Chap 1
Cô- Hoàng Bảo Lam, con gái nuôi của Hoàng Bá Hùng, là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp và rất chăm học.
Hắn- Hạ Tử Phong,là 1 hotboy, học giỏi, được nhiều nữ sinh theo đuổi.
Cô đơn phương hắn 3 năm nhưng cô chẳng dám ngỏ lời
Một hôm cô quyết định lấy hết can đảm để bày tỏ vs hắn:
" Tử Phong, em thích anh"
" Cút"- Hắn ko thèm liếc nhìn cô lạnh giọng nói
Mọi người xung quanh thấy vậy liền được một màn cười hả hê.
Cô dù biết là sẽ ko được chấp nhận,cx đã chuẩn bị tinh thần sẵn nhưng đã kích như vậy thật sự cô ko chuẩn bị. 2 dòng nước mắt cứa chảy dài trên gò má nhỏ nhắn của cô.
Sáng hôm sau vô vẫn đi đến trường thì thấy hắn đang cần tay 1 cô gái, người đó ko ai khác là hoa khôi của khối- Phó Phương Tư, cô cố tình tránh né cố gắng đừng để những giọt nước mắt đang rơi.
*1 năm sau*
Cô và hắn kết hôn, vì lợi ích của công ty Hạ Thị mà hắn đã chấp nhận kết hôn vs cô. Cô biết chứ, người hắn yêu ko phải cô mà là cô ta. Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa ko có tình yêu.
Đến ngày kết hôn, hắn cx ko có mặt, nhẫn cưới thì cô tự đeo, đâu ai biết được đằng sau vẻ hiền lành đó lại chất chứa bao nhiêu khổ đau.
Những ngày cô sống vs hắn chẳng khác nào địa ngục, hắn hành hạ, đánh đập cô, mỗi tối hắn đều đem cô ra để thỏa mãn. Nhưng cô biết là cô rất yêu hắn, cô vẫn cố cười để nhẫn nhịn. Mẹ hắn cx vậy, lúc nào cx làm khó cô:
" Con Lam đâu, ra đây"- Mẹ hắn quát
" Dạ có chuyện gì ko ạ"- Cô hối hả chạy từ trong bếp ra
" Chat"- Cái tát được giáng xuống dưới mặt cô
" Mày xem cái này là cho heo ăn người ăn"- Mẹ hắn chống nạnh chỉ về 1 phía bàn đầy thức ăn thịnh soạn
" D.... Dạ ko hài lòng sao mẹ"- Cô ấp úng trả lời
" Tao nói mà còn dám cãi sao"- Mẹ hắn trợn mắt lên quát vào mặt cô
" Dạ ko thưa mẹ''- Cô cúi đầu, bao nhiêu hạt pha lê ko chủ động mà rơi xuống
Hắn ngồi bên cạnh cx ko hé 1 lời để giúp cô mà ngược lại còn cười đắc ý.
Mấy ngày sau, ba mẹ hắn đều đi du lịch, chuyện ở công ty đều giao lại cho hắn.
Cô vẫn vậy, vẫn thức khuya dậy sớm để mà lo việc nhà cửa dù người làm nhiều ko đếm xuể.
Bỗng tối hôm đó, cô đang còn lo đồn chén bát còn anh thì ở trên thư phòng làm việc.
Cốc.... Cốc..... Cốc
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa thì rửa tay đi ra mở cửa:
" Ai vậy?"- Cô trong lúc mở cửa ko để ý
" Chào cô Hoàng.... Bảo ..... Lam"- Người mới vừa bước vào ko ai khác là cô ta. Cô vừa nghe thấy giọng nói ấy thì xoay người lại.
" Cô......."- Cô rất bất ngờ vì sao cô ta lại ở đây, lí ra cô ta còn đang đi du học chứ
" Lâu rồi ko gặp nhỉ"- Cái giọng đầy chảnh chọe ấy đúng là khiến cô phát ớn
" Sao cô lại ở đây"- Cô ko để tâm đi vào bếp tiếp tục công việc đang còn dở dang
"À... Tôi về đây là để giành lại đồ ấy mà"- Cô ta cười nhạt
" ý cô là sao?"- Cô chợt khựng lại
" Đã rõ ràng như vậy mà còn hỏi, tôi chỉ đi có 1 năm mà cô đã giành anh ấy rồi"- Cô ta khoanh tay trước ngực vs giọng nói đầy khinh bỉ
" Tôi giành? Vậy thử hỏi xem tôi giành của cô khi nào, có ko biết giữ thì đừng đến kiếm chuyện vs tôi"- Cô lạnh giọng nói
"Cô..... Tôi đến để tìm Tử Phong ko phải đến kiếm chuyện vs cô, anh ấy đâu rồi?"- Cô tính bước lên cầu thang tìn hắn thì thấy hắn bước xuống cô ta hớn hở:
"Tử Phong~"- Cô ta nhỏng nhẻo lao tới ôm hắn
"Phương Tư? Sao em lại ở đây"- Hắn ngạc nhiên hỏi
"Đáng ghét? Vậy là anh ko muốn gặp em phải ko"- Cô ta giả vờ hờn dỗi quay người sang chỗ khác
Hắn tưởng thật liền dỗ cô ta:
" Không phải vậy đâu, tại anh tưởng em phải còn du học nx chứ"
"Thật ko?"- Cô ta chớp chớp mắt nhìn hắn
" Thật mà"- Hắn nựng hai má của cô
Tất cả hành động thân mật của 2 người đều đc cô nhìn thấy hết, trong mắt hắn cô ta như ngọc như ngà vậy.
Tim gan cô bỗng quặn thắt lại, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Hắn thấy cô thì nói:
" Ngày mai, Phương Tư sẽ ở lại đây"- Giọng hắn bây giờ lạnh như băng
"S.... Sao?"- Nụ cười trên môi cô cứng lại như ko nghe vào tai mk
" Cô điếc sao, tôi bảo là Phương Tư ngày mai sẽ ở lại đây"- Giọng hán bỗng trở nên tức giận
"Dạ"- Cô vẫn cố kìm nén những giọt nước mắt đang cố chảy
Ai mà bt được, cô ta ở trước mặt hắn là 1 thiên thần nhưng vs cô lại thấy cô ta thật kinh tởm.Lời hắn nói là thật, cô ta thật sự dọn đến
Hắn phải đi làm từ sớm,trước khi đi hắn còn dặn cô phải chăm sóc cô ta cho thật tốt.
Cô rất muốn hỏi xem, hắn đã từng xem cô là vợ của hắn chưa hay chỉ là 1 thứ đồ mặc cho hắn hành hạ.
Cô ta bước vào vs dáng vẻ tự cao:
" Chào buổi sáng tốt lành"-Trong lời nói chất chứa bao hàm ý
"......"- Cô ko trả lời mà đi ra xách hành lí của cô ta vào phòng hắn
Cô ta thấy vậy nghênh mặt tự cao:
" Cô cx biết điều đấy chứ"
Cô biết chứ, hắn sẽ ko để cô ta ở phòng riêng, sẽ ko để cô ta 1 mk, sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô ta.Tim cô như có 1 nghàn vết dao đâm vào, nó đang rỉ máu ko ngừng. Cô vẫn cố nhẫn nhịn để được ở bên hắn vì cô biết, tình yêu cô dành cho hắn rất nhiều.
Sau khi sắp xếp hành lí xong, cô đi xuống thì thấy cô ta đang nhàn nhã xem TV. Cô ta thấy cô liền thay đổi sắc mặt
" Để tôi cho cô xem, ở bên cạnh Tử Phong của tôi chỉ có 1 kết cục"- Cô ta nghĩ rồi nở nụ cười đắc ý
"A, Bảo Lam, cô pha cho tôi li cà phê được ko"- Cô ta giả vờ nhẹ giọng nói
Cô đi vào pha cà phê xong rồi bưng ra . Cô ta cầm li cà phê lên rồi hất mạnh vào người cô.
"A..."-Cô hét lên, li cà phê vừa mới pha xong rất nóng cho nên bây giờ cánh tay cô rát bỏng lên
"Xin lỗi nha, tôi bị trật tay chứ ko phải cố ý"- Cô ta tỏ vẻ lo lắng đi đến cầm tay cô rồi nắm chặt vào vết bỏng
" A... K... Không .. Cần"- Cô hất tay cô ta ra, sắc mặt của cô bây giờ rất khó coi
Mồ hôi trên trán cô chảy xuống ướt đẫm cả cái áo. Cô chạy vào WC, mở nước ra xả vào cánh tay. Sau 1 hồi ở trong WC, cô đi ra trạng thái bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi cô đi thay bộ aoa quần khác.
Còn cô ta cả người giúp việc ở đây đều rất ghét cô ta. Vừa tới đã sai họ như mk là thiếu phu nhân của Hạ Gia vậy nhưng họ sợ hắn nên ko ai dám lên tiếng.
Cô vừa mới bước xuống đã nghe thấy giọng cô ta:
" Bảo Lam này, cô có thể pha cho tôi li cà phê khác ko"- Cô ta nhẹ nhàng cười
Cô ko trả lời, đi vào rồi bưng ra 1 li cà phê khác ra đặt lên bàn, tính bước đi để tránh mang họa
" Xoảng"- Tiếng vỡ nát rất lớn khiến m.n ai cũng hoảng, cô cũng vậy, quay người về phía cô ta
" Ôi, xin lỗi, tôi hậu đậu quá"- Cô ta cuống lên vs bộ mặt lo lắng
Cô hít 1 hơi thật sâu, đi tới cúi xuống nhặt lên
" Để tôi" - Cô đang còn nhặt thì chân cô ta dẫm lên tay cô
"Aaaaa"-Cô rút tay lại
"Ơ... Tôi ko cố ý đâu, tại tôi tính giúp cô nhặt nhưng lại dẫm trúng tay cô"-Cô ta tỏ vẻ như ko phải do cô ta cố tình
Cô ôm 1 bên tay, mồ hôi thì rơi nhiều gấp đôi lúc nãy. Tất cả mọi người đều rất muốn giúp nhưng ko ai dám.
Đúng lúc thấy tiếng xe, cô ta đoán là hắn về liền lấy 1 mảnh thủy tinh lên rach nhẹ lên mu bàn tay rồi giả vờ ôm tay khóc lóc.
Hắn vừa bước vào thì thấy cô ta đang ngồi bệt xuống đất thì hớt hải chạy tới ôm cô ta vào lòng
" Em sao vậy bảo bối"- Hắn lo lắng hỏi han cô
" Em... Hức... chỉ lỡ tay... hức..... làm chị ấy.... hức.... bị bỏng , em xin lỗi rồi..... hức..... nhưng chị ấy tức giận rồi uy hiếp em... hức"- Cô ta oan ức nói
Hắn vừa nghe vậy đô mắt liền chuyển hóa sắc lạnh nhìn cô, thấy coi đang chật vật thì hắn cứ tưởng là cô đang diễn cho hắn xem, hắn đi đến bên cô
" Chát"
Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, là hắn, hắn tát cô , vì cái gì mà hắn tát cô? Vì cô ta vu oan cô, vì cô ta bị thương hắn đổ hết lỗi lên đầu cô sao.
" Em ko có...."- Cô chưa nói hết câu thì bị 1 cái tát nx giánh xuống mặt........
# END chap1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro