừng lại được không! Sao lúc nào mày cũng nghĩ đến thất bại vậy! Ryo của ngày xưa đâu rồi? Người mà tao ngưỡng mộ đâu rồi? Trả lời tao đi!
Ryo bất ngờ trước hành động và lời nói của Kenji, ánh mắt đầy sự bất an và ngỡ ngàng. Cậu muốn né tránh câu hỏi, nhưng không biết phải làm sao.
Ryo: Người trước kia của mình ư... Chắc đã biến mất rồi. (buồn)
Kenji giữ chặt cổ áo của Ryo, giọng nói trở nên tha thiết hơn, ánh mắt kiên quyết:
Kenji: Nếu mất thì mày có thể tìm lại mà! Cùng tìm lại nào, Ryo!
Ryo nhìn vào mắt Kenji, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm từ bạn mình. Nhưng cậu vẫn cảm thấy nỗi đau và sự thất vọng quá lớn.
Ryo: Tao không biết liệu có thể trở lại như trước không nữa. (giọng yếu ớt)
Kenji thở dài, nhưng không buông tay. Giọng nói của cậu đầy sự kiên nhẫn và hy vọng:
Kenji: Đừng nói thế, Ryo. Mày đã từng mạnh mẽ và kiên cường. Bây giờ cũng có thể vậy. Hãy cùng nhau, tao sẽ không để mày đi một mình.
Ryo chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng đi. Kenji cũng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu dừng lại. Cả hai cùng bước đi, bầu không khí trầm lặng bao quanh họ.
Đêm đến, một màn đêm tĩnh lặng bao trùm. Cảnh chuyển đến một thời điểm trong quá khứ (20-10-2022), tại nhà thi đấu của trường Yamato.
Không gian ồn ào với tiếng cổ vũ vang dội từ khán đài. Cả sân đấu chìm trong không khí căng thẳng và hồi hộp. Đèn sáng rực chiếu xuống sân đấu, tạo nên một khung cảnh như trong một trận chiến quan trọng.
Bình luận viên của trận đấu, giọng nói đầy hào hứng và nhiệt huyết, vang lên qua loa phóng thanh:
Bình luận viên: Thật không thể ngờ, tuyển thủ Kobayashi Ryo, được mệnh danh là "VUA SÂN ĐẤU", đã tiến vào chung kết với tỉ số áp đảo trước hạt giống số 1 của trường Yamato. Bây giờ, cậu phải đối đầu với nhà vô địch năm ngoái... Trường Yamato, Kazuyama Yuki!
Cảnh chuyển nhanh đến hình ảnh Ryo quỳ gối trước đối thủ của cậu ở trận chung kết. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cậu, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn đấu. Các giọng nói bắt đầu vang lên nhói tai, chúng hỗn loạn, tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc.
Khán giả, giọng nói đầy khinh miệt và chế giễu, xen lẫn tiếng cười nhạo báng:
Khán giả 1: Thật không ngờ cậu lại thua dễ dàng thế này!
Khán giả 2: Tưởng gì, chỉ được cái danh thôi!
Khán giả 3: Nhìn cậu ta kìa, thật đáng xấu hổ!
Đối thủ đứng trước Ryo, cười to, giọng nói khinh bỉ và đầy tự mãn:
Đối thủ: Đứng lên nào, Ryo... (cười lớn)
Ryo cảm thấy như bị đè nén dưới áp lực khủng khiếp của những lời chế giễu và tiếng cười. Cậu không chịu nổi nữa, toàn thân run rẩy, mắt nhắm chặt, hét to lên, giọng nói đầy sự đau đớn và tuyệt vọng:
Ryo: BIẾN ĐI!!! BIẾN HẾT ĐI!!! TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ DỐI!!!
Trong tâm trí Ryo, những hình ảnh của trận đấu năm đó hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hình ảnh cậu đứng trên sân đấu, đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, người mà ai cũng ngưỡng mộ.
Giọng nói của bình luận viên lại vang lên trong đầu cậu, âm thanh hòa quyện với tiếng hò reo của khán giả:
Bình luận viên: Và đây là khoảnh khắc mà tất cả chúng ta đều chờ đợi! Kobayashi Ryo đang chuẩn bị cho cú đánh quyết định...
Nhưng cú đánh quyết định đó đã không thành công. Cảnh tượng tiếp theo là Ryo bị đối thủ đánh bại, quỳ gục xuống sàn đấu.
Ryo trong suy nghĩ, giọng nói nghẹn ngào và đầy đau khổ:
Ryo: Tại sao lại như thế... Mình đã cố gắng hết sức rồi mà... Tại sao...
Hình ảnh đối thủ cúi xuống, nụ cười chế giễu trên môi, và những lời nói khinh bỉ vang lên, như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim cậu:
Đối thủ: Cậu nghĩ cậu là vua sao, Ryo? Đúng là một trò hề. Hãy về nhà và đừng bao giờ trở lại đây nữa.
Cơn ác mộng tiếp tục hành hạ tâm trí Ryo, tiếng cười chế giễu của khán giả và đối thủ không ngừng vang lên, như muốn nghiền nát tất cả niềm tin và hy vọng của cậu.
Ryo nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở cậu nặng nề và khó nhọc.
Ryo (trong suy nghĩ, giọng nói đầy lo lắng và thất vọng):
Ryo: Lại là cơn ác mộng đó... lại thất bại đó, tại nơi đó, tại thời điểm đó, tại đối thủ đó. Mình lại gục ngã một lần nữa...
Gió từ khe cửa sổ luồng vào, Ryo bừng tỉnh. Cậu bật dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ryo: Chết tiệt, vẫn là nó! Mà mấy giờ rồi nhỉ?
Căn phòng bao phủ một màu đen như mực, chỉ có ánh trăng le lói qua khe cửa sổ. Ryo đứng dậy, định kéo rèm lại để che bớt ánh sáng. Tuy nhiên, khi bước chân, cậu vô tình trượt ngã. Theo bản năng, Ryo nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.
Một tiếng "roẹt" vang lên, cửa sổ mở toang ra. Ánh trăng soi rọi qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng. Ryo ngước nhìn lên, thấy trăng tròn tỏa sáng giữa bầu trời đêm, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng nhưng lại đầy tâm trạng.
Ryo đứng dậy, ánh mắt lơ đễnh dừng lại trên bàn học, nơi có tờ giấy đăng ký CLB mà Haru đưa cho cậu. Cậu nhặt tờ giấy lên, nhàu nát nó trong tay rồi ném đi, như muốn xóa bỏ mọi áp lực và hy vọng mà Haru đã đặt vào cậu.
Ánh mắt Ryo lơ đãng nhìn quanh phòng, rồi dừng lại trước tủ kính trưng bày những thành tích của mình từ trước đến nay. Những huy chương vàng, những chiếc cúp lấp lánh từ hồi tiểu học đến trung học, tất cả đều nằm im lìm trong tủ kính, như những chứng nhân của một thời hoàng kim đã qua.
Cậu bước đến tủ kính, mở cánh cửa tủ và lấy ra một chiếc cúp vàng lấp lánh cùng với tấm ảnh hồi nhỏ của mình. Bức ảnh đó đã làm Ryo nhớ lại những kỷ niệm năm xưa, khi cậu lần đầu đạt chức vô địch của giải mùa Xuân.
(Giải mùa Xuân là một giải đấu lớn của nhiều môn thể thao, trong đó có cả cầu lông. Chỉ những tuyển thủ xuất sắc từ giải mùa Hè và mùa Đông mới có thể tham gia.)
Ryo ngồi xuống, nhìn chăm chú vào bức ảnh và chiếc cúp trong tay, ánh mắt dần trở nên xa xăm. Những ký ức từ quá khứ ùa về, làm Ryo cảm thấy trái tim mình như bị đè nén bởi một gánh nặng vô hình.
Ryo (thầm nghĩ): Mình của ngày ấy, mình đã từng tự hào và đầy nhiệt huyết như thế...
Ryo tiếp tục nhìn vào chiếc cúp, cảm thấy lòng mình trĩu nặng hơn bởi những kỷ niệm đẹp và những thất bại đắng cay. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của cậu, như muốn an ủi và động viên.
Ryo (thầm nghĩ): Có lẽ, mình đã để những thất bại làm mờ đi ánh sáng của quá khứ. Nhưng liệu mình có thể tìm lại được niềm đam mê và sức mạnh của ngày xưa không?
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ thoáng qua đầu Ryo, một ý nghĩ về việc quay trở lại sân đấu. Nhưng ngay lập tức, cậu lắc đầu, như muốn xua tan ý nghĩ đó.
Ryo (thầm nghĩ): Không... mình không thể. Những tổn thương quá lớn, mình không thể quay lại được nữa.
Ryo đặt chiếc cúp và bức ảnh trở lại tủ kính, ánh mắt vẫn đầy sự do dự và lưỡng lự. Cậu bước đến cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng tròn sáng rực, như một lời nhắc nhở về những giấc mơ và hy vọng vẫn còn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro