Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#6

Cô phủi phủi bàn tay như vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm sau khi hạ gục hết đám người kia

Anh tròn mắt kinh ngạc , cô cũng thật khỏe a ~

Giờ anh mới để ý rằng dù đã được cô bảo vệ nhưng cánh tay cũng bị thương , một vết sưng đỏ trên tay bỗng nhói lên làm anh kêu a một tiếng

Cô chắc chắn rằng đám người kia sẽ không thức dậy ngay mới quay ra nhìn anh , cất giọng hỏi :

- Sao thế ?

Cô liếc mắt đến phần đang sưng lên của anh , hoảng hốt :

- Tên ngốc này , tưởng tôi phân thân ra được để bảo vệ cậu từ mọi phía sao ? Mau đi !

Dứt lời , cô nắm nhẹ tay anh kéo ra khỏi quán

Lòng anh thầm gào thét " Men lì quá nha ~ "

Giờ ai là anh hùng , ai là mỹ nhân đây ?

-----

Cô dắt anh về nhà mình , đặt anh xuống giường , nhanh chóng lấy hộp cứu thương

Trong chốc lát , vết thương của anh không những không được băng bó mà còn trở nên đau hơn

Cô là đàn ông , chứ đâu phải y tá mà biết băng bó chứ !

Cô tự nhủ thầm : " Vì kẹo mút , cố nhẫn nhịn ... "

Bỗng tiếng hét thất thanh của anh vang vọng căn phòng làm cô vô cùng chói tai mà gắt lên :

- Cậu chịu khó chút đi ! Tôi đâu biết băng bó ???

Anh nhăn mặt đau đớn , thật sai lầm khi tin tưởng cô mà !

- Vậy để tôi tự làm ! Sao cậu không nói sớm chứ ? - Anh giật miếng băng y tế trong tay con người hậu đậu hết mức kia

- Tôi là đàn ông , đâu thạo băng bó ? - Cô lú lẫn nói to

Anh bất ngờ nhìn cô , hóa ra cô là trap sao a ~

Cô biết mình vừa nói hớ , vội vàng xua tay :

- Tôi nói nhầm ... Thật ngại quá

Anh bật cười :

- Người mặt dày như cô còn biết ngại là gì sao ?

- Cậu lại cười nên tôi tạm tha a ~ - Cô định với lấy điện thoại nhưng chợt nhớ ra mình đã bị cướp mất bởi một tên fan thích độc chiếm và tưởng bở liền bực mình chửi thầm - Mẹ nó , tên đàn anh khốn khiếp

Anh như đoán được ý định của cô , nói :

- Cậu đi lấy điện thoại đi , tôi tự băng bó

Cô cười hì hì , đứng phắt dậy :

- Cậu vẫn là hiểu tôi a ~ Thế nhé !

Nói dứt câu cô lao ra nhoài nhanh như tên bắn

Cô đi khỏi , anh mới dám nói vì sợ trên người lại có thêm vết thương chí mạng :

- Đúng là ăn hại hạng nhất , tốt nhất cậu đừng làm bác sĩ mà đi làm đòi nợ thuê a ~

Anh chẹp miệng ngán ngẩm rồi tự mình băng bó vết thương

-----

Không muốn về nhà vì lười , anh đi tìm xem nhà cô có gì để ăn không thì thấy hộc bàn cô chứa đầy kẹo mút , đành lấy vài cái ăn tạm mà không biết rằng ...

Anh sắp không được toàn mạng mà trở về tổ ấm của mình rồi ...

----

Còn _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: