Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu trả thù em....thì chúc mừng anh đã là người chiến thắng

Nếu trả thù em....thì chúc mừng anh đã là người chiến thắng

Nếu những ngày qua anh quay lại bên em,chỉ là để trả thù em vì ngày trước đã làm anh tổn thương...thì em sẽ cố gắng mỉm cười chúc anh đã là người chiến thắng.Anh giành chiến thắng 1 cách ngoạn mục rồi đó anh ah!

Em ko thể bước đến bên anh, bắt tay chúc mừng anh được,vì em ko còn sức lực, em đang gục ngã,vì ko ai khác, em chính là kẻ thất bại dưới tay anh.

Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất giúp em quên được anh,em hiểu điều đó và cứ vin vào nó koi như là sự an ủi lớn nhất.

Tuổi 18, cái tuổi đẹp nhất đối vs bao người....nhưng vs em là 1 năm đầy thất bại.Em thất bại trong học tập khi ko đậu Đại Học, em thất bại trước bạn bè,em thất bại trước sự kì vọng của ba mẹ và anh chị,em thất bại trước bản thân em,và hơn hết là em thất bại trước anh.

Thời gian sẽ làm thay đổi đi tất cả,em nhận ra chẳng có điều gì là vĩnh cửu cả.Tình yêu cũng thế thôi.Huống gì chỉ là 2 cái tên Dê cờ lắp vs S@M@C hay Lý Hương vs Trọng Cường....thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả giống như ta ghi tên mình trên cát để sóng cuốn đi vậy.

Em xin lỗi vì từng làm anh tổn thương thật nhiều.Em xin lỗi anh.Anh của ngày trước sẽ tha lỗi cho em,và koi như mình chưa từng yêu.Anh của hum nay lại khác,lại đến bên em,yêu em rồi rời xa em mãi mãi chỉ qua 1 tin nhắn:"mình over đi, đừng liên lạc nữa,anh ko muốn cả 2 phải bận lòng" anh ko muốn cả 2 bận lòng?hay anh ko muốn chính bản thân anh bận lòng?anh nghĩ em sẽ ko bận lòng khi anh làm như vậy sao?em đã bật khóc khi nhận được tin nhắn đó, đọc đi đọc lại cố gắng để thuộc lòng nó,nhưng sao chỉ 1 tin nhắn vỏn vẹn vài chữ thôi mà lúc đó em ko tài nào thuộc nỗi?

Em nhói đau trong con tim, rồi em tự trách em quá ngốk ko nói nên lời....cứ mãi cái tính cách ngang bướng, cứng đầu ko biết ăn nói nhẹ nhàng mà cứ muốn gây nhau vs anh trong điện thoại khi anh đã nói ra những lời đó.

Em biết đó là cái giá em phải trả cho những việc em đã làm anh đau.Em ko có tư cách để trách anh,hận anh.

Em hôm nay là anh của hôm trước,nỗi đau anh đã từng bị em mang lại ngày trước thì giờ em đang gặm nhấm nó từng ngày, từng giờ từng phút giây.

Nhưng anh còn có bạn để sẻ chia,còn em thì 1 mình trong căn phòng trống lạnh lẽo và đống ký ức vụn vỡ.

Anh trả thù em, trả thù người mà anh đã từng rất yêu...em biết anh sẽ đau, người trả thù còn đau hơn em gấp bội phần.Trong anh vẫn còn tình yêu giành cho em, nhưng sự hận thù đã vượt qua trái tim anh rồi, nó lớn lắm,lớn đến nỗi có thể làm anh thay đổi...từ 1 con người vô tư,tốt bụng, hết mực quan tâm thấu hiểu người khác đến 1 con người đem em ra làm mục tiêu trả thù,làm em-người anh từng yêu phải chịu đựng cái cảm giác như anh đã từng....thực sự cảm giác đó rất đau.

Em muốn hét to lên rắng "em xin anh đừng làm em phải đau như lúc này",Tình yêu ko có sự trả thù đâu anh ah.Anh làm thế, thì anh cũng sai rồi đó.Anh làm em bị tổn thương quá lớn,anh đã từng yêu em mà,anh tưởng em mạnh mẽ lắm sao?anh tưởng em sẽ vượt qua sao?

Em muốn đôi mắt của em mù đi,vì em ko muốn mình khóc nhiều như lúc này.Em muốn mình bị mất đi trí nhớ vì em ko muốn nghĩ về anh nữa.Em muốn trái tim em ngừng đập để ko còn yêu anh.Em muốn mình chết đi...nhưng ko thể.

Vậy mà, chỉ trước đó 3 ngày,em còn chạy xe lon ton đi tới tiệm tạp hóa mua giấy về xếp hạc.Em định xếp 2105 con, tặng anh vào ngày 23-8,ngày mình quen nhau...định tạo cho anh 1 bất ngờ nhỏ...nhưng giờ em chưa kịp làm thì nó ko còn ý nghĩa gì nữa dù em có xếp ra hàng vạn con đi nữa.2105 con số đó là linh hồn của tình yêu chúng mình phải ko anh?(hì).Nó là biển số xe của anh,trùng hợp hơn 21 là ngày sinh của em,và 05 là ngày sinh của anh.

Em nhớ lại cảnh anh đã vui sướng biết bao khi phát hiện ra sự trùng hợp lý thú đó (mặc dù giờ này em đang khóc),anh gọi điện thoại cho em báo tin vui đó liền (hì).Em nhớ quá!

Em nhớ về ngày đó,ngày mà em khóc thật nhiều khi phát hiện trong điện thoại anh có mấy thứ phim linh tinh,lúc đó em đã đập đầu u 1 cục (hì)...và giận anh...mặc cho anh giải thích,điện thoại,gữi tin nhắn....Rồi anh còn nhớ tại sao em lại tha thứ cho anh ko? Cả đêm đó, anh nhắn tin cho em rất nhiều...cứ cách vài phút là anh nhắn 1 tin xin lỗi....và anh hứa sẽ ko bao giờ đụng đến mấy cái đó nữa...và anh đã làm được.em tin anh.

Em đang lăn ra nệm, ôm chiếc gối thêu chữ "Kưng ơi!ngủ ngon" mà anh tặng em ngày 8-3, miệng thì lẩm bẩm theo bài hát "Ánh Trăng Buồn",nước mắt cứ thế lăn xuống 2 gò má và nó thấm nhanh vào gối...em cố tìm lại những giọt nước mắt nhưng ko thể....

Trãi qua nó em mới thấy yêu anh hơn...em ko có tư cách nói yêu với anh,nhưng đó là sự thật.Em yêu anh hơn bao giờ hết,và tình yêu đó đang làm em phải khóc,phải đau.

Những ngày qua,em cố gắng che giấu đi cảm xúc thật của mình.nhưng những lúc 1 mình,em lại chạy đi tìm những góc mà ở đó em nhìn thấy mọi thứ mà ít người nhìn thấy em.Em vừa khóc,vừa nhớ,vừa trách mình,trách anh,khóc đủ rồi thì em lại bình tĩnh như ko có chuyện gì...

Em dặn mình ko được nghĩ xấu về anh, ko được hận anh,anh mãi là người con trai tốt nhất,dù anh đã trả thù em như thế (cũng đáng cho em) nhưng em vẫn nghĩ anh là người tốt.Vì anh là người tốt (hì)em cố gắng xây dựng 1 hình ảnh anh trong em hoàn thiện.Để những khoảnh khắc em buồn,em sẽ ghi tên người có hình ảnh đẹp nhất trong mắt em lên cát, lên giấy...lên bất cứ đâu em có thể viết, để em có thêm nghị lực để vượt qua.

Tình yêu...sẽ mãi là bão giông.Trời bắt đầu chuyển mùa,những cơn mưa đầu đông bắt đầu xuất hiện.Em cảm thấy lạnh,nhất là ở tim.Em nhớ đến anh, ko biết ở nơi đó anh có làm gì để giữ ấm ko?anh đang bị viêm họng...trời lạnh thế này ko tốt cho anh...

Nếu ai đó cho em 3 điều ước,anh biết bây giờ em sẽ ước gì ko?em ko ước gì cao sang...em ước ba mẹ em sẽ sống lâu để hưởng phúc,em ước gia đình các anh chị em sẽ được hạnh phúc,và em ước kiếp sau lại được yêu anh lần nữa....(khóc)....và lúc đó em sẽ ko bao giờ làm anh bị tổn thương.

Chợt tỉnh lại,mỉm cười vì em cũng ko biết em đang nghĩ gì...em lo cho anh ư?tại sao em lại biết quan tâm đến anh chỉ khi em mất anh mãi mãi.ngốc nghếch quá đi.

Em trong anh,anh trong em và mình trong trái tim của nhau...cuối cùng là gì hả anh?câu hỏi đó thì đến lúc này chúng mình có thể trả lời được.

Nếu 1 mai trên đường đời,giữa dòng người chen chúc qua lại,ta vô tình chạm mặt nhau,liệu khi đó anh sẽ làm gì?anh sẽ mỉm cười chào em,hỏi thăm vài câu,mời uống nước....hay cứ như những con người chưa hề quen biết,ánh mắt chạm nhau đó,nhưng cả 2 sẽ dặn lòng mình như ko thấy và bước lướt qua nhau...?Đừng thế anh nhé,đừng lạnh lùng như thế,vì với em sự lạnh lùng mới chính là hình phạt tử hình.Mà anh hãy mời em uống nước (cho có lệ),em hứa với anh em sẽ từ chối,em chỉ muốn anh đóng kịch mời em để em bớt chạnh lòng mà thôi!hãy mãn nguyện cho sự ngang bướng cứng đầu của em!

Qúa nhiều chuyện xảy đến với em đột ngột làm em choáng váng ko đỡ kịp,đôi lúc em lại suy nghĩ vẫn vơ, dại khờ.Nhưng chính gia đình em lại đem em về với hiện thật...mấy suy nghĩ vu vơ đó chợt biến mất khi em chăm chú nhìn mẹ,khi ku win vô tư nô đùa....hay chỉ là những lúc pa cau có....

Em muốn nương nhờ cửa Phật,vì với em trần gian lắm điều thị phi quá,con người sống với con người nhưng đa số toàn làm tổn thương nhau.Họ ko thể cùng chung sống bình yên được hay sao á anh ah?Nhưng em biết em còn nhiều chuyện chưa thể xuống tóc được, duyên nợ trần gian em còn rất nhiều, cần phải làm xong 1 lần rồi đi tu vẫn chưa muộn.Em chưa làm gì để đền đáp công ơn trời bể của cha mẹ,cha mẹ già rồi mà em vẫn đã làm được việc gì đâu.

Thôi những dòng tâm sự cuối cùng koi như em đã trút hết rồi,...(lặng thinh)...từ nay em sẽ lại là em,hãy xem quá khứ như là 1 giấc chiêm bao kinh hoàng mà em đã choàng tĩnh sau giấc ngủ dài.Và anh,sẽ là 1 chàng hoàng tử trong giấc mơ ko có thật đó.Chúc anh sẽ luôn mỉm cười,mỗi ngày trôi qua vs anh sẽ là 1 ngày hạnh phúc,sóng gió bão giông sẽ ko xuất hiện trong cuộc đời anh,em sẽ gánh hết giùm anh....Phải nói là Tạm biệt hay là Vĩnh biệt đây?...(trống trãi).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: