Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hết giờ học, Kenji kéo Ryo xuống nhà thi đấu của trường. Khi đến nơi, Ryo thấy một cô gái quen thuộc đang bước vào nhà thi đấu. Trước cửa, Aoi vui mừng reo lên:

Aoi: "Yui, cậu đến rồi!"

Yui, mỉm cười: "Hôm nay cậu đến sớm thật, Aoi. Đội trưởng đâu rồi? Và đây là ai?"

(Ryo nghĩ thầm: "Yui à... Cái tên hay thật, sao trông quen quá.")

Aoi: "Đội trưởng đi lấy giấy đăng ký cho thành viên mới rồi."

Yui, ngạc nhiên: "Thành viên mới? Hai cậu này à?"

Aoi, lắc đầu: "Không, chỉ có cậu này tham gia thôi." (chỉ vào Kenji)

Aoi nói tiếp: "Tớ rất mong cậu ấy sẽ tham gia. Kenji có vẻ rất năng động và tràn đầy năng lượng. Thật tuyệt vời nếu có cậu ấy trong đội."

Kenji: "Tớ là Tanaka Kenji, rất vui được gặp và mong cậu giúp đỡ." Anh chàng nói với nụ cười tự tin và ánh mắt lấp lánh.

Yui, cười nhẹ, đôi má hồng lên chút ngượng ngùng: "Tớ là Sakurai Yui, cũng mong nhận được sự giúp đỡ từ cậu."

Aoi, tò mò nhìn Kenji: "Mà cậu đã từng chơi cầu lông chưa vậy, Kenji?"

Kenji, cười đáp: "Hồi sơ trung tớ đã chơi cầu lông rồi."

Yui, quay sang nhìn Ryo với ánh mắt tò mò: "Còn Ryo thì sao? Cậu không tham gia à?"

Kenji, định nói nhưng bị Ryo ngăn lại: "Tên này thì đã từng...."

Ryo nhanh chóng bịt miệng Kenji lại, giọng hơi lạc đi nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: "Mà sao cậu lại biết tên của tớ? Chúng ta đã gặp nhau rồi à?"

Yui, ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nhưng cố gắng trả lời: "À thì...."

Bỗng nhiên, một cậu học sinh khác bước vào, tay cầm tờ giấy, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng đầy năng lượng. Cậu ta là Daiki, người trông có vẻ ít nói với những người chưa quen biết.

Aoi, vui mừng reo lên, tay vẫy mạnh: "Anh Daiki, anh tới rồi! Còn đội trưởng đâu rồi mà để anh đi một mình thế?"

Daiki: "Cậu ta quên đồ gì đó ở phòng giáo viên rồi. Mà chưa gì hết đã tập trung đông vậy sao. Làm tốt lắm, Aoi!" (tán thưởng Aoi với một nụ cười nhẹ và ánh mắt thân thiện)

Aoi, cười đáp lại, hơi ngượng: "Thật ra em chỉ mời được một người thôi." (gãi đầu cười)

Daiki, nhẹ nhàng: "Cũng chẳng sao. Một người cũng tốt rồi. Quan trọng là chúng ta có động lực."

Kenji, tự tin giới thiệu, cúi chào nhẹ: "Em là Tanaka Kenji. Mong được chiếu cố nhiều hơn."

Daiki, nở nụ cười ấm áp, bắt tay Kenji: "Chào em, anh là Okoda Daiki. Cứ gọi anh là Daiki được rồi."

Cùng lúc đó, một cậu học sinh khác chạy vào nhà thi đấu, mồ hôi nhễ nhại và thở hổn hển.

Daiki, quay sang với vẻ mặt nghiêm túc nhưng thân thiện: "Cậu trễ quá rồi, Haru."

Haru, thở dốc, tay chống lên đầu gối: "Xin... lỗi... nhé, tớ quên vài thứ ở phòng giáo viên." (thở không ra hơi)

Daiki, giới thiệu với Kenji và Ryo: "Đây là đội trưởng, Miyamoto Haru. Hiện đang đánh đôi nam với anh. Haru, đây là Tanaka Kenji, thành viên mới của chúng ta."

Haru, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Kenji, bắt tay: "Thành viên mới đây à? Rất vui được gặp cậu, Kenji." (dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nở nụ cười rạng rỡ) "Thế thì làm một trận đấu nào để chào đón thành viên mới đi."

Kenji, cười lớn: "Nghe hay đấy! Em luôn sẵn sàng cho một thử thách mới."

Ryo, lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt thoáng buồn khi nhìn về phía sân cầu lông: "Em không tham gia đâu."

Haru: "Anh định cho mấy đứa đánh đôi nam mà cậu nhóc kia không tham gia thì đành chuyển sang đôi nam nữ. Thế thì đành nhờ hai đứa nhé, Yui và Aoi." (giọng nói đầy quyết tâm)

Yui và Aoi đồng thanh, với nụ cười rạng rỡ: "Vâng."

Haru: "Yui cùng với Daiki là một cặp, còn Aoi và Kenji là một cặp nhé."

Daiki, hơi lo lắng, ghé sát Haru nói nhỏ: "Có ổn không vậy? Mới vào đã cho đấu liền à, Haru?"

Haru, hơi nghiêm túc nhưng ánh mắt đầy khích lệ: "Trên sân đấu thì chúng mới phát huy hết khả năng."

Ryo đứng nhìn mọi người, đôi mắt lướt qua từng khuôn mặt, những ký ức cũ bỗng chốc ùa về. Khuôn mặt cậu hiện rõ sự buồn bã đến từ sâu bên trong con người cậu.

Sau 10 phút, mọi người đã chuẩn bị xong.

Haru tiến đến gần Ryo, với nụ cười khích lệ: "Ryo, đành nhờ em làm trọng tài chính nhé."

Ryo tính từ chối, nhưng ánh mắt kiên quyết của Haru khiến cậu ấy khó mà từ chối được.

Ryo, miễn cưỡng đáp: "Cũng được thôi."

Haru, phân chia đội: "Thế đội A là Yui và Daiki, còn đội B thì là Aoi và Kenji. Chúng ta chỉ đấu 1 set với số điểm 21 và tối đa 30 điểm."

Haru lấy ra một đồng xu và tung lên. Đồng xu xoay vòng trên không trung và sau đó rơi xuống tay của Haru.

Haru, cười nhẹ: "Mặt ngửa là đội A còn mặt sấp là đội B."

Khi mở ra, Haru công bố: "Đội B được quyền chọn trước."

Kenji, hào hứng, giơ tay lên: "Bọn em chọn phát cầu trước."

Daiki, cười khẩy, tự tin: "Thế bọn anh đỡ trước."

Ryo, đứng ở vị trí trọng tài, nhìn mọi người một lượt rồi cất giọng rõ ràng: "Tất cả sẵn sàng... LOVE ALL PLAY.

Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu. Ryo đứng ở vị trí trọng tài, ánh mắt thoáng qua từng cử động của các vận động viên trên sân. Cậu giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, không để tâm quá nhiều vào trận đấu.

Kenji và Aoi đứng ở vị trí của mình, tập trung cao độ. Aoi nắm chặt cây vợt, ánh mắt kiên định. Kenji cười tự tin, đưa mắt nhìn đội đối thủ.

Daiki và Yui đứng ở phía bên kia sân, ánh mắt không rời đối thủ. Daiki, với kinh nghiệm dày dặn, gật đầu ra hiệu cho Yui. Cả hai sẵn sàng đón nhận mọi thử thách.

Kenji tung cầu và phát một cú đánh mạnh mẽ về phía Daiki. Daiki nhanh nhẹn đáp trả, cầu bay cao và nhanh chóng trở lại phần sân của Kenji và Aoi. Aoi nhanh chóng phản ứng, đánh một cú chính xác vào góc sân đối phương.

Yui, với phản xạ nhanh nhẹn, bắt kịp cầu và đánh một cú lốp cao về phía cuối sân. Kenji không kém phần nhanh nhẹn, chạy lên và tung một cú đập mạnh mẽ. Cầu bay nhanh như chớp về phía Daiki. Ngay từ những điểm đầu của trận đấu, Ryo đã nhận ra điểm kì lạ trong lối chơi của đội A. Cậu nheo mắt, theo dõi từng động tác một cách kỹ lưỡng nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình thản.

Daiki, với kinh nghiệm của mình, phản đòn bằng một cú đập ngược, cầu bay sát lưới. Aoi, với phản xạ tuyệt vời, nhảy lên đánh cầu qua lưới. Trận đấu diễn ra với tốc độ chóng mặt, các cú đánh được trao đổi liên tục, không ai chịu nhường ai.

Ryo đứng ở vị trí trọng tài, ánh mắt lướt qua sân đấu nhưng không quá chú tâm. "Điểm số hiện tại: 10-5 nghiêng về đội B," Ryo thông báo, giọng nói đều đều. Cậu vô tình khẽ miệng nói nhỏ với bản thân: "Đội A đang chơi một chiến thuật tâm lý. Họ cố tình nhường điểm để lừa đội B vào bẫy. Nếu mày không thay đổi sớm thì khả năng cao là thất bại, Kenji."

Đội B (Kenji và Aoi) hanh chóng áp đảo tỉ số, vươn lên dẫn trước với các điểm số 12-8 và 15-10.

Khi điểm số là 15-15, Kenji và Aoi bắt đầu nhận ra điều bất thường. Họ nhận thấy rằng đội A (Daiki và Yui) đã chủ động nhường điểm ở giai đoạn đầu để lừa đối thủ vào bẫy tâm lý.

Đội B cố gắng lật ngược tình thế, nhưng đã quá muộn. Daiki và Yui thay đổi lối chơi, tấn công mạnh mẽ và chính xác, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách và vượt lên dẫn trước.

Không có khán giả cổ vũ, nhưng không khí trong nhà thi đấu vẫn căng thẳng và nghiêm túc. Từng cú đánh, từng pha cản phá đều trở nên quyết liệt hơn bao giờ hết.

Ryo bình thản thông báo rõ ràng: "Điểm số hiện tại là 18 đều. Tất cả tập trung!" Giọng nói của cậu vang lên, kiên định và mạnh mẽ, nhưng không biểu hiện bất kỳ sự hồi hộp hay căng thẳng nào.

Trận đấu tiếp tục với những pha cầu căng thẳng và kịch tính. Đến cuối cùng, đội B (Kenji và Aoi) thua với tỷ số 19-21 sau một cú đập mạnh mẽ của Daiki không thể cản phá.

Ryo hít một hơi sâu, cầm cây cờ trọng tài và tuyên bố: "Trận đấu kết thúc. Chiến thắng thuộc về đội A."

Kenji và Aoi, dù thất vọng, vẫn cúi chào và chúc mừng đội chiến thắng. Nhưng ngay sau đó, Kenji bật cười lớn: "Đúng là một trận đấu căng thẳng! Để thua cũng chẳng sao, lần sau chúng ta sẽ phục thù!"

Aoi, cười theo: "Đúng vậy! Chúng ta phải luyện tập nhiều hơn."

Daiki và Yui bước tới, mỉm cười chấp nhận kết quả và bắt tay chúc mừng đối thủ. Daiki, với giọng nói trầm ấm: "Mấy đứa chơi tốt lắm. Chúng ta sẽ có nhiều trận đấu thú vị hơn."

Ryo nhìn mọi người, lòng ngổn ngang cảm xúc nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh. Anh biết rằng những kỹ năng và chiến thuật đã tạo nên sự khác biệt trong trận đấu này. Ánh mắt cậu thoáng buồn nhưng đầy sự tôn trọng đối với sự cố gắng của cả hai đội.

Ryo: "Về thôi, Kenji." Ryo gọi Kenji, giọng điềm tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro