Chương 3
Haru: "Chờ đã, có thể nán lại một chút được không hai đứa?" Haru nói, giơ tay lên ra hiệu cho họ dừng lại.
Haru đưa cho cả hai tờ giấy đăng ký, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy thân thiện.
Haru: "Đúng thật là nhóc đã thua nhưng anh có bảo rằng thua thì sẽ loại đâu." (nói với Kenji)
Kenji, ánh mắt lấp lánh hy vọng: "Thật chứ? Nhưng mà sao anh lại đưa tận hai tờ đăng ký lận?"
Haru, cười nhẹ: "Thì có tận hai đứa lận mà."
Ryo, nhíu mày: "Tôi từ..." (bị Haru chen ngang)
Haru, giơ tay lên ngăn lại: "Khoan đã, anh không cần em trả lời ngay bây giờ đâu. Về nhà rồi suy nghĩ kĩ đi."
Ryo định từ chối thẳng nhưng Kenji nhanh chóng kéo vờ trước khi cậu ấy nói.
Kenji, cười rạng rỡ: "Em cảm ơn anh. Tụi em xin phép."
Haru, giọng trầm ấm: "Hai đứa về cẩn thận đó."
Kenji và Ryo bước ra khỏi nhà thi đấu, Ryo vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Kenji không ngừng tươi cười, cậu quay sang Ryo với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Kenji: "Cậu nghĩ sao, Ryo? Tớ thấy rất thú vị, hy vọng cậu cũng thấy vậy."
Ryo im lặng không nói gì, ánh mắt thoáng qua một nỗi buồn sâu kín. Cậu chỉ lẳng lặng bước đi, không trả lời.
Kenji quay lại, nhìn bạn mình và không nói thêm gì nữa. Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, mỗi người mang theo những suy nghĩ riêng.
Haru, đứng nhìn theo hai bóng dáng khuất dần, thì thầm với chính mình: "Hy vọng Ryo sẽ sớm vượt qua nỗi sợ của mình."
Aoi và Yui, còn lại trong nhà thi đấu, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.
Aoi: "Cậu nghĩ sao về Kenji và Ryo?"
Yui, mỉm cười: "Kenji thì nhiệt tình và vui vẻ, cậu ấy sẽ thích nghi nhanh thôi. Còn Ryo... tớ nghĩ cậu ấy cần thêm thời gian."
Aoi, gật đầu đồng tình: "Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Hy vọng cậu ấy sẽ tham gia cùng chúng ta."
Trên đường về, Ryo cảm thấy cảm xúc hỗn độn, vừa buồn vừa giận. Cậu im lặng nhìn ra xa, đôi chân bước đều trên con đường quen thuộc. Cảm xúc như một cơn sóng dâng tràn, khó mà nắm bắt.
Kenji, quay sang nhìn bạn mình: "Mày vẫn còn nghĩ về nó à?"
Ryo thở dài: "Cũng chẳng biết nữa, tao thấy khó chịu trong lòng khi ở nơi đó."
Kenji nhìn Ryo một lúc, rồi quyết định không nói thêm gì. Cả hai bước đi trong im lặng, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng. Trời bắt đầu chạng vạng, bóng tối dần buông xuống, nhưng con đường về nhà vẫn còn dài.
Khi tới gần nhà, Kenji vỗ vai Ryo: "Mày nên nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Ryo gật đầu, ánh mắt lơ đãng
Kenji mỉm cười, vẫy tay chào: "Mai gặp lại nhé."
Ryo lặng lẽ bước về nhà, trong lòng vẫn còn ngổn ngang cảm xúc. Khi vào tới phòng, cậu ngồi xuống giường, nhìn tờ giấy đăng ký vẫn còn trên tay. Cậu gấp nó lại, cất vào túi rồi nằm xuống, ánh mắt nhìn trần nhà đầy suy tư.
Kenji, sau khi chào tạm biệt Ryo, cũng quay về nhà. Trong phòng mình, cậu nhìn vào tờ giấy đăng ký, nụ cười vẫn còn trên môi. Cậu hi vọng rằng bạn mình sẽ sớm vượt qua được nỗi sợ hãi và tìm lại niềm đam mê đã từng khiến cậu ấy rực cháy.
Trời đã khuya, Ryo nằm ngủ trong phòng của mình. Nhưng cậu ấy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhăn nhó. Trong giấc ngủ, Ryo bắt đầu rên rỉ và trở mình liên tục. Cơn ác mộng ập đến không ngừng, khiến cậu không thể thoát khỏi những hình ảnh và âm thanh đáng sợ.
Ryo: "BIẾN ĐI... đừng có xuất hiện trong đầu tao. Danh hiệu gì chứ! Thua là chấm hết rồi! Dù cố gắng đến mấy thì thiên tài vẫn là người chiến thắng mà thôi!"
Trong cơn ác mộng, một gương mặt với nụ cười khinh bỉ hiện ra, kẻ từng đập tan ý chí của Ryo. Cậu đang nằm dưới đất, nhìn kẻ trong giấc mơ với ánh mắt giận dữ và tuyệt vọng.
Ryo: "Thằng khốn!" (nói với kẻ trong giấc mơ)
Đối thủ, với vẻ mặt khinh thường và giọng cười to: "Mày là đứa đầu tiên mà có thể chơi đùa với tao lâu đến thế, Ryo."
Ryo, giọng đầy uất hận: "CHẾT TIỆT! Mày đừng có gọi tên tao với cái miệng chó của mày!"
Đối thủ: "Xin lỗi nhé, tao phải gọi mày với cái tên mà mọi người đặt cho mày chứ, đúng không? 'VUA SÂN ĐẤU...'" (cười to, vẻ khinh miệt lộ rõ)
Ryo cảm thấy như bị đè nặng bởi những lời nói đó, nỗi đau và sự thất vọng tràn ngập trong lòng. Cậu cố gắng vùng dậy, nhưng không thể thoát khỏi cơn ác mộng. Những ký ức về thất bại và áp lực danh hiệu "Vua sân đấu" cứ ám ảnh cậu, khiến cậu không thể yên giấc. Cơn ác mộng tiếp tục giày vò, làm cho Ryo cảm thấy như rơi vào hố sâu không lối thoát.
Đối thủ, vẫn cười lớn: "Mày không bao giờ thoát khỏi cái bóng của tao đâu, Ryo. Mày luôn chỉ là kẻ bại trận dưới tay tao."
Ryo, hét lên trong tuyệt vọng: "BIẾN MẤT! TAO KHÔNG MUỐN THẤY MÀY NỮA!"
Giấc mơ tiếp tục với những hình ảnh đau đớn và áp lực không ngừng. Ryo nhìn thấy mình bị quật ngã trên sân, bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt thương hại và khinh bỉ. Cảm giác thất bại và nỗi đau ngày càng lớn, khiến cậu cảm thấy như muốn nổ tung.
Cuối cùng, một lời nói văng vẳng bên tai làm cơn ác mộng trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Ryo, rít lên trong giấc mơ: "Tao sẽ không bao giờ quên mày, Ka...!"
Ryo bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả người. Cậu thở hổn hển, tim đập mạnh trong lồng ngực. Ryo ngồi dậy, ôm đầu, cảm giác mệt mỏi và kiệt sức sau cơn ác mộng.
Ryo thầm nghĩ: "Lại là cơn ác mộng ấy, nó ngày càng lớn mạnh hơn"
Đồng hồ báo thức vang lên, kéo Ryo ra khỏi những suy nghĩ mơ màng. Cậu bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán sau cơn ác mộng đêm qua. Ryo ngồi dậy, đầu óc vẫn còn ngổn ngang với những cảm xúc từ đêm qua. Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt cậu, nhưng không thể xua tan được nỗi lo lắng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro