Chương 14: Càng lúc càng u mê
Cứ tưởng họ sẽ cắt đứt, sẽ thôi nghĩ về nhau. Cứ tưởng họ sẽ quên nhau và chung thủy với tình yêu hiện tại.
Ôi, nhưng không thể nào.
Họ nói chẳng làm việc chung nữa sẽ không thân thiết nữa, rồi... nhóm kịch lại phải dời lại một tháng nữa mới biểu diễn vì có một vài thay đổi. Và một tháng đó, dường như họ u mê mất rồi...
***
Ban đầu, họ vẫn giữ khoảng cách với nhau như đã thỏa thuận. Một ngày mưa lất phất, cô đang đứng tập kịch, thoại của cô có vẻ được đưa nhiều hơn. Mệt mỏi vô cùng, cô Thảo đứng phía sau, nhẹ giọng hỏi han: "Sao rồi, học mệt không?"
Cô gật đầu rồi trả lời trong vô thức: "Mệt lắm, nhiều hơn mà. Khó hơn nữa". Nói xong cô quay sang, nhìn thấy người ta thì nhanh chóng cuối đầu chào, cô Thảo có vẻ không thoải mái: "Thấy xa lạ quá nhỉ"
- "Dạ đâu có gì sếp, gặp thì phải chào chứ", cô cười giã lã.
Nói đoạn thì cả nhóm kịch bước tới, cũng chào nhau. Cô nhìn mọi người vui vẻ: "Tập thôi mấy đứa à, sắp thi tới còn sửa lum la hết á"
Rồi cùng nhau bắt đầu, cô nhìn người ta gật nhẹ rồi vô tậ, trong suốt buổi, mọi mệt mỏi và chán nản của cô cứ hiện lên trên mặt. Cô Thảo thấy mà lo lắng vô cùng, rất rất muốn hỏi cô, hỏi thăm cô nhân tình bé nhỏ "cưng có ổn không" nhưng có vẻ cô gái ấy đang cố lơ cô giáo đi. Sợ là lại làm nhau khó xử. Đang trong lúc diễn, có đoạn cô bị đám cô đồ kéo đi, vì mang guốc từ lúc sáng đi học đến giờ này nên cô bị đau, ngã và bong gân. Cả đám xúm lại xem cô thế nào, học trưởng: "Trang, em có sao không. Đau không?"
Cô cau mày lại, nét mặt vô cùng đáng yêu: "Đau lắm á, em đi không nổi nữa rồi". Nghe đằng này nháo nhào, cô Thảo cũng chạy đến xem thử. Thấy Thiên Trang như thế, thì sốt ruột vô cùng: "Em sao vậy, đau lắm không? Để cô dìu em ngồi nghỉ". Cô nhìn thấy người ta lo mà hạnh phúc, ác quá phải không? Hihi. Nhưng học trưởng nhanh nhão: "Để em bế Trang cho, dễ hơn thưa cô". Cô gật đầu rồi ôm cổ anh, để anh bế vào phòng máy ngồi nghỉ, cô Thảo có vẻ chẳng vui vì việc này nhưng vẫn theo sau cả bọn. Cô quay lại nhìn, mỉm cười: "Nay tập tới đây thôi, mấy đứa về học lại thoại cho kỹ. Mai mình tiếp tục", câu nói đó hướng đến cả học trưởng, anh cũng hiểu ít nhiều: "Dạ, vậy em và các bạn về trước".
Anh bước ra ngoài, nhìn Thiên Trang cười một cái rồi cùng cả đám đồng thanh: "Thưa cô em về trước". Để mọi người đi khá xa. Cô Thảo bước đến, ngồi xuống cạnh Thiên Trang. Vén tóc cho cô, cô cười: "Em đâu phải bệnh nhân mà sếp chăm ghê vậy?". Người ta lườm cô, tay cầm cổ chân cô xoa nhè nhẹ, định rút chân lại nhưng thế thì kì quá. Cô khom người hôn nhẹ lên tóc cô giáo: "Nè, là thương yêu thật hay vì thương hại em đó".
Nghe tới đây, cô Thảo ngẩng đầu lên. Rút nay về, bất chợt ôm chằm lấy cô: "Thương thật mà, không thể không nhớ đến dù một phút nào". Cô mỉm cười hạnh phúc rồi nhìn thẳng vào mắt cô Thảo, đặt lên môi người ta một nụ hôn nồng cháy. Cả hai cứ thế đắm chìm trong cơn say ái tình, thật sự lúc này, nhìn cô rất đẹp và gợi tình. Dù mặc chiếc áo dài kính cổng vẫn không che lấp được sự quyến rũ xinh đẹp này, thà chẳng thấy nhau chứ cứ nhìn cô là chẳng ai kìm chế được. Kết thúc nụ hôn nồng nàn đó, cô ôn nhu: "Sếp không sợ mình lỗi đạo sao? Hay em sẽ chia tay với người yêu em, sếp đồng ý cùng em chứ?".
Cô Thảo nghe đến đây thì hoang mang cực độ, đúng là rất yêu cô, nhưng chưa bao giờ muốn cô vì mình mà chấm dứt tình yêu hiện tại và cũng chẳng thể chấm dứt với chị ấy, chị ấy sẽ không tha cho Thiên Trang. Cô Thảo phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Cô thì thật sự chẳng còn yêu anh ấy nữa, nên không có cô Thảo thì cô vẫn nói lời chia tay thôi. Cô thấy biểu hiện của người ta thì xoa xoa má đối phương, an ủi: "Ngoan, em chỉ nói vậy thôi, không ép sếp phải như em. Nhưng em sẽ chấm dứt với anh ấy thật. Thôi chúng ta về, em cũng đỡ rồi".
Cô Thảo lại ôm lấy cô, chẳng muốn cô xa mình chút nào ngay lúc này. Cô vỗ vỗ lưng người ta, rồi cả hai đứng lên nắm tay nhau ra khỏi phòng. Về với tâm thế bất an. Rồi cô sẽ nói lời chia tay chứ? Cô đã quên việc của An Vy chưa? Cô sẽ làm sao để cô Thảo tự nguyện bên mình mà chia tay với chị ấy. Thật sự mọi việc dễ dàng vậy sao?
Về đến nhà, cô nằm dài ra đó. Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu thôi.
Cô định nhắn tin cho anh Nguyên, hẹn một ngày nói chuyện, bổng tin nhắn vang lên: "Em yêu à, mai anh đi Hà Nội có việc. 3 ngày nữa anh về nhé, em đợi anh nha. Yêu em". Cô thất vọng vô cùng, lại đợi 3 ngày ư. Cô mỉm nhẹ trả lời: "Dạ, anh đi cẩn thận, tới nơi nhắn em hay". - "Ok em yêu", anh âu yếm trả lời.
Cô buông bỏ điện thoại, nay cô mệt lắm. Cứ tưởng được nghỉ ngơi, thì điện thoại reo lên, bắt máy: "Alo".
Đầu dây bên kia là người ấy đó, lên tiếng dịu dàng: "Bé sao rồi, chân còn đau không nè?"
Cô mỉm cười, cứ như tỉnh táo từ lâu rồi. Tươi rối: "Dạ em hết đau rồi, hihi". Cô Thảo nói tiếp: "Mai An Vy hẹn sếp đi cà phê, sếp qua chở em đi cùng nhé!". Cô có chút khó chịu, lát sau thì cũng nói: "Lại mời sếp cà phê à, thật sự em... thôi, sếp đến rước cứ đến, giờ thì em muốn nghỉ ngơi một chút. Em tắt máy nha". Nói đến đây thì cô tắt máy, lại nữa rồi. Đang êm đẹp thì An Vy lại tìm đến, thật ra sau lưng cô hai người còn làm những chuyện gì nữa đây? Để rồi xem!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro