Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Em là... Của chung!

Sau khi xảy ra chuyện vài hôm trước, vào học mà tâm trạng Thiên Trang cứ rơi vào ngỏ cục. Vui vẻ cũng không, buồn thảm cũng không. Nụ cười xinh đẹp khi xưa cũng dần không còn nữa. Ánh mắt lộ rõ sự u hoài. Ba hôm rồi, Thiên Trang đã nghỉ học ba hôm từ thứ hai đến bây giờ. Zalo, facebook đều off cả. Điện thoại cũng dần chuyển sang chế độ máy bay vào ban ngày, khi 20 giờ thì cô mới bắt đầu mở máy.
Và hình như, tối ba hôm đó lúc nào Thiên Trang cũng đắm mình trong bia rượu, ngồi một mình, uống một mình và khóc cũng một mình. Bệnh đau dạ dày của Thiên Trang đúng là càng lúc càng tệ rồi, nhưng có lẽ cô chẳng còn quan tâm tới nó nữa. Tối thứ tư, Thiên Trang đến một quán nhậu gần nhà, ngồi riêng một góc. Gọi một vài món ăn khô đơn giản cùng mười chai bia. Cô cứ thế uống liên tục, uống đến chai thứ năm thì dạ dày lại tái phát. Ánh mắt cô đục ngầu, nước mắt long lanh trong suốt. Thiên Trang lúc nào cũng nghĩ về hình bóng của người ta, hình ảnh người ta vui vẻ cùng An Vy. Và rất rất nhiều kỷ niệm, Thiên Trang không trách cô Thảo, cũng chẳng có quyền trách móc, cô chỉ mong người ta toàn tâm toàn ý với mình, tâm đặt hết ở chỗ cô và chúng ta chỉ biết chúng ta thôi. Chắc là làm khó nhau rồi.
Đang lấy đũa gấp vài miếng thức ăn cho vào miệng, Thiên Trang bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc, đó là cô học muội nhỏ hơn cô 3 tuổi tên là Kiều Vân. Cô bé ấy khá là xinh và hiểu chuyện, cũng có tình cảm với Thiên Trang từ khi xem cô biểu diễn. Cô bé bước tới:
- "Thiên Trang, là chị sao? Chị... sao lại ở đây một mình?"
- "Chị buồn"
Ánh mắt Thiên Trang long lanh, nhìn một cách ủy khuất khiến Kiền Vân là thêm thương xót. Cô bé nắm tay Thiên Trang, hỏi thăm mọi chuyện. Trong cơn say, cô cũng thật dạ trả lời hết, kể hết cho Kiều Vân nghe. Cô bé đồng cảm lắm, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô. Ngồi uống với cô 5 chai còn lại, Kiều Vân uống chẳng được nhiều nên cả hai nhanh chóng say khước. Không dám để Thiên Trang về một mình, cả hai đi bộ từ từ, chậm rãi về nhà cô. Đứng trước cửa chào nhau, cô bé định quay lưng đi, thấy Kiều Vân loạng choạng thì cô vội vàng nắm tay kéo vào nhà, đóng cửa lại. Cô chỉ đơn thuần là lo cho Kiều Vân, đã khuya, về một mình thì rất nguy hiểm. Vào tới nhà, cô cười:
- "Em ngủ trên giường của chị đi, giường khá rộng đủ cho chúng ta nằm"
Nói xong thì cô vào phòng tắm, phải thật sạch sẽ mới ngủ được, cô quen rồi.
Bây giờ đã là 23 giờ, điện thoại của Thiên Trang reo lên. Tiếng chuông quen thuộc, Kiều Vân đến xem thì thấy tên Sếp Thảo. Cô bé biết đó là ai nên đã bắt máy giùm:
- "Dạ em chào cô ạ, cô tìm chị Trang sao? Chị ấy đi tắm rồi"
- "Em là ai vậy? Sao lại nghe máy của em ấy? Hai người đang ở cùng nhau sao?"
- "Dạ đúng rồi, em là Kiều Vân... Hai chúng em..."
Tút tút,
Cô Thảo đã ngắt máy, thật sự đau lòng. Sao Kiều Vân lại ở cùng Thiên Trang chứ? Thật ra hai người họ thế nào, Cô Thảo chẳng thoải mái. Quyết định sáng sớm ngày mai phải ghé nhà Thiên Trang trước khi chạy xe đến trường. Xem thử cô muốn gì đây, nghỉ học không xin phép, còn vô cớ tắt máy để người ta lo lắng. Còn nữa, sao chia tay Anh Nguyên rồi mà chẳng nói cho Cô Thảo hay, hàng trăm hàng vạn câu trách cứ cô nhưng người ta chưa từng nghĩ xem... Đã làm gì khiến cô tổn thương đến như vậy? Rất tổn thương.
***
Ting tong,
Tiếng chuông cửa vang lên, cô và Kiều Vân choàng tỉnh dậy. Cả hai nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau bước ra, nhìn thấy cô Thảo đứng ở trước cổng. Cô mỉm cười, mở cửa để tiễn Kiều Vân ra về. Vì hôm nay cô bé còn phải đến lớp. Để cô bé đi khá xa thì cô nhìn cô Thảo, đưa tay mời cô giáo vào vườn uống trà, từ từ nói chuyện. Ngồi xuống:
- "Sếp đến tìm em có chuyện gì sao?"
- "Em, thật ra... Với Kiều Vân là thế nào, hai đứa... Nay em đi học đi, nghỉ nốt hôm nay là câm thi đó"
Vừa nói đến đây, cô Thảo nhanh mắt nhìn thấy trên cổ cô một dấu hickey, đó chắc chắn là của Kiều Vân, quá đáng rồi. Hai người đang bày trò gì đây. Lòng nổi ba đào, cô Thảo đứng dậy, đi ra khỏi nhà Thiên Trang. Cô cố gắng chạy theo nhưng không kịp. Thiên Trang sờ nhẹ vào cổ mình, giật mình. Chết thật... Là...
***
Nguyên là tối hôm qua, Kiều Vân sau khi tắm rửa xong thì lên giường. Thiên Trang thì đã nằm trên đó nghỉ ngơi trước, cô có cảm giác càng lúc càng nóng, có cái gì đó rất mềm. Thì ra cô bé đã tiến sát lại cô, áp bộ ngực chẳng có cái áo lót nào lên lưng mình. Môi khẽ chạm lên vành tai của cô rồi kê sát vào cổ tặng cô một cái hickey, cô giật mình nhìn Kiều Vân. Cô bé mỉm cười, chúc cô ngủ ngon. Rồi cứ thế nằm kế bên, ôm lấy cô và ngủ.
Chắc có lẽ cô Thảo đã hiểu lầm hai đứa, cả hai chẳng là gì của nhau cả. Chắc là do cô bé say quá thôi.
Cô nghĩ đoạn thì vào thay đồ, như thường ngày đến lớp. Chỉ trễ có 10 phút thôi, cô Thảo cũng không có ý làm khó. Nhưng ánh mắt căm ghét đó cứ theo cô mãi từ đầu tiết học đến khi ra chơi. Cả hai cùng xuống căn tin uống nước, có phải sẽ giải hòa được không?
Thiên Trang hai người cùng ngồi vào bàn, kêu những thức uống quen thuộc. Cô Thảo hỏi cô về việc nghỉ mấy hôm nay, Thiên Trang cũng trả lời thật lí do. Nhìn cô Thảo là đang thương hại hay thấy hối lỗi đây. Sực nhớ chuyện sáng nay:
- "Trang à, em và Kiều Vân... Sếp chẳng thích như thế, trên cổ em... Hai đứa hơi quá rồi"
- "Chẳng có gì cả, còn việc hôn nhau của hai người thì sao? Em cũng không thích, sếp nói sếp thân nên mới vậy thì em cũng thân thôi. Vả lại, giờ em là của chung mà, em chẳng còn vướng bận gì về người yêu nữa"
- "Em là của chung sao? Con gái lại nói ra lời đó, em đừng chọc tức sếp mà buông thả như vậy... Em"
Vừa nói tới đây, thì Kiều Vân đi xuống. Tay cầm chai nước khoáng muối đưa cho cô. Sợ cô tối qua mệt mỏi nên tẩm bổ. Ánh mắt cô Thảo nhìn cả hai rất khó chịu, Kiều Vân bạo gan nắm tay cô rồi chào cô Thảo mà đi lên lớp. Người ta có vẻ quạo nhiều, bàn tay đó chẳng phải chỉ do mình nắm thôi sao. Em là của chung à? Em hay lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bách