Chương 5
Sau khi dọn vệ sinh xong, Ryo và Kenji rời khỏi lớp với hơi thở phào nhẹ nhõm. Họ thu dọn dụng cụ, lau mồ hôi trên trán và bước ra khỏi lớp học. Ánh nắng buổi chiều ấm áp len qua những tán cây, chiếu sáng con đường dẫn đến nhà thi đấu.
Ryo, nhún vai: "Tại sao tao cũng phải đi nhỉ?"
Kenji, cười khẩy: "Thôi nào, dù sao không có tao thì mày cũng đâu về được! Mày quên rồi à?"
Ryo, thở dài, nhìn Kenji: "Mày tính tới nước này luôn à."
Kenji, vỗ vai Ryo, cười hề hề: "Đúng rồi. Mày nên biết ơn tao mới phải. Bạn bè là để giúp đỡ nhau mà."
Ryo, bất lực nhìn người bạn của mình: "Biết ơn mày? Mày làm tao khổ thôi."
Khi tới nhà thi đấu, những âm thanh quen thuộc lại vang lên. Tiếng đập cầu, tiếng giày ma sát với sàn, tiếng hò reo của các vận động viên. Những âm thanh này đã được nghe đi nghe lại biết bao nhiêu lần mà chẳng thể đếm xuể. Đối với mọi người, đó chỉ là những âm thanh hỗn tạp, nhưng đối với Ryo, những âm thanh này mang lại những cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, cảm giác vỡ òa khi chiến thắng.
NHƯNG! Tất cả giờ chỉ còn là một quá khứ đen tối đang bị bao phủ bởi màn sương dày đặc. Nếu chỉ có ánh sáng của hy vọng thôi thì khó mà phá tan được cảm xúc đầy vết thương đó. Trong tâm trí Ryo lại hiện lên hình ảnh của một con quái vật, nó đã làm dập tắt tất cả cảm xúc ấy một cách tàn bạo.
Ryo đứng lặng, nhìn quanh nhà thi đấu. Những ký ức về những trận đấu căng thẳng, những giây phút vinh quang và cả những thất bại đau đớn ùa về. Cậu cảm thấy như bị đè nặng bởi những ký ức đó, nỗi đau và sự thất vọng tràn ngập trong lòng.
Trong tâm trí Ryo, những lời nói đầy ám ảnh lại vang lên:
Đối thủ: "Ryo... mày giỏi lắm đấy."
Đối thủ: "Ryo... mày quỳ xuống đi nào..."
Đối thủ: "Ryo... mày cầu xin đi nào..."
Đối thủ: "Ryo... mày chỉ xứng đáng ở dưới chân tao mà thôi..."
Những lời nói đó như những lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào tâm trí Ryo, làm cho cảm xúc của cậu bị dập tắt một cách bạo lực. Cậu cảm thấy như bị đè nặng bởi những ký ức đó, nỗi đau và sự thất vọng tràn ngập trong lòng.
Những hình ảnh tiếp tục ùa về, rõ ràng và sống động. Ryo nhìn thấy mình đang quỳ gối trên sân, mồ hôi và máu trộn lẫn trên gương mặt. Trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, như muốn vỡ ra. Tiếng cười của đối thủ trong quá khứ vang lên, lạnh lùng và đầy khinh bỉ.
Đối thủ: "Mày nhớ không, Ryo? Mày đã cố gắng đến mức nào. Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa."
Ryo, giận dữ nhưng bất lực: "Đừng... đừng nói nữa!"
Đối thủ, tiến đến gần, cúi xuống nhìn vào mắt Ryo: "Mày sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của tao. Mày mãi mãi chỉ là kẻ bại trận."
Ryo cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân run rẩy, không thể đứng vững. Cậu cảm thấy mình như bị một gánh nặng khổng lồ đè nặng, không thể thoát ra.
Đối thủ: "Ryo... mày chỉ xứng đáng ở dưới chân tao mà thôi..."
Ryo hét lên, giọng đầy đau đớn và tức giận: "BIẾN ĐI! TAO KHÔNG MUỐN THẤY MÀY NỮA!"
Nhưng tiếng cười của kẻ trong quá khứ vẫn vang vọng, đeo bám lấy Ryo như một cơn ác mộng không dứt. Ryo cảm thấy mình như rơi vào hố sâu không lối thoát, bị bao trùm bởi bóng tối và nỗi sợ hãi.
Giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần lo lắng bỗng vang lên giữa sự hỗn loạn xung quanh:
Yui, lo lắng: Ryo! Cậu có sao không? Cậu có nghe mình nói không?
Những âm thanh khác nhau cũng vang lên, tạo thành một bức tranh âm thanh hỗn độn:
Kenji: Mày sao vậy, Ryo? Nhìn mày không ổn chút nào. Trông mày như người vừa trải qua một trận chiến vậy.
Ryo như chìm vào một giấc mơ ác mộng, ý thức của cậu trở nên mơ hồ. Nhưng rồi cậu giật mình tỉnh lại, và trước mặt cậu là một khuôn mặt quen thuộc. Đôi mắt của Yui đầy lo lắng nhìn cậu chăm chú.
Yui: Cậu ổn chứ? Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi quá.
Ryo ngại ngùng: Mặt cậu... gần quá...! Cậu không cần lo lắng quá đâu, tớ chỉ hơi mệt thôi. Chắc do thức khuya học bài.
Yui bất ngờ lùi lại, vẻ ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt, đôi má ửng hồng. Cô gái nhìn xuống đất một lúc, rồi ngước lên với đôi mắt ngập ngừng:
Yui: À... à... Anh Haru đang... tìm cậu, Ryo. Anhấynóicóviệcquantrọngmuốnbànvớicậu. Mìnhkhôngbiếtrõ, nhưngcóvẻnhưlàvềbuổihộpsắptới. (nói nhanh và ngại ngùng)
Ryo cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng để an ủi Yui:
Ryo ngượng ngùng: Tớ... biết rồi. Cảm ơn cậu đã báo, Yui.
Đằng sau hai người ngại ngùng kia, hai người khác đang cười khúc khích với nhau:
Aoi: Này Tanaka, cậu thấy không? Hai cậu ấy lại chìm vào không gian riêng tư rồi. Thật đáng yêu phải không?
Kenji: Đúng vậy, chẳng thấy gì ngoài họ. Lần này chắc chắn là chuyện lớn đây.
Ryo quay lại, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng:
Ryo: THẰNG KIA!!! Mày cười gì vậy???
Kenji cười lớn, cố gắng giữ bình tĩnh:
Kenji: Không có gì đâu, anh bạn. Chỉ là nhìn hai cậu hạnh phúc quá thôi. (nháy mắt)
Ryo tức giận rượt đuổi Kenji, tạo nên một cảnh tượng hài hước:
Ryo: Cái thằng ngố này!!!! Tao cho mày biết tay!
Giữa sự nhộn nhịp, một giọng nói khác vang lên:
Haru: Có chuyện gì thế mọi người, vui nhỉ?
Aoi và Yui nhìn thấy Ryo đang rượt Kenji, cả hai nghĩ thầm:
Aoi và Yui (cùng nghĩ): Như vậy là vui dữ chưa?
Haru ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt mở to đầy bất ngờ:
Haru: Sao hai đứa kia tập chạy sớm vậy? Chuyện gì đang diễn ra thế?
Aoi cười khúc khích, định nói nhưng Yui đã nhanh chóng bịt miệng lại:
Aoi: Thật ra Yui và Ry...
Yui đỏ mặt, ngại ngùng giải thích nhanh:
Yui: Thật ra, bọn em chỉ đang chơi với nhau thôi anh, không có gì đâu. Anh đừng quan tâm quá. (ngại ngùng, nói nhanh)
Haru nhướng mày, không khỏi tò mò:
Haru: Thật không? Nhìn có vẻ nghiêm trọng lắm.
Yui cố gắng giữ bình tĩnh, cười gượng gạo:
Yui: Dạ thật mà, không có gì đâu anh. Chỉ là Ryo và Kenji hơi quá đà chút thôi. (khẽ nói nhỏ)
Haru nhìn cả nhóm với vẻ thắc mắc nhưng không hỏi thêm gì, quay đi với nụ cười nhẹ trên môi:
Haru: Được rồi, các em cứ tiếp tục chơi nhé. Nhưng nhớ cẩn thận.
Haru bỗng gọi Ryo với nụ cười tự tin:
Haru cười tự tin: Này, Ryo, nhóc tham gia câu lạc bộ nhé?
Ryo bất chợt dừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng:
Ryo: Xin từ chối.
Haru ngạc nhiên, đôi mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên:
Haru: Tại sao lại không nhỉ? Cậu có thiên phú trời sinh mà.
Kenji đứng bên cạnh thở dài, thầm nghĩ: "Thôi xong".
Ryo nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng hơn:
Ryo: Thiên phú à... thật là vớ vẩn.
Haru nghiêng đầu, vẻ thắc mắc:
Haru: Vớ vẩn ư? Sao nhóc lại nghĩ vậy?
Ryo nhún vai, giọng điệu lạnh lùng nhưng không che giấu được sự giận dữ:
Ryo nghiêm túc nhưng không kém phần tức giận: Nếu anh tìm tôi chỉ để nói với tôi về việc này thì tôi xin từ chối. Tôi không muốn chơi cầu lông.
Haru cố gắng giữ giọng điệu chân thành, nhưng trong mắt vẫn hiện rõ vẻ thắc mắc:
Haru: Nhóc thực sự có tiềm năng và tài năng rất lớn. Vậy tại sao nhóc lại không...
Ryo nhanh chóng ngắt lời, ánh mắt đầy quyết tâm và sự thách thức:
Ryo: Tài năng? Tiềm năng? Anh nghĩ chúng là gì? Nó chính là tất cả những gì anh biết đấy à? Thật nhảm nhí!
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Kenji thấy tình hình không ổn, lên tiếng cố gắng hòa giải:
Kenji: Đội trưởng à, anh không thể đâu.
Haru kiên nhẫn, giọng điệu chắc nịch nhưng nhẹ nhàng hơn:
Haru: Sao không thể? Anh không nghĩ anh nhìn sai đâu.
Ryo nhìn thẳng vào mắt Haru, giọng nói đầy thách thức và một chút cay đắng:
Ryo: Thế anh có tất cả những thứ đó thì sao? Anh chắc sẽ thắng chứ?
Haru bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu chân thành:
Haru: Anh tin rằng với tài năng của mình, nhóc có thể làm nên chuyện lớn. Anh chỉ muốn nhóc thử một lần thôi.
Ryo quay lưng bỏ đi mà chẳng nhìn lại, giọng nói lạnh lùng và quyết đoán:
Ryo: Kenji, về thôi.
Kenji gọi với theo, giọng nói pha lẫn lo lắng:
Kenji: Này, này, Ryo!
Ryo vô tình mở miệng khẽ nói nhỏ, giọng nói chứa đựng nỗi thất vọng sâu sắc và cả sự chua xót:
Ryo: Nếu để thua thì chúng chẳng bằng rác rưởi.
Kenji nhìn theo Ryo, lòng trĩu nặng. Haru đứng lặng một lúc, mắt lấp lánh sự hy vọng và quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro